Chu Phàm chở Tống Dao đến trước cửa tiểu khu, nói: “Thầy nghỉ ngơi sớm.”
Tống Dao cười nói: “Được.”
Đứng nhìn chiếc Ford màu xám đậm từ từ dung nhập vào bóng đêm, mãi đến tận khi không nhìn thấy được nữa, Tống Dao mới ngáp một cái trở về nhà.
Cơ thể y cảm thấy mệt mỏi, đầu óc ngược lại cực kì thanh tỉnh.
Đầu Tống Dao hiện tại như một thước phim quay chậm, không ngừng hiện ra rất nhiều hình ảnh: Những bộ trang phục tinh xảo mỗi lần gặp Phương Lăng Nhã, những chiếc váy đáng yêu của Chu Ninh Hinh, chiếc áo khoác đen đã bạc màu của Chu Phàm, Chu Phàm chạy xe đón khách đến nửa đêm, đặt album ảnh điện tử trong hộc để đồ trước ghế phó lái, biểu tình chân thành của Chu Phàm...
Cảnh tượng từng cái xuất hiện rồi lại biến mất, Tống Dao cảm thấy cực kì hổ thẹn.
Bởi vì y phát hiện, y đã từng trong tình huống không biết chút gì về Chu Phàm, phán xét và đánh giá con người hắn, tình yêu của Chu Phàm đối với Chu Ninh Hinh lộ rõ trên mặt như vậy, không cần nghi vấn, y còn giữ người ta lại sau bữa họp phụ huynh để thuyết giáo một trận, Chu Phàm ngược lại còn nói y là “người thầy tốt“.
Tống Dao che mặt, hổ thẹn mà thở dài một hơi.
Những việc này y cũng chẳng dám kể cho bạn bè nghe.
......
Bình thường vào giờ này, Chu Phàm đã phải về nhà nghỉ ngơi, nhưng hắn chỉ cần nghĩ tới lúc này trong nhà không một bóng người, cũng có chút không muốn trở về căn phòng đen như mực kia nữa.
Chu Phàm gọi điện thoại, gọi Vu Sâm ra uống rượu, Vu Sâm là con mèo sống về đêm, giờ này đối với Vu Sâm mà nói vẫn còn rất sớm.
Hai người hẹn ở một quán thịt nướng thường hay lui tới, gọi một bàn rượu.
Ngồi đối diện nhau, Chu Phàm trầm mặc nắm chặt chai rượu, ngước cổ lên tu ừng ực.
Vu Sâm nhìn hắn, nói: “Chị (dâu)... Phương Lăng Nhã có đến tìm anh chưa?”
Chu Phàm lắc đầu, “Hai ngày nữa tôi sẽ đi tìm cô ấy.”
Vu Sâm ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: “Hinh Hinh có khỏe không?”
Chu Phàm: “Bắt đầu từ ngày hôm đó nó vẫn không vui vẻ, không muốn nói chuyện với tôi lắm, hôm nay hứa dẫn con bé đi gặp Phương Lăng Nhã mới thấy nó nở nụ cười.”
Vu Sâm: “...”
Vỗ vỗ vai Chu Phàm.
Vu Sâm: “Phương Lăng Nhã hẳn là cũng muốn mang Hinh Hinh đi theo có phải không? Anh tìm chị ấy là để bàn về chuyện này có phải không?”
Chu Phàm uống một ngụm rượu, “Ừm.”
Vu Sâm: “Có phiền phức lắm không? Có quậy lên đến tòa án không? Em đi tìm người hỏi giúp anh.”
Một tay Chu Phàm giữ lại vai Vu Sâm, “Không cần gấp. Tôi đã tìm được luật sư rồi, gặp mặt nói chuyện xong rồi tính tiếp.”
Vu Sâm cực kì lưỡng lự mà gật gật đầu, nhưng dù sao nghe ngữ khí của Chu Phàm lại không mấy lo lắng, Vu Sâm có thể nhìn ra Chu Phàm không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa, liền thức thời cụng vào chai rượu của hắn, hai người chỉ cúi đầu uống rượu.
Chiếc lều nhựa lung lay trong gió đêm hè, tiếng cụng ly ở bàn bên cạnh truyền đến, càng lộ ra sự tĩnh mịch của thành phố này.
Lúc gần đi, Chu Phàm trả tiền rượu, hai người bước đi trên vỉa hè, Vu Sâm nhìn chằm chằm vào gáy Chu Phàm, không nhịn được nói: “Anh Chu, xin lỗi.”
