CHƯƠNG 1
(Tác giả: donggua1986
Người dịch: phần mền QT)
Bánh xe ngựa xoay tròn trên con đường lát đá bằng phẳng, phát ra những âm thanh lọc cọc, gió mát xốc lên tấm mành vải bố trong cửa sổ, để lộ ra một đứa nhỏ đang tươi cười ngây ngô.
“Mẹ à, nhà cửa nơi này thật là đẹp a!” Mộ Dung Nghi ngửa mặt nhìn lên bầu trời xanh: “Ngay cả mây cũng xa như vậy!”
“Con ở đây ngày này có thể thấy đẹp, ngày sau sẽ không còn được nhìn thấy bầu trời cao xa như vậy nữa đâu.” Phụ nhân xinh đẹp bên cạnh lại không dãn đôi mày.
“Mẹ, người vì cái gì mà không vui a? Cha không phải là đón chúng ta cùng sống một cuộc sống hạnh phúc sao?” Mộ Dung Nghi rụt đầu quay lại, lắc lắc ống tay áo của mẫu thân.
“Ngốc tử,” phụ nhân kéo nó vào lòng, “Nhất nhập cung môn thâm tự hải a!”(1)
Mộ Dung Nghi vừa hiểu vừa không hiểu, cuối cùng trông thấy một bóng chim bay xẹt qua, lưu lại trên mặt đất cái bóng mờ.
Ngày đó, nó trở thành Cửu hoàng tử của vương triều Lan Phũ, không còn bị người ta gọi là “Dã chủng”(2) nữa, mẹ của nó được sắc phong làm Uẩn Phi, làm chủ điện Huề Phương.
Bóng đêm buông xuống, toàn cung đình chìm trong tin hỉ, phụ thân của nó là đấng quốc gia chí tôn đang vuốt ve đầu nó, còn nó ngây thơ tiếp nhận hành lễ của văn võ trong triều, bầu trời pháo bông bắn tứ phía, trong phút chốc sáng rực như ban ngày, khiến mắt nó như có cảm giác bị mù.
“Nhất nhập cung môn thâm tự hải…” Giọng nói u uẩn của mẫu thân vang lên ngay bên tai, nó đột nhiên muốn được thoát ra khỏi hết thảy mọi thứ ngay trước mắt.
Đúng vậy, nó có phụ thân, nhưng không hẳn là phụ thân.
Mẹ nó có trượng phu, cũng không hẳn là trượng phu(3).
Cho nên, khi gần tàn tiệc, nó lén trốn đi, mặc cho bọn thái giám kêu to gọi nhỏ phía sau: “Cửu hoàng tử! Cửu hoàng tử!”
Quái gở! Nó hừ mũi một tiếng, chạy trốn nhanh hơn. Gió lạnh thốc vào trong mắt nó, lùa vào trên mũi nó, đình đài lầu các giống nhau như đúc ở hai bên chậm rãi thụt lùi lại.
Thẳng tiến đến một cửa điện để ngỏ, nó không suy nghĩ nhiều liền lủi vào trong, lăn người một cái vào tấm mành sa tua cờ dưới gầm giường. Sau đó từ khe cửa nhìn thấy bọn thái giám cùng thị nữ rời đi.
Nó cười ha hả, lăn ra, ngắm nghía trang phục đã muốn nhìn không ra vẻ đẹp đẽ nữa đang vận trên người, đắc ý sờ sờ cái mũi, sau đó xem lướt qua điểm tâm trên bàn, không kềm được hăm hở, chép miệng chạy tới lấy một miếng cho vào trong miệng.
Đồ ăn ngon, đồ ăn ngon! Nơi này tuy là có rất nhiều lễ nghi phiền phức khiến cho người ta mệt tới muốn chết đi sống lại, nhưng mà nơi ăn chốn ở(4) tốt như vậy cũng không có thiếu.
Vừa ăn vừa đánh giá gian phòng, có thật nhiều sách, được sắp xếp ngay ngắn ở trên kệ, nó rất thích sách, nhưng mà lại rất chán ghét những thầy giáo trong thư viện.
