CHƯƠNG 23
Thật lâu sau, Mộ Dung Nghi nhìn vào màu của tiễn vũ [cái lông ở phía sau tên ah] cắm trên màu đỏ của hồng tâm, sau khi ngẩn ra một lúc lâu liền bừng tỉnh hắn xoay đầu lại nhìn Phi Dật đang mỉm cười ở bên cạnh mình hỏi: “Thật là ta… Bắn trúng sao?”
“Đúng vậy a.” Phi Dật xoay người trở lại trước bàn, tiếp tục uống tiểu rượu, ngón trỏ phất lên vài cái, ý bảo hắn tiếp tục luyện tập.
Giữa trưa, trên lều trại dựng lên giữa thao trường, Mộ Dung Phi Dật vừa thong dong tỏ mặt cầu ý cười, vừa nhìn Mộ Dung Nghi trong cảnh mặt trời thượng ngay đỉnh đầu, mồ hôi ướt đẫm. Bởi vì quá nóng, Mộ Dung Nghi cởi hết xiêm y chỉ còn lại có một lớp áo lót màu trắng, mà thật khéo, lớp áo lót này cũng đã ướt sũng mồ hôi, gắt gao bám sát trên thân người, thực không thoải mái.
Từ góc nhìn của Mộ Dung Phi Dật, có thể thấy cử động của bả vai hắn, lướt xuống đường cong của vòng eo, thậm chí khi thân trước hơi nghiêng đi đến trước ngực, trong nháy mắt có thể thấy được cả điểm kia khởi nhô ra. Phi Dật phút chốc cảm thấy họng khô lưỡi đắng, thiếu niên ở trước mắt đã không còn là đứa trẻ mười hai tuổi mới vào cung năm nào nữa rồi.
“Tiểu Hà Tử!” Phi Dật nhoẻn cười kêu lên.
Mộ Dung Nghi theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy Lục ca lần đầu tiên nở nụ cười với hắn, mà trong ánh mắt lại không hề che giấu sự trìu mến, nhịn không được có chút mê say.
“Lại đây, ăn một chút gì, đợi thái dương qua đỉnh rồi hãy luyện nữa!”
Mộ Dung Nghi vừa nghe, giống như là tử tù được hưởng lệnh đặc xá, điên cuồng chạy trở về, ngồi ở án ôm giữ mấy món điểm tâm ăn loạn lên không giữ chút phong thái nào, miệng lúng búng hỏi : “Ngươi vì sao gọi ta Tiểu Hà Tử a!”
Còn chưa trả lời, Mộ Dung Phi Dật đã đem khăn ướt áp lên trên đầu hắn, chậm rãi giúp hắn lau mồ hôi. Mà Mộ Dung Nghi mất tự nhiên hơi ngẩng đầu lên, hưởng thụ ánh mắt ma mị kia, khẽ rên như tiếng một con miêu được chủ nhân sủng ái.
“Thay áo này đi.” Mộ Dung Nghi vươn ngón tay thon dài có tỉ lệ hoàn mỹ làm cho nhân đố kỵ kia ra, sau đó chiếc áo lót màu trắng đáp xuống. Mộ Dung Nghi đầu vẫn ngẩn ngơ như cũ.
“Đa tạ. Ah? Hình như hơi lớn, của ai vậy a?” Mộ Dung Nghi một bên thay áo, một bên nhìn Phi Dật đang nghiêng cổ tay tao nhã rót cho mình một ly toan mai thang. [nước ô mai lạnh]
“Của ta, lớn sao? Ai bảo ngươi chỉ là một Tiểu Hà Tử.” [con tôm nhỏ]
“Lục ca…” Mộ Dung Nghi khẽ gọi hắn một tiếng, “Ngươi nói, nếu ngươi cứ đối với ta ôn nhu như vậy thật hảo biết bao nhiêu a?”
Mộ Dung Phi Dật dừng một chút, nâng mắt lên đối lại với ánh mắt sâu kín của Mộ Dung Nghi, nói: “Như thế nào? Cho ngươi ba phần nhan sắc ngươi liền khai khởi nhiễm phòng đến đây? Cái thứ hương ba lão nhà ngươi.”
Bả vai Mộ Dung Nghi liền sụp xuống. Xong rồi, Lục ca lại trở về trạng thái “bình thường” rồi, mình lại biến thành “Hương ba lão”.
Ban đêm, Lộ Ngọc thở gấp liên tục, tuy rằng hắn sớm biết chủ tử của mình dục vọng mãnh liệt, nhưng hôm nay, hắn có một loại ảo giác, hắn sẽ chết ở dưới thân của Mộ Dung Phi Dật.
“Điện hạ… Điện hạ… Cầu người…” Lộ Ngọc chỉ cảm thấy huyệt đạo ở phía dưới cũng sắp bị thứ nóng rựa của Lục điện hạ thống mặc, tuy rằng Mộ Dung Phi Dật cho tới nay chưa từng là một chủ nhân ôn nhu, nhưng lại luôn luôn kỹ xảo cao siêu, hơn nữa tốt xấu chính mình cũng coi như bị hắn huấn luyện đã lâu, tự mình như thế nào cũng biết cách tìm được vui thích, đáng tiếc, giờ phút này hắn chỉ cảm thấy đau đớn tột cùng.
