Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn (Sân Không Vắng Vẻ Tàn Xuân)

Chương 16: Chương 16: Tình nồng ý đậm (ii)




Đồng hồ phương tây đổ chuông báo 11 giờ, Lương Cửu Công thấy đã đến giờ tý, đợi không nổi nữa, hắn yên lặng đi vào Tây Noãn Các. Nhìn thấy giá cắm nến có 18 cây khắc hình rồng uốn lượn quanh thân, cây nào cây nấy to bằng bắp tay, đã cháy hơn phân nửa, sáp nến đỏ hồng đang chảy xuống dưới rồi dần đông lại. Mành màu vàng buông thõng, dải lụa buộc mành vứt bừa trên đất. Bốn phía yên lặng. Bất chợt nghe tiếng ư ư, hoá ra là con sóc kia. Không biết chạy ra từ chỗ nào, vừa thấy Lương Cửu Công nó lại nhảy ngay vào sau mành.

Lương Cửu Công liền đi nhẹ nhàng ra ngoài, thái giám Kính Sự Phòng - Phùng Tứ Kinh đứng ở hành lang, thấy hắn đi ra thì cất giọng hỏi nhỏ: “Giờ này rồi sao Vạn Tuế Gia vẫn chưa nghỉ ngơi?”

Lương Cửu Công đáp: “Vạn Tuế Gia đã đi nghỉ rồi, ngươi cũng về phòng nghỉ ngơi đi.” Phùng Tứ Kinh ngẩn người, líu lưỡi nói: “Nhưng... cung nữ hầu hạ trà nước - Lâm Lang vẫn đang ở trong Tây Noãn Các...” nói chưa hết câu đã tự hiểu ra. Hắn hít vào một hơi, càng lúc càng mông lung không biết nên làm thế nào. Hành lang bỗng có gió lớn, hắn lạnh đến run người, hai hàm răng va vào nhau, sau một lúc lâu mới nói: “Lương Am Đạt, việc ngày hôm nay nên ghi lại thế nào đây, như thế này không đúng quy củ.”

Lương Cửu Công tức giận: “Quy củ... Lúc này ngươi còn muốn nhắc quy củ với Vạn Tuế Gia?” Dừng một lúc rồi nói tiếp: “Đúng là đồ không có não, việc hôm nay bỏ qua, không được ghi lại. Sao ngươi không hiểu ý tứ của Vạn Tuế Gia gì cả vậy?”

Phùng Tứ Kinh cảm kích vô cùng, phủi hai tay áo xuống rồi quỳ trên đất, nói: “Đa tạ Am Đạt chỉ dạy.”

Đã gần đến tháng chạp, trong cung cũng rảnh rang hơn. Đồng Quý Phi nắm quyền cai quản lục cung nên càng đến ngày Tết lại càng bận rộn. Nàng phải quyết định đủ loại việc nhỏ nhặt, tặng phẩm các nơi, rồi yến tiệc năm mới... Đều là mấy chuyện khiến người ta đau đầu, hơn nữa, chúng đều liên quan tới quốc thể, không cho phép được sơ sẩy chút nào. Sau khi nghe người ở phủ Nội Vụ bẩm báo xong, nàng chỉ thấy cái huyệt Thái Dương kia lại đau nhức, cũng đau đầu nữa. Nàng gọi cung nữ bên người: “Đem chậu than kia để ra xa, khói than ám cả người rồi.”

Cung nữ vội vâng lệnh. Bọn tiểu thái giám đi tới nhấc chậu than đi. Bên ngoài có người tiến vào báo: “Chủ nhân, An chủ nhân tới.”

An Tần vẫn hay lui tới, cũng không câu nệ lễ nghi, chỉ quỳ gối nói: “Thỉnh an Quý Phi.”

Đồng Quý Phi vội sai người đỡ dậy, rồi bảo: “Muội muội mau ngồi đi.”

An Tần ngồi trên ghế phía đầu tràng kỉ. Đồng Quý Phi nghiêng người dựa trên chiếc gối, mặc một bộ áo gấm vàng thường ngày, cổ áo, tay áo đều có một lớp lông cáo trắng muốt, làm nổi lên khuôn mặt tái nhợt. An Tần nói: “Tỷ tỷ phải giữ gìn sức khoẻ, gần đây muội thấy tỷ đã gầy hẳn đi.”

