Giữa lúc hỗn loạn, có một bàn tay vươn tới nắm lấy tay nàng.
Tống Ý Thiên cả người chấn động, hoảng hốt bám lấy bàn tay đầy sức chế ngự kia đẩy ra, lại ngã vào lòng người đó. Tim thắt lại, chỉ kịp kêu lên một tiếng nhưng bị âm thanh hò reo, nhạc pháo tưng bừng át đi không còn dấu vết.
Nàng mắng mình thật ngu ngốc.
Đã biết địa bàn này nguy hiểm hỗn tạp lại có hắc đạo, còn tự mình lao đầu tới đây.
Tống Ý Thiên cảm nhận được thân thể bị ôm cứng, không kiêng dè lôi vào một ngách tối nhỏ hẹp. Là ai bắt nàng? Là vì nàng nghe được những tin tức ngầm trong hắc quán vừa rồi nên có người tìm đến bịt miệng? Là kẻ gian muốn bắt Lãnh phu nhân nàng đòi tiền chuộc, hay là bọn buôn người mấy kẻ giang hồ trong câu bông đùa nhắc tới qua?
Vạn nhất rơi vào tay những kẻ đối địch với Phán quốc, chống cự vô ích. Gian tế bị bắt, cái chết chưa đến, máu đã bị rút cạn bởi trăm loại cực hình.
Chi bằng ngay lúc này dứt khoát cắn lưỡi tự vẫn.
“Đừng ngu ngốc, ta không dễ gì mang ngươi từ trong chỗ hỗn loạn đó ra.”
Cả người Tống Ý Thiên buông lỏng như con rối đứt dây, nàng hốt hoảng quay đầu lại.
Hứa Dĩ Phàm một tay kia vẫn giữ lấy nàng, nhiều mảng sáng tối đậu trên tóc đen buông dài tuỳ tiện thả sau lưng, đuôi mắt trầm mỹ thế nhưng có tia bất mãn khó mà phát hiện.
Nàng lúc này đầu óc trắng xoá, đưa tay lên giữ lấy ngực trái đang đập kịch liệt rồi bất ngờ cúi gập người nôn khan. Phải rồi, vừa rồi sợ hãi nên quên mất, đây chính là cảm giác đè nén mỗi khi Hứa Dĩ Phàm xuất hiện bên cạnh nàng.
Bên này Hứa Dĩ Phàm bị phản ứng này làm cho có phần ngạc nhiên, một bên giữ lấy Tống Ý Thiên giúp nàng trụ vững, mặt khác lạnh nhạt quét mắt một lượt rồi nghiêng đầu. Mấy bóng đen mờ nhạt theo đó cũng thoắt cái biến mất.
Hắn trên đường từ ngoại thành trở về liền được báo Tống Ý Thiên một mình ra ngoài tới phố Sầm Ung. Từ khi tới Nghi quốc, hành tung của nàng luôn được theo dấu cẩn thận và mật báo về cho hắn, chiếu theo tình hình hiện tại đương nhiên khó có thể nguy hiểm đến tính mạng. Vốn dĩ hắn không cần bận tâm, chẳng qua không hiểu nghĩ gì lại quay ngựa hướng phố Sầm Ung đi đến.
Từ xa đã nhận ra được ám vệ hắn phái theo nàng, có lẽ vì người quá đông nên chỉ từ xa quan sát tránh để lộ tung tích. Tầm mắt Hứa Dĩ Phàm lướt qua biển người định rời đi, đột nhiên phát hiện thân ảnh hắc y mà qua trực giác hắn chắc chắn là nàng.
Hứa Dĩ Phàm chờ Tống Ý Thiên bình ổn có thể đứng vững, dắt nàng đi sâu vào trong ngách nhỏ tới nơi có buộc một con ngựa bờm đen to lớn. Hắn thay nàng kéo kín mũ trùm đầu đã rớt xuống một nửa, nhàn nhạt nói: “Mỗi lần gặp ngươi đều là đủ các bộ dạng khác nhau, đều chạy tới những chỗ không nên tới“. Thanh âm tuy nghe không ra cảm xúc, nhưng nhiệt khí như toả ra từ bóng lưng hắn, từ bàn tay đang nắm chặt lấy nàng không thể làm ngơ.
