Sau khi có thể xem là hài hòa dùng cơm xong, Thanh Tư Phong cùng Lam Vũ Đình lên phòng. Nhớ lại lúc dùng cơm Lam Hiên nhìn nàng với thái độ có chút dò xét không rõ làm cô như đứng đống lửa, như ngồi đống than. May nhờ có Lam Vũ Đình kế bên nên bữa cơm cũng xem như hòa thuận.
Lam Hiên vốn vẫn còn khá nhiều phòng bị với Thanh Tư Phong, nhưng hiện tại em gái và Lam Thần Nhân đã không nói gì nữa, hắn cũng không có lập trường phản đối nữa, hắn không muốn mất hòa khí giữa gia đình, nhưng Thanh Tư Phong là hắn vẫn còn phải để ý nhiều hơn.
Vừa vào phòng không được bao lâu hắn nghĩ nghĩ liền gọi người giúp việc chuẩn bị một phòng khác cho Thanh Tư Phong.
Thanh Tư Phong đang đợi Lam Vũ Đình đi tắm, nhàm chán ngồi trên ghế xem báo chí, Lam thị cũng có tham gia vào lĩnh vực thời trang, cũng có một thương hiệu rất nổi tiếng, tờ báo cô đang xem đang hiển thị những mẫu quần áo mới nhất vừa ra mắt cho mùa hè này. Thật sự là càng nhìn càng thấy yêu thích, có một số loại váy mà cô đã từng thấy Lam Vũ Đình mặc qua. Hồi tưởng lại khi đó nàng mặc một chiếc váy này, nàng như một công chúa đi lạc vào cánh đồng hoa. Mãi mê say hồi tưởng lại, bất chợt có tiếng gõ cửa, Thanh Tư Phong buông tờ tạp chí ra, mở cửa thì nhìn thấy một bà giúp việc, bà cười hiền hậu nói với cô: "Thật ngại quá làm phiền Thanh tiểu thư, Đại thiếu gia có kêu tôi nói với cô, muốn cô đi qua phòng khác ngủ, Đại thiếu gia còn nói là...nếu như cô muốn Lam gia có ấn tượng tốt thì lúc này hãy biểu hiện đi". Nói xong bà vẫn cười cười nhìn cô.
Thanh Tư Phong đại khái đã hiểu được ý tứ của Lam Hiên, hắn vẫn không vừa lòng cô nên có tâm phòng bị cũng không sai, dù sao sau này còn ở bên Lam Vũ Đình nhiều hơn, trước tiên phải làm cho người Lam gia có lòng tin với cô, nhưng bây giờ vào nói với Lam Vũ Đình có lẽ nàng sẽ không đồng ý, nghĩ nghĩ cô nói với bà giúp việc: "Được ạ, làm phiền cô". Sau đó nhẹ nhàng đóng cửa, đi theo bà giúp việc đến phòng khác.
Sau khi sắp xếp chỗ ở cho Thanh Tư Phong xong, bà giúp việc đến gõ cửa phòng Lam Hiên: "Đại thiếu gia, đã làm như cậu phân phó". Lam Hiên nói: "Được rồi, bà đi nghỉ đi". "Dạ, Đại thiếu gia", sau khi người giúp việc rời đi, Lam Hiên có chút đắc ý rót một ly rượu vang uống, hắn biết việc này cũng chẳng phải đả kích to lớn gì với Thanh Tư Phong, hơn nữa còn có chút trẻ con, nhưng lòng ghen tỵ đã làm hắn trở nên đần độn như vậy, ai bảo Đình Đình của hắn có người yêu liền quên anh trai.
Lam Vũ Đình vừa tắm xong đi ra không thấy ai, nàng nghĩ có lẽ cô chỉ đi ra ngoài dạo, tóc vẫn còn ướt nên nàng ngồi trước bàn trang điểm sấy tóc, sau đó còn thoa một chút kem dưỡng da, cả một buổi như vậy vẫn chưa thấy Thanh Tư Phong đâu. Có chút lo lắng bỏ son dưỡng môi xuống, nàng đứng dậy lấy điện thoại định gọi cho cô, rồi lại thấy điện thoại hai người để kế bên nhau. Nàng mở cửa phòng gọi người giúp việc lên hỏi, rốt cuộc có một người nói lúc nảy nhìn thấy bà giúp việc dẫn Thanh Tư Phong đến một phòng khác.
Thanh Tư Phong đang chuẩn bị ngủ thì nghe có người gõ cửa, cô ngồi dậy mở cửa thì thấy Lam Vũ Đình đứng bên ngoài, nàng chỉ mặc một chiếc váy ngủ vải mềm hai dây qua mông một chút, bên dưới phập phồng của nàng một nửa đều bại lộ ra ngoài, không có mặc bra, Thanh Tư Phong nhìn có chút đỏ mặt hỏi: "Vũ Đình, chị qua đây làm gì?".
"Chị nên hỏi em mới đúng, sao lại không nói tiếng nào đã bỏ đi? Mau đi về!" Nói xong nắm tay cô kéo đi.
