Cảnh Viên không phải kiểu người sẽ chủ động đi xin tài nguyên, dựa vào bối cảnh của nàng, đừng nói là Tiểu Hoa tuyến một, ngay cả việc để nghệ sĩ lão làng diễn chung với nàng cũng không phải là chuyện không thể, nhưng đến tận bây giờ nàng vẫn trưng ra dáng vẻ không có gì đáng kể, cho nên trong lòng Ngôn Khanh cũng mặc định là nàng đang vui chơi qua đường.
Không tranh giành, không để ý, nếu không phải vui chơi qua đường thì còn có thể là gì nữa?
Cũng bởi vì thế nên từ trước tới giờ cô đều nghe theo lời Cảnh Viên, tìm cho nàng kiểu tài nguyên nửa vời, chỉ cần có thể lộ mặt, không yêu cầu quá nhiều diễn xuất, làm bình hoa cũng có thể.
Nhưng bây giờ, nàng lại có thể tự mình đi xin tài nguyên.
Ngôn Khanh im lặng mấy giây, mạnh dạn hỏi: “Cảnh Viên, em đang say đấy à?”
Em ấy có biết mình đang nói gì không? Chuyện xin tài nguyên này đặt vào vị trí của bất cứ ai cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu đặt ở vị trí của Cảnh Viên thì là chuyện vô cùng bất thường, nếu em ấy cần tài nguyên, chỉ cần nói với ông chủ một tiếng là được, đâu đến nỗi phải 'thấp kém'thế này?
Khả năng duy nhất là em ấy uống quá nhiều.
Đúng là Cảnh Viên uống hơi nhiều, dù gì thì cảm giác bị phản bội cũng chả tốt đẹp gì cho cam, tuy tình bạn của nàng với Cố Khả Hinh vẫn chưa sâu sắc đến mức độ ấy, nhưng một dao này đâm vào người nàng là thật, một nhát dao cứa thẳng vào nơi mềm mại nhất trong lồng ngực, đau đớn đến nỗi nàng muốn mắng người cũng không biết phải mở miệng thế nào.
Nhưng nàng không say.
Cảnh Viên ngước mắt: “Chị Ngôn, em muốn đóng phim cho thật tốt.”
Ngôn Khanh vò đầu, cô cũng không được tính là kiểu người đại diện khôn khéo, cũng không có năng lực quá mạnh, lại càng không có lai lịch gì, nếu không thì lúc trước chẳng ai muốn giao Cảnh Viên cho cô cả, nhưng tốt xấu gì cô cũng lăn lộn mấy năm trong cái vòng luẩn quẩn này, một ít kinh nghiệm vẫn phải có, hiện tại nghe được lời này cô nói: “Muốn đóng phim cho thật tốt?”
Chẳng lẽ【 Đáng giá 】làm em ấy nảy ra ý tưởng này?
Tuy MV chỉ ngắn ngủi mấy phút nhưng tình tiết hợp lí, em ấy diễn chung với Cố Khả Hinh cũng dậy lên cảm xúc mãnh liệt, nếu vì lí do này mà nảy ra suy nghĩ muốn đóng phim.
Thì vẫn còn nghe được.
Ngôn Khanh nói: “Vậy thì, chị sẽ nói chuyện trước với ông chủ ——”
Cảnh Viên ngắt lời cô: “Em muốn tự dựa vào bản thân mình để đóng phim.”
Lời vừa thốt ra Ngôn Khanh đã hiểu được toàn bộ, hóa ra là suy nghĩ của đại tiểu thư muốn chứng minh bản thân mình, nói không chừng là do quay MV có 'cảm xúc mãnh liệt', cô vội gật đầu: “Được được, chị biết rồi.”
Nếu đã biết Cảnh Viên nghĩ gì, vậy thì xử lý mọi chuyện cũng dễ dàng hơn.
Ngôn Khanh nói: “Vậy thì thời gian này chị sẽ tìm thêm cho em hai buổi casting nữa.”
“Trước mắt em cứ cầm kịch bản này về xem đi, một tuần sau sẽ đi thử vai.”
Cảnh Viên mím môi, giọng nói nhỏ nhẹ mà trong trẻo: “Dạ, được.”
Ngôn Khanh dặn dò thêm mấy câu mới yên tâm, trực tiếp đưa Cảnh Viên về nhà, sau khi đỗ xe trước cửa chờ Cảnh Viên xuống xe xong cô mới thở phào một hơi, Diệp Từ Tịch nói: “Chị Ngôn, chị định chọn thêm kịch bản cho Cảnh tiểu thư thật ạ?”
