Không biết nhân viên phục vụ trong nhà hàng có cảm thấy bọn họ kỳ lạ không, cũng không phải do hai người đàn ông mang theo một bé gái nên cảm thấy kỳ lạ, mà là do những động tác cử chỉ của họ trong lúc dùng bữa kìa.
Chu Phàm và Chu Ninh Hinh ngồi ở một bên, Tống Dao ngồi đối diện Chu Phàm. Chu Ninh Hinh dưới sự giáo dục của Chu Phàm đã dưỡng thành rất nhiều thói quen tự lập rồi, bao gồm cả lúc ăn cơm, con bé trước nay đều là tự mình chăm cho mình, ăn cá sẽ biết tự nhặt xương, ăn tôm sẽ biết tự lột vỏ, quá khó thì mới mở miệng nhờ Chu Phàm giúp một chút, ngoài ra chẳng cần Chu Phàm phải bận lòng.
Trong những bữa ăn của ba người trước đây, Tống Dao đã thích nghi với thói quen này rồi, cho nên hai người lớn cũng chẳng có đặc biệt chăm sóc Chu Ninh Hinh.
Chu Phàm lau sạch tay, lột một con tôm cho Tống Dao, Tống Dao ăn xong cười nói rất ngon, sau đó Chu Phàm lại tiếp tục lặng lẽ lột thêm bảy tám con cho y; Tống Dao nhìn thấy bên khoé môi Chu Phàm vẫn còn vương lại chút nước canh, vì vậy rút giấy vươn tay lau cho hắn; chén Tống Dao trống rồi, Chu Phàm sẽ múc canh cho y, lúc đưa chén lại cho Tống Dao sẽ nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của y.
Chu Ninh Hinh cầm đũa trong tay, trầm mặt liếc ba mình một cái, lại liếc thầy mình một cái, cái gì cũng không nói, chỉ vừa ăn sườn dê trong chén vừa nghĩ, không phải ba nói việc ai nấy làm sao?
Hông hiểu luôn.
Ăn tối xong lái xe về tiểu khu, vừa xuống xe Chu Ninh Hinh đã chạy ở phía trước ấn thang máy, Chu Phàm thấp giọng hỏi Tống Dao: “Có muốn sang nhà anh ngồi một lát không?”
Tống Dao cười: “Được nha.”
Chu Phàm nhẹ nhàng nắm tay y một cái, sau đó lại buông ra.
Tống Dao buông mắt, khoé môi hơi hơi nhếch lên.
......
Sau khi về đến nhà, chương trình mà Chu Ninh Hinh muốn xem đúng lúc đang chiếu, con bé liền kéo lấy Tống Dao cùng ngồi lên ghế sofa cùng xem, mỗi người ôm lấy một bịch snack, hi hi ha ha thảo luận nội dung trên TV, Chu Phàm ngồi nghiêng bên cạnh Tống Dao, để y có thể hơi hơi tựa người lên vai mình.
Hơn một tiếng sau, chương trình kết thúc, Chu Ninh Hinh mãn nguyện mà quay trở về phòng đọc sách một lát, sắp chuẩn bị đi ngủ.
Chu Ninh Hinh vừa bước chân vào phòng, hai con người khi nãy vẫn còn kiêng kị nên phải ngồi đàng hoàng kia ngay lập tức thay đổi tư thế, Chu Phàm đưa tay ra ôm lấy eo Tống Dao, Tống Dao dựa cả người vào trong lòng hắn.
Trầm mặc được một lúc, Chu Phàm nói: “Ra ban công đi.”
Tống Dao bật cười đứng dậy, “Giống đang ăn trộm vậy.”
Chu Phàm kéo Tống Dao ra ban công, để y ngồi vào trong xích đu, thân hình cao lớn cũng theo đó cúi xuống, lập tức hôn y, cạy mở hàm răng chặn lấy đôi môi.
Tống Dao nhắm mắt lại, vòng tay ôm lấy cổ của Chu Phàm, tiếp nhận hắn, ngày càng nhập tâm vào nụ hôn sâu này, ngày càng không kiềm chế được bản thân, cố gắng bảo lưu lại một tia tỉnh táo cuối cùng.