Thanh Tư Phong cố vịn cửa, vội nói: "Không được, Vũ Đình, em...hai chúng ta không nên ở chung tốt hơn". Nghe đến đó Lam Vũ Đình nhíu mày ngừng lại, nàng nghĩ một chút cũng hiểu được Thanh Tư Phong đang băng khoăn chuyện gì, nhưng nàng không muốn ngủ một mình, rõ ràng hai người yêu nhau, đang trong giai đoạn ngọt ngào sao có thể tách ra.
Vì vậy nàng quả quyết: "Được, vậy không về". Thanh Tư Phong nghĩ rằng nàng cuối cùng cũng hiểu được tâm tư của mình, nhưng sau đó thấy Lam Vũ Đình đẩy cô ra bước vào phòng lên giường nằm, lúc này mới biết, nàng thật sự là không hiểu ý tứ của cô.
Vội đóng cửa lại, lại đứng gần giường hạ giọng năn nỉ: "Aizz, Vũ Đình, xin chị đó, về phòng đi được không? Như vậy..như vậy không tốt lắm đâu". Lam Vũ Đình làm như không nghe, liếc cô một cái, sẵng giọng: "Lên giường". Thanh Tư Phong ngây ra một lát, nhận thấy được Lam Vũ Đình hình như tức giận, nhưng vì tương lai sau này, cô lần nữa hạ giọng: "Vũ Đình, kia...đi về bên kia ngủ trước đi được không?". Lần này Lam Vũ Đình có lẽ ngày càng tức giận, cái tên ngốc mày còn đứng đó lải nhải, lập tức lạnh giọng: "Được, muốn chị về đúng không? Vậy sau này em cũng đừng mơ nhìn thấy chị nữa", nói xong giả vờ giở chăn đi xuống, Thanh Tư Phong hối hận không thôi, quýnh lên vội nắm lấy Lam Vũ Đình xin lỗi, nhưng vì gấp quá thay vì nắm lấy tay nàng thì cô nắm nhầm vào váy nàng kéo xuống, làn váy mỏng manh vì bị cô dùng quá nhiều sức kéo xuống mà một bên vai áo trượt xuống tới eo, tất nhiên những gì nên lộ đã lộ, nên thấy đã thấy. Càng khẳng định ý nghĩ trong đầu Thanh Tư Phong lúc trước, nàng không có mặc áo lót.
Lam Vũ Đình bị Thanh Tư Phong kéo một cái không biết nặng nhẹ chỉ kịp la lên một tiếng, nằm thụp lại xuống giường, sau đó thấy cả người chợt nhẹ và mát lạnh, nhìn lại thì thấy cả phần trên của nàng đều trống trơn. Mặt đỏ lên như quả cà chua, vội bắt lấy làn váy trong tay Thanh Tư Phong, nhưng phát hiện cô giờ phút này ánh mắt nhìn chằm chằm ngực nàng, tay nắm váy rất chặt, thậm chí nhìn thấy cô rất dùng sức nắm như cố kìm nén gì đó; ánh mắt đó như có lửa, nhìn đến nàng cảm thấy cả người nóng lên, trước ngực rõ ràng vẫn chưa bị chạm vào mà cảm thấy cương cứng tê dại. Nàng xấu hổ la thêm một tiếng, mắng Thanh Tư Phong: "Thanh Tư Phong, tên bại hoại này, mau buông ra".
Tất nhiên với tình cảnh bây giờ, tiếng mắng chửi của nàng không còn hiệu nghiệm mà ngược lại, trong mắt Thanh Tư Phong, hình ảnh trước mắt là cô gái cô yêu sâu đậm, giờ phút này nàng mái tóc xoăn dài có chút rối loạn xõa tung trên giường, gương mặt ửng hồng, khóe mắt long lanh, phía trên không một mảnh vải che thân, đầu vai trắng nõn mượt mà đang có chút co rúm lại tố cáo chủ nhân của nó đang sợ hãi hoặc xấu hổ, xương quai xanh lộ rõ như cánh bướm xinh đẹp, phía dưới là...rất to và tròn, phi thường mềm mại, chỉ nhìn thôi, thật sự rất muốn nếm thử đóa hoa anh đào này, ngửi thử hương thơm của nó, muốn tưới lên cho nó chút sương sớm để nó càng thêm căng mọng.
Thanh Tư Phong mặc dù nghĩ vậy, nhưng trong lòng lại vạn phần kiềm chế, muốn cô gái mà mình yêu cảm nhận được tình yêu của cô, để nàng bớt sợ hãi, hoảng hốt.
Cô cầm lấy một lọn tóc nàng đặt lên môi hôn một lát, sau đó từ lọn tóc chậm rãi hôn dọc lên trên đến khi bờ môi chạm vào mái tóc bên tai Lam Vũ Đình, cả người cũng vì thế phủ lên người nàng. Cảm nhận hương thơm từ làn tóc, từ cơ thể nàng quấn lấy cô, tràn ngập cả cõi lòng.