Tịch Nguyệt Cửu Chỉ

Chương 3: Chương 3




Quyển 1: Tử Du

Lưu Hiển gãi đầu nói. “Lão đại, nghe đồn nàng biết võ công a, chỉ sợ vạn nhất …”

Cốc.

Hạo Thiên gõ đầu Lưu Hiển nói: “Năm nay nàng mười sáu tuổi, vừa tinh thông cầm kỳ thi họa, giỏi võ công. Ngươi nghĩ xem, nàng tập võ từ trong bụng mẹ hay sao, nghe có hợp lý hay không. Huống chi phận nữ tử như nàng thì có bao nhiêu sức lực, thậm chí võ công cao cường thì dám làm gì ta hay sao.”

“Đúng, đúng, lão đại thật anh minh thần võ.” Lưu Hiển vừa ôm đầu lại vừa gật gật phụ họa.

“Đa … đa tạ ba vị công tử cứu mạng” thiếu nữ bị Lý Sự cưỡng ép ngồi dậy tay chân run lẩy bẩy, sợ hãi nhìn Hạo Thiên nói.

Mà lí do nàng vẫn còn run không phải vì Lý Sự, mà là do ba tên trước mặt tiếng xấu còn hơn cả tên họ Lý trước đó. Đều không phải là cái loại gì tốt đẹp. Nếu nàng cứ im lặng trốn đi, để hắn thấy được thì sợ kết quả còn bi thảm hơn. Cho nên nàng quyết định mặc cho số phận, có ra sao thì coi như là ý trời, cùng lắm trường hợp xấu nhất thì nàng nhất định sẽ cắn lưỡi tự vẫn.

Hạo Thiên giờ mới sực nhớ tới thiếu nữ, quay sang nhìn qua nàng, đưa lưỡi liếm môi. “Cứu ngươi cũng không thể cảm ơn suông như vậy được, nên lấy gì đó báo đáp.”

Lưu Hiển cười gian vội hùa theo. “Đúng đúng, là lấy thân báo đáp.”

Thiếu nữ đang ngồi trên đất, nghe thế mặt liền trắng bệch, nước mắt bắt đầu rơi, đúng như nàng nghĩ đều cùng một loại người, coi như thân mình chỉ sợ khó giữ rồi.

Bỗng nhiên ở đâu xuất hiện ông lão khuôn mặt hóp háp, gầy còm gần sáu mươi tuổi chạy từ xa tới nhìn thiếu nữ đầy lo lắng hỏi “Tiểu Hoa,có sao không?”

Lão Bá vốn là đang bán cháo, nghe có người chạy tới báo con hắn gặp chuyện, liền bỏ cả hàng chạy đến xem. Tới nơi thấy nàng ngồi dưới đất không bị gì mới an tâm thở phào. Bỗng nhiên lão cảm giác có sau lưng mình như có ai nhìn chằm chằm, lập tức quay đầu lại thì nhìn thấy ba người thanh niên, mặt tái nhợt không còn một chút máu, giọng run rẩy. “Hạo … Hạo công tử.”

Lúc này lão sực nhớ ra điều gì, vội vàng chạy tới ôm chân Hạo Thiên cầu xin. “Là lão dạy tiểu nữ không tốt, để nó đắc tội công tử, xin công tử tha cho tiểu nữ. Công tử muốn gì lão cũng làm, dù là làm trâu làm ngựa, chỉ công tử tha cho tiểu Hoa.”

Hạo Thiên thấy lão bá chạy tới ôm chân mình, mang theo cái mùi cháo nồng nặc, ánh mắt y toát lên vẻ chán ghét liền đá ra, lão bá bị đá văng ra xa nhăn mặt lại vì đau đớn, nhưng không hé nửa lời vội ngồi dậy bò tới chỗ Hạo Thiên lần nữa.

“Bốp bốp bốp” liên tiếp là những âm thanh của vị lão bá này do đập đầu vào đất mà vang lên. “Tiểu Hoa mất mẹ từ nhỏ do cơn bạo bệnh,chỉ có hai cha con nương tựa vào nhau sống tới bây giờ, tiểu nữ có làm sao lão cũng không thiết sống, lão cắn rơm cắn cỏ cầu xin công tử.”

Càng nói mắt ông lão càng đỏ, nước mắt tuôn trào vì sợ hãi, từ khóe mắt nhăn nhúm của người đã lớn tuổi, những giọt máu đỏ bắt đầu xuất hiện trên cái trán đầy nếp nhăn. Trong phút chốc, máu chảy lan ra cả nền gạch lót đường.

Từ khi lão bá chạy đến, người hai bên đường bắt đâu tụ lại lần nữa, nhìn lão bá đập đầu tới mức chảy cả máu, ướt cả mắt. Có người căm phẫn thầm chửi mắng trong tròng, cũng có người chỉ thở dài thầm than, hai cha con hôm nay thật xui xẻo.