Khi nhận ra là hắn, Tống Ý Thiên tưởng chừng mừng đến phát khóc. Bao nhiêu ý nghĩ về khả năng bị bắt hay cái chết, tựa như có một sợi lông vũ lướt qua mà biến mất. Nhưng giờ, cảm giác khẩn trương vừa mới đè nén lại trào ngược lên cổ.
Nếu như Hứa Dĩ Phàm cho rằng nàng trốn ra ngoài liên lạc với Trịnh quốc, nàng có giải thích thế nào cũng không cứu vãn được.
Tay nàng đột ngột bị buông ra, cảm giác trống rỗng truyền đến khiến nàng phát lạnh. Bất quá không thể trốn tránh mãi, nàng ngước lên nhìn Hứa Dĩ Phàm định mở lời, đúng lúc hắn nhấc nàng lên rồi đặt lên yên ngựa.
“Trở về đi,“ Hứa Dĩ Phàm đưa dây cương cho Tống Ý Thiên, không nóng không lạnh đuổi đi phiền phức: “Tự khắc có người chỉ đường cho ngươi“.
Tống Ý Thiên thử tìm xung quanh không thấy ai hết, lại ngẩn ngơ quay đầu nhìn hắn, dáng vẻ mơ hồ giống như một tiểu cô nương: “Ta...không biết cưỡi ngựa”
Hứa Dĩ Phàm vì ánh mắt của Tống Ý Thiên trầm mặc, sau cùng nhìn nàng thêm một chút, dường như phiền não thở dài.
Không phải chấn động. Người với người có vài nét giống nhau chẳng hề hiếm gặp, trước nay hắn luôn phân minh.
“Hàm Siêu,“ Bằng một tiếng gọi nhẹ như gió của Hứa Dĩ Phàm, Giả Luân thị vệ không biết từ nơi nào xuất hiện, “Nói người đó xem hội một mình đi“.
Giả Luân Hàm Siêu như có điểm thắc mắc nhưng cũng không hai lời, lặng lẽ nhìn Hứa Dĩ Phàm tung mình lên ngựa, mang Tống Ý Thiên rời đi.
Ngách nhỏ thông ra phần đất trống lớn bao quanh kinh thành. Bình thường đây là nơi họp chợ trời, nhưng hôm nay nhà nhà đổ tới phố lớn rước hoa nên quang đãng không có người đi qua. Tống Ý Thiên ngồi đằng trước, cả người không nhúc nhích, chỉ chằm chằm nhìn xuống hai tay Hứa Dĩ Phàm đang thong thả cầm dây cương ngựa.
Bàn tay hắn lớn hơn của nàng rất nhiều, cũng như lúc này nàng ngồi lọt thỏm trong bóng người hắn dưới ráng chiều tím nhạt, khớp xương và từng đường vân tay tinh tế như tạc hoạ.
Lúc còn ở trong đoàn kiệu xuất giá nàng có nghe kể, Hứa Dĩ Phàm năm mười bốn tuổi từng cầm thương chém tới ngàn quân địch ở chiến trường Khương quốc, cùng năm đó một kiếm lấy đầu hai tội thần trước cả triều đình. Cũng bàn tay này đã từng hai lần bóp cổ nàng khi nàng vừa mới tiến cung, vì Đoản Hoa công chúa lúc ấy là con cờ tráo đổi của Trịnh quốc, là kẻ tâm cơ quyết thay thế vị trí của đại tỷ nàng.