“Em ngốc à.” Ngôn Khanh nói: “Nhỡ đâu em ấy chỉ nhất thời nổi hứng thì sao?”
Có thể là hết tuần này, có thể là sáng mai, nàng sẽ hối hận vì lời nói đêm nay.
Dù gì thì hiện tại nàng đã uống quá nhiều.
Diệp Từ Tịch bĩu môi: “Em thấy diễn xuất của Cảnh tiểu thư rất tốt, chị ấy chỉ thiếu cơ hội thôi.”
Tất cả mọi người đều xem nàng là dây tơ hồng, cầm phải dựa vào việc nàng xuất thân từ nhà họ Cảnh, không một ai để ý đến năng lực thật sự của nàng, xem ra có bối cảnh quá khủng cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
*dây tơ hồng (thỏ ty tử - cuscuta chinensis lamk): là một loại cây thân thảo sống bám vào một cây khác (ký sinh)
Ngôn Khanh thở dài: “Vấn đề không phải là có tốt hay không.”
Diễn xuất của Cảnh Viên xác thực không tồi, ngoại hình cũng đẹp, chỉ cần công ty bằng lòng nâng đỡ, đẩy nàng lên tuyến một cũng không thành vấn đề, nhưng điều quan trọng là công ty có muốn nâng đỡ hay không? Muốn chứ! Có thể nâng hay không? Không thể!
Họ Cảnh sau lưng nàng không phải kiểu người lương thiện, giới giải trí lại thâm sâu, nếu không cẩn thận để Cảnh Viên chịu oan uổng, vậy thì khác gì để nhà họ Cảnh chịu oan uổng, trong công ty làm gì có ai gánh được hậu quả của việc này?
Cho nên hai bên đều ngoan ngoãn là được rồi, ai cũng không đụng đến ai.
Diệp Từ Tịch nói: “Nhưng vừa nãy chị còn đồng ý tìm thêm tài nguyên cho chị ấy mà.”
“Tìm thì vẫn phải tìm.” Công việc ngoài mặt vẫn phải làm: “Muốn đi hay không thì tùy em ấy.”
Cô nói xong dời tầm mắt ra bên ngoài, nói với Diệp Từ Tịch: “Về thôi.”
Xe bảo mẫu nổ máy, rời khỏi cửa nhà họ Cảnh.
Cảnh Viên vẫn chưa về nhà, sau khi nàng vào biệt thự thì ngồi lại trong vườn hoa, thời tiết ngày càng lạnh, cơn gió thổi qua khiến người nàng nổi da gà, nàng cầm túi xách ngồi trên ghế dài, hương thơm thoang thoảng xen lẫn với mùi bùn đất ẩm ướt bay đầy trong không khí.
Đầu óc hỗn loạn vì rượu cũng dần dần tỉnh táo.
Cảnh tranh cãi cùng lời nói của Cố Khả Hinh như hiện ra trước mắt, nàng ngả người về phía sau, dựa lưng vào thành ghế, đưa tay đặt lên đầu.
Đã lâu rồi không thấy mệt mỏi thế này.
Nàng nhắm mắt lại.
Quản gia đi đến từ cách đó không xa, gọi: “Cô chủ.”
Còn chưa đến gần đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, sắc mặt quản gia thay đổi: “Cô uống rượu rồi?”
Xem ra đã uống không ít, không phải nói hôm hay đi tham dự buổi quảng bá hay sao? Sao lại uống rượu rồi?
Cảnh Viên mở mắt ra, vẻ mặt quan tâm của quản gia quá rõ ràng, nàng mím môi: “Cháu không sao.”
“Tôi đỡ cô vào nghỉ ngơi nhé?”
Cảnh Viên gật đầu.
Nàng được đỡ vào trong biệt thự, quản gia đưa nàng đến cửa phòng, nói: “Để tôi nấu cho cô một bát canh giải rượu.”
“Không cần đâu.” Cảnh Viên không thấy khó chịu vì rượu mà ngược lại, nàng cảm thấy say như không say rất tốt, ít nhất thì cơn đau đầu có thể che lấp nỗi đau trong lòng, cũng có thể để nàng thông suốt vài chuyện.
Chẳng trách người ta lại nói rượu là đồ tốt.
Nàng nói: “Ông ra ngoài đi ạ, cháu nghỉ ngơi một lát sẽ ổn thôi.”
Quản gia vẫn lo lắng: “Thật sự không cần canh giải rượu sao?”
Cảnh Viên phất tay: “Không cần.”
Quản gia cũng không dám hỏi lại, chỉ đành đóng cửa rồi đi ra ngoài.
