Tia Sáng

Chương 13: Chương 13: Nếu có thể thì cho tôi cái ôm




Đầu tháng mười, thành phố Chu Bình trở lạnh, khí lạnh kéo về sớm, người đi đường đều đã khoác lên mình một lớp áo bông dày, Cố Khả Hinh thay xong áo ngủ, đứng lại bên cửa sổ nhìn xuống, hai tay khoanh trước ngực, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ gõ trên cánh tay, da thịt lạnh buốt nhưng cô chẳng mảy may để ý, qua một hồi lâu mới thu hồi tầm mắt.

Ở ngoài cửa, Cảnh Viên vẫn đang thưởng thức trà, rất thơm, rất nguyên chất, khi uống còn có vị chát nhàn nhạt, nhưng vị chát qua đi lại để lại vị ngọt nơi đầu lưỡi, trước đây nàng ở nhà cũng thường xuyên theo ba mẹ thưởng thức trà, chỉ cần nhấp một ngụm cũng có thể biết đây là trà ngon, nhưng lại không ngâm ra mùi hương đặc thù của nó, có thể là vì thời gian gấp gáp, Cố Khả Hinh vội vàng mang lên.

Cánh cửa ở căn phòng đằng sau phát ra tiếng động, Cảnh Viên quay đầu lại bắt gặp Cố Khả Hinh mặc áo ngủ đi đến.

Áo ngủ có màu đỏ rực rỡ, giống như một đống lửa, có chút lóa mắt. Cố Khả Hinh đã tẩy trang, tóc dài tùy tiện xõa sau lưng, có vài lọn lơ thơ trước ngực, bay bay theo gió, áo ngủ làm bằng tơ tằm, thắt lưng buộc lại bên hông, vạt áo dài quá đầu gối, váy không quá bó người, lại bởi vì buộc thắt lưng mà lộ ra vòng eo tinh tế, đường cong lả lướt, Cố Khả Hinh đi đến bên cạnh Cảnh Viên, cúi đầu cười: “Có lỗi quá, để em chê cười rồi.”

Khi cô ngồi xuống, làn váy hơi co lên, lộ ra đầu gối mượt mà cùng với một đôi bắp chân thon gọn, tơ tằm đỏ rực dán trên da thịt càng làm nổi bật làn da trắng nõn mịn màng, vô cùng bắt mắt, trong phòng khách tràn ngập một mùi hương nhàn nhạt như có như không, hơi lành lạnh, không quá nồng đượm. Cảnh Viên rũ mắt: “Là lỗi của tôi, trời đã khuya như vậy rồi tôi không nên làm phiền chị.”

“Làm phiền gì chứ.” Cố Khả Hinh nghiêng đầu nhìn tách trà trên bàn, cô cầm tách trà lên, hỏi: “Muốn uống nữa không? Tôi rót cho em thêm một chén?”

Cảnh Viên khéo léo từ chối: “Cảm ơn, không cần.”

“Cũng đúng.” Cố Khả Hinh nói: “Buổi tối uống nhiều trà không tốt, để tôi lấy cho em một ly nước hoa quả.”

Cô nói xong cầm theo hai cái chén trên bàn, sắc mặt tự nhiên đi vào trong bếp, bận bận rộn rộn một lúc lại quay trở lại sô pha, đưa một ly nước hoa quả cho Cảnh Viên, dịu dàng nói: “Thật ra tôi không thích uống trà.”

“Tôi cảm thấy vị của nó rất đắng.” Cô nhấp một ngụm nước hoa quả: “Vậy nên tôi thường uống trà lạnh, còn may tách trà kia là trà lạnh, nếu không bây giờ hai chúng ta chắc đang trên đường đến bệnh viện rồi.”

Giọng điệu nửa đùa nửa thật, giống như đang nói chuyện phiếm với bạn cũ, bầu không khí vô cùng dễ chịu, Cảnh Viên phát hiện cảm giác ở cùng Cố Khả Hinh chính là như thế, cô luôn có thể điều tiết bầu không khí bất kể trong hoàn cảnh nào.

Đây là một loại thiên phú, thiên phú bẩm sinh, nàng thấy hâm mộ nhưng cả đời này cũng sẽ không học được.

