Tịch Mịch Thâm Cung Phi Đề

Chương 17: Chương 17: Cẩm tú (2)




Bên án thư, Hứa Dĩ Phàm mang chút dáng vẻ thờ ơ, chậm rãi lật giở từng tấu chương xem xét. Mái đầu hắn hơi nghiêng nghiêng hờ hững, mái tóc dài theo từng đợt gió thoang thoảng lại khẽ tung bay, lại thêm làn khói mơ hồ đầy ngọt mát của Long Diên hương, khiến cho khung cảnh trở nên thần tiên kì lạ.

Cánh cửa chạm khắc tinh xảo lộng lẫy được đẩy ra, Trình Thọ bước vào, nhẹ nhàng bẩm báo: “Hoàng thượng, Đoản Hoa quý nhân tới, nói có chút chuyện quan trọng muốn yết kiến hoàng thượng. Nô tài đã sắp xếp cho tiểu chủ chờ ở trong chính điện, khi hoàng thượng phê xong tấu chương lập tức sẽ dẫn tới Ngự thư phòng. Người liệu có cần diện kiến ngay không ạ?”

Đôi lông mày Hứa Dĩ Phám thoáng chút nhướn lên, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ ung dùng nhàn nhã, lười biếng mở miệng: “Không cần, ta xong rồi. Truyền vào” Trình Thọ hơi cúi người tuân mệnh, lập tức lui ra.

Tà dương lặn dần xuống phía chân trời, cả một vùng hoàng hôn tràn ngập trong sắc đỏ lưu ly. Nhưng dưới những mái đình cong cong lợp bóng của Diễm Linh điện, không khí dường như đông lại, bóng của toà cung điện cũng những tán cây cổ thụ vươn cao khiến cảnh vật mang chút âm u tà mị.

Tống Ý Thiên cùng Linh Lung theo Trình Thọ tới trước ngự thư phòng, bất giác cảm thấy một luồng áp khí hiện hữu bên trong điện khiến lòng nàng hơi nao nao, không kìm nổi khẽ nắm chặt hai tay lại. Tới nơi, Trình Thọ hơi cúi người cất giọng: “Hồi hoàng thượng, Đoản Hoa quý nhân tới“.

“Truyền” Một giọng nói từ bên trong điện cất lên, thanh âm chậm rãi mơ hồ lại không giấu được cái quyền uy và khí lực bức người của bậc đế vương thiên hạ. Trình Thọ nhẹ nhàng mở cửa rồi cung kính hướng Tống Ý Thiên mỉm cười: “Quý nhân, mời“. Nàng hít một hơi sâu, có chút hỗn loạn, khẽ quay người nhìn gương mặt Linh Lung điềm đạm khuất dần sau cánh cửa.

Trong Ngự thư phòng, Hứa Dĩ Phàm thong thả dựa lưng vào bên cửa sổ chạm nổi hình long phượng tương quy, hai tay khoanh lại vẻ đăm chiêu, thần sắc tĩnh lặng, khuôn mặt tĩnh lặng như hồ nước thu nhưng lại kỳ lạ khiến chúng nhân không rét mà run. Thấy nàng tới, hắn quay người về phía nàng, đôi ngón tay thon dài hờ hững gạt mớ tóc đang tuỳ ý vương xung quanh.

Tống Ý Thiên không ngẩng đầu lên, lập tức quỳ xuống, nhàn nhạt hành lễ: “Đoản Hoa tham kiến hoàng thượng”

Hứa Dĩ Phàm quét mắt một lượt quan sát nữ nhân trước mặt, bạc môi mỏng khẽ dâng lên thành một nụ cười. Hắn tựa tiếu phi tiếu hỏi, trong lời nói có chút hứng thú: “Đã lâu không gặp. Xem ra, ngươi đang là giận ta?”

Tống Ý Thiên vì hắn chưa nói, nàng không đứng dậy, cũng không phản ứng, chỉ nói: “Đoản Hoa nào dám. Chỉ là thấy cách xưng hô này phù hợp hơn đối với ta và người“. Làm sao nàng dám giận hắn chứ, cho dù hắn đã đả thương nàng, suýt lấy đi tính mạng của Tiểu Liên Tử, khiến cả Khâm Nhân cung giờ đây đều phải cúi đầu mà sống, thì hắn vẫn là hoàng đế, là người nắm giữ số mệnh của thiên hạ Phán quốc này.

À phải rồi, hắn còn là trượng phu của nàng nữa.