“Thật tội nghiệp hai cha con lão bá, trước giờ những thiếu nữ lọt vào tay ba tên súc sinh này đều đều không có kết quả tốt, thiếu nữ lúc trước xinh đẹp như hoa sau khi bị bọn chúng giày vò đều không chịu nổi có người đã tự vẫn để kết thúc đau đớn.” Một giọng nói đâu đó trong đám đông lên tiếng.

Hạo Thiên sau khi nghe lão bá van nài, lẫn dập đầu liên tục xuống đất cầu xin, sắc mặt y vẫn không thay đổi, đột nhiên hắn nhớ tới điều gì đó vẻ mặt lạnh lùng, không quan tâm thay vào đó là hoang mang, lo lắng.Lập tức vội vã chạy về hướng quán rượu Quế Hoa, leo lên ngựa phóng như bay về Hạo phủ.

Lúc đi ngang qua Lưu Hiển cùng Bạch Tư Thành hắn nói nhỏ “Các ngươi lo chuẩn bị đi, tối nay giờ cũ gặp nhau.”

Hai cha con hàng cháo thấy Hạo Thiên bỏ đi, thì như bỏ được tảng đá đặt trong long vội dìu nhau đứng dậy, trở về gánh cháo thu dọn rồi về nhà.



Tại Hạo Phủ, trong phòng của Hạo Thiên

“Hạo công tử đi nhà xí cũng đã một canh giờ rồi, có cần ta cho mời người tới xem bệnh không, nếu công tử xảy ra chuyện gì thì thành chủ chính là trách phạt ta.” Hàn lão gia nhìn chằm chằm vào Tiểu Tam nói.

“Không phải, không phải là công tử có chút không quen thức ăn nên mới đau bụng, quản gia chớ lo lắng.”

Tiểu Tam vừa nói hai tay liền quơ lia lịa trong bụng thì khấn vái “Công tử a ngài giờ này ở đâu mau về lẹ chứ nếu không ngày mai cái mông ta không thể đặt xuống ghế rồi.”

“Thật đúng là không gì thoải mái bằng giải quyết kịp thời. Ồ Hàn quản gia tới kiểm tra à, sáng ra ăn vài thứ không quen nên đi nhà xí liên tục, phụ thân phạt, ta vốn vẫn là nghiêm chỉnh chấp hành, chưa rời khỏi Hạo Phủ nửa bước.” Hạo Thiên vừa vào vừa xoa xoa cái bụng cười cười.

Hàn quản gia nhìn Hạo Thiên một hồi mặt không biểu tình lại quay người đi ra ngoài, thấy hắn rời đi Hạo Thiên thở phào may mà hắn còn nhớ để mà chạy về kịp.

Hàn quản gia tên Hàn Lương, đi theo phụ thân từ lúc hắn còn nhỏ, nhưng mỗi lần đối mặt với Hàn Lương luôn khiến hắn có cảm giác rất lạ, lại có chút đáng sợ cho nên chưa bao giờ hắn dám đùa giỡn buông thả trước mặt ông ta. Cũng may là hắn phi ngựa leo tường về kịp lúc chứ nếu không cũng không tiện giải thích.

Tiểu Tam rót trà đưa cho Hạo Thiên mặt đầy nhăn nhó. “Công tử, dù sao thời hạn phạt cũng còn có vài ngày nữa là hết, hay là yên ổn trong nhà đi, chứ sợ là kế này không dùng được nữa.”

Hạo Thiên đặt chén trà xuống lườm hắn nói “Ta còn không sợ thì ngươi sợ cái gì, mang cơm lên ta đói rồi “

“Vâng.” Tiểu Tam mặt méo xẹo nói xong quay lưng ra khỏi phòng trong miệng lầm bầm “ngươi tất nhiên là không sợ rồi, nếu chuyện bể ra cùng lắm là ngươi bị phạt thêm vài ngày nhưng còn ta thì không những ăn đòn còn bị trừ lương rất thê thảm.”

Ở Một căn phòng khác: “Hàn quản gia chuyện là như thế.” Một tên gia đinh kết thúc việc bẩm báo với Hàn Lương.

“Được rồi ta đã biết, ngươi đi làm việc đi.” tên gia đinh vừa đi khỏi lông mày Hàn Lương nhướng lên “Hừ, Lý Sự, Lý Gia”.

Vốn là một vị quản gia lâu năm, chuyện Hạo Thiên có ra ngoài hay không hắn không thể nào không biết, chỉ là nhắm mắt cho qua giả vờ không thấy, với tính nết của Hạo Thiên mà yên ổn chịu phạt cấm túc trong phòng trừ khi mặt trời mọc hướng Tây.

Cùng lúc đó tại một biệt viện trong Lý phủ.

Một thanh niên quỳ chắp tay trước mặt lão giả, trên tay lão lơ lửng hai viên cầu lửa một đỏ một xanh, hai viên cầu bắt đầu chuyển động vòng tròn, càng lúc càng nhanh, đến mức chỉ nhìn thấy hai vệt sáng xanh, đỏ nối đuôi nhau xoay theo một vòng tròn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.