Căn phòng rơi vào yên lặng, Cảnh Viên loạng choạng đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống bên dưới, nhìn ra bên ngoài, ngắm phong cảnh, xem khí trời, nàng đứng trơ trơ như người gỗ, không biết đứng bao lâu mới hoàn hồn, nàng đi đến bên giường, lấy điện thoại ra từ trong túi.
Mở ra, tìm kiếm, nhìn thấy tên Tiêu Tình, nàng lại rời khỏi trang web, tắt điện thoại.
Chưa được mấy giây lại cầm lên.
Vòng đi vòng lại, nàng không nhớ rõ mình đã làm hành động này bao nhiêu lần, cho đến khi đôi mắt nhìn chăm chú hai chữ kia cảm thấy nhoi nhói mới lấy hết can đảm gửi một tin nhắn.
'Dì, dì có đang bận không?'
Tiêu Tình vừa định nghỉ ngơi, lúc nhìn thấy tin nhắn này có hơi sửng sốt, nhìn lại tên lần nữa, thật sự là Cảnh Viên.
Đã nhiều năm rồi, nàng không chủ động liên lạc với bà.
Bản ghi chép về tin nhắn cuối cùng đã không tìm được nữa.
Tiêu Tình nằm bên giường, trả lời nàng: 'Viên Viên sao thế?'
Gửi xong còn trêu chọc: 'Lần trước về không gặp được con, mẹ con nói con đi với bạn, em ra Viên Viên nhà ta trưởng thành rồi nhỉ.'
Bạn.
Một chữ này lại làm hai mắt Cảnh Viên cay cay, nàng nằm trên giường, từ từ cuộn mình lại, gió lạnh nức nở ngoài cửa sổ, tưởng như nàng đang nghe thấy tiếng nức nở trong lòng mình.
Khó chịu đến mức hai tay nàng siết chặt lấy điện thoại, một lúc lâu sau mới trả lời: 'Dạ, lần trước có việc, con xin lỗi dì.'
'Nói gì vậy chứ, mấy đứa lớn rồi, có các mối quan hệ xã giao của riêng mình là chuyện bình thường, dì biết cũng thấy vui vẻ, lần sau dì về con cũng có thể mang bạn đến gặp dì.'
Trái tim đau đớn của Cảnh Viên rốt cuộc cũng được tiếp thêm sức mạnh, giống như có rất nhiều hơi ấm đang từ từ tiến vào.
Nàng trở mình trên giường, trả lời: 'Có lẽ không được rồi.'
'Làm sao thế?'
'Quan điểm của con với cô ấy không hợp.'
Tiêu Tình cười, tốc độ gõ chữ cũng nhanh hơn: 'Viên Viên, con người có rất nhiều mặt, phải hiểu về nhau nhiều mới biết được có hợp hay không, lúc dì mới biết mẹ con còn cãi nhau một trận, chẳng phải bây giờ đã là bạn tốt lâu năm đấy sao?'
Cảnh Viên nhìn chằm chằm dòng tin nhắn này, lắc đầu.
Đúng là Cố Khả Hinh có rất nhiều mặt, nhưng mặt nào mặt nấy đều làm nàng chán ghét.
(mong rằng tương lai chị sẽ không thấy đau mặt =)))
Tiêu Tình chỉ xem như nàng đang giở tính trẻ con, cười nhắn: 'Không sao, biết đâu lần sau về lại thấy hai con lại làm hòa với nhau.'
Cảnh Viên siết chặt điện thoại, rũ mắt, đọc đi đọc lại tin nhắn của Tiêu Tình mấy lần mới đáp lại: 'Dì, tại sao lúc trước dì lại tiến vào giới giải trí?'
Tiêu Tình nhìn tin nhắn của nàng không nín được cười, nhiều năm như vậy rồi, người hỏi bà câu này xếp thành hàng đống, Tiêu lão sư cũng trở thành một thuật ngữ của thời đại, để bà đứng trên đỉnh cao ngắm nhìn thế giới.
Muốn hỏi tại sao.
Cho đến hiện tại Tiêu Tình chưa bao giờ trả lời thẳng thắn đến vậy: “Bởi vì, dì muốn nổi tiếng.'
Không có đạo lý cao siêu, không có chuyện cũ cảm động lòng người, chỉ đơn giản là bà, muốn nổi tiếng.
Cảnh Viên nhìn mấy giây, bỗng chốc nở nụ cười, nàng đánh chữ: 'Con cũng muốn.'