Đồng Quý Phi khẽ thở dài: “Ai mà không muốn nghỉ ngơi cơ chứ. Hậu cung có mấy ngàn người trên dưới, mỗi ngày đều có hơn mười việc lớn nhỏ. Hôm kia Vạn Tuế Gia còn đến thăm tỷ, cười cười nói nói, bảo tỷ còn bận bịu hơn Vạn Tuế Gia ở trên triều.”

Trong lòng An Tần chua xót: “Hoàng thượng vẫn nhớ thương tới tỷ tỷ. Cứ ba năm ngày là lại đến thăm tỷ.”

Cung nữ dâng lên một bát ngọc, Đồng Quý Phi cầm thìa bạc múc lên, nhấp một chút rồi lại buông xuống không uống nữa. An Tần vội nói: “Canh tổ yến là bổ nhất, tỷ tỷ cố gắng uống một chút.”

Đồng Quý Phi nhẹ nhàng lắc đầu, An Tần thấy trên tường quanh tràng kỉ dán đầy những bức tranh nhằm giảm khí lạnh, nàng nói: “Năm nay thật lạnh, vừa vào tháng chín là tuyết rơi hết trận này đến trận khác không dừng. Ai da, ngày tháng trôi thật nhanh, lại đến cuối năm.” An Tần có vẻ nhớ lại: “Chắc là Nghi Tần sắp sinh rồi.”

Đồng Quý Phi đáp: “Có lẽ là trong tháng chạp, hôm trước Vạn Tuế Gia còn hỏi tỷ chuyện này, tỷ bẩm đã phái người đến đó hầu hạ rồi.”

An Tần tiếp lời: “Tiểu Thất nhà Quách Lạc La là người Vạn Tuế Gia thương yêu, nếu bây giờ còn hạ sinh một vị tiểu A Ca, không biết rồi Hoàng thượng sẽ sủng ái đến mức nào nữa.”

Đồng Quý Phi cười nhẹ: “Tuy Nghi Tần cũng rất mong muốn như vậy, nhưng tỷ thấy, Vạn Tuế Gia sẽ không quá thiên vị nàng ta đâu.” An Tần có câu nói sắp nói ra, nhưng lại rút lại, bày ra dáng vẻ nhàn nhã: “Không biết mấy ngày nay tỷ tỷ có nghe thấy chuyện long thể Hoàng thượng không khoẻ hay không?”

Đồng Quý Phi giật mình ngạc nhiên: “Sao cơ? Tỷ đâu có nghe thấy truyền ngự y? Muội muội nghe được những gì rồi?”

Mặt An Tần dần ửng hồng lên, đáp nhỏ: “Hoá ra là muội nghĩ lung tung. Vì ngày nọ bất ngờ nghe được người của Kính Sự Phòng nói hai mươi ngày gần đây Vạn Tuế Gia đều nói “Lui!“.

Đồng Quý Phi cũng đỏ bừng mặt. Tuy là nàng cũng cảm thấy chuyện này không bình thường, nhưng hai người đều đang trẻ trung, ngại ngùng, không dám mặt dày mà bàn luận chuyện phòng the. Nàng chỉ cười cười đáp “ừ” một tiếng rồi chuyển sang chuyện khác.

Đến tối, Đồng Quý Phi đi thỉnh an Thái hoàng thái hậu, ngồi lâu hơn hàng ngày một lúc. Đang lúc kể mấy chuyện hậu cung thú vị cho Thái hoàng thái hậu nghe đỡ buồn chán thì có cung nữ cười dịu dàng tiến vào báo: “Thái hoàng thái hậu, Vạn Tuế Gia tới rồi.” Đồng Quý Phi vội vàng đứng dậy.

Mỗi ngày vào buổi chiều Hoàng đế đều đi thỉnh an Thái hoàng thái hậu, vô cùng thân thiết. Thỉnh an xong đứng lên, Thái hoàng thái hậu nói: “Lên tràng kỉ ngồi, trên đó ấm áp.” Lại gọi Đồng Quý Phi: “Cháu cũng ngồi đi, đều là người một nhà, đóng cửa lại, không cần để ý quy củ.”

Đồng Quý Phi vâng lời, nghiêng mình ngồi xuống. Thái hoàng thái hậu nhìn chăm chú vào Hoàng đế: “Ngoài trời lại có tuyết à? Sao không bảo người đem ô? Trên mũ Hoàng thượng vẫn còn tuyết kìa.”Hoàng đế cười đáp: “Tôn nhi (cháu) có đội mũ tránh tuyết (kiểu khăn quấn như người Ả rập), vào điện mới tháo xuống.” Thái hoàng thái hậu gật gật đầu, cười: “Dạo gần đây ta thấy sắc mặt Hoàng thượng rất tốt, chắc chắn là trong lòng đang vô cùng vui vẻ thoải mái.”

