Tịch Mịch Luân Hồi

Chương 1: Chương 1: Sống Như Người Trần, Trả Hết Hận Thù




Sau khi thống trị tam giới, Ưu Xà Vương chưa vội tìm Như Tịnh, bởi hắn phải thu dọn đống hỗn loạn mà bản thân gây ra. Lúc hoàn thành công việc, hắn tức tốc tìm Tịnh Tịnh nhưng cô đã được đi đầu thai, tên Diêm Vương lười biếng ngồi nghịch câu bút lông đến nản, thấy Ưu Vương vội vã xuống địa ngục, Diêm Vương cũng biết điều, thuận theo bè nổi, vuốt mông ngựa liên tục.

Ưu Xà Vương giận dữ, quay mặt bỏ đi không thèm đoái hoài gì đến tên họ Diêm kia. Về với Thiên Giới Ưu Vương giao lại tất cả cho Bạch Mao, con mèo rừng tu luyện có đạo hạnh hơn chín trăm ngàn năm, cũng là người mà hắn tin tưởng nhất.

Khôi phục lại được quyền lực tộc ma, thống lĩnh tam giới, coi như thù đã được trả, hắn không còn gánh nặng trên vai nữa. Nhưng thứ còn rất nặng trong tim hắn. Là Duẫn Như Tịnh.

- Từ bây giờ ngươi sẽ thay ta cai trị tam giới, giữ nguyên trật tự, không lạm sát người vô tội nữa.

- Ưu Vương, không lẽ người trần ấy đáng để ngài từ bỏ tất cả sao?.

Hắn nhẹ cong khóe môi tà mị:

- Đáng, rất đáng.

Ba ngày sau, hắn tìm được cô, nhưng lúc ấy cô đã được ba tuổi rồi. Nhìn Như Tịnh từ xa hắn đã thổn thức muốn chạy đến ôm chặt lấy cô vào lòng, yêu chiều mà thơm lên đôi má sữa non ấy. Và rồi hắn phát hiện ra, cha mẹ của Tịnh bị sát hại bởi hai con quỷ đói, chúng hóa thân thành họ để chực chờ thưởng thức âm khí cùng thịt của cô.

Quá tức giận, Ưu Xà Vương giết chết, xé nát bọn chúng thành trăm mảnh, đúng lúc đó đôi mắt hắn đỏ như lửa địa ngục đá xoáy vào đôi ngươi hoảng hốt của Như Tịnh.

- Tịnh Tịnh.

Hắn gọi tên cô, bóng dáng nhỏ nhắn sợ hãi lùi dần vào góc tối khiến hắn chùng sâu đáy tim đưa tay muốn nắm lấy cô, Như Tịnh trông thấy hắn giết chết cha mẹ của cô một cách tàn bạo, nụ cười âm tiên còn vương vấn trên môi hắn, máu vương vãi thấm đẫm, tô điểm góc cạnh trên khuôn mặt Xà Vương.

Vẻ lãnh khốc ấy áp đảo hết hơi thở từ lòng ngực bé nhỏ của cô, Như Tịnh òa lên khóc ngây ngô, nhìn thấy cha mẹ hình hài không còn nguyên vẹn, đôi tay run rẩy cứ hươ hươ cố xua đuổi bóng ma đi thật xa.

- Tịnh Tịnh, ta đây mà.

Ôm lấy Như Tịnh trong lòng, hắn vui mừng cứ như cả thập kỷ chưa được gặp lại vậy, thế nhưng khác với sự tương ngộ đầy hạnh phúc mong chờ nơi hắn là lòng hận thù trong nàng, nó như một khối u êm đềm ngự trị trong cơ thể một lúc càng lớn, một lúc càng sâu đậm hơn.

Bàn tay nhỏ bé vuốt lấy khuôn mặt của hắn:

- Ưu Xà Vương, chàng lại tìm đến ta, tại sao vậy? Thống lĩnh tam giới, không phải chàng đã đạt được mục đích rồi sao?.

- Nàng nhớ?.

Đôi mắt hắn mở to kinh ngạc nhìn nàng, lòng phấn khởi dường như bị dập tắt trong phút chốc, nếu Như Tịnh nhớ, chắc chắn rằng nỗi thù hận bao lâu nay cũng bám riết theo, vậy thì hắn sẽ không thể nào chuộc lại những lỗi lầm qua kiếp này. Chợt ý nghĩ lâu nay vang lên trong đầu hắn, chỉ cần giết chết Tịnh Tịnh, hắn sẽ đưa linh hồn nàng về Thiên Giới, cùng hắn thống trị.