Kể từ sau khi biết Chu Phàm ly hôn, Vu Sâm lúc nào cũng có cảm giác hổ thẹn trong lòng, lý trí biết rõ không phải là như vậy, nhưng Vu Sâm vẫn khó mà không nghĩ rằng gia đình của Chu Phàm tan vỡ không tránh khỏi liên quan đến mình.
Ngón tay Chu Phàm kẹp một điếu thuốc, nghiêm túc nói: “Cậu không cần xin lỗi tôi, Vu Sâm, là tôi phải cảm ơn cậu mới đúng.”
Chu Phàm đút một tay vào túi quần, “Về nhà ngủ đi.”
Vu Sâm thoải mái mà cười cười, ợ ra một hơi rượu.
......
Trưa thứ bảy, trong phòng ăn riêng của một quán cơm.
Chu Phàm hẹn gặp Phương Lăng Nhã, lúc hắn mang theo Chu Ninh Hinh vào phòng ăn đã được đặt trước, không ngờ bên trong ngoại trừ Phương Lăng Nhã còn có người thứ hai.
Chu Ninh Hinh nhìn thấy Phương Lăng Nhã, cười đến đôi mắt cong cong, xông tới liền gọi; “Mẹ! Chú Dương!”
Phương Lăng Nhã thân mật mà ôm Chu Ninh Hinh vào trong lòng, không ngừng hôn lên hai bên má của bé con, Chu Ninh Hinh cười khanh khách. Người đàn ông mặc áo sơ mi ngồi bên cạnh Phương Lăng Nhã đứng lên, đưa tay về phía Chu Phàm, “Dương Minh Hiên.”
Ánh mắt Chu Phàm xẹt qua người hắn ta, không muốn để ý mà ngồi xuống.
Dương Minh Hiên cũng không thèm để ý, thu tay về.
Bốn người ngồi vào chỗ, Phương Lăng Nhã quen thuộc mà gọi món, đều là những món Chu Ninh Hinh thích ăn. Lúc đồ ăn đã được đưa lên hết, cuộc nói đối thoại rốt cuộc cũng bắt đầu.
Phương Lăng Nhã không ngừng gắp đồ ăn cho Chu Ninh Hinh, tỉ mỉ chu đáo mà chăm sóc cho bé, vẫn luôn nhỏ nhẹ nói chuyện với Chu Ninh Hinh, khiến cho Chu Ninh Hinh không muốn xa rời mà dựa vào người cô.
“Đúng rồi, Hinh Hinh,“ Phương Lăng Nhã nói, “chú Dương đã mua vé xem phim rồi, muốn mang Hinh Hinh đi xem phim đó nha.”
Dương Minh Hiên đúng lúc này lấy ra ba tấm vé, lấy lòng mà cười nói: “Là phim hoạt hình của Disney mà Hinh Hinh thích nhất đó nha, ngày mai mẹ và chú đi xem cùng con có được không?”
Chu Ninh Hinh nghe vậy đã động lòng lắm rồi, ngay lập tức gật đầu đồng ý ngay.
Phương Lăng Nhã ngồi đối diện với Chu Phàm, thấy thế hớn hở nở nụ cười, mở miệng nói: “Chu Phàm, bên của tôi và Minh Hiên đã sắp xếp xong hết rồi, lúc trước cũng đã nói với anh rồi đấy, tôi muốn mang Hinh Hinh đến ở với tôi, đàn ông như anh một mình nuôi con cũng không tiện.”
Chu Ninh Hinh vui mừng mở to hai mắt.
Chu Phàm chỉ nhàn nhạt nói: “Tôi cũng đã nói với cô rồi, Hinh Hinh sẽ ở lại bên cạnh tôi.”
“Anh!” Phương Lăng Nhã phẫn nộ nhìn hắn chằm chằm, “Chu Phàm, tôi còn cho là mấy ngày nay anh cũng nên thông suốt rồi chứ, không nghĩ tới anh vẫn cứ cứng đầu như vậy! Mỗi ngày anh đều đi làm đến không thấy mặt mũi đâu, anh nói xem ai sẽ chăm sóc cho Hinh Hinh? Anh nhất định phải làm đến mức ra toà án tranh quyền nuôi nấng với tôi có phải không?”
