Tiệc Báo Thù

Chương 34: Chương 34




Ngày 20 tháng Năm, khoảng 16 giờ tại ngõ Phủ Tùng - Dư Trinh Lý.

Đến đây, Na Lan ngừng kể, “Đây là ghi chép trong Chiêu Dương ký sự, xê xích không ít với câu chuyện thực tế, hoặc nói cách khác: em vẫn chưa kể xong.”

Ba Du Sinh tiếp lời, “Còn cách xa sự thật! Lý Vạn Tường là Dương Nhị Lang. Lương Tiểu Đồng là Mã Tuấn… có liên quan đến vụ trọng án này. Mùa đông mười năm về trước, ở huyện Hoài Du có cô học trò cấp III tên là Viên Mạn Phương, bị ba gã thanh niên ép đi uống rượu với chúng, rồi bị đưa vào khách sạn thuê phòng. Không lâu sau đó rơi từ tầng 8 xuống đất trong tình trạng bán khỏa thân. Ba tên kia lập tức bị giải đến đồn cảnh sát, tên nào cũng đang say bí tỉ, xét nghiệm thấy trong máu có độ cồn rất cao. Chúng nhất loạt khai rằng Viên Mạn Phương uống say rồi tự cởi áo quần nhảy xuống sân. Khám nghiệm tử thi thấy trong máu cô gái cũng có hàm lượng cồn tương đối cao, cho nên kết luận rằng Viên Mạn Phương say rượu dẫn đến tai nạn bất ngờ. Vì ba tên kia đều có thế lực che chở cho, lại khăng khăng rằng Viên Mạn Phương tự nguyện mồi chài chúng, rốt cuộc công an huyện Hoài Du không truy cứu nữa, chỉ xử lý qua loa cho xong chuyện. Cha mẹ Viên Mạn Phương chỉ có một mụn con, nay nó chết không rõ ràng như thế, đương nhiên họ không chấp nhận, yêu cầu công an huyện điều tra lại, truy cứu trách nhiệm của ba tên kia. Công an huyện xử lý như thế, họ bất mãn là có lý. Xem lại các biên bản, khám nghiệm hiện trường cũng sai quy định, thể hiện rõ họ ‘giả vờ ngớ ngẩn’. Khốn kiếp nhất là băng camera ở cửa khách sạn trong vòng ba tiếng đồng hồ trước và sau khi xảy ra vụ việc, đã đưa về công an huyện để làm vật chứng bỗng dưng biến mất. Vật chứng ấy rất quan trọng, vì phản ánh được Viên Mạn Phương vào khách sạn trong trạng thái bị ép buộc hay chủ động, đó là bước đột phá rất có giá trị. Thế mà lại biến mất! Trong bút lục, có một điểm phi logic. Ba tên kia khai rằng Viên Mạn Phương say rượu rồi tự cởi quần áo, nhảy lầu, nhưng chúng không nhớ nổi các chi tiết ra sao, chỉ khai rằng lúc đó chúng say và ngủ lịm đi cho đến lúc bảo vệ chạy vào báo tin dữ. Cũng tức là chúng không nhìn thấy cô bé nhảy lầu. Thế thì tại sao chúng biết cô bé uống say rồi tự cởi quần áo và nhảy lầu?”

Na Lan, “Đơn giản là, một trong ba tên hoặc cả ba tên đều nói dối.”

“Cô tin chắc Viên Mạn Phương bị đẩy xuống sân? Hay là ham hố và dâm loạn thật?”

“Một cô bé 16 tuổi, mọi người đều khen là ngoan ngoãn, học giỏi, lại có thể nhậu nhẹt đú đởn dâm loạn với mấy kẻ lạ mặt hay sao? Ở đây có lỗ hổng, có phần khiên cưỡng.” Na Lan lắc đầu, “Tiếc rằng không thể biết có phải lúc đầu cô bé bị ba tên đó ép uống rượu không? Nếu đúng thế tức là chúng đã sẵn có âm mưu.” Nói đến âm mưu, Na Lan bỗng nhớ ra một người. “Một trong ba tên ấy, là Lương Tiểu Đồng phải không?”

