CHƯƠNG 47
Mộ Dung Nghi trong lòng cả kinh, âm thầm bình tĩnh hô hấp, sau đó xoay người lại, tỏ vẻ cực độ bất nhẫn nhìn người trước mắt, nói: “Như thế nào? Bệ hạ thấy tâm tình của ta hẳn là tốt lắm sao!” Sau đó nghiêng thân mình muốn lách qua hành lang đi qua người Phi Dật.
Ngay lúc đó, Phi Dật kéo mạnh Mộ Dung Nghi lại, hắn xoay người, ngả vào trong lòng Phi Dật. Mộ Dung Nghi cắn chặt răng, đẩy mạnh đôi tay của đối phương đang ôm chặt lấy mình, nói : “Buông!”
Đôi môi Phi Dật cơ hồ dựa vào bên tai hắn, hơi thở như có như không mang ý trêu đùa : “Nghi nhi, nói cho trẫm, vì cái gì phát giận?”
Nếu là trước đây, Mộ Dung Nghi có lẽ sớm đã bị thanh âm của hắn mê hoặc. Nhưng hiện tại, hắn đã không còn là hắn nữa, vừa nghĩ vậy, trong mắt Mộ Dung Nghi lại tràn lên nỗi chua xót. Phi Dật giống như vừa nhìn thấy hốc mắt ướt át của hắn càng thêm siết chặt đôi tay. Mộ Dung Nghi nhìn cái bóng của mình và hắn dưới ánh trăng chiếu xuống, dài nhỏ, gầy yếu, tựa hồ cũng sắp vỡ tan.
“Vì sao chỉ có ta không thể đi hội săn bắn? Ta đã lâu rồi không có thấy sơn, thấy thủy … Ta có phải ngày nào cũng như ngày nào, ở đây cho tới chết không? Mộ Dung Phi Dật… Ngươi đang tra tấn ta đúng không… Ta chưa từng có gây trở ngại gì cho ngươi… Vì sao chán ghét ta như vậy…”
Phi Dật ở phía sau hắn thở dài một hơi, nói: “Không có, làm sao trẫm có thể chán ghét ngươi được? Nếu ngươi muốn đi hội săn bắn, trẫm sẽ sai người chuẩn bị, chỉ cần ngươi không ly khai khỏi trẫm, ngươi nghĩ gì muốn gì trẫm đều sẽ cho ngươi…”
Mộ Dung Nghi trầm mặc, trong lòng một trận cười lạnh —— ta muốn tự do, ngươi sẽ cho ta sao? Ta muốn trở lại như trước đây, ngươi có thể làm được sao? Điều ta muốn nhất chính là làm cho Tiểu Vũ trở về, ngươi có thể làm được sao?
Tất cả hứa hẹn đều là vô nghĩa.
Mộ Dung Nghi im lặng trở về Huề Phương điện, bình tĩnh nói cho Tiểu Lam Tử biết bọn họ có thể đi hội săn bắn. Từ đầu Tiểu Lam Tử đã rất cao hứng, tới lúc này liền vô cùng khẩn trương, “Tiểu chủ tử, chúng ta sẽ thành công rời đi sao?”
“Ai biết được?” Mộ Dung Nghi xoay người lại cười ảm đạm, Tiểu Lam Tử cũng hít một hơi thật sâu.
Nửa tháng sau, Mộ Dung Nghi cũng được như ý, ngồi trong xe ngựa đi đến lễ săn bắn, trong xe còn có Tiểu Lam Tử. Ở phía trước, cách xe ngựa không xa chính là long xa của Mộ Dung Phi Dật.
“Hoàng Thượng xem chừng rất chặt …” Tiểu Lam Tử rút đầu từ ngoài cửa sổ vào nói.
“Không biết Tứ ca có thể nghĩ ra biện pháp gì…” Mộ Dung Nghi nhíu mày nghĩ ngợi.
Ban ngày, Mộ Dung Nghi cưỡi ngựa đi dạo quanh rừng núi, hắn biết phía sau cách đó không xa chính là Phi Dật đi theo hắn, còn có đại nội thị vệ, Mộ Dung Nghi cười lạnh, bọn họ biến thành giám thị hết cả rồi.
Ban đêm, trở lại doanh địa, mọi người đốt lửa trại làm tiệc nướng. Mộ Dung Nghi cùng Tiểu Lam Tử trở lại lều trại của mình, bên ngoài quả nhiên có vài tên thị vệ nối đuôi nhau đứng gác.
“Chủ tử, sao ta lại thấy chúng ta có chạy đằng trời a?” Tiểu Lam Tử nhìn vẻ mặt khó chịu của Mộ Dung Nghi.
“Cửu vương gia, Tứ vương gia phái người đưa tới cho ngài chút hoa quả cùng thịt nướng.” Ở ngoài cửa có tiếng người hầu thông báo vào.
“Cho hắn vào.” Mộ Dung Nghi biết, lúc này Đinh Hiên phái người đến tặng đồ, nhất định chính là nói với mình bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Người đến tặng đồ cúi đầu bưng thức ăn tiến vào, Mộ Dung Nghi ý bảo đối phương thả chúng xuống bàn, nói: “Tứ vương gia có lời gì căn dặn, nói mau!”
“Hắn nói người… Đi theo ta.”