Hồi trước ở dân gian, nó muốn đi học, nhưng mẫu thân không có đủ ngân lượng, cho nên nó không được nhận vào học đường, đành phải nghe lén ở dưới cửa sổ, sau lại bị thầy giáo dạy học bắt được, hung hăng làm cho nó nhục nhã hết một trận.
Uổng cho những môn sinh mang tiếng là chính mình đọc “Thánh hiền thư”(5), thánh nhân thời xưa mà biết “Thánh đức” của mình được những người này truyền dạy, chỉ sợ phải than thầm trong bụng “Thặng hiềm”(6).
“Đệ vào phòng của ta, có đúng hay không nên chào hỏi ta một tiếng?” Thanh âm ôn nhuận vang lên, Mộ Dung Nghi khẽ giật mình, xoay người lại, trông thấy tua cờ trên giường được nhẹ nhàng kéo, tiếu ý mê người hé ra trên dung diện vừa xuất hiện.
Mộ Dung Nghi đột nhiên quên mất miệng đang nhai miếng điểm tâm chưa kịp nuốt xuống.
Là vì nó trong cái cung điện hoa mỹ này lần đầu tiên được thấy có người mỉm cười tự nhiên đến như vậy.
Đối phương nhìn cái bộ dạng đần ra của nó, lại cười thành tiếng.
“Đệ không phải nên gọi ta trước hay sao?”
“Gọi huynh là gì?”
“Đệ nên gọi ta là Tứ ca, Tiểu Cửu.”
“A?” Nó ngẩn người, cố sức nuốt xuống một ngụm nước bọt nói: “Tứ ca? Huynh cũng là hoàng tử?”
“Đệ nói xem?” Âm cuối của y vút cao, mang theo vài phần khôi hài.
“Tứ ca? Tứ ca! Tứ ca!” Mộ Dung Nghi chạy tới, thình lình hỏi một câu: “Huynh có nước trà không?”
Sau đó, nó ôm bình trà, ngồi ngay trước giường Một Dung Đinh Hiên, kể mấy chuyện vui thú về tuổi thơ của nó, như thế nào lên núi cào cây bắt ve sầu, như thế nào cùng bọn tiểu đồng chơi đùa, tiếp đến đi trộm ngô trong ruộng rồi nướng ngô lên ăn… Còn có, lại tới nơi đây, tuy cái gì cũng có, lại cảm thấy chính mình kỳ thật cái gì cũng không có.
Tứ ca im lặng không nói, chỉ nhìn nó mặt mày hớn hở rồi lại tỏ ra cô đơn giống như sự chênh lệch giữa dòng sông so với mặt biển, sau đó nhẹ nhàng vươn tay chỉ ở lông mày của nó nói: “Có thể lần nữa gọi ta là ‘Tứ ca’?”
“Tứ ca, làm sao vậy?” Mộ Dung Nghi nghiêng đầu hỏi vị huynh trưởng tuấn tú ở trước mặt.
“Rất nhiều người gọi ta ‘Tứ ca’, nhưng mà đệ gọi mới là thật tình nhất.”
Đêm hôm đó, khi bọn thái giám rốt cuộc cũng tìm được Cửu hoàng tử của chúng thì cùng lúc, nó đã nằm ở trên giường của Tứ hoàng tử mà say sưa đi vào giấc mộng. Trong khi bọn thái giám đang do dự không biết có nên đánh thức nó hay không, Mộ Dung Đinh Hiên đã cười nhẹ, phất tay cho bọn chúng rời đi.
========
(1) Vào cửa cung sâu như biển
(2) Con hoang
(3) Chồng
(4) Hảo cật hảo trụ: Đồ ăn ngon nơi ở tốt
(5) Sách thánh hiền
(6) Thặng: thừa; hiềm: ghét; chỗ này tác giả chơi chữ ^^ Thánh hiền -> Thặng hiềm