Tịch Chiếu Huề Phương Điện

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 9

(Tác giả: donggua1986

Người dịch: phần mềm QT)

Có lẽ có người sẽ cảm thấy phong cảnh như vầy là rất đẹp, nước chảy róc rách theo khe đá cùa hòn non bộ rót vào trong ao, cá ở dưới sen đang lúc nhàn nhã quẫy đuôi, ánh nắng lẳng lặng dừng ở một góc lầu các, cả vườn xuân cảnh làm người ta hoa mắt… Nếu như không có hai đứa nhỏ mười ba, mười bốn tuổi đang quỳ trên mặt đất, cùng nhau nâng một cái nghiêng mực.

“Tiểu Vũ, nghiên mực trong cung như thế nào lại nặng như vậy?” Mộ Dung Nghi cảm thấy cánh tay của mình sắp bị vọp bẻ.

“Nói nhảm, nghiên mực hảo hạng như thế nào lại không nặng?” Mộ Dung Vũ buồn cười nhìn Cửu ca của mình chép miệng.

“Sớm biết thế này sẽ không ở trên ghế của Tạ học sĩ mà trét hồ rồi…”

“Vậy chúng ta trét cái gì?”

“Ngốc… Đinh, làm cho hắn về thẳng nghỉ ngơi luôn…”

Trên lầu Tú Nguyệt, Mộ Dung Phi Dật tựa đầu, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào trên bệ cửa sổ, vô thức khóe miệng vểnh lên. Thị thiếp ở bên cạnh hầu hạ không nhịn được chìm vào trong tiếu ý nhu hòa của hắn.

“Lục điện hạ đang nhìn cái gì a?”

“Nhìn một tiểu hà tử, sắp sửa bị chưng chín…”

Thị thiếp kia ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lướt qua trùng trùng bóng cây, chỉ thấy hai vị hoàng tử quỳ gối dưới ánh nắng chói chang phơi đến đỏ cả mặt.

“Lục điện hạ thật là xấu, trứng tôm ở đâu a? Rõ ràng là Cửu điện hạ cùng Thập điện hạ lúc học bài tinh nghịch, bị Tạ học sĩ phạt mà!”

Mộ Dung Phi Dật gác đầu, ngón tay nhẹ nhàng ở mép ghế dựa gõ gõ, như thế đã năm năm, tiểu tử kia vẫn là một chút cũng không thay đổi.

Hồi ức trong ánh nắng ấm áp phảng phất đớn đau.

Hắn nhớ rõ, lúc ấy, hắn co rút trong một gian cỏ tranh, ôm chặt lấy thân mình, hắn rất đói bụng, đói đến nỗi mỗi một lần nuốt nước bọt đều có thể cảm nhận được nước bọt khô cạn ngay tại thực quản, hắn không thấy một tia sáng, nhưng hình ảnh của mẫu phi trước khi chết cũng không ngừng mà ở trước mặt hắn tái hiện: nữ nhân ban cho hắn sinh mệnh ấy chặt chẽ ôm lấy hắn ở dưới thân, bên tai hắn là âm thanh con dao đâm vào thân cốt nhục, ánh lửa nổi lên tứ phía, mẫu thân cả người đẫm máu dùng hết sức lực cuối cùng đem mình bỏ vào trong vại nước, hắn thấy nàng đau đớn đậy cái vung lên vại…

Khói sặc người theo khe hở trên vung mù mịt tiến vào, hắn ho khan, con ngươi cũng không mở ra được, hắn muốn khóc, nhưng không biết trên mặt chính là nước mắt hay nước lã… Khi hắn cuối cùng cũng chịu không nổi nữa ra sức đẩy cái vung, hắn trông thấy trước mắt khung cảnh hoang tàn, xà nhà đổ sụp vẫn bốc ra khói dày đặc, căn phòng ngủ một đêm trước hắn còn cùng mẫu phi nằm đã không nhận ra được nữa.

Mắt của hắn rất đau, đau đến nước mắt chảy ròng ròng, hắn dùng tay chà xát chà xát, càng chà càng không nhìn rõ, hắn lảo đảo muốn từ Tuyền Châu xa xôi quay trở về kinh đô, đi tìm phụ hoàng của hắn – nơi hắn nghĩ là chỗ dựa duy nhất. Hắn bị người ta xem như khất cái đánh đập, còn bị những kẻ xấu lừa gạt tới kỹ quán thiếu chút nữa là làm tiểu quan, sợ hãi nghe các nam nhân dùng thanh âm dung tục nói: “Chậc, tiểu tử thật xinh đẹp!” Nếu không phải được một vị tỷ tỷ thả hắn bỏ trốn, hắn đời này nhất định sống không bằng chết. Hắn không được ăn, con mắt cũng không được đại phu xem, rốt cuộc, hắn ngoại trừ phân biệt được ngày đêm, cái gì cũng nhìn không thấy…

Khi hắn tới một cái thôn nhỏ, hắn cảm nhận được sự yên tĩnh hòa bình, hắn tự giễu: trên đời này, hắn ai cũng không thể nhờ cậy, kể cả phụ hoàng của hắn, hắn không nên có tham vọng vô tri, nếu như trong mắt hắn chỉ có bóng tối vô biên, như vậy hắn hiện tại lựa chọn trong bóng tối diệt vong.