Họ không mở đèn ngoài ban công, trong bóng tối hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt chỉ có hình ảnh của đối phương, hai đôi môi lúc xa lúc gần mà chạm vào nhau, bên tai là tiếng hít thở của nhau, ánh mắt quấn quýt lấy nhau.
“Chu Phàm.” Tống Dao nói.
Chu Phàm không đáp lại, yên tĩnh nhìn y chăm chú.
Tống Dao: “Sau này tan ca thì dẫn Ninh Hinh đến nhà em ăn cơm đi, em muốn nấu cơm cho hai cho con ăn mỗi ngày.”
Chu Phàm: “Được.” Hắn rất nhanh đã đồng ý.
Tống Dao: “Anh rửa chén.”
Chu Phàm cười, “Đương nhiên.”
Qua thêm mấy giây, Tống Dao lại nói: “Vẫn là nên đi mua máy rửa chén về, ngày nào anh cũng phải rửa chén cho ba người sẽ mệt lắm.”
“Không mệt,“ Lòng Chu Phàm nóng lên, nói, “Ở bên cạnh em, anh chưa từng cảm thấy mệt.”
Tống Dao lại bật cười, ngưỡng đầu đi tìm đôi môi của Chu Phàm, hai người lại lần nữa hôn lấy nhau.
Tống Dao tự cảm nhận được mức độ dính người của mình có phải đã hơi quá mức rồi không, dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành hơn hai mươi tuổi rồi, chẳng phải tên nhóc mới lớn mười bảy mười tám tuổi nữa, nhưng y lại cứ thích Chu Phàm thích đến nỗi muốn thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh Chu Phàm, thậm chí cái gì cũng chẳng làm đều rất tốt rất tốt luôn.
Chín giờ rưỡi, Chu Ninh Hinh chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Cửa phòng đóng lại, hai người cũng chẳng làm gì cả, Tống Dao vào phòng ngủ của Chu Phàm tham quan một vòng liền quay về ghế sofa, ngồi ôm lấy nhau nói chuyện, nói được một lúc cũng chuẩn bị rời khỏi rồi.
Nguyên nhân cũng chẳng có gì, chỉ là Tống Dao biết được, nếu như cứ tiếp tục nấn ná không đi nữa thì y sẽ chẳng muốn rời khỏi Chu Phàm nửa bước đâu, hơn nữa ngày mai còn phải đi làm.
Do Chu Ninh Hinh đã ngủ rồi, Chu Phàm tiễn Tống Dao đến trước cửa, im lặng ôm siết lấy y một cái rồi buông ra.
Tống Dao dùng ngón trỏ vẽ vời lên lòng bàn tay Chu Phàm, “Em đi đây, mai gặp.”
“Mai gặp.” Nói xong Chu Phàm cũng không đóng cửa lại, vẫn đứng nơi đó nhìn Tống Dao.
Tống Dao: “Còn không đóng cửa?”
Chu Phàm nhướng mày, biểu cảm trên gương mặt hiển nhiên là “Em đi rồi anh mới đóng cửa.”
Tống Dao cảm thấy hai người bọn họ thực buồn cười, hẹn hò một cái là IQ hình như cũng tụt xuống theo luôn rồi, biểu hiện rõ rệt trên hành vi lời nói của bọn họ luôn, hơn nữa còn đang có xu hướng tiếp tục lây lan.
Đứng một mình bên trong thang máy, Tống Dao hết sức vui vẻ nghĩ thầm: Hai đứa ngốc.
Thứ hai phải đi làm, vào lúc nghỉ trưa, vốn dĩ Tống Dao còn đang bàn bạc với Chu Phàm tối nay ăn gì, lại đột nhiên nhận được cuộc gọi đến của mẹ Tống, dạy dỗ “đứa con bất hiếu” đã sắp một tháng rồi chưa về nhà ăn cơm, Tống Dao chỉ có thể không nỡ lòng mà nói với Chu Phàm.