Cố Khả Hinh thấy Cảnh Viên không nói chuyện, mở miệng nói: “Em thích uống trà không?”

Trên tay Cảnh Viên đang cầm ly, ngón tay chà sát thành ly, nước hoa qua mới lấy ra khỏi tủ lạnh, bề ngoài rịn ra nước, chạm vào lòng bàn tay nàng hơi lành lạnh.

“Rất thích.” Cảnh Viên ngẩng đầu nhìn Cố Khả Hinh, nét mặt thản nhiên, ánh mắt bình tĩnh: “Ngày trước mẹ tôi ở nhà rất thích pha trà đãi khách.”

Cố Khả Hinh nghe được một chữ 'khách' như có điều suy nghĩ: “Quan hệ của em với bố mẹ hẳn là tốt lắm nhỉ?”

Cảnh Viên nghe thấy hơi kinh ngạc, Cố Khả Hinh là người đầu tiên hỏi nàng rằng quan hệ của nàng với bố mẹ hẳn rất tốt. Những người khác chưa từng nhắc đến bố mẹ nàng, giống như vùng cấm của nàng, ngay cả người đại diện cũng sẽ không nhắc đến hai vị phụ huynh trước mặt nàng, như thể nàng với bố mẹ có khoảng cách rất lớn, có thể là bên ngoài giới đồn đại quá nhiều, lại bởi vì tính cách nàng lạnh nhạt không thích giao tiếp, căn bản cũng không có ai xác nhận, cho nên việc nàng bất hòa với bố mẹ cứ thế trở thành 'mặc định'.

Thật ra quan hệ của nàng với bố mẹ rất tốt, rất hòa thuận. Bố mẹ nàng là quan lớn làm việc cho nhà nước, khi nàng vẫn còn là học sinh vẫn thường xuyên vắng nhà, nhưng vẫn như cũ sẽ định kỳ gặp mặt nàng hằng tháng, ăn cơm, nói chuyện tâm tình, thái độ của bọn họ đối với nàng cũng giống như những gia đình bình thường khác đối xử với con gái, luôn muốn dành cho nàng những điều tốt nhất, lúc trước nàng muốn gia nhập giới giải trí quả thật có cãi nhau với bố mẹ một trận, bởi vì có liên quan đến gia đình nàng, nàng lại là con một, vì vậy bố mẹ luôn hy vọng nàng có thể làm việc cho nhà nước, coi như là 'có người thừa kế', khi đó họ đã vạch sẵn cho nàng một con đường trải đầy hoa, nhưng nàng không thích.

Nàng không thích hoàn cảnh như thế, sự kiện lúc nhỏ ảnh hưởng rất lớn đến nàng, làm cho nàng có mâu thuẫn mãnh liệt với công việc của nhà nước, về sau bố mẹ cân nhắc tính tình của nàng cũng không nói nhiều, tôn trọng quyết định của nàng, về việc tại sao lại có tin đồn nàng với bố mẹ bất hòa thì quá nửa là vì lệnh cấm do bố nàng hạ xuống.

Thật ra lệnh cấm này cũng chỉ vì bảo vệ nàng, người ngoài lại tưởng đây là chứng cứ nàng cãi nhau với người nhà.

Cũng thật buồn cười.

Cảnh Viên ngồi trên ghế sô pha, ngước mắt lên, hỏi: “Sao chị lại biết?”

Cố Khả Hinh cười, dáng vẻ tùy ý: “Ánh mắt sẽ không lừa người.”

“Em nhắc đến bọn họ, rất vui vẻ.”

Cảnh Viên không ngờ được bản lĩnh nhìn mặt đoán ý của Cố Khả Hinh lại cao thâm như thế, chỉ cần một ánh mắt thay đổi cũng có thể nhìn ra quan hệ của nàng với bố mẹ, nàng thoải mái gật đầu: “Ừm, rất tốt.”

Cố Khả Hinh nhấp một ngụm nước hoa quả, hương vị ngọt ngào lan tràn trong khoang miệng, còn có chút ê buốt, cô đem nước hoa quả vây quanh đầu lưỡi, cẩn thận nhấm nháp.