Tống Ý Thiên thử nghĩ tới nhiều phương án để giải thích việc nàng mờ ám trốn ra ngoài, có lẽ nên nói nàng tới đây để chiêu mộ nhất bảng hoa khôi. Cách này không tệ, tự cổ mỹ nhân khuynh quốc còn đó, muốn dùng tốt những Tây Thi hay Điêu Thuyền là một lẽ thường tình. Có điều chưa kịp cất lời, Hứa Dĩ Phàm đã không cho nàng cơ hội nói dối.
“Sau này đừng đến những nơi như Sầm Ung. Thủ hạ của Hoắc Lăng gần đây đã tới đó. Không an toàn“. Hắn lên tiếng nhắc nhở, không phát hiện bản thân hơi chau mày. Người này, rõ ràng không có chút khả năng phòng thân còn tìm đến nơi tụ tập của giang hồ hắc bang.
Bị hắn nói đến phố Sầm Ung, Tống Ý Thiên cũng không cách nào giấu được nữa, chỉ đành gượng gạo hỏi: “Hoắc Lăng?” Nàng nhất thời thấy có chút quen tai, lại không nhớ được chuyện gì. Hứa Dĩ Phàm nói: “Dưỡng tử và thuộc tướng của Hoắc tư không. Hôm qua ngươi đã thấy xe ngựa của hắn“.
Tống Ý Thiên đã nhớ ra, trong mũ trùm khuất mặt cũng vô thức gật đầu nhưng bản năng lại khiến mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Hứa Dĩ Phàm biết tất cả những điều này, từ việc nàng tới phố Sầm Ung, đi con đường gần Mãn Hương Lâu đến người ngồi trong xe ngựa hôm đó là Hoắc Lăng. Điều này chỉ có một khả năng duy nhất.
Ra là thế.
“Có phải,“ Nàng chậm rãi lên tiếng, nghĩ đến ngày đó trong chủ trướng của hắn ở Lĩnh Nam chính miệng nàng đề nghị: “Người đã an bài ám vệ đi theo ta không?”
Hứa Dĩ Hàm không vội trả lời, vẫn thúc ngựa thong thả tản bộ.
Vậy nên nàng mới có thể thoải mái đi lại trên đường phố Tuyền Châu, ra vào khắp nơi mà không cần thủ vệ đi cùng. Thì ra hắn đã sớm bố trí người, đến nhất cử nhất động của nàng đều được hắn nắm trong lòng bàn tay. Việc nàng mua thuốc giả bệnh qua mặt người trong cung sớm muộn Hứa Dĩ Phàm chắc chắn sẽ biết, mà cũng có thể hắn đã biết từ trước rồi. Vì thế, một câu nàng ra ngoài làm gì hắn chưa từng hỏi qua.
“Nhưng tại sao người lại để ta biết có sự hiện diện của ám vệ bên cạnh ta?” Nàng hỏi, trong đầu lại nhanh chóng tự bật ra một đáp án. Chỉ có thể là Hứa Dĩ Phàm cố ý để nàng biết, nếu không nàng cũng khó có cơ hội đoạn ra. “Ý người là ta cũng có thể sử dụng ám vệ này?”
Nam tử sau lưng vẫn không trả lời, có điều nàng biết như vậy chính là ngầm xác nhận, chỉ là không hiểu nguyên cớ vì sao.
Còn Hứa Dĩ Phàm, hắn nghĩ rằng khi biết có ám vệ đi theo bảo hộ, “đồng minh” này của hắn sẽ không cần vì quá lo lắng mà liều mạng vô ích.
Khi hắn ôm được Tống Ý Thiên trong đám đông ra, nàng ta vì tưởng có nguy hiểm nên thiếu chút nữa cắn lưỡi tự vẫn. Hắn lúc đó nổi lên lòng đề phòng nảy sát tâm, trong khoảnh khắc ấy chợt nửa giận dữ nửa khẩn trương ngăn lại, cũng thấy nàng thần sắc từ kiên quyết chuyển sang trắng bệch, run rẩy phát nôn.