Trên mặt Mộ Dung Phi Dật không có một tia biểu tình, nhưng Lộ Ngọc nhìn vào mắt hắn giống như tinh hỏa trong đêm đen, âm thầm thiêu đốt. Mộ Dung Phi Dật đưa tay nâng toàn bộ đùi của hắn lên, áp lên bả vai, bắt buộc nơi riêng tư kia hoàn toàn bại lộ trong không khí, mà tư thế ấy càng đè ép thân thể của chính mình, ép tới gần như xé rách bắp đùi, càng thêm đau đớn. Mộ Dung Phi Dật càng thêm điên cuồng mà đâm rút, Lộ Ngọc có thể cảm giác được âm nang của chủ tử hung hăng va chạm ở bắp đùi của mình, mỗi một lần tiến vào giống như một đàn thiêu thân lao đầu vào lửa liền sa xuống.
Sau đó, trên đỉnh đầu một cái áo lót màu trắng rơi xuống gắn vào trên mặt mình.
Lộ Ngọc cảm giác được môi của mình cách qua lớp áo kia, trong miệng bị hàm của chủ tử thâm nhập, đầu lưỡi cùng lớp vải dệt dây dưa cùng một chỗ. Lộ Ngọc bỗng nhiên cảm thấy trào lên nỗi vui sướng, bởi vì Mộ Dung Phi Dật chưa bao giờ hôn bất cứ người nào.
Ngay khi giây phút chủ tử ép chặt hắn để giải phóng, Lộ Ngọc nghe thấy chủ tử của hắn hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Nghi nhi…”
Như là đã trải qua tra tấn chịu đựng, một lúc sau ẫn nhẫn ôn nhu rút ra .
Khi khoảnh khắc mình được hôn đã đi qua, hắn vẫn cảm giác dục vọng của chủ tử lại một lần nữa tráng kiện đứng lên, không biết mệt mỏi đâm rút ra vào thân thể hắn, trong miệng thì thào tự gọi hô cái kia tên.
Khi Lộ Ngọc tỉnh lại đã là ba ngày sau, hắn nghe người hầu hạ nói khi hắn được mang về toàn thân xanh tím, hậu đình máu tươi chảy ròng, thiếu chút nữa đã mất mạng. Hắn cố gắng dùng tiếng nói khàn khàn hỏi: “Các ngươi biết người được chủ tử tối cưng chiều hiện nay là ai không?”
“Này ai biết a, chủ tử chẳng mấy lâu lại thay người một lần.”
“Vậy các người biết kẻ nào tên “Di nhi” không?”
“Tên có chữ Di có phải là thị thiếp Di Mai, hay là tiểu quan Lộ Di vài ngày trước đã mang cho Trần thượng thư sao?”
Lộ Ngọc ngẩn ra trên giường, rốt cuộc kẻ làm cho chủ tử khác thường như thế là ai? Không phải Di Mai, chủ tử đối với nàng sớm chán ngấy, khẳng định cũng không phải Lộ Di đã bị đuổi đi kia…
Mười ngày sau, trên thao trường Mộ Dung Phi Dật cùng Mộ Dung Diệp ngồi ở án tiền, nhìn về phía kẻ nắm cung thượng huyền [cây cung cong cong] đứng cách đó không xa- Mộ Dung Nghi.
Mộ Dung Nghi nhớ lại những điểm yếu lĩnh Phi Dật chỉ giáo cho mình, tập trung tinh lực, bắn ra một mũi tên.
Mộ Dung Diệp đứng lên, nhìn chằm chằm vào mũi tên cắm trên hồng tâm màu đỏ kia, thật lâu sau nói: “Nhất định là trùng hợp! Trùng hợp! Mới mười ngày mà thôi, làm sao có thể? Lão lục, ngươi cũng, đừng đùa giỡn ta!”
“Bắn một mũi tên khác cho ngươi Ngũ Ca nhìn một cái.” Mộ Dung Phi Dật tươi cười tràn đầy tin tưởng.
Mộ Dung Nghi cười hắc hắc, lại một mũi tên nữa ở giữa hồng tâm. Mộ Dung Diệp nhất thời như là quả bóng xì hơi, nói: “Được, tòa nhà ở ngoại ô thuộc về ngươi .”
Mộ Dung Phi Dật vỗ vỗ vai Ngũ hoàng tử an ủi nói: “Ta nào dám không duyên cớ vô cớ nhận thứ quý giá của Ngũ ca như vậy, ngài vẫn chưa về nhìn xem, Lộ Ngọc đã đưa đến tẩm cung của ngươi rồi .”
Mắt Mộ Dung Diệp liền sáng rỡ, khóe miệng nhoẻn cười ám muội nói: “Vẫn là Lục đệ hào phóng, ta đây liền trở về hưởng thụ .”
Mộ Dung Nghi nhìn bóng dáng Ngũ hoàng tử rời đi, hỏi: “Chúng ta thắng tòa nhà kia?”
“Đúng vậy a.” Mộ Dung Phi Dật xoay người, “Tòa nhà kia rất thích hợp với hương ba lão nhà ngươi. Ở cửa sổ phía tây của tòa nhà đó, chính là một mảnh cây ngô điền.”
“Đúng, ta chính là một hương ba lão, rất thích trộm ngô a…” Mộ Dung Nghi sờ sờ mũi, tiếng nói hơi buồn phát ra.
———————————
Anh Dật đừng trêu em nữa, em tủi thân ah ^^