Và rồi tất cả dập tắt, bởi vì hắn không muốn vướng lụy vào quyền lực đó nữa, bây giờ hắn muốn dùng cách của người trần, yêu cô, bảo vệ cô, chăm sóc cô, rửa sạch hết tất thảy lòng oán hận trong lòng cô.

Sự kiên quyết qua đôi mắt hắn thật có sức hút khiến cô không thể nào rời mắt được, cười nhạt trong lòng, đã bao kiếp chịu đau khổ, tại sao cô cứ lún sâu vào tình yêu này?.

- Tịnh Tịnh, hãy tin ta, kiếp này ta sẽ trả nàng hết thảy.

Cô mỉm cười nhẹ, lòng quặn thắt vang lên hai chữ muộn màng.

Mười bốn năm sau.

Một ngày đẹp trời, những chú chim sẻ cứ đua nhau bay lượn dưới nắng trời vàng nhàn nhạt ấm áp, không khí mát mẻ rất thoải mái cho việc hoạt động ngoài trời. Và hôm nay cũng như mọi hôm, ở cái phòng giám thị vắng tanh phát ra âm thanh khó chịu, ấm ức của bà cô giáo già cùng giọng cười khe khẽ chọc tức, thách thức bà ta.

Ưu Xà Vương đứng bên cạnh cô, hắn cao to che chở thân hình bé nhỏ, yếu mềm của như Tịnh, mắt không đảo, mặt không cười, đôi môi mím thành một đường dài trong nghiêm nghị ra dáng. Đối diện với hắn là cô chủ nhiệm của như Tịnh, bà ấy chừng bốn mươi mấy tuổi, miệng đỏ chót như máu, mặt trắng bệch như xác sống không biết trang điểm:

- Thầy à, thật sự em của thầy quá nghịch ngợm, Như Tịnh lấy hợp phấn trang điểm của tôi đi vẽ mặt cho chú bảo vệ. Bộ đó là hàng nhập từ Pháp, rất đắc tiền.

Duẫn Như Tịnh che miệng cười khúc khích, Ưu Xà Vương nhìn cô bằng đôi mắt cảnh cáo, không đùa, nhưng lòng hắn thì đang cười thích thú đây, không ngờ Tịnh Tịnh lại có thể nghịch đến như thế.

- Tôi sẽ đền lại cho cô.

- Không cần đâu. Chỉ cần thầy đãi một bữa là ổn thôi mà.

- Vậy nếu không phiền, tối nay có thể đến nhà tôi dùng bữa tối chứ?.

- Tất nhiên, đó là vinh hạnh của tôi.

Nói chuyện với bà cô già mê trai xong, Tịnh Tịnh thay nhanh bộ quần áo thể dục, đôi chân nhanh thoăn thoắt chạy ra ngoài sân.

Cả lớp nhìn cô, đưa ngón tay cái lên cao ra vẻ khen ngợi, còn hắn thì nheo mắt nhìn cô đến lạnh sống lưng. Quên nói đến, Ưu Xà Vương sau khi từ bỏ chức vụ người cai trị thống lĩnh tam giới, nay đã trở thành thầy thể dục cấp ba cho trường Khải Đồng, một ngôi trường bình thường trong thành phố A giàu xụ này. Duẫn Như Tịnh đương là học sinh lớp 11A7, tính quậy phá cả trường ai cũng quen, riết rồi phòng giám hiệu là nơi dung dưỡng cho cô sau mỗi tiết học.

- Em có gì giải thích không?.

- Thật sự là em không có, oan quá!.

Vẻ mặt oan uổng trông thật đáng yêu, đôi mắt hắn xách lên cùng nụ cười nửa vờ, đưa tay vuốt lên má cô:

- Chút về nhà rồi chúng ta xem có oan hay không?.

Mặt cô méo xẹo, lại bị cấm đi chơi rồi đây mà, lủi thủi cô quay về hàng ngũ trong vài chục ánh mắt hình trái tim đang bắn thẳng vào Ưu Xà Vương. Ai cũng hâm mộ Như Tịnh cô có người anh quá xuất chúng, đẹp trai, vạm vỡ lại còn thành đạt trong việc giảng dạy học sinh.