[Chu Phàm]: Biết rồi, về đến nhà nhớ gọi điện thoại báo anh.
[Tống Dao]: Được! Hôn hôn/ hôn hôn/ hôn hôn/
Nhìn thấy Tống Dao gửi đến ba icon hôn hôn, Chu Phàm gần như có thể tưởng tượng được bộ dáng sinh động đáng yêu của y, không kiềm chế được mà nở nụ cười với màn hình điện thoại.
Tục ngữ nói, người đang có hỉ sự tinh thần sẽ rất sảng khoái, loại “hỉ” này xưa nay đều là vô ý thức biểu lộ ra bên ngoài, đa số đều là người trong cuộc chưa biết, người bên cạnh đã tường.
Nhưng “người bên cạnh” không dám tin tưởng lắm vào suy đoán của mình, bởi vì bản thân Chu Phàm vốn đã có một khoảng cách rất xa với năm chữ “chìm đắm trong tình yêu” này rồi, hơn nữa theo như những gì “người bên cạnh” được biết, gần đây xung quanh Chu Phàm vốn chẳng xuất hiện ai nằm trong diện này cả.
Vu Sâm bị sự tò mò của mình dày vò suốt một ngày trời, cuối cùng vẫn là nhịn không được vào lúc sắp tan ca đã đi hỏi Chu Phàm: “Anh Chu, anh...... có chuyện gì sao?”
Chu Phàm đang thay chế phục, “?”
Đôi mắt nghi hoặc của Chu Phàm khiến cho Vu Sâm trong giây lát đã chắc chắn bản thân nghĩ nhiều rồi, vì vậy đùa giỡn nói: “Không có gì, em thấy anh cả ngày hôm nay đều cực kỳ vui vẻ, còn cho rằng anh trúng độc đắc rồi chứ.”
Chu Phàm: “Không có, chỉ là đang yêu đương mà thôi.”
Vu Sâm: “......???!!!”
“Bất ngờ quá vậy!” Vu Sâm kinh ngạc một phần là từ bản thân sự việc, một phần là vì giọng điệu bình tĩnh của Chu Phàm, nhưng sự kinh ngạc của lý do đầu rất nhanh đã qua đi, bởi vì giữa người và người vốn đã tồn tại các loại khoảng cách nhất định, cho dù là bạn thân, người yêu, người thân, cũng không thể nắm bắt cuộc sống của đối phương trong lòng bàn tay; hơn nữa có thể nói, người ta vốn còn là người sống trong thế giới riêng của mình.
“Không bất ngờ gì đâu, bọn anh đã biết nhau một khoảng thời gian rồi,“ Chu Phàm nói, “Cậu cũng biết em ấy.”
Vu Sâm: “Em cũng biết? Ai vậy?”
“Tống Dao.” Chu Phàm nói.
Vu Sâm: “...... Em nghe nhầm rồi sao? Hay là cùng tên cùng họ?”
Chu Phàm: “Chính là Tống Dao, thầy giáo của Ninh Hình.” Hắn dùng một loại thái độ dị thường thản nhiên và bình tĩnh ôn hoà để báo cho bạn biết tin này, bình thường đến mức chẳng giống như đang come out.
Nhưng cũng vì vậy mà Vu Sâm ý thức được rằng, Chu Phàm đang nghiêm túc, một chuyện không hề bình thường đã được hắn dùng giọng điệu cực kỳ bình thường để nói ra, đã đủ chứng minh rằng trong lòng Chu Phàm đã nhận định việc này rồi.
Vì vậy Vu Sâm cũng chỉ trầm mặc hai ba phút đã tiếp tục cười nói: “Em đã sớm nghe Ninh Hinh khoe về tài nghệ nấu ăn của thầy Tống rồi, không biết lần sau có khẩu phúc hay không đây?”
Chu Phàm cười đáp lại, “Anh giúp cậu hỏi em ấy.”
Từ lời nói cùng ngữ điệu của Chu Phàm, Vu Sâm cảm nhận được, tình cảm của họ thật sự đã rất tốt rồi.