Hôm nay cách tết Vạn Thọ không đến mười ngày nữa. Trong cung trên dưới đều đang chuẩn bị cho đại yến hôm đó. Lâm Lang đi thỉnh an Đồng quý phi, mới đi vào cửa điện đã nghe tiếng Nghi tần cười nói lanh lảnh: “Ý này của quý phi tỷ tỷ thật hay. Món ăn mà bếp chúng ta làm ngon hơn gấp ngàn lần Ngự Thiện phòng làm. Đến lúc đó chúng ta sẽ tự mình lo liệu đồ ăn, vừa ngon vừa vui vẻ náo nhiệt.
Đồng quý phi dịu dàng cười, nàng thấy Lâm Lang tiến vào hành lễ thì sai người: “Mời Vệ chủ nhân ngồi.”
Lâm Lang tạ ơn rồi mới ngồi xuống, chợt nghe người hầu bẩm: “Ninh quý nhân của Diên Hy cung và Đoan chủ nhân cùng đến ạ.”
Đoan tần một thân đỏ son còn Họa Châu thì mặc một bộ áo gấm mới tinh màu xanh ngọc có hoa văn trăm bướm, trên đầu cài chiếc trâm hình phượng hoàng bằng vàng ròng, phần cuối có đính ngọc buông xuống, bạch ngọc rồi thanh ngọc, đúng là châu báu ngọc ngà đầy đầu. Bởi vì thân phận của hai người cao nên Lâm Lang đứng dậy chào đón. Họa Châu cùng Đoan tần đều thỉnh an Đồng quý phi, xong đến Nghi tần, Đức tần, An tần rồi mới ngồi xuống.
Họa Châu khen y phục của Đồng quý phi. Đức tần là người thành thật nói: “Tỷ thấy bộ y phục này của muội hình như là hàng dệt kim Giang Ninh mới cống thì phải.”
Họa Châu đáp: “Là hôm kia mới được Vạn tuế gia ban thưởng cho ạ. Muội sai người may gấp. Suy cho cùng là vì làm gấp quá nên đường may không được tỉ mỉ lắm.”
Đoan tần liền nói: “Bộ của muội còn đẹp đấy. Muội nhìn bộ của ta đây này, tuy cũng là may vội nhưng còn cẩu thả hơn đường may của muội nhiều.” Nói xong thì kéo ống tay áo ra cho mọi người cùng nhìn. Đang lúc nói chuyện thì bà vú bế Ngũ a ca đến. Đồng quý phi cười: “Nào, đến đây cho ta bế một chút.” Nàng đỡ lấy, Nghi tần tự nhiên đến gần mấy bước ngắm nhi tử. Đức tần vốn là người thích trẻ con nên cũng đến chơi với đứa bé.
Dận Ký mới được trăm ngày, đang ngủ say sưa. Chiếc áo ngủ bằng gấm được bọc ngoài bởi tã, nó ngủ đến mức mặt đỏ bừng, khiến người ta muốn tới sờ nắn khuôn mặt nhỏ xíu trắng ngần đó. Lâm Lang cười nhẹ nhàng. Bỗng nghe Họa Châu nói: “Nghi tỷ tỷ thật là có phúc, Ngũ a ca sinh ra tròn trịa thế này, lớn lên chắc chắn rất có triển vọng.”
Đoan tần cười nói theo: “Muội cũng không cần phải gấp quá, đợi đến mùa đông năm nay nhất định muội sẽ sinh thêm cho Vạn tuế gia một vị tiểu a ca nữa.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Họa Châu hơi ửng hồng, nàng khẽ bĩu môi với Đoan tần. Lâm Lang bất chợt nhìn đến phần thắt lưng của Họa Châu, quần áo rộng không bó nên không nhận ra gì cả. Nàng thấy như có kim chích trong tim, đành quay mặt đi, không muốn nhìn đến nơi đó nữa.
Tết Vạn Thọ đến gần, cung cấm bận rộn, các vị tổng quản đến xin ý chỉ của Đồng quý phi hết việc này đến việc kia, vì vậy các nàng chỉ ngồi thêm một lát rồi đứng dậy cáo từ. Lâm Lang đi sau cùng, Họa Châu lại dừng bước đợi phía xa xa, cười cười với nàng: “Đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, cùng đi dạo hoa viên một lát đi.”
Lâm Lang đáp: “Lâm Lang ở chỗ xa, lại không tiện đường nên lần khác Lâm Lang sẽ đi dạo cùng quý nhân tỷ tỷ sau.”