Khi hắn lẳng lặng đếm thời gian, chờ đợi ông trời đưa hắn rời khỏi thế gian hiểm ác này, hắn nghe thấy tiếng cười trong trẻo của hài tử.

“Trình Nghi! Ngươi mau ra đây! Chúng ta biết ngươi trốn ở trong nhà tranh đó!”

“Khách khách, có bản lĩnh các ngươi cứ vào…” Mộ Dung Phi Dật nghe thấy thanh âm khe khẽ trầm bổng của hài tử ở bên tai. Hắn xoay người, cảm giác cỏ tranh phía sau bị gạt đi tiếp đó có vật gì đánh lên đầu của hắn.

“Ôi…”

Mộ Dung Phi Dật trong bụng cả kinh, hắn bị phát hiện rồi? Hắn sẽ bị thế nào đây? Là bị hài tử đó coi như súc sinh giống nhau mà hành hung? Hay là bị kéo ra để những nam nhân khác làm nhục?

Một bàn tay nhỏ đưa đến, che miệng hắn, “Đừng nói, nếu hại ta bị phát hiện… Ta liền… A, là mỹ nhân!” Hài tử ban đầu nhỏ giọng hung ác dọa dẫm, sau đó lại trở thành khe khẽ tán thưởng.

“Mỹ nhân” là điều kiêng kị của hắn, những nam nhân từng có ý đồ bất chính kia đều từng phát biểu như vậy mà tán thưởng hắn, bởi vậy Mộ Dung Phi Dật hầu như không chút nghĩ ngợi liền cho hài tử kia một bạt tai.

Tiếp đó hài tử kia như là châu chấu bị đốt đít nhảy lên người hắn, kết quả, hắn cũng bị đánh.

“Cái gì a – người là người mù?”

Đúng, ta chính là một kẻ mù, mỗi người đều có thể ức hiếp kẻ mù, ngươi muốn thế nào?

Khi hắn cho rằng mình trước khi chết còn bị người ta khi dễ, hài tử kia đã rời đi. Không biết qua bao lâu, hắn nghe thấy mùi đồ ăn, đó là một chén cháo.

“Ngươi nhanh lên một chút ăn đi, ta phải nhân lúc mẹ ta trở về mà lấy chén về.”

“Ta không cần ngươi thông cảm, để ta yên tĩnh chết đi.”

“Được, vậy ngươi đói chết rồi, dù sao tất cả mọi người cũng biết, đến lúc đó đem ngươi cuốn vào trong chiếu, vứt lên núi, tiếp đó a, sài cẩu và gì gì đó liền đều có thể ăn no rồi!”

“Đừng nói nữa!”

“Này nữa, ngươi có biết heo nhà Trương mặt rỗ vì cái gì lại mập như thế không? Nghe nói hắn thường xuyên đi móc thi thể trong mộ, băm ra bỏ vào trong thức ăn heo…”

“Đừng nói nữa!”

“Vậy ngươi còn muốn chết không?”

Mộ Dung Phi Dật không nói hai lời cầm chén cháo uống sạch.

Sau đó, hài tử kia thường xuyên mang cho hắn đồ ăn, khoai lang nướng, ngô, còn có xuống sông bắt cá. Có một lần, hắn ở trong nhà tranh nghe gã nông dân nói cái gì “Trình Nghi tiểu tử kia lại vừa trộm ngô của ta, ta phải nói chuyện với mẹ nó một chút!”

“Vậy ngươi định nói thế nào? Người ta là góa phụ cô nhi đó!”

“… Hay quên đi, vậy ta bẻ cuống lúa quất vào mông tiểu tử kia.”

“Cái gì, ngươi đánh nó sao, nó chạy nhanh lắm à!”

Ngày đó, hắn hỏi nó: “Đau không?”

Nó chỉ là bĩ bĩ trả lời: “Đau a, đại mỹ nhân còn không hôn đệ một cái?”

Mộ Dung Phi Dật bây giờ nhớ tới một khắc kia, hắn vẫn như cũ cảm thấy chính bản thân mình còn nghe lời nói của tiểu tử đó. Hắn sờ soạng kéo hài tử ấy tới gần, ở trên mặt nó hôn một cái.

“Hắc… Nếu huynh là một cô nương, đệ liền lập tức cưới huynh làm vợ a, đốt đèn nói chuyện đến chết, cả đời không xa nhau.”

Ta là nam nhân thì không thế lấy nhau sao? Chúng ta sẽ không thể cả đời không rời xa nhau?

Tim hắn bắt đầu âm ỷ đau.

Trong thế giới của hắn chỉ có nó, cùng hắn.

=============

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.