Chu Phàm nói: “Mỗi ngày tôi đều đưa đón Hinh Hinh đi học về nhà, đến tối sẽ nấu cơm cho Hinh Hinh ăn, trực đêm tôi sẽ gửi Hinh Hinh cho mẹ tôi chăm sóc. Cho dù là lên tới tòa án, quyền nuôi nấng cô cũng không có cách nào tranh với tôi đâu. Cô không có công việc ổn định, không có nguồn thu nhập kinh tế, giữa chúng ta cô lại là người đã làm sai trước, nếu như cô tái hôn, có lẽ sẽ sinh thêm một đứa nữa, chuyện này đối với Hinh Hinh mà nói khẳng định không phải là chuyện tốt; mà tôi với cô là hoàn toàn tương phản.”
“Cô không thể cho Hinh Hinh một hoàn cảnh khỏe mạnh để lớn lên, tòa án sẽ không cho cô quyền nuôi nấng đâu.” Chu Phàm kết luận.
Nghe lời này, Phương Lăng Nhã hiểu được Chu Phàm khẳng định đã chuẩn bị trước mới đến đây, nhất thời nghẹn đến nói không ra lời.
Dương Minh Hiên động viên mà vỗ vỗ lên mu bàn tay của Phương Lăng Nhã, ung dung không vội mà nói với Chu Phàm: “Anh Chu, anh cũng đâu cần phải nói như vậy, anh biết rõ Lăng Nhã yêu thương Hinh Hinh bao nhiêu mà, huống hồ tôi cũng có thể cho Hinh Hinh một cuộc sống tốt hơn, anh muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến thăm Hinh Hinh. Như vậy đi, chúng tôi không cần anh phải đưa phí nuôi nấng Hinh Hinh, anh có thể ra giá, bao nhiêu tiền anh mới đồng ý từ bỏ quyền nuôi nấng.”
Nghe vậy, Chu Phàm cười cười, đến nửa ánh mắt cũng không muốn chia cho Dương Minh Hiên.
Dương Minh Hiên cảm thấy mình đã ăn nói khép nép ngon ngọt như vậy mà người này còn dám giả bộ không nhìn thấy, đã có chút tức giận.
Phương Lăng Nhã thấy Chu Phàm khó giải quyết, liền biết nếu cứ tiếp tục thuyết phục hắn cũng chỉ tổ phí nước bọt, quay đầu lấy ra một bộ đồ chơi búp bê ở sau ghế, cười tươi dụ dỗ Chu Ninh Hinh: “Hinh Hinh, đây là chú Dương mua cho con đó, xem xem có thích hay không?”
Chu Ninh Hinh có chút lo lắng mà liếc nhìn Chu Phàm, tay nhỏ vẫn muốn đưa ra nhận lấy đồ chơi.
Phương Lăng Nhã ngược lại trực tiếp nhét đồ chơi vào tay Chu Ninh Hinh, giọng nói càng ngày càng ôn nhu, “Hinh Hinh có muốn từ nay về sau sẽ ở với mẹ không? Mẹ có thể mỗi ngày đều nấu đồ ăn ngon cho Hinh Hinh, mua đủ thứ đồ chơi cùng váy đẹp cho Hinh Hinh, cuối tuần chú Dương sẽ cùng mẹ dẫn Hinh Hinh vào công viên giải trí chơi, chú Dương chính là cha mới của Hinh Hinh, có được không nào?”
Chu Phàm từ đầu đến cuối chỉ lạnh lùng nhìn sang, không nói một lời.
Chu Ninh Hinh nhưng lại ngây ngẩn cả người, ánh mắt ngơ ngác.
Chăm sóc cùng nuôi nấng nhiều năm như vậy, nhưng sự hiểu biết của Phương Lăng Nhã đối với Chu Ninh Hinh đến cùng vẫn còn một chút thiếu sót. Mười năm này, tình cảm của Chu Ninh Hinh cùng Chu Phàm xác thực không sâu, đối với việc cha mẹ ly hôn, tận đáy lòng Chu Ninh Hinh vẫn luôn oán giận Chu Phàm, nhưng nó chưa từng nghĩ tới muốn tìm một người khác thay thế Chu Phàm, cho một người khác thay thế vào vị trí người cha này. Trong lòng nó, đương nhiên chú Dương rất tốt, nhưng cũng chẳng thể nào giống với cha; ba và mẹ cùng nó mới là một gia đình hoàn chỉnh.
Một tiếng “cha mới” của Phương Lăng Nhã đã giúp cho Chu Ninh Hinh vẫn còn đang tỉnh tỉnh mê mê ý thức được, muốn chia rẽ gia đình này, e rằng là còn có người khác.
Chu Ninh Hinh luống cuống thu người về phía Chu Phàm, siết chặt lấy áo của hắn, nói: “Ba ơi... Con muốn về nhà.”