Không biết nên nói Tống Ý Thiên là cương liệt, nhát gan hay là cực đoan nghĩ quẩn.
Trầm ngâm một lát, Hứa Dĩ Phàm nói: “Sau này đừng nghĩ muốn chết dễ dàng như vậy“.
Tống Ý Thiên còn đang phân vân không biết nên chủ động nói ra chuyện nàng lén dùng thuốc giả bị cư kinh thế nào, vì câu nói của hắn mà tâm trạng trở nên phức tạp. Tiếng lá và hoa bên đường xào xạc, tiếng gió thổi nhẹ, nàng nghe thấy nhịp thở của Hứa Dĩ Phàm ở ngay cạnh bên. Không rõ là cảm xúc gì, có lẽ gần với chua xót.
Nàng muốn cảm động, nhưng trong lòng tự động cảnh giác về thâm ý trong lời hắn nói. Tuy muốn đơn giản gật đầu, nhưng đại não nàng liền dò đoán, liệu hắn thực sự nghĩ vậy hay đang ngầm cảnh cáo điều gì sâu xa.
Hắn là cửu ngũ chí tôn, nàng là phi tử xuất thân nước địch, trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng, rõ ràng đang ở gần cạnh mà như cách nhau xa đến không tưởng. Có chăng là do danh phận hay thời cuộc, khiến việc tin tưởng, dựa dẫm vào nhau thôi cũng trở nên đáng sợ đến vậy, đáng buồn đến thế.
“Sẽ không đâu” Tống Ý Thiên đáp một tiếng, uể oải ngẩng đầu. Nàng nhận thấy quang cảnh không quen thuộc: “Chúng ta không về dịch quán sao?”
Hứa Dĩ Phàm cúi xuống nhìn Tống Ý Thiên, nhướn mày một cái: “Bộ dạng này của phu nhân không về được“. Tống Ý Thiên cũng ngẫm nghĩ một lát, không tự nhiên kéo mũ trùm sụp xuống thấp hơn. Ra ngoài trên mặt có lớp hoá trang quỷ dị, nàng trải qua phen kinh hãi vừa rồi đầu bù tóc rối, mồ hôi đầm đìa, có lẽ trông cực kì xấu xí.
Đi tới một dãy phố nhỏ san sát bắt đầu lên đèn, Hứa Dĩ Phàm ghìm dây cương dừng lại, thân thủ tiêu sái xuống ngựa, đưa mắt nhìn quanh. Tống Ý Thiên còn lại một mình trên lưng ngựa trở nên thập phần hồi hộp. Còn chưa biết làm cách nào đi xuống, Hứa Dĩ Phàm đã một tay xách nàng an vị dưới mặt đất.
“Ngươi đọc hiểu thi thư, thành thục kì nghệ vũ kĩ. Là do không nghĩ tới học cưỡi ngựa rèn luyện thân thể hay không có người dạy ngươi?” Hứa Dĩ Phàm bước đến một cửa tiệm y phục bên đường, nhàn tản phất tay gọi người bán hàng từ xa lại. Tống Ý Thiên vì để theo kịp hắn mà cố gắng bước nhanh hơn, mất một lúc mới có thể trả lời: “Ở Trịnh quốc, cưỡi ngựa cũng giống như bắn cung hay tập võ, là việc chỉ nam nhân mới làm, nữ nhân nhiều nhất chỉ có thể xem“.
“Trịnh quốc hay không Trịnh quốc, ai nói nữ nhân không thể cưỡi ngựa? Ngươi không phải không tay không chân” Hứa Dĩ Phàm thản nhiên mở miệng.
Lời của Hứa Dĩ Phàm ngang tàng không hề dễ nghe, khiến Tống Ý Thiên vừa buồn cười vừa có chút kinh sợ, không biết nếu lọt vào tai những trí giả nước Trịnh sẽ gây ra phong ba gì.
