Tích Tích

Chương 13: Chương 13






Vu Sâm biết Chu Phàm đã chuyển nhà được một khoảng thời gian rồi, lúc dọn đồ đi Vu Sâm cũng có đến giúp đỡ, chỉ là chưa lên tham quan nhà mới mà thôi, có một hôm chợt nhớ đến việc này, hẹn nhau tan tầm sẽ sang nhà Chu Phàm ngồi một lúc, sẵn tiện hỏi thăm Chu Ninh Hinh.

Vu Sâm ngồi ké xe Chu Phàm về nhà, trên đường đi còn mua vài hộp thức ăn làm bữa tối.

Chu Ninh Hinh trong phòng nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, bước nhỏ chạy ra phòng khách, Vu Sâm cười hì hì vẫy tay với Chu Ninh Hinh, "Hinh Hinh, lâu rồi không gặp nha."

Chu Ninh Hinh la lớn, "Anh tiểu Sâm!"

Vu Sâm lấy chó bông điện tử* từ sau lưng ra, "Sắp đến lễ Thiếu Nhi rồi, anh tặng quà trước cho Hinh Hinh nè."

*: hình minh họa:



Chu Ninh Hinh cực kì lễ phép mà nói cám ơn, sau đó mới nhanh chóng nhận lấy. Chó bông điện tử làm rất giống thật, trong hộp còn có một chiếc remote, có thể điều khiển chó con làm một vài động tác, bước đi trên mặt đất, hoặc là phát ra tiếng kêu, Chu Ninh Hinh hai tay ấn lên remote chơi vui vẻ.

Chu Phàm để Chu Ninh Hinh ngồi chơi trong phòng khách, quay người vào nhà bếp đổ đồ ăn ra đĩa, bày lên trên bàn.

Vu Sâm liếc nhìn Chu Ninh Hinh, nói với Chu Phàm: "Em thấy Hinh Hinh rất thích động vật, sao không cho con bé nuôi mèo con chó con làm bạn?"

Chu Phàm lắc đầu, "Thú cưng và đứa trẻ đều như nhau, đều cần thời gian để ở bên cạnh. Anh quá bận, cho dù là nuôi đi chăng nữa cũng chỉ là nhốt nó trong nhà, Hinh Hinh cũng chưa biết cách chăm sóc động vật, đa số chỉ là hiếu kỳ mà thôi. Đợi khi con bé lớn thêm chút nữa, hiểu được nuôi thú cưng thì phải gánh những trách nhiệm gì rồi nói sau."

"Cũng đúng." Vu Sâm nói, "Cách anh xem xét vấn đề đúng là chu toàn."

Chu Phàm gọi Chu Ninh Hinh một tiếng, kêu con bé đi rửa tay ăn cơm.

Vu Sâm: "Có bia không?"

Chu Phàm: "Trong tủ lạnh, tự đi lấy."

Vu Sâm mở tủ lạnh ra lấy hai lon bia, hiếu kỳ hỏi: "Những thứ đầy màu sắc này là cái gì vậy? Chu Phàm, là anh mua cho Hinh Hinh ăn sao?"

Chu Ninh Hinh đúng lúc rửa tay xong bước ra, mang dép lê lạch bạch chạy đến, "Không phải ba mua đâu, là thầy Tống tặng cho em ăn đó, là mousse đủ loại mùi trái cây."

"Anh tiểu Sâm, em mời anh một miếng nè." Chu Ninh Hinh lấy một miếng cho mình, rồi lại đưa một miếng cho Vu Sâm.

Vu Sâm dùng một tay đỡ lấy, nhìn sang Chu Phàm, "Thầy Tống?"

Sắc mặt của Chu Phàm vẫn như bình thường, "Giáo viên chủ nhiệm của Ninh Hinh, trùng hợp ở tầng trên nhà bọn anh."

Chu Ninh Hinh đặt bánh sang một bên, chuẩn bị ăn cơm xong rồi ăn, con bé ngồi trên ghế của mình, lắc lắc chân gật đầu theo lời Chu Phàm nói.

Vu Sâm: "Nghe nói qua phụ huynh tặng quà cho giáo viên, chưa từng nghe giáo viên tặng quà cho phụ huynh nha."

Chu Phàm không muốn nói thêm, "Cậu ấy là một người rất lịch sự, gia giáo rất tốt."