Ba Du Sinh, “Đúng thế! Và Lương Tiểu Đồng nói khác với hai tên kia, chứng tỏ chúng đã bị người ta mớm cho từ trước, ví dụ cha mẹ hoặc luật sư.” Ba Du Sinh nhìn Na Lan đầy ngụ ý, rồi nói tiếp, “Chuyện mớm cung, chắc cô chẳng lạ gì.”

Ngày 18 tháng Năm, diễn biến thực tế tại đại sảnh tầng hai lầu chính Tiêu Tương.

Lý Vạn Tường bước đến trước mặt Lương Tiểu Đồng và khua lưỡi dao lọc thịt lên, “Có biết tại sao tôi phải tìm anh không?”

Lương Tiểu Đồng biến sắc mặt, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh các cô gái từng có khúc mắc hoặc ít ra anh ta cho rằng có khúc mắc với mình, nghĩ xem chồng hoặc cha của cô nào là lão già điên nấu bếp này. Nhưng càng nghĩ lại càng bế tắc, có vẻ như không thể nhận ra. Lương Tiểu Đồng lắc đầu quầy quậy, “Không, không biết thật mà! Tôi nghĩ mình đối xử với mọi người rất tốt, không làm mếch lòng ai để rồi chuốc lấy oán thù.”

Lý Vạn Tường thở dài, “Khó đoán thế ư? Lẽ nào anh không chỉ làm hại một người?”

Lương Tiểu Đồng lắc đầu quầy quậy, mắt hiện lên nét kinh hãi, “Không! Tôi không hãm hại bất cứ ai! Chắc chắn là ông nhầm rồi!”

Lý Vạn Tường, “Tôi dành suốt mười năm quan sát một người, anh cho rằng khả năng tôi nhầm là rất lớn hay sao?”

Mười năm? Lương Tiểu Đồng bắt đầu cảm thấy gai người, đã hiểu điều Lý Vạn Tường muốn nói, nhưng vẫn ra sức lắc đầu.

“Đã nghe cái tên Viên Mạn Phương rồi chứ? Cô ta làm sao? Cha mẹ cô ta như thế nào? Anh có thể nói cho mọi người biết không?”

Lương Tiểu Đồng lắc đầu như cái máy, “Không phải tôi… đúng là không phải tôi. Ông nhầm rồi… những điều ông nghe, đều rất phiến diện… công an đã kết luận rồi, không phải tôi!”

“Lúc Viên Mạn Phương nhảy lầu, cô ta ở cùng phòng với mày đúng không?” Lý Vạn Tường hỏi.

Lương Tiểu Đồng sững sờ, “Đúng, đúng. Nhưng cô ta tự nhảy lầu, chứ ba chúng tôi đều không…”

“Bác ơi…” Na Lan nói.

“Không việc gì đến cô! Cô không có việc gì ở đây!” Lý Vạn Tường quát, cứ như kẻ có tội là Na Lan. “Tôi nói để các vị biết: cấm nhúc nhích, kể cả cô Na Lan! Nếu không tôi sẽ đâm thằng nhãi này luôn!”

Na Lan kinh ngạc: người đầu bếp này biết cô!

Lý Vạn Tường tiếp tục. “Các vị tò mò, tôi biết. Vậy tôi có thể nói luôn: mười năm trước, thằng nhãi này cùng hai thằng khốn nữa đã ép cháu gái tôi đi uống, sau đó lại ép nó vào khách sạn rồi thuê phòng, không lâu sau đó con bé bị rơi từ tầng 8 xuống, nó mới 16 tuổi đầu… Đã xảy ra những chuyện gì trong khách sạn? Ba thằng đều khai là chúng đang ngủ say không nhìn thấy gì hết, nói rằng Mạn Phương tự cởi quần áo rồi nhảy lầu, thế mà cảnh sát lại tin được! Vì cả ba thằng đều là con quan chức và con nhà giàu!”

Lý Vạn Tường áp sát gã con nhà giàu Lương Tiểu Đồng, lần