Nhưng vì sao trước giờ nàng chưa hề nghĩ đến sẽ học cưỡi ngựa? Là vì chưa từng nghe đề cập đến nữ nhân Trịnh quốc cưỡi ngựa, mặc nhiên nàng cũng chẳng lấy làm bận lòng đến chuyện đó.
Nhưng giờ đây vì câu nói của Hứa Dĩ Phàm mà nhớ lại cảnh tượng tại trường săn Lĩnh Nam, Chuẩn Hữu My Hinh đạp gió trên lưng tuấn mã bắn tên đẹp đến kinh diễm, Tống Ý Thiên từ đáy lòng phảng phất chân chính ngưỡng mộ. Cùng là nữ tử, tay chân lành lặn, vậy mà đây mới là lần đầu nàng ngồi trên lưng ngựa, còn chưa từng chạm qua thủ cung.
Trầm ngâm một lát, Tống Ý Thiên chỉ cười đáp: “Dân phong cổ lệ Trịnh quốc là vậy“.
Mới chạng vạng tối, lại thêm hôm nay tụ tập hội rước Mãn Hương Lâu hoa khôi nên việc buôn bán có vẻ trì trệ, cửa tiệm chỉ có mình hai người tới xem. Người bán hàng vừa mới chạy tới nghe câu được câu mất, hoan hỉ chào mừng: “Các vị là người Trịnh quốc sao? Vậy đến xem mấy bộ tốt nhất nhé, may không tồi chút nào! Chọn cho công tử hay cho... vị đây thế?”
“Nữ y” Hứa Di Phàm nhấc tấm rèm cho nàng bước vào tiệm quần áo.
Tống Ý Thiên không mất nhiều thời gian, đại khái lấy ra một bộ y phục dáng vẻ không phô trương cũng không giản dị, nói người coi hàng lấy giúp mạng che vì mặt nàng có sẹo. Gã đảo mắt một vòng nhìn toàn thân trùm kín của nàng vẻ tò mò lẫn ý thương cảm, lật đật đi lấy đồ nàng yêu cầu.
Nàng còn đang định tiến vào gian trong chợt nhớ ra một chuyện, hơi đỏ mặt đưa mắt nhìn Hứa Dĩ Phàm ngập ngừng nói: “Ta bây giờ cần thay y phục“.
Hứa Dĩ Phàm đang đứng tựa cửa, hai tay nhàn nhã khoanh trước ngực. Hắn tất nhiên hiểu nàng đang khó xử chuyện gì, khoé môi không nhịn được hơi dâng lên, mang ngạo khí vốn có lại thêm chút trêu chọc: “Yên tâm, Đông Ảnh không có ở đây“. Hắn nhìn nàng làm bộ thúc giục, “Có điều hắn theo ngươi đã lâu, những lần trước thế nào ta không rõ”
Bị Hứa Dĩ Phàm cười tà ép đến xấu hổ, Tống Ý Thiên lạnh nhạt hất màn đi vào hậu gian. Thầm nghĩ đáng lẽ không cần hỏi, ám vệ tên Đông Ảnh đó dù có thể không biết nàng là một quý tần, chắc chắn thế nào cũng không dám nhìn nữ nhân bên cạnh hoàng đế thay đồ.
Đổi sang một thân mềm mại y phục, dùng khăn tay lau bỏ lớp hoá trang trên mặt, Tống Ý Thiên nhìn kĩ dáng vẻ của bản thân phản chiếu trong tấm gương của cửa tiệm. Người trong gương nhìn lại nàng, mày mi như nét mực thuỷ mặc phất trên làn da trắng đến trong suốt, bên khoé môi mang vẻ gắng gượng nhợt nhạt.