Vu Sâm ăn miếng bánh kem, kinh ngạc la lên ngon quá, "Thầy Tống này thực sự có một đôi tay khéo léo đó."

Chu Ninh Hinh nghe vậy thì nói xen vào: "Thầy Tống biết nhiều thứ lắm nha, hai bàn tay cũng đếm không hết đó!"

……

Một tiếng sau, trên bàn cơm chỉ còn lại hai người đàn ông vừa uống bia vừa trò chuyện.

Vu Sâm ném vào miệng một ngụm đậu phộng, đột nhiên nhớ tới việc gì đó, nói: "Đúng rồi, em đã thương lượng với lão Trương xong rồi, sau này mỗi tuần anh thay em làm thêm một ca sáng, em thay anh làm thêm một ca tối. Còn nữa, vợ em mới đổi sang công việc khác, cách trường tiểu học của Hinh Hinh rất gần, đêm nào anh làm ca tối có thể kêu vợ em đưa Hinh Hinh về nhà em, khi nào anh tan tầm rồi hãy qua rước con bé, như vậy cũng tốt hơn là lái xe qua nhà bác gái."

Chu Phàm cụng lon bia của mình vào lon của Vu Sâm, uống một hớp rồi nói: "Hiểu ý của cậu rồi, tạm thời không cần đâu."

Vu Sâm "xì" một tiếng, "Anh khách sáo với em?"

"Không có." Chu Phàm cười cười, "Mấy hôm trước thầy Tống giáo viên chủ nhiệm của Hinh Hinh nói có thể chăm sóc con bé giúp anh, dù sao cậu ấy cũng ở tầng trên thôi, anh đã đồng ý rồi."

Vu Sâm hỏi: "Cậu ấy biết tình trạng gia đinh anh rồi?"

Chu Phàm: "Đại khái."

Vu Sâm đã hiểu, những người mà Chu Phàm tin tưởng đều có lí do của hắn, chỉ nói: "Thầy Tống này nhiệt tình nhỉ."

Chu Phàm hơi nhếch mép xem như ngầm tán thành, lại lột đậu phộng ra ăn, ngược lại không nói gì nữa.

Hắn nhớ lại lần đầu tiên đi họp phụ huynh cho con gái, khoảng thời gian đó hắn đang rất mệt mỏi vì chuyện trong nhà, lúc nói chuyện có lẽ biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, đúng lúc thành tích của Ninh Hinh lại tụt dốc, Tống Dao lo lắng hắn về nhà sẽ vì vậy mà hà khắc với con gái, dùng rất nhiều lời uyển chuyển để nhắc nhở hắn.

Lúc đó, Chu Phàm đã biết được con gái mình có một thầy chủ nhiệm tốt.

Vu Sâm nhấm nháp hạt đậu phộng trong miệng, cảm thấy Chu Phàm đang tỏa ra chút cảm giác như liễu ám hoa minh*. Cuộc sống mới của Chu Phàm từng ngày bước về với quỹ đạo, vốn nghĩ là kiếp nạn lại gặp được cơ hội chuyển mình, là một người bạn thân lâu năm, Vu Sâm cảm thấy vui thay cho Chu Phàm.

*: ý chỉ một người có hi vọng mới, tìm được lối thoát trong hoàn cảnh khốn khó.

Nếu như có cơ hội, Vu Sâm cũng muốn gặp mặt thầy Tống đó, nói một tiếng cám ơn.

……

Như ước hẹn của hai người, vào ngày trực đêm tiếp theo của Chu Phàm, Chu Phàm đã gửi Chu Ninh Hinh đến nhà Tống Dao. Mặc dù đoạn thời gian này Chu Ninh Hinh đã rất thân thiết với Tống Dao rồi, nhưng ở lại đây ngủ một đêm quả thật con bé chưa từng trải nghiệm qua.

Có mới mẻ, cũng có sợ hãi.

Vì vậy vào lúc Chu Phàm rời đi, Chu Ninh Hinh hiếm khi xuất hiện một tia không nỡ, nắm lấy góc áo Chu Phàm nói "Tạm biệt ba."

Tống Dao thấy vậy hỏi Chu Phàm: "Ba mấy tan tầm đón Ninh Hinh về nhà thế?"

Chu Phàm: "Mười một giờ."