Giờ phút này hai người như đang trở lại nhiều năm trước, lúc Cảnh Viên còn nhỏ, bố mẹ nàng không ở bên cạnh, gửi nàng cho Tiêu Tình chăm sóc, ban ngày nàng theo Tiêu Tình đến đoàn phim quay phim, ban đêm hai người cùng nhau đi ngủ, dì sẽ ôm lấy nàng, kể mấy câu chuyện xưa trong sách, nhưng nàng lại không thích nghe, nàng thích nghe Tiêu Tình kể mấy câu chuyện xưa của chính bản thân bà.
Những chuyện bà đã trải qua thú vị hơn những câu chuyện trong sách đến mười nghìn lần, bà kể về trải nghiệm lần đầu đi diễn, kể về lần đầu đứng trên bục nhận giải thưởng, kể về lần đầu chuẩn bị bài phát biểu. Tiêu Tình trong mắt người ngoài là một người không gì không làm được, nhưng ở trong mắt nàng lại là người dì dịu dàng có thể trút bầu tâm sự.
Nghe bà kể chuyện, như mang lại cho mình sự can đảm vô hạn.
Vậy nên, cho dù nhiều năm trôi qua, mỗi lần nàng bị tổn thương đều vô thức tìm đến dì.
Tiêu Tình nhìn tin nhắn của nàng mà bật cười, gửi tin nhắn: 'Nếu muốn thì phải làm hết sức mình.'
Làm hết sức mình.
Cảnh Viên đặt ngón tay lên khóe môi, nhẹ nhàng gõ.
Căn phòng yên lặng, nàng không trả lời lại nửa chữ.
Lần nghỉ ngơi này của Cảnh Viên kéo dài ba bốn ngày, không ra khỏi nhà nửa bước, mỗi ngày mở mắt ra không ở trong phòng thì đang ngắm hoa trong vườn, đi dạo trong đình, nàng cũng không quan tâm lắm đến tin tức trên mạng, nhưng tin về bài hát mới vẫn biết một ít.
【 Đáng giá 】chiếm lĩnh bảng xếp hạng.
Dù là bài hát hay MV thì lượt bình luận lẫn lượt tải về đều cao chưa từng có, tên của nàng và Cố Khả Hinh cũng được buộc chung một chỗ, nàng không muốn nhìn cũng quản không được, chỉ đơn giản là không lên mạng nữa.
Mắt không thấy tâm không phiền.
Nàng không nhìn, nhưng người đại diện của nàng vẫn nhìn chằm chằm vào hot search mỗi ngày, độ hot của bài hát mới đã vượt qua sức tưởng tượng của cô, cũng để nàng lần nữa suy xét về lời của Cảnh Viên, thực ra ngay ngày hôm sau cô đã định liên lạc với Cảnh Viên hỏi xem lời của nàng hôm trước có phải do say rượu hay không, nhưng cô không có lá gan này, đành phải nhịn đến hôm nay.
Dạo gần đây độ hot của Cảnh Viên đang tăng cao, cô cũng dùng tên của Cảnh Viên tìm đến mấy đoàn phim, có hai đoàn đã đáp lại, trong đó có một bên vừa nhận được thông báo cô đã lập tức báo cho Cảnh Viên.
“Là vai phụ.” Ngôn Khanh nói: “Phần diễn rất nhiều.”
Cô nói đến đây có hơi do dự: “Nhưng nó chỉ là bản làm lại.”
Kịch bản được làm lại có một điểm không tốt, đấy là người ta sẽ so sánh với bản gốc, cộng thêm việc bản gốc còn rất nổi tiếng, ban đầu Ngôn Khanh không muốn thử bộ này cho lắm, nhưng nghe nói có Cố Khả Hinh ở đó, cô cảm thấy Cảnh Viên diễn chung với Cố Khả Hinh vô cùng đáng xem nên mới muốn thử xem, không ngờ bên phía đoàn phim lại đồng ý thử vai.
Cô không nắm được thái độ của Cảnh Viên, nếu ngày ấy nàng chỉ thuận miệng nói ra, vậy thì vừa hay có thể lấy lí do kịch bản làm lại để từ chối, coi như cô cũng quan tâm đến cảm xúc của Cảnh Viên, ngay cả bậc thang cho nàng cũng đã chuẩn bị xong xuôi.
Nhưng Cảnh Viên lại không muốn đi xuống bậc thang này, nàng đáp lại: “Bản làm lại cũng không sao.”
Dù sao thì nàng của hiện tại còn không bằng người mới, Cảnh Viên dừng lại giây lát, kiên định nói: “Em có thể thử.”
- ---------------------------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Cảnh Viên: Quan điểm của tôi với chị ấy không hợp nhau.
Cố Khả Hinh: Quan điểm không hợp trên giường hợp là được.
Cảnh Viên:......