- Thầy Duẫn.

Bỗng nhiên thầy giám thị bước đến vỗ vai Ưu Xà Vương, khuôn mặt bác ái thông cảm với sự chịu đựng quá kiên cường của hắn qua mười mấy năm bên cô.

Ưu Xà Vương lấy tên Duẫn Ưu, anh trai ruột của Duẫn Như Tịnh, người trong mắt kẻ khác phải sống trong cực hình của cô em gái bất trị. Hắn thở dài thườn thượt làm như khổ não lắm vậy, gật đầu chào lại thầy hiệu trưởng. Móc chiếc còi màu nâu đậm, hắn bắt đầu giờ rèn luyện thể lực cho học sinh, tất cả nam sinh đều u rũ trong tư thế mệt mỏi. Lại bị hành hạ nữa rồi.

Hết buổi học, Ưu Xà Vương đứng trước cửa lớp đợi Như Tịnh, cô thấy hắn liền nhoẻn miệng cười, thu dọn nhanh cặp sách, cong chân chạy đến trước mặt hắn như đứa con nít, miệng bắt đầu đòi:

- Đi ăn kem đi, em muốn ăn kem.

- Ừ.

Nắm lấy đôi tay non mềm của Tịnh Tịnh, hắn như người cha dẫn con gái đi xuống dòng đường hối hả, sợ rằng cô bé tinh quái lại bỏ chạy lạc đường, từng người đi qua đều gật đầu chào hai anh em nhà Duẫn. Có vài cô gái như bị hút hồn nhìn mãi không thể rời mắt.

Trên con đường về thật nhiều học sinh cấp ba, cũng đúng thôi, ngôi trường Khải Đồng được xây gần ngôi trường Hoàng Gia, nơi chỉ có cậu ấm cô chiêu hay những người có trí não siêu phàm mới vào được nhờ học bổng.

Lúc ra về cũng là thời điểm người ta có thể đánh giá được sự trên lệch của hai ngôi trường, trường cô ai cũng đi bộ, xe đạp hoặc nhiều lắm là vài ba chiếc xe máy điện, còn bên ngôi trường kia chỉ toàn xe hơi khủng, có một đám người đi ván trượt rất sôi động, nhìn tổng quát thì không hề có tụ ba tụ bảy như trường cô, cũng chẳng có xe bán hàng rong nào trước cổng luôn.

- Vương, tại sao anh không cho em học trường đó?.

- Gọi anh là Ưu.

- Ừm, tại sao vậy Ưu?.

- Vì nơi đó không thích hợp với em.

Đôi mắt hắn phẳng lặng không nổi sóng khiến lòng cô khó hiểu, tại sao nơi đó lại không phù hợp với cô chứ? Chắc hắn đang ám chỉ cô ngốc đây mà? Nếu với phép thuật đạo hạnh cao siêu của hắn thì chỉ cần ba nốt nhạc, cô có thể sống trong cung điện hay Nhà Trắng, bắt chéo chân hưởng thụ cảm giác giàu sang rồi. Nhưng nghĩ thế thôi chứ cô không quan tâm.

Lắc đầu, bĩu môi cô biết hắn keo kiệt, nhưng không ngờ nó đến mức cần kiện như vậy.

Lúc cô cuối đầu nhìn đôi chân mình đá vào nhau thì hắn lại giương mắt nhìn vào khuôn trường Hoàng Gia, mâu quang nâng cao nhìn đến cửa sổ của tầng ba nơi bóng dáng phẳng phiu quan sát hai người.

Hắn nắm chặt đấm tay cùng cái bí mật mà ít ai biết được về người đó.

Huynh hãy trở về nơi mà huynh đến, đã từng nói không muốn liên quan đến, thì hà tất gì bây giờ lại muốn phá tôi? Tránh xa cô ấy ra.

Và dường như trong cơn gió lạnh tê tái thân người vừa lướt qua, một giọng nói âm vang thỏ thẻ vào đôi tai hắn:

Sư đệ đừng vội khẳng định, để xem đệ có hối hận hay không khi chọn lựa quyết định ngày hôm nay?. Người con gái đó đã làm đệ xao nhãng việc trả thù, chấp nhận từ bỏ tất cả, đúng thật rất ngu si.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.