Hứa Dĩ Phàm ánh mắt vẫn thuỷ chung lạnh nhạt đặt lên người nàng, tựa như hữu ý vô tình cảm thán: “Dám không xưng thần thiếp lại dùng 'ta', sợ rằng ngươi chưa quên cuộc gặp lần trước đâu. Ta vẫn chưa thấy nữ nhân nào lớn mật được như ngươi đấy, Đoản Hoa quý nhân ạ“. Hắn dằn từng chữ, trượt tầm mắt xuống nơi cổ của nàng. Giữa làn da trắng mịn như nhung, một quầng thâm tím tái nổi bật lên đến nhức mắt. Thấy thương thế của nàng, Hứa Dĩ Phàm trong lòng thoả mãn, lại nhàn nhã nói: “Hoá trang dung mạo xấu xí đi, bất quá màu da cổ so với khuôn mặt và tay đều khác biệt. Chỉ là hoàng cung này không thiếu người mụ mị, ngươi cũng vừa may che giấu được đến tận bây giờ”

Tống Ý Thiên vẫn cúi đầu, điềm tĩnh cất lời: “Đúng là trong hoàng cung nhiều người mụ mị, lại cũng lắm kẻ thông tuệ mưu cao, không biết hoàng thượng thuộc chỗ nào trong hai loại người đó” Lời nói ra, chính nàng cũng thấy bồn chồn. Câu nói đó không từ nào có thể dùng để hình dùng ngoài...

“Đại nghịch bất đạo” Chỉ nghe tiếng nam nhân trước mặt lạnh lùng “Dù có mười cái đầu ngươi cũng phải mất sạch. Nói, có chuyện gì?“. Quả đúng là Hứa Dĩ Phàm, qua một câu nói đã có thể nhìn ra dụng ý của nàng tới đây. Tống Ý Thiên hơi ngẩng đầu, lại bắt gặp ánh mắt thâm sâu huyền hoặc của hắn đang quan sát nàng. Thở ra một hơi lạnh, nàng chậm rãi nói: “Hoàng thượng, chắc người biết Mộ thường tại mang bệnh chứ” Thấy hắn thờ ơ “ừm” một tiếng, nàng nhẹ giọng thở ra từng chữ: “Nàng là bị trúng độc, bị hạ độc”

Biểu tình vẫn không thay đổi, chỉ là ánh mắt vị đế vương dường như có phần lạnh hơn: “Tiếp đi“. Tống Ý Thiên mông lung một khắc, rồi cuối cùng nhận ra hắn đang nói mình, lập tức trả lời: “Vừa rồi ta tới Nhã Nhạc hiên thăm Mộ thường tại đang bệnh, có hỏi thăm cung nữ thân cận của nàng được biết, hơn một tuần trước, nàng bắt đầu có dấu hiệu đau đầu chóng mặt, tiếp theo là nổi ban, nôn mửa, thậm chí đã ba ngày nay hôn mê bất tỉnh, lại xuất hiện chứng co...” “Biểu hiện của trúng độc” hắn lạnh nhạt nói.

Tống Ý Thiên suy nghĩ một lát, rồi tiếp lời: “Phải, là của trúng độc. Nhưng cô cô quản sự của Khâm Nhân cung, Hà Linh Lung vốn biết sơ qua y thuật đã bắt mạch cho Mộ thường tại lại nhận thấy rằng, dựa vào triệu chứng có thể đoán rằng độc tính không mạnh, mạch tượng cũng cho thấy đây không phải là độc dược được bào chế” Nàng nhẹ nhàng lấy ra từ trong tay áo một chiếc khăn tay, lại mở khăn lấy ra một vật nhỏ đậm màu. Hứa Dĩ Phàm cầm lấy vật đó trên đầu ngón tay, trầm ngâm giây lát rồi đưa mắt về phía Tống Ý Thiên: “Là cánh hoa gì?” Nàng chậm rãi gật đầu: “Cánh hoa cẩm tú cầu, ta tìm được trong bát thuốc của Mộ thường tại” Biết được hắn đang suy nghĩ cái gì, nàng lập tức nói: “Thái y chẩn đoán đây là rối loạn nội tiêu. Thuốc mang ra từ thái y viện còn phải được kiểm tra bởi Ty y chế của nội vụ phủ, vì vậy, cánh hoa này chỉ có thể được thêm vào ở nội vụ phủ hoặc Nhã Nhạc hiên”

Đúng như nữ tử này nói, chính vì đề phòng hậu cung đấu đá mà thiên triều nước Phán từ lâu đã có những ty, bộ được đặt ra để kiểm soát lẫn nhau, cho nên ngay cả thuốc do chính các thái y bốc sắc cũng phải qua kiểm định trước tiên, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Hứa Dĩ Phàm tay cầm cánh hoa trong bàn tay, ánh mắt lại đang lặng lẽ hướng phía ngoài cửa sổ, phóng ra xa xa những cánh chim trên nền trời đã nhá nhem chạng vạng, không biết đang suy nghĩ cái gì, mà Tống Ý Thiên từ đầu chí cuối vẫn đang quỳ. Tới lúc tưởng chừng như đầu gối đã muốn vỡ ra, lại nghe hắn thờ ơ mở miệng: “Đứng dậy đi. Tới gặp ta, có lẽ ngươi cũng đã tự mình hiểu rõ” “Rằng ta không hề có khả năng can thiệp vào chuyện này vì không hề có nhân chứng vật chứng cụ thể, phải, ta biết rõ, vì vậy ta mới tới bẩm báo cho người, vì người là cửu ngũ chí tôn, chắc chắn sẽ anh minh mà trả lại công đạo cho Mộ thường tại“. Tống Ý Thiên tiếp lời, ánh mắt không do dự mà kiên định nhìn thẳng vào dung nhan tuấn lãng mị hoặc của nam nhân trước mắt.