Mắt Họa Châu dần đỏ lên, hỏi: “Lâm Lang, muội đang trách tỷ?”
Nàng khẽ lắc đầu, Họa Châu nhìn vào trong mắt nàng, ánh mắt hơi xao động, có vẻ muốn cười. Lâm Lang đáp: “Sao muội có thể trách tỷ được.”
Họa Châu vội vội vàng vàng nói: “Năm đó chúng ta tiến cung cùng lúc, sau này hoàng thượng đối xử với muội như vậy, thật sự tỷ không có bất kì ý nghĩ nào khác. Thật đấy! Nhưng mà sau đó....... Là hoàng thượng, người....... đến nay muội lại muốn coi tỷ như người xa lạ sao?”
Lâm Lang chợt thở dài: “Muội phải về rồi.” Họa Châu chẳng biết phải làm sao, đành nhìn theo bóng nàng càng đi càng xa. Nắng mùa xuân tươi đẹp, bức tường ngang dài vô tận của cung cấm đỏ thẫm, gió nhẹ phả vào mặt từ tứ phía nhưng chẳng thấy chút lạnh nào.
Bóng râm cạnh tường mát mẻ như mùa thu. Không lâu sau, Nghi tần đi từ phía sau đến, thấy Lâm Lang liền cười nói: “Sao giờ muội mới đi đến đây? Tỷ và Đức tỷ tỷ cùng nói chuyện được một lúc lâu rồi đấy.” Mấy ngày nay Nghi tần thường tới Trữ Tú cung nói chuyện phiếm, Lâm Lang biết tính tình nàng cởi mở rộng rãi nên cũng đối xử với nàng không giống với người khác. Hai người cùng đi về, vừa đi vừa nói vài chuyện trong cung, tất nhiên chủ đề của Nghi tần luôn xoay quanh Ngũ a ca. Cả một đường về Lâm Lang chỉ yên lặng nghe nàng nói, miệng khẽ cười.
Bích Lạc thấy Lâm Lang về, cơm nước xong thì hầu hạ nàng ngủ trưa. Thấy nàng đã nhắm mắt ngủ nên vén các góc chăn cho nàng, đang định lui ra thì bỗng nghe Lâm Lang nói một câu khe khẽ: “Ta muốn có một đứa con.”
Bích Lạc giật mình. Lâm Lang nhẹ nhàng mở mắt, dưới hàng lông mi như cánh bướm là đôi mắt sâu thẳm. Bích Lạc đáp: “Chủ nhân vẫn còn trẻ, ngày sau còn dài, nhất định sẽ sinh thêm cho Vạn tuế gia rất nhiều vị a ca, cách cách.”Nàng “ừ” một tiếng, dường như đang tự nói với chính mình: “Ngày sau còn dài........” rồi lại nhắm mắt. Sau đó rất lâu Bích Lạc cũng không thấy nàng nói gì nữa, tưởng nàng ngủ rồi nên mới khe khẽ đứng dậy, lại nghe giọng nàng nho nhỏ: “Ta biết hy vọng đó quá xa vời, chỉ có thể là mơ thôi.”
Trong lòng Bích Lạc chợt thấy chua xót, đành khuyên nàng vài câu.
Lâm Lang ngủ trưa dậy thì sai Cẩm Thu mang bút mực tới, tỉ mẩn viết một trang chữ, sau đó đặt chỗ cửa sổ để gió thổi làm mực dần khô lại, tự mình cuộn từ từ thành một cuộn tròn.
Bích Lạc thấy Lâm Lang cuộn lại, cuối cùng cuộn gọn ghẽ lại xong thì ngẩn ngơ một hồi rồi mới quay người đưa cho nàng: “Thứ này đem đến Càn Thanh cung, nói với Lương am đạt rằng đây là quà mừng thọ cho Vạn tuế gia, xin hắn nhất định phải trình lên.” Nghĩ nghĩ một lúc rồi lại mở ngăn tủ, Bích Lạc nhìn thấy một chiếc túi nhỏ màu vàng có thêu hoa sen, biết ngay là vật dụng của hoàng đế. Lâm Lang cầm một nắm vàng từ trong túi, đưa cho Bích Lạc: “Chỉ sợ khó mà gặp được Lương am đạt. Ngươi cầm lấy chỗ này đưa cho Tiểu Phong Tử ở Càn Thanh cung, bảo hắn đi gọi Lương am đạt đến.” Đưa luôn chiếc túi nhỏ cho Bích Lạc: “Túi này ngươi giơ ra cho Lương am đạt xem, cứ bảo là ta xin hắn giúp lần này.” Trên mặt hiện lên một nụ cười thê lương.
Bích Lạc vâng lời đi, quả nhiên gặp được Lương Cửu Công. Lương Cửu Công nhận lấy bức thư pháp, không biết viết gì bên trong nên cảm thấy hơi hơi bất an. Hắn ngẫm nghĩ một hồi, đồng thời cầm lấy chiếc túi vàng giơ gần đến nhìn kĩ. Hắn bất chợt hiểu ra, trong lòng không khỏi vui mừng hân hoan.
Buổi tối liếc trộm thấy hoàng đế đang rảnh, hắn liền nói: “Chủ nhân các cung đều tặng quà tới, Vạn tuế gia có muốn xem qua không ạ?”
Hoàng đế lắc lắc đầu: “Mệt rồi, không xem.”
Lương Cửu Công ngẫm nghĩ trong chốc lát, hắn cười giả lả: “Thứ Nghi chủ nhân tặng tới rất mới lạ độc đáo, là một chiếc đàn nhỏ của phương tây.”
Hoàng đế thuận miệng đáp: “Vậy đem đến đây cho trẫm xem.”
Lương Cửu Công vỗ nhẹ hai tay, tiểu thái giám dâng lên mấy chiếc khay lớn. Hoàng đế thờ ơ liếc qua, bỗng thấy trong đám đồ tặng đến xếp trên khay lại có một cuộn thư pháp. Hắn hỏi Lương Cửu Công: “Chẳng lẽ lại có người tặng trẫm tranh hay chữ sao? Là ai tặng thế?”
Lương Cửu Công cười cười: “Chủ nhân các cung hết người này đến người kia phái người đến tặng, nô tài cũng không nhớ rõ thứ này là vị chủ nhân nào tặng đến nữa. Xin Vạn tuế gia trách tội.”
Hoàng đế “ồ” một tiếng: “Ngươi càng ngày càng biết hầu hạ rồi đấy.” Lương Cửu Công bị dọa sợ đến mức quỳ sụp xuống: “Nô tài không dám.”
Hoàng đế cũng không nghĩ nhiều, cứ tưởng là tranh chữ của danh nhân mà vị phi tần nào đó khó lắm mới sưu tầm được, thế là ra ý sai tên thái giám mở ra.
Vừa mở ra, hoàng đế ngẩn người ngay lập tức. Lương Cửu Công lén dò xét sắc mặt hắn, không có lấy một biểu lộ gì. Vẻ mặt hoàng đế vô cùng bình tĩnh. Hắn hầu hạ ngự tiền nhiều năm, biết rõ rằng đằng sau cái vẻ hết sức bình thản ấy, chỉ sợ là mưa gió bão bùng. Trong lòng sợ hãi, run lập cập, không khỏi ngầm hối hận.
Ánh mắt hoàng đế vẫn dán chặt vào những chữ nọ, ánh mắt như muốn xuyên thủng lớp giấy kia thành ngàn lỗ nhỏ, lại như có một ngọn lửa trong mắt, muốn đốt trang giấy thành tro bụi.
Hoàng đế từ từ ngồi xuống tràng kỉ, ra ý bảo thái giám cuộn giấy lại cất đi, vẫy vẫy tay bảo bọn họ đều lui hết xuống, từ đầu tới cuối chẳng nói câu nào. Lương Cửu Công ra ngoài sắp xếp mọi việc đâu vào đó. Hôm nay là ngày hắn phải trực ở buồng ngủ nên đứng yên lặng cách mành trướng của ngự sạp (giường vua) vài trượng.
Con người đến nửa đêm cực kì buồn ngủ. Hắn đang trong lúc làm việc, chỉ tập trung nghe ngóng tiếng động bên trong mành, đồng hồ báo giờ phương tây ở gian ngoài vừa báo đã tới 12 giờ. Bỗng nghe tiếng hoàng đế trở mình, hỏi hắn: “Nàng phái ai đem tới?”
Lương Cửu Công giật mình, cứ tưởng hoàng đế đang nói mơ. Sau một lúc mới nhận ra là đang hỏi mình, bèn đáp: “Là sai Bích Lạc mang đến ạ.”
Hoàng đế lại hỏi: “Bích Lạc nói gì?”
“Bích Lạc không nói gì, chỉ nói là Vệ chủ nhân sai nàng mang đến, là lễ mừng thọ tặng Vạn tuế gia.” Lương Cửu Công đáp.
Trong lòng hắn chất đầy tâm sự, hắn lại trở mình. Phía xa ngoài mành có đốt một cây nến, ánh sáng chiếu qua chiếc mành thành một quầng màu vàng vàng. Hắn thấy khó chịu, cổ họng khát khô, thế là ngồi dậy sai Lương Cửu Công đem trà tới. Uống cả một tách trà nóng, lại nằm xuống, vẫn chẳng thấy buồn ngủ chút nào.
“Khứ khứ phục khứ khứ, thê trắc môn tiền lộ.
Hành hành trọng hành hành, triển chuyển do hàm tình.
Hàm tình nhất hồi thủ, kiến ngã song tiền liễu.
Liễu bắc thị cao lâu, châu liêm bán thượng câu.
Tạc vi lâu thượng nữ, liêm hạ điều anh vũ.
Kim vi tường ngoại nhân, hồng lệ triêm la cân.
Tường ngoại dữ lâu thượng, tương khứ vô thập trượng.
Vân hà chỉ xích gian, như cách thiên trọng sơn?
Bi tai lưỡng quyết tuyệt, tòng thử chung thiên biệt.
Biệt hạc không bồi hồi, thùy niệm minh thanh ai!
Bồi hồi nhật dục vãn, quyết ý đầu thân phản.
Thủ liệt tương quần cư, khấp kí cảo châm thư.
Khả liên bạch nhất xích, tự tự huyết ngân xích.
Nhất tự nhất toan ngâm, cựu ái khiên nhân tâm.
Quân như thu phúc thủy, thiếp tội cam tiên chủy.
Bất nhiên tử quân tiền, chung thắng sinh quyên khí.
Tử diệc vô biệt ngữ, nguyện táng quân gia thổ.
Thảng hóa đoạn tràng hoa, do đắc sinh quân gia”*
* Bài “Lý phương thụ thứ huyết thi” (Không rõ tác giả)
Là một bài thơ trữ tình vô cùng hay mà cũng bết sức bi thương. Bài thơ nói về một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ (nói như hiện đại là ly hôn.) Sau khi người vợ bị chồng bỏ lại không hề có chút oán hận nào, chỉ thể hiện tình yêu chung thủy của mình vẫn không đổi, thậm chí quyết tâm dùng cái chết để biểu lộ sự si tình của mình với chồng.
Bài thơ có 18 câu, có thể chia ra làm hai phần, 10 câu đầu là tâm trạng bồi hồi, đau khổ của người vợ khi đứng trước cửa nhà chồng. Trên đường đi, nàng cứ đi rồi lại ngừng, đi được một đoạn lại quay lại, dù bất hạnh bị bỏ rơi nhưng vẫn rất yêu chồng, không muốn chia xa. Từ đó, nàng cứ bước một bước lại quay đầu, nhìn vào từng cảnh vật của ngôi nhà, nhớ lại quá khứ. Tuy trong bài nhà thơ không nhắc đến lý do bị bỏ nhưng có thể khẳng định lỗi không ở nàng. Tám câu cuối là ý chí kiên định của nàng, nàng không buông xuôi mà cố chấp theo đuổi. Vì muốn đạt được mục đích mà sẵn sàng lấy máu ra thề. Nàng bồi hồi đến, bồi hồi đi nhưng chẳng có ai đồng tình hay thương tiếc, đành phải dựa vào chính mình. Nàng quyết định trở về, xé vạt áo xuống, dùng máu viết chữ, hy vọng chồng sẽ thay đổi quyết định giữ nàng lại. Nếu như gương vỡ lại lành thì dù có bị đánh bao nhiêu roi nàng cũng đồng ý, nếu không thì sẽ chết trước nhà chồng, chôn theo nhà chồng.
Chữ của nàng có phong cách của tiểu thư khuê các, trong chữ mang theo đôi chút ý ung dung của thể chữ kiểu đài các, thế nhưng bức thư pháp này trông yếu ớt vô cùng, vài chỗ còn có nét bút đứt quãng. Hắn tự hỏi không biết lúc nàng viết những chữ này thì đau lòng đến bao nhiêu, cố gắng đến mức nào, mà tới việc cầm bút viết dường như cũng không có sức lực nữa. Đáy lòng hắn cuộn trào cảm xúc, chợt tỉnh ngộ hoàn toàn, hóa ra đã nghĩ oan cho nàng, hóa ra tình cảm của nàng cũng vậy, hóa ra nàng.......... Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì cứ như không đè xuống được, giống như thở dài một hơi nhẹ nhõm cả người. Nàng nên như thế, nàng không phụ hắn. Hắn biết rõ là không bình thường, nhưng lại không muốn đi gỡ cái nút thắt này, hắn chỉ sợ đáp án khiến hắn không chịu đựng nổi. Đến nay, đến nay cuối cùng thì nàng đã biểu lộ tình cảm trong lòng, tình cảm của nàng đối với hắn hệt như của hắn đối với nàng.
Vốn dĩ nơi mềm yếu nhất trong tim hắn là một mảng tối tăm buồn bã thì giờ bất chợt bốc cháy sáng như ngọn đuốc, giống như năm đó đi săn ở Tây Uyển bất chợt có bão tuyết, chỉ có ngự tiền thị vệ theo hộ tống, lác đác hơn mười con ngựa đi giữa đêm tuyết đen kịt rất lâu, rất lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy hành cung. Lại cũng giống như năm đó khi bắt được Ngao Bái, hắn đi thỉnh an thái hoàng thái hậu, từ xa nhìn thấy nụ cười hiền hòa của Tô Mạt Nhĩ ma ma đứng trước Từ Ninh cung. Cảm thấy như chẳng muốn lo nghĩ mọi chuyện nữa, tất cả đều có thể buông xuống được rồi.
Mỗi ngày Lâm Lang đều đến Từ Ninh cung thỉnh an thái hoàng thái hậu. Thái hoàng thái hậu đang lệnh cho Tô Mạt Nhĩ kiểm lại cống phẩm ngày xuân, thấy nàng tới liền cười nói: “Ta đang muốn ăn nên gọi lên vài món điểm tâm, con đến đây thử giúp ta xem món nào ngon.” Lâm Lang nghe thái hoàng thái hậu nói như thế thì tạ ơn trước, sau đó mới thử ở mỗi món một chút. Thái hoàng thái hậu lại thưởng cho trà, rồi cho phép nàng ngồi xuống thay người chép lại danh sách vật cống.
Lâm Lang mới cầm bút được một lúc thì có cung nữ vào bẩm báo: “Thái hoàng thái hậu, Vạn tuế gia đến ạ.”
Nàng hơi hơi run, nét mác kia đã kéo ra quá dài. Nàng gác bút, đứng lên theo quy củ. Thái giám cận vệ theo sau hoàng đế đi vào. Vì thời tiết ấm áp nên hoàng đế chỉ mặc một bộ áo xanh lam ngọc, trên đầu đội chiếc mũ gấm cũng màu xanh ngọc. Hắn thỉnh an thái hoàng thái hậu xong mới đứng lên. Lâm Lang quỳ xuống thỉnh an, giọng nói nho nhỏ: “Lâm Lang thỉnh an hoàng thượng.” Nghe hắn “ừ” một tiếng nàng mới từ từ đứng dậy. Đã mấy tháng liền nàng không gặp hoàng đế, lúc này ngẫu nhiên gặp nhau, chỉ thấy dường như hắn đã gầy đi một chút, hoặc có thể là vì thời tiết ấm áp, mặc ít quần áo nên dáng người cao gầy mới lộ rõ.
Thái hoàng thái hậu cười bảo: “Nhìn mồ hôi trên trán hoàng thượng liền biết ngay ngoài trời nắng to.” Gọi Lâm Lang: “Đi vắt một cái khăn nóng cho Vạn tuế gia của các ngươi.” Lâm Lang vâng lời đi. Thái hoàng thái hậu lại hỏi hoàng đế: “Sao hôm nay lại đến sớm vậy?”
Hoàng đế đáp: “Bài giảng* hôm nay xong sớm hơn nên tôn nhi qua đây thỉnh an hoàng tổ mẫu.”
* Nghe giảng về thư kinh, kinh thư, văn sử...
Thái hoàng thái hậu cười: “Con cũng thật biết chọn giờ.” Ngừng một lát rồi nói: “Vừa hay ta mới truyền điểm tâm, có cả món thịt ngan rán xốp giòn mà hoàng thượng thích nhất đấy.”
“Tạ thái hoàng thái hậu.” Hoàng đế đáp xong thì gắp lấy một miếng thịt ngan đưa lên miệng, từ từ nếm thử hương vị. Thái hoàng thái hậu khẽ cười: “Không phải lần trước hoàng thượng ghét ăn đồ ngấy sao?”
Hoàng đế điềm nhiên đáp: “Bây giờ tôn nhi lại muốn ăn.”
Thái hoàng thái hậu cười nói: “Ta biết ngay là con không bỏ được mà.”
Lâm Lang vắt khăn nóng đem lên, hầu hạ hoàng đế lau mặt. Lúc này hắn mới liếc nhìn nàng được một cái, chỉ thấy nàng còn gầy hơn lúc bị ốm. Sắc mặt vẫn trắng trong như ngọc, chỉ có điều cái eo càng nhỏ, không vừa một tay. Hắn nhớ lại những chuyện quá khứ, trong lòng có đủ vị đắng cay mặn ngọt cùng trộn lẫn.
Hoàng đế nói chuyện với thái hoàng thái hậu một lúc lâu mới đứng dậy cáo từ. Lâm Lang tiến lên chép danh sách vật cống như vừa nãy. Thái hoàng thái hậu dường như chợt nhớ ra một chuyện, nói với nàng: “Đi truyền tới hoàng thượng, ngày kia là tết Vạn Thọ rồi. Ngày đó có lễ lớn rồi tiệc mừng, nhất định sẽ rất bận rộn, bảo hoàng thượng không cần tới thỉnh an vào buổi sáng nữa.” Lâm Lang đáp một tiếng vâng. Thái hoàng thái hậu lại nói: “Lúc này ngự giá nhất định chưa đi xa, con mau đi đi.”
Lâm Lang bèn hành lễ lui xuống, quả nhiên thấy ngự giá vây quanh bởi thái giám mới vừa ra khỏi cửa thùy hoa. Nàng bước nhẹ nhàng lên trước, truyền ý chỉ của thái hoàng thái hậu. Hoàng đế quay mặt nói với Lương Cửu Công: “Ngươi đi bẩm với thái hoàng thái hậu, bảo là trẫm tạ hoàng tổ mẫu quan tâm.”
Lương Cửu Công vâng lệnh đi, hoàng đế vẫn đi thong dong về phía trước. Mấy người cung nữ thái giám ngự tiền cầm đủ loại đồ đạc theo sau. Không lâu sau đó thì Lương Cửu Công quay lại. Hoàng đế như đang đi dạo, rẽ về phía đông cũng chính là đường về Càn Thanh cung. Đến trước Dưỡng Tâm điện thì chợt dừng lại, hắn nói: “Trẫm mệt rồi, vào đây nghỉ một lúc.”
Dưỡng Tâm điện vốn là cung điện để trống, không có phi tần nào ở cả. Ngày thường chỉ dùng làm nơi chứa các vật dụng của hoàng đế. Trong điện được quét dọn rất sạch sẽ. Hoàng đế bước qua cửa điện, quay đầu nhìn Lương Cửu Công một cái, Lương Cửu Công liền vỗ nhẹ hai tay, lệnh cho tất cả lui ra đợi ngoài cửa viện, còn hắn thì ngồi xuống ngay bậc thềm canh cửa viện.
Lâm Lang chần chừ một chút rồi lặng lẽ bước qua ngưỡng cửa. Trong điện tối tăm, mành cửa đều được buông hết xuống. Ánh sáng ảm đạm. Nàng đi đến gần mới nhìn thấy hoàng đế từ từ vươn tay ra. Nàng nhẹ nhàng đưa tay đặt vào tay hắn. Vừa chạm vào đã bị hắn nắm chặt lấy, nghe hắn hỏi khe khẽ: “Thanh như ý...”
“Thanh như ý là do Đoan chủ nhân sai người tặng tới cho thần thiếp.” Mắt nàng long lanh lệ dưới ánh sáng âm u nặng nề. Giọt lệ lăn qua khuôn mặt rất nhanh, hoàng đế nói nhỏ: “Nàng đừng khóc, chỉ cần nàng nói thì trẫm sẽ tin.”
Hắn đã nói như thế, đôi mắt nàng lại càng rơi lệ nhiều hơn. Hắn lặng lẽ ôm lấy nàng vào lòng, chỉ thấy nàng khẽ nức nở, từng giọt, từng giọt nước mắt thấm dần vào áo hắn. Lòng hắn chợt thông suốt, giống như người ngạt thở đã lâu bỗng hít vào được một luồng không khí trong lành tươi mát vậy. Trong lòng ngoài vui mừng còn có chút bi thương dần hiện ra nhưng hắn cũng chẳng muốn nghĩ nữa.