Trong phòng khách thoáng chốc không ai nói lời nào, Cảnh Viên vẫn cần ly nước, nhìn qua phòng khách của cô, hỏi: “Quan hệ của Cố tiểu thư với bố mẹ có tốt hay không?”

Cố Khả Hinh nghe được câu hỏi của nàng, phản ứng đầu tiên là ngẩn ra, cười: “Rất tốt.”

Đường nét khuôn mặt thanh tú, vốn làm cho người ta tự nhiên sinh ra một loại ấn tượng tốt, vô duyên vô cớ làm cho người ta cảm thấy đáng tin, Cảnh Viên không hỏi nhiều, Cố Khả Hinh nói: “Bố tôi tính tình tốt, là một người hiền lành, bạn bè lâm vào hoàn cảnh khó khăn, ông ấy luôn là người đầu tiền đến.”

“Hồi tôi học cấp hai có một đợt họp phụ huynh, bạn bè ông ấy không rảnh nên nhờ ông ấy đi họp giúp, ngày hôm đó ông ấy chạy đi chạy lại bốn lớp liền.”

“Chủ nhiệm lớp tôi là người mới đến, không hiểu tình hình, thầy đến tìm tôi, em có biết thầy hỏi tôi cái gì không?”

Cảnh Viên nghe đến mê mẩn, thế giới của Cố Khả Hinh khác hẳn với thế giới của nàng, là hai thế giới, thế giới kia có những việc vặt vãnh cùng niềm hạnh phúc thông thường, nàng nghe Cố Khả Hinh hỏi ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó hiểu nói: “Hỏi cái gì?”

“Thầy ấy hỏi tôi, nhà em có nhiều anh chị em đến vậy sao?”

Cô nói xong nở nụ cười, Cảnh Viên tưởng tượng đến cảnh tượng dở khóc dở cười này cũng cảm thấy có chút thú vị, trên mặt nổi lên ý cười hiếm có, khóe môi hơi cong, ánh mắt vui vẻ.

Vẻ mặt nàng trước sau vẫn lạnh lùng, bình tĩnh, đột nhiên có ý cười, giống như nụ bỗng nhiên nở rộ, một vẻ đẹp khó nói thành lời vương vẩn quanh thân lan tỏa ra xung quanh, Cố Khả Hinh nghiêng đầu ngắm sườn mặt nàng, ánh mắt dời xuống, dừng ở trên cần cổ tinh tế của nàng.

Rất trắng, rất nhỏ, rất thon dài, độ cong tinh xảo lại hoàn mỹ, cái cổ như vậy, nếu ngửa đầu ra, sẽ là cảnh tượng thế nào?

Ánh mắt Cố Khả Hinh tối dần.

“Bố của chị rất thú vị.” Cảnh Viên nhàn nhạt mở miệng: “Ông ấy rất tốt cho nên dạy dỗ chị cũng rất tốt.”

Không thể phủ nhận, cho đến bây giờ thì Cố Khả Hinh là người có tính tình dịu dàng nhất Cảnh Viên từng gặp, không chỉ dịu dàng, còn rất vô tư, trước đó nàng còn nghĩ là bởi vì tính cách vốn đã như vậy, không nghĩ đến là do cách giáo dục của gia đình.

Cố Khả Hinh nghe được lời khen của nàng lắc đầu bật cười: “Nếu ông ấy nghe được có người khen ông ấy như vậy, chắc ông ấy sẽ vui lắm.”

Cô dừng một chút: “Chẳng qua ông ấy sẽ nghe được ở trên trời.”

Ý cười trên mặt Cảnh Viên cứng lại, Cố Khả ban nãy còn chia sẻ niềm vui giờ đã ngập tràn bi thương, bao phủ lấy nàng, nàng há hốc miệng, có chút khó tả: “Bố của chị...”

“Ông ấy tạ thế đã nhiều năm.” Cố Khả Hinh thản nhiên nói tiếp, giọng điệu lại không ung dung như vừa rồi, bầu không khí đột nhiên có chút đè nén, Cảnh Viên trầm mặc: “Xin lỗi, tôi không biết.”