Nàng giờ mới nhận ra mình gầy đi nhiều, gò má xanh xao tiều tuỵ, trông vừa xa lạ vừa chẳng giống thần sắc mà một nữ tử mười bảy tuổi nên có. Chẳng trách Hứa Dĩ Phàm nói mỗi lần gặp nàng đều là một bộ dáng khác nhau. Cũng phải, hắn mới thấy dung mạo thật của nàng hai lần, lần đầu ở hồ Thái Dịch còn là rớt xuống nước cả người ướt đẫm. Nếu không phải từ khi xuất ngoại Tống Ý Thiên chỉ cần hàng ngày vẽ lên một vết sẹo, có lẽ chính nàng cũng chẳng nhớ nổi gương mặt này trông thế nào.
Tống Ý Thiên bước ra ngoài phòng thay đồ, như cũ trở thành Lãnh phu nhân thướt tha cao quý, khuôn mặt nhỏ khuất sau tấm mạng che càng tăng vẻ bí ẩn triền miên vô cùng. Người bán hàng nịnh nọt không ngơi miệng, Hứa Dĩ Phàm thấy nàng bước ra, biếng lãn nhấc người, ung dung hỏi: “Y phục thế nào?”
Cắt may ổn thoả, kiểu dáng trang nhã. Nghĩ vậy, nàng nhìn quản tiệm gật đầu một cái, nghiêm túc nói: “Đúng là không tồi“.
“Giờ ta không mang ngân lượng” Hứa Dĩ Phàm không đổi sắc mặt gật đầu, sau đó thản nhiên nói: “Ngày mai hãy mời chủ tiệm tới Lục Nghênh quán. Lãnh gia ta muốn mua lại cửa tiệm này”
Quản tiệm vẻ mặt khó mà tin được nhìn nhân vật trước mắt, bồn chồn “dạ” một tiếng. Kì thực nếu là ai khác, dù cách ăn mặc sang quý tới đâu cũng khó khiến người ta tin một lời bâng quơ như vậy. Chẳng qua anh khí không thể giấu, quản tiệm như là bản năng, tự giác thuận theo lời vị khách lạ mặt. Lúc hai người rời đi, hắn vẫn là thẫn thờ tiễn tới tận ngoài cửa tiệm.
Hứa Dĩ Phàm nhắc tới chuyện buôn bán, Tống Ý Thiên mới sực nhớ ra còn chưa bàn bạc với hắn chuyện hệ trọng sắp tới. Cùng bước tới bên ngựa, nàng không nhanh không chậm lên tiếng: “Có điều này ta chưa hỏi ý kiến người đã tự mình ra chủ ý. Ta cùng Vưu trắc phi của tứ vương phủ mấy ngày nay qua lại đã khá thân cận, cho nên muốn cùng Vưu phi và một số quý tộc xuất bạc tổ chức cứu tế cho nạn dân”
Hứa Dĩ Phàm chớp mắt, không thể phủ nhận gần đây hắn không còn cảm giác bài xích nàng như trước kia nữa.
Chỉ mới vài giây Hứa Dĩ Phàm không đáp Tống Ý Thiên đã thấy bất an, vội vàng giải thích: “Việc này thứ nhất là để Vưu phi tin tưởng, thứ hai là giúp tiếng tốt của...“. “Lấy của kẻ giàu chia cho người nghèo, được lợi nhất vẫn là dân chúng. Ngươi thực ra chỉ nghĩ vậy thôi đúng không?”
“Nếu... người thấy việc này không ổn thoả, ta sẽ viết ra mọi việc trình lên để người xem xét“.
“Không cần, mọi chuyện ngươi tự mình sắp xếp là được” Hứa Dĩ Phàm không tốn chút thời gian suy nghĩ đã nói, lơ đãng phất tay ra hiệu: “Còn không mau lại đây?”
Tống Ý Thiên nghe vậy như lời hắn xích lại, để mặc Hứa Dĩ Phàm một hơi hất nàng lên yên ngựa rồi cũng tự mình ngồi phía sau, thúc ngựa cất bước.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng và Hứa Dĩ Phàm từ sau khi rời cung mỗi người đều làm việc của mình, nàng quyết định việc gì, làm những gì hắn đều không hỏi tới hay ngăn cản. Nhưng như vậy càng khiến Tống Ý Thiên băn khoăn. Thân phận của nàng, mối quan hệ giữa Phán quốc và Trịnh quốc là như thế nào chứ? Vậy nhưng Hứa Dĩ Phàm lại tuỳ ý để nàng tự do đến kì lạ.