Hứa Dĩ Phàm chậm rãi nhếch lên bạc môi mỏng, đáy mắt vẫn như có như không phủ một màn sương lạnh giá lại mơ hồ. Hắn trở về án thư, nhàn nhã ngồi xuống, lại với tay lấy cây bút lông cáo nhanh chóng viết viết, không nhìn nàng nói: “Hay cho câu 'cửu ngũ chí tôn'. Được ái phi ngưỡng mộ, trong lòng quả vui vẻ không ít.Tam đệ phải cảm thán, ta cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng xem ra trí tuệ của ngươi cũng không tồi đâu. Chỉ là...” Hắn lạnh lùng ngước lên, nhìn xoáy vào mắt nàng, khiến Tống Ý Thiên bỗng dưng lạnh sống lưng “Trí tuệ của ngươi cũng chỉ nên tới đây thôi. Nếu để ta biết đám Trịnh quốc các ngươi đang mưu đồ chuyện gì, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi“.

Tống Ý Thiên cả kinh, đầu óc bối rối. Thì ra hắn vẫn tưởng nàng đang che giấu chuyện gì đó, gả tới Phán quốc như một quân cờ của nước Trịnh. Nghĩ tới đây, tâm nàng bỗng lạnh, nhàn nhạt đáp lời, rành mạch từng tiếng: “Không biết vì sao hoàng đế người lại nghĩ rằng ta tới đây là để thay Trịnh vương tiến hành một âm mưu bí mật. Nhưng Tống Ý Thiên ta cung kính nhắc lại vói người, ta giờ đã gả tới nước Phán, không còn bất cứ quan hệ nào với mẫu quốc, huống chi ta là công chúa bị vứt bỏ, há có lý do nào để ta chấp nhận mạo hiểm vì những người đã hành hạ ta. Nhưng về câu 'nữ tử vô tài là đức' của người, Đoản Hoa xin lĩnh ý“.

Hứa Dĩ Phàm còn đang định mở miệng, đã thấy Tống Ý Thiên xoay người hướng cửa đi ra. Trầm mặc dõi theo bóng lưng nàng chậm rãi mà bình thản đổ dài trên ánh nến, mái tóc dài tung bay cũng huyền đen như màn đêm trước mắt, một nụ cười mơ hồ hiện lên trên gương mặt hắn, rồi cũng sớm tắt đi thay bằng cái mím môi đăm chiêu lạnh lùng.

Hà Linh Lung vừa thấy Tống Ý Thiên bước ra ngoài, lập tức tiến lại đỡ nàng, nhỏ giọng nói: “Tiểu chủ vào trong đó đã gần một canh giờ, làm nô tỳ cứ lo lắng mãi. Chuyện sao rồi?“. Tống Ý Thiên nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay Linh Lung thầm trấn an nàng, điềm đạm trả lời: “Không có chuyện gì. Hoàng đế sẽ đích thân tra xét việc này, có lẽ cũng sẽ không để lộ ra việc ta đã tới tâu rõ sự tình. Không lâu nữa chắc cũng sẽ có kết quả thôi“. Linh Lung bên cạnh nghe vậy cũng thầm thở dài một hơi, nhẹ nhõm hướng nàng mỉm cười: “May mà qua một kiếp nạn này, người cũng không làm hoàng thượng tức giận. Sau chuyện lần trước, nô tỳ chỉ lo hoàng thượng vì thịnh nộ người mà sẽ gây khó dễ. Nhưng thế mới đúng là hoàng thượng, người tuy hỉ nộ khó lường, nhưng luôn luôn là một minh quân sáng suốt, phải quấy rõ ràng”

Tống Ý Thiên im lặng nghe Linh Lung nói, trong lòng chỉ thầm cười. Hứa Dĩ Phàm hỉ nộ khó lường, nàng biết. Chỉ là không ngờ hắn không phải là bạo vương, mà lại là minh quân cơ đấy.

Hai chủ tớ nàng cùng nhau chậm rãi hướng về Khâm Nhân cung, hoà mình vào trong bóng đêm tịch mịch của bốn bức tường cao vời vợi.

Không mất quá nhiều thời gian, Hứa Dĩ Phàm hạ lệnh lục soát tất cả các cung điện, kĩ càng tới mức ngay cả một hạt cát cũng không thể bỏ sót. Cả thái y viện và nội vụ phủ tất cả đều bị thẩm vấn, lôi ra được hai tên thái y và một gã thái giám chuyên kiểm tra thuốc thang của Ty y chế thuộc nội vụ phủ. Hai ngày sau khi quá trình tra xét gây náo động lục cung hoàn thành, kết quả thật không khiến chúng phi thất vọng.

Là quý nhân Đề Khắc thị Trường Như của Trường Xuân các, Vi Đàn cung.

Và Đoản Hoa quý nhân Tống thị Ý Thiên của Tuý Liên đường, Khâm Nhân cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.