“Không sao đâu.” Cố Khả Hinh cười nhạt: “Sống chết có số, phú quý do trời, cả một đời người, lúc đến sạch sẽ, lúc đi trong sạch, không thẹn với đời, không dối với lòng mới là tốt nhất.”

Cô nhìn về phía Cảnh Viên, bi thương nơi đáy mắt vẫn chưa hoàn toàn bị giấu đi: “Ông ấy chính là người như thế.”

Cảnh Viên chỉ cần thông qua câu chuyện mà cô kể cũng có thể tưởng tượng ra đó là người có tính cách thế nào, chắc chắn là một người vô cùng ấm áp, tốt bụng. Đầu ngón tay nàng chà sát thành cốc, nhẹ nhàng gật đầu, muốn an ủi cô nhưng lại không biết nên nói gì.

Bầu không khí lạnh hơn một chút, hương thơm phảng phất giữa không trung, mùi vị nước hoa quả cũng lan tỏa khắp không gian, dấy lên một mảnh yên tĩnh.

Cảnh Viên uống một ngụm nước hoa quả cuối cùng nói: “Vậy tôi đi trước, Cố tiểu thư, ngày mai gặp.”

Ngày mai là ngày quay cuối cùng, quay xong rồi thì đường ai nấy đi, lần quay phim này so với quá khứ không giống nhau, ít nhất thì trước kia nàng sẽ không đi gõ cửa phòng của diễn viên chính khác vào buổi tối, sẽ không ngồi trên sô pha cùng nói về chuyện xưa, trải nghiệm này quá kì lạ, nhưng nếu đối tượng là Cố Khả Hinh lại có vẻ hợp tình hợp lý.

Diệp Từ Tịch nói rất đúng, bản thân Cố Khả Hinh là một người có mị lực.

Nàng nói xong đứng dậy, Cố Khả Hinh nói: “Cảnh Viên, đợi một chút.”

Cảnh Viên dừng lại một chút đứng ở bên cạnh ghế sô pha, Cố Khả Hinh đứng dậy đi vào phòng bếp, phòng bếp bên kia có cửa, nàng không nhìn rõ Cố Khả Hinh đang làm gì, nhưng lại có thể nghe được âm thanh yếu ớt.

Phòng khách im lặng, ngay khi Cảnh Viên đang kiên nhẫn chờ Cố Khả Hinh thì nghe được tiếng chuông từ điện thoại trên bàn vang lên, nàng gọi: “Cố tiểu thư, điện thoại của chị.”

“Là ai vậy?”

Cảnh Viên nhìn màn hình, do dự hai giây: “Là Cận Kỳ.”

Cố Khả Hinh nhìn về hộp trà mới lấy xuống trong tay, cô suy nghĩ vài giây, thả lại, nói vọng ra ngoài: “Làm phiền em mang giúp tôi vào đây.”

Cảnh Viên không chút do dự cầm điện thoại vào phòng bếp, Cố Khả Hinh đang đứng trên một cái ghế gỗ nhỏ, tay đang với lên ngăn tủ lấy cái gì đó, tiếng chuông vẫn tiếp tục reo, Cố Khả Hinh nói: “Tôi vừa mới rửa tay, không tiện lắm, em có thể bấm nghe giúp tôi được không?”

“Được.” Cảnh Viên nhấp vào biểu tượng kết nối cuộc gọi, trong điện thoại lập tức truyền đến âm thanh: “Cố Khả Hinh, cô có ý gì hả? Đến bây giờ còn không làm sáng tỏ là muốn làm gì? Cô cho là Cảnh Viên nhấn like một cái thì tôi sẽ theo đó thừa nhận à? Cô đừng có mơ mộng hão huyền ——”

Tiếng của điện thoại không phải quá lớn, nhưng chỗ này yên tĩnh, mà Cảnh Viên bây giờ đang giơ điện thoại, muốn tránh cũng không tránh được, âm thanh trong điện thoại truyền vào tai nàng rõ mồn một, lỗ tai Cố Khả Hinh dán bên cạnh điện thoại, không nói gì, vô cùng yên ắng, lòng bàn tay Cảnh Viên cầm điện thoại hơi dùng sức, phát đau.

Tất cả là tại nàng.