Tống Ý Thiên chần chừ một lát, cuối cùng nàng quyết định nói ra: “Người để mọi chuyện ở Lục Nghênh quán cho ta làm chủ, thậm chí ta âm thầm tới nơi khả nghi cũng không hỏi tới lí do ta đến đó là gì. Như vậy được sao?”
“Không được sao?” Hứa Dĩ Phàm bình thản quét mắt qua nàng đánh giá một chút, tựa tiếu phi tiếu đáp, “Rõ ràng người năm lần bảy lượt nói muốn ta tin tưởng, muốn có cơ hội xoá bỏ nghi kị là ngươi”
“Tuy ta đã nói vậy, nhưng người vốn... Nếu ta hành động tuỳ tiện, làm trái ý người khiến hỏng việc lớn. Hay thậm chí ta thực sự có ý muốn phản bội người, đến phố Sầm Ung mục đích để liên lạc với người ngoài thì sao?”
“Vậy ngươi tới phố Sầm Ung làm gì?” Hứa Dĩ Phàm thản nhiên nhìn nàng, cất tiếng.
Hôm nay vì hai gói thuốc sớm đã rơi mất trong biển người, chút tin tưởng khó khăn lắm mới có được giữa hắn và nàng lung lay. Vì thế, dù ngay đêm nay Hứa Dĩ Phàm sẽ biết được câu trả lời qua ám vệ bên cạnh nàng, nàng phải là người nói cho hắn đầu tiên.
“Ta tìm đến đó lấy thuốc cư kinh” Tống Ý Thiên thẳng thắn nói, “Ta vẫn luôn dùng thuốc đó từ trước khi xuất hành, để không hoài thai và giả bệnh qua mắt người khác” Có điều nàng vẫn có chút khó xử, quay người nhìn phản ứng của nam nhân đằng sau.
Chỉ thấy Hứa Dĩ Phàm lạnh nhạt mỉm cười nhìn nàng như vừa nhận ra điều gì. Hắn nhẹ nhàng ngả thân hình về phía trước, thuần thục giục hắc mã tăng tốc lướt đi.
“Nghe đây” Tiếng của Hứa Dĩ Phàm trầm mà nhẹ, vốn bị tiếng vó ngựa và tiếng gió át đi, nhưng ở bên tai nàng lại vô cùng rõ ràng rành mạch, “Đối với thần tử Phán quốc Tống Ý Thiên, ta không cần biết tất cả mọi chuyện cá nhân của thuộc hạ. Còn đối với Đoản Hoa công chúa Trịnh quốc Tống Ý Thiên, luôn luôn có người của ta theo dõi biến động từ phía ngươi. Như vậy có còn cảm thấy ta tuỳ hứng, cho ngươi tự do không cần thiết? Thế nên dù có là buôn bán, cưỡi ngựa bắn cung hay là gì, chỉ cần ta không phản đối, mọi thứ đều tuỳ ý ngươi”
Tống Ý Thiên giật mình tự nhủ, nàng là ai mà có thể qua mặt được tính toán của Hứa Dĩ Phàm cơ chứ.
Hứa Dĩ Phàm vạch ra cho nàng những điều này, nàng cũng tự nhiên hiểu được việc của nàng phải làm là những gì. Nàng giờ đã là thần tử Phán quốc, vậy nên cứ liều mạng mà tận trung với Phán quốc, với Phán vương. Chẳng qua nàng còn là công chúa Trịnh quốc, vậy nên phải liều mạng mà chứng minh bản thân hữu dụng, nếu không... sẽ không còn có những chuyện về sau nữa.
—————————————————
Chương mới nhất sẽ lên sóng vào tuần sau!!!