Nghe thấy âm thanh của đối phương, Mộ Dung Nghi đứng ở tại chỗ, cảm giác như suy nghĩ của mình trong nháy mắt tựa hồ đã trải qua một hồi dài lưu lạc triền miên, cuối cùng lắng xuống chưa bao lâu, trái tim mờ mịt không biết như thế nào nhảy lên.
“Ngươi không muốn đi theo ta sao?” Đối phương ngẩng đầu lên, từ trong đáy mắt sáng lấp lánh, đôi mắt nheo nheo cười cong cong như con sông mềm mại, ôn nhu bao bọc lấy nỗi lòng của Mộ Dung Nghi.
Tiểu Lam Tử ở một bên thật hít một hơi, ngã xuống đập mông xuống đất. Hắn “A… A…” nửa ngày lại nói không thốt lên nổi một lời.
Thật lâu sau, Mộ Dung Nghi chậm rãi bước đến phía trước, cố gắng kìm chế nỗi lòng đang ào ạt cuộn sóng mà nói: “Ta không phải đang nằm mơ chứ?”
“Đương nhiên không phải.”
“Thật là ngươi sao?” Mộ Dung Nghi run rẩy vươn ngón tay về phía hắn.
Đối phương nhanh chóng nắm lấy bàn tay của hắn, đặt ở ngay trên ngực mình. “Nó vẫn còn ấm, nó vẫn còn đập, bên trong nó vẫn có ngươi…” Ngay khi Mộ Dung Nghi chạm vào khuôn ngực kia, đôi mắt không kìm nén nổi bắt đầu cay nóng ướt át, cảnh vật trước mặt bất giác nhòe đi hết thảy.
“Thật là ngươi… Làm sao có thể a… Có phải ta đã chết rồi không? Tiểu Vũ! Tiểu Vũ!”
Nếu như nói tất cả mộng đẹp phải có lúc tỉnh lại, như vậy cảnh tượng hiện tại quyết không là ở trong mộng.
Người mang hoa quả tới không phải ai khác, chính là người đã chết bao lâu nay – Tiểu Vũ.
“Thập… Thập …” Tiểu Lam Tử nghe thấy tiếng Mộ Dung Vũ cảnh báo, liền nhỏ giọng nói, “Ngài rốt cuộc là người hay quỷ a?”
“Ha hả, đương nhiên là người.” Mộ Dung vũ nhẹ nhàng trấn an Mộ Dung Nghi đang ở bên cạnh, nâng lấy khuôn mặt vẫn đang như mộng du của hắn, đặt trên môi hắn những nụ hôn dài thật dài, tựa như bù đắp cho cả một đời. “Ta đến mang ngươi đi, sau khi chúng ta rời khỏi nơi này, làm những việc chúng ta muốn làm, sống những ngày như chúng ta đã từng ao ước, được không?”
“Chỉ cần là ngươi, vô luận ngươi phải mang ta đi làm sao, ta đều theo ngươi, lên trời xuống đất, đều không sao cả…” Mộ Dung Nghi nắm chặt tay Tiểu Vũ, sợ hãi hắn lại đột nhiên lại biến mất. “Hiện tại, ta bất kể gì cũng không sợ.”
Hắn thật muốn khóc lớn một hồi, bao nhiêu đau khổ trong hai năm nay trong khoảnh khắc lại được nhìn thấy Tiểu Vũ vui sướng ập tới. Hắn khẩn cấp muốn cảm kích trời xanh, giấc mộng ngọt ngào của dĩ vãng lại đột ngột trở về. Hắn thật muốn đem tất cả yêu thương trao hết cho Tiểu Vũ.
“Chính là… Ngươi không phải đã được an táng ở hoàng lăng rồi sao? Ngươi như thế nào lại ở đây a?
Mộ Dung vũ bật cười nói: “Ai nói với ngươi, người bị an táng ở hoàng lăng kia nhất định là ta Mộ Dung Vũ ?”
——————————-
End 45,46,47
Tiểu Vũ chưa chết!
Á khẩu cứng hàm chưa bà kon? ‘___’ lúc bạn đọc tới đoạn này, bạn cứ phải nói là nổi hết cả da gà da vịt. Vui và xúc động quá đỗi! Có thể nói là cảm nhận được niềm hạnh phúc “gặp được người chết” của em Nghi, một người mà dù muốn gặp lại bao nhiêu cũng không thể gặp lại được nữa, cuối cùng lại đứng sừng sững ngay trước mặt ta. Tiểu Vũ chưa có chết, Tiểu Vũ quay về mang em Nghi trốn đi. Liệu bọn họ có trốn thoát nổi không? Nếu trốn thoát rồi, vậy Phi Dật ca ca phải làm sao đây? Phi Dật ca ca đã yêu em, chờ em hơn mười mấy năm rồi mà, hux hux T___T ko lẽ cứ thế mà mất em sao? Mất thì mất, đằng này chị au chị ấy không có thích xử cho nó đơn zản như thế, chị ấy thích hành anh Dật ra bã luôn ~.~ . Lúc nào bạn nghĩ tới cái ending cũng khóc như mưa, khổ thân T___T
Như vậy là chỉ còn 4 chap nữa thôi, 4 chap để kết thúc hết tất cả những hờn giận, hỉ nộ ái ố, yêu thương và thù hận của Tịch Chiếu Huề Phương Điện… Ôi chưa end mà bạn đã xúc động quá, ahhhhhhhh!
——————————-