Nếu không do nàng tự tiện hành động, Cận Kỳ cũng sẽ không tức giận như vậy, cũng sẽ không trách cứ Cố Khả Hinh.

Bàn tay buông thõng bên người của Cảnh Viên siết chặt lại, nghe được đầu bên kia điện thoại nói: “Tôi sẽ nhanh chóng nói với người đại diện muốn cởi trói.”

Cố Khả Hinh há miệng, Cảnh Viên dựa gần vào cô, bằng mắt thường cũng có thể thấy khóe môi cô giật giật, sau đó trầm giọng nói: “Được.”

Có chút chua chát, có có mấy phần kìm nén.

Đầu bên kia cúp máy, Cảnh Viên buông điện thoại xuống, Cố Khả Hinh nói: “Tìm được rồi.”

Cô nói xong từ trong ngăn tủ lấy ra một cái hộp hình chữ nhật: “Em nói thích uống trà, tôi cũng không uống nhiều, cái này là lần trước biên kịch Chu tặng cho tôi, cũng không biết nên tặng cho ai, tôi cũng không muốn phí phạm, bây giờ tặng cho em.”

Giọng điệu dịu dàng như thường, nhưng sắc mặt lại có hơi mất tự nhiên, xem ra cuộc gọi vừa rồi vẫn ảnh hưởng đến cô, Cảnh Viên nhìn hộp trà mà cô đưa qua, cảm thấy điện thoại trong tay nặng cả nghìn cân, nặng trình trịch.

“Chị ——” Cảnh Viên ngước mắt: “Chị có ổn không?”

Cố Khả Hinh bước từng bước về phía trước, mặt đối mặt với Cảnh Viên, đối mặt với cặp mắt kia, bên trong rõ ràng có sự quan tâm cùng áy náy, Cố Khả Hinh nghiêng đầu đặt hộp trà trên bồn rửa, trầm giọng nói: “Rất ổn.”

Ngoài miệng thì nói rất ổn, sắc mặt lại không giống, Cảnh Viên lần đầu tiên nhìn thấy Cố Khả Hinh lộ ra vẻ mặt bị tổn thương, ban nãy nhắc đến chuyện bố của cô đã qua đời cũng không thương tâm như thế, có lẽ cô thật sự coi trọng sợi dây trói này, nghe được lời của Ngôn Khanh, nàng ít nhiều cũng hiểu được đôi chút, lập tức áy náy nói: “Xin lỗi chị, tôi có thể làm gì để bù đắp lại không?”

“Bù đắp?” Cố Khả Hinh nhìn về phía nàng, Cảnh Viên đặc biệt không chỉ bởi vì khí chất xuất trần của nàng mà còn bởi vì đường nét trên khuôn mặt hoàn hảo không góc chết, cái trán đầy đặn, cho dù hoàn toàn lộ ra cũng không ảnh hưởng đến nét đẹp trên gương mặt, lông mi vừa cong vừa dài, dù không trang điểm cũng dày dặn như quạt xếp, ánh mắt sáng ngời, trong trẻo, thấp thoáng thấy được sự lo lắng bên trong, mũi cao lại thẳng, chóp mũi hơi vểnh lên, nàng hơi gầy, khung xương lại nhỏ, khi nhìn gần có cảm giác như búp bê, quá mức xinh đẹp, cũng quá mức ngây thơ.

Cảnh Viên như vậy, chẳng trách người kia lại thích.

Cố Khả Hinh nhìn chằm chằm đôi môi đánh son nhạt màu trước mặt, thấp giọng nói: “Bù đắp thì thôi đi.”

Cô nói xong không đợi Cảnh Viên trả lời chủ động dang hai tay ra: “Nếu có thể thì cho tôi cái ôm đi.”

- ---------------------------------------

Tác giả có chuyện muốn nói:

Mỗi ngày một câu hỏi: Hôm nay Cảnh Cố có ở riêng không?

Cảnh Viên: Có khó chịu không?

Cố Khả Hinh: Khó chịu.

Cảnh Viên: Không thể buộc chặt nên khó chịu?

Cố Khả Hinh: Không thể hôn em mới khó chịu.

Cảnh Viên:......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.