Tống Dao nhìn vào đồng hồ, cúi đầu nói với Chu Ninh Hinh, "Chỉ còn năm tiếng nữa thôi là ba trở về rồi, Ninh Hinh trước tiên làm xong bài tập, sau đó cùng thầy dạy bé vẹt nói, lại xem TV một lúc nữa, ba tan ca liền đến đón em về ngay."

Chu Ninh Hinh nghe lời gật đầu, lại nói tạm biệt ba một lần nữa.

Tống Dao dặn dò, "Lái xe cẩn thận."

Chu Phàm nhìn bọn họ, gật đầu.

……

Thời gian trôi qua, Chu Ninh Hinh đã không còn chìm đắm trong tâm trạng không có Chu Phàm ở bên cạnh nữa, làm bài tập xong Tống Dao dắt con bé ra ban công ngồi chơi, Chu Ninh Hinh nói một chữ dừng một hơi với lồng chim, cố gắng phát âm tiêu chuẩn nhất: "Hoan nghênh-- Hoan nghênh--"

Bé vẹt: "Gr gr-- Gr gr--"

Chu Ninh Hinh: "Hoan nghênh-- Hoan nghênh--"

Bé vẹt: "Gr gr-- Khạc khạc--"

Chu Ninh Hinh: "Hoan nghênh-- Hoan nghênh-- Hoan nghênh--!"

Bé vẹt: "Ú ú ú-- Khạc khạc--!"

Mười mấy lần như vậy, Chu Ninh Hinh buồn bã chán nản nhìn Tống Dao, "Thầy Tống, tại sao nó học mãi vẫn không biết nói vậy?"

Tống Dao cười xoa xoa gáy bé con, "Nó không thể học nhanh như vậy đâu, đừng gấp, từ từ sẽ được thôi. Thầy giúp Ninh Hinh lưu lại một đoạn ghi âm, mỗi ngày thức dậy đều mở cho nó nghe, có được không?"

Chu Ninh Hinh cực kỳ ủng hộ phương pháp này, ngay lập tức lưu lại rất nhiều câu "hoan nghênh", ngoài ra còn lưu cái khác nữa.

Kim giờ chạy đến số 9, mí mắt của Chu Ninh Hinh đã bắt đầu đánh nhau rồi, Tống Dao giúp bé con tắm xong thì dẫn vào phòng cho khách để lên giường đi ngủ, hứa với bé con chỉ cần ngủ dậy là sẽ thấy ba đã về.

Tống Dao ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh giường không đi, đợi Chu Ninh Hinh nhập mộng.

Chu Ninh Hinh không lên tiếng mà nhắm mắt lại, một lúc lâu lại mở bừng mắt ra, bé con nghiêng đầu nhìn Tống Dao bên cạnh, hỏi: "Thầy Tống, lễ Thiếu Nhi trường mình tổ chức hoạt động, ba nói đã hứa với thầy sẽ đến tham gia rồi đúng không?"

Tống Dao ngơ ngác, nói: "Đúng rồi."

Chu Ninh Hinh: "Em hi vọng hôm đó mẹ cũng có thể đến."

Tống Dao: "Ninh Hinh nhớ mẹ rồi sao?"

Chu Ninh Hinh gật đầu rất nhẹ, "Đôi lúc sẽ nhớ, nhưng không giống như nhớ của trước đây nữa. Lâu lâu cuối tuần ba sẽ đưa em đến ở với mẹ, được ở bên cạnh mẹ em rất vui, nhưng mà nơi đó lại có chú Dương, còn có một em trai nhỏ hơn em, có lúc em cảm thấy… Mẹ đã không còn là mẹ của một mình em nữa."

"Mỗi lần ba đến đón em về, em mới nghĩ mình sắp được về nhà rồi." Chu Ninh Hinh chớp chớp đôi mắt to đen láy trong màn đêm, "Cho nên đôi lúc sẽ nhớ đến mẹ, cũng giống như nhớ đến công viên giải trí, nhớ đến tiệm bán đồ chơi, là loại nhớ này đó."

Tống Dao trầm mặc một lúc lâu trong lời nói ngây thơ cùng chân thực của Chu Ninh Hinh, y chỉnh lại góc mền cho Chu Ninh Hinh, nói: "Thầy hiểu ý của em."

Rất khó nói Phương Lăng Nhã yêu bản thân nhiều hơn hay yêu con gái nhiều hơn, nhưng cô ta đã làm ra hành động cắt đứt này, và cũng từ đó đã mất đi cơ hội để hối hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.