“Tổ mẫu sáng suốt. Đồ Hải đã vào Tứ Xuyên, Triệu Lương Đống, Vương Tiến Bảo cũng hạ được vài thành. Tình hình trước mắt thì tới mùa xuân sang năm, thành khó đánh nhất ở Tứ Xuyên cũng sẽ hạ được. Chúng ta có thể đánh thẳng tới Vân Nam, một đường dẹp yên Ngô Phiên.” Hoàng đế vui vẻ nói.

Quả nhiên Thái hoàng thái hậu vô cùng mừng rỡ, vừa cười vừa nói liên hồi: “Tốt quá, tốt quá!”

Đồng Quý Phi thấy câu chuyện liên quan đến việc triều chính thì chỉ ngồi một bên cười mà không nói gì.

Ba người tổ tôn (bà cháu) lại nói chuyện thêm một lúc nữa. Do nghe thấy tiếng gió tuyết rít mạnh bên ngoài cửa sổ nên Thái hoàng thái hậu bảo: “Trời tối, đường lại trơn, quanh co. Ta cũng mệt rồi, các cháu về đi. Nhất là Đồng Giai Thị, buổi tối có gió tuyết lạnh, thân thể lại không khoẻ, đừng để bị nhiễm gió lạnh.”

Hoàng đế cùng Đồng Quý Phi đã đứng dậy từ lâu, Đồng Quý Phi đáp: “Tạ Thái hoàng thái hậu quan tâm, cháu ngồi kiệu ấm đến đây nên không sao đâu.”, rồi cùng hành lễ với Hoàng đế xong xuôi mới cáo từ lui về.

Đồng Quý Phi khoác chiếc áo choàng hoa văn đẹp đẽ đang đứng run run ở hành lang, gió lạnh thổi đến khiến sắc mặt nàng nhợt nhạt. Hoàng đế xưa nay rất khách khí với vị biểu muội này của mình, hắn bảo: “Trời nhanh tối như hôm nay, thân thể nàng đã không khoẻ thì nên đến thỉnh an Thái hoàng thái hậu sớm hơn ngày thường, cũng tránh phải đội gió đội tuyết trở về.”

Đồng Quý Phi đáp nhỏ: “Tạ Hoàng thượng quan tâm.” Trong lòng vẫn còn chuyện muốn hỏi nhưng nàng chỉ cúi đầu yên lặng. Hoàng đế hỏi: “Có chuyện muốn nói sao?”

“Không có.” Nàng đáp, “Hoàng thượng bảo trọng, chính là phúc của thần thiếp.”

Hoàng đế thấy nàng không chịu nói, cũng bỏ qua. Hắn xoay người bước lên kiệu vàng ấm áp. Ánh mắt Đồng Quý Phi dõi theo nhóm thái giám vây quanh, cả đoàn người đi xa dần, lúc này nàng mới lên kiệu của mình.

Hoàng đế vẫn luôn rất tinh tế, về đến cung Càn Thanh, hắn xuống kiệu liền hỏi Lương Cửu Công: “Hôm nay Đồng Quý Phi có phái người qua không?”

Lương Cửu Công ngẩn người, đáp: “Bẩm Hoàng thượng, Đồng chủ nhân không hề phái người tới. Chỉ là chiều hôm nay bỗng nhiên có nghe nói chỗ Đồng Quý Phi có truyền thái giám Kính Sự Phòng qua hỏi vài việc.”

Hoàng đế nghe xong đã hiểu ra ít nhiều. Ngẩng đầu thấy Lâm Lang tiến vào, không kìm được mà nở nụ cười. Lâm Lang thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào nàng, mặt mũi không khỏi ửng hồng. Sau một lúc nàng mới bình thản ngẩng đầu lên, làm như không có chuyện gì.

Hoàng đế vô cùng dịu dàng, hỏi nàng: “Trẫm đi lâu như thế, nàng đã làm những gì?”

Lâm Lang đáp: “Không phải Vạn Tuế Gia nói muốn uống trà hạt sen sao? Lâm Lang đi bảo phòng ngự trà bóc hạt sen.”

Hoàng đế “ừ” một tiếng rồi nói: “Ngoài trời tuyết lại rơi.” Vì trên bàn ở tràng kỉ có đặt cam sành mới cống từ Quảng Tây đến, Hoàng đế liền cầm lấy một quả đưa cho nàng. Lâm Lang đang muốn lui xuống đi lấy con dao bạc thì hắn rút ra một con dao nhỏ tráng men khảm vàng từ thắt lưng ra, đưa cho nàng. Nàng cúi đầu nhẹ nhàng cắt vỏ cam.

Hoàng đế ngửi thấy hương cam ngào ngạt, lẫn với mùi hương nhẹ nhàng sâu kín quen thuộc kia. Hoàng đế nắm lấy tay nàng, bàn tay mềm mại trắng mịn khiến lòng hắn rung động, hắn vịnh một câu thơ: “Tịnh đao như thủy, ngô diêm thắng tuyết, tiêm thủ phá tân chanh.①”

Dưới ánh đèn thấy hai gò mà hồng hồng như say rượu của nàng, đôi mắt sáng lay động. Qua một lúc lâu mới thấy nàng khẽ đáp: “Mã hoạt sương nùng, bất như hưu khứ, trực thị thiểu nhân hành.②”

Hoàng đế cười nhẹ một cái, nhịn không được mà ôm nàng vào lòng. Vì noãn các ấm áp, nên nàng chỉ mặc chiếc áo có lông ấm ở cổ màu xám như lông chuột. Hoàng đế thấy eo nàng nhỏ nhắn, thừa sức nắm bằng một tay, xinh đẹp ngát hương làm say lòng người, hắn nói nhỏ: “Trẫm may mắn hơn Triệu quan gia* kia nhiều!”

* Chỉ Tống Thái Tổ - Triệu Khuông Dận

①, ②: Trích bài “Thiếu niên du - Cảm cựu” của Chu Bang Ngạn thời Tống. Tương truyền Tống Thái Tổ và Chu Bang Ngạn đều yêu thương Lý Sư Sư. Một hôm, Chu Bang Ngạn đang ở bên Lý Sư Sư thì Hoàng đế tới, hắn đành phải trốn xuống gầm giường, tận tai tận mắt nhìn thấy hai người kia tình cảm. Hoàng đế mang cam sành Giang Nam mới cống cho Lý Sư Sư, vừa ăn vừa nói nhau nghe những lời đường mật. Sau hôm đó Chu Bang Ngạn mới viết bài thơ “Thiếu niên du - Cảm cựu”:

“Tịnh đao như thủy, ngô diêm thắng tuyết, tiêm thủ phá tân chanh.

Cẩm ác sơ ôn, thú hương bất đoạn, tương đối tọa điều sanh.

Đê thanh vấn: “Hướng thùy hành túc, thành thượng dĩ tam canh.

Mã hoạt sương nùng, bất như hưu khứ, trực thị thiểu nhân hành.”

Đoạn đầu là một không khí vô cùng ấm áp tình cảm, ngón tay thon của người con gái bóc vỏ cam, có con dao sắc và đĩa muối bên cạnh. Đoạn sau là lời khuyên đầy tình cảm của nàng, đã canh ba, đường trơn trượt, ngựa khó đi, chi bằng hãy ở lại đây đêm nay...

Mặt nàng đỏ bừng, nàng không đáp lời. Gió bắc rít bên ngoài, đập vào cánh cửa sổ, phát ra tiếng tạch tạch. Hắn nghe tiếng hô hấp nhẹ nhàng của nàng mà tim cũng đập thình thịch liên hồi. Tóc của nàng xoã xuống mặt hắn, hắn nguyện cứ để như thế mãi, thật lâu, thật lâu.

Lâm Lang nghe tiếng tách tách từ than cháy trong lò sưởi. Cánh tay ôm nàng của Hoàng đế rất ấm áp. Trong ống tay áo còn ngào ngạt mùi hương Long Tiên, lòng nàng dần bình lặng lại. Hoàng đế nói: “Trong cung đúng là không làm người ta yên ổn, đợi đến cuối năm ổn định, chúng ta đi Nam Uyển.” Giọng nói càng lúc càng nhỏ, dần dần biến thành tiếng thì thầm bên tai. Tiếng hô hấp của hắn vọng tới, hơi thở ấm áp vấn vít tới lui sau tai nàng, vừa nhẹ nhàng vừa yếu ớt. Giá nến bên sườn có hơn mười cây nến đang cháy sáng rực, chiếu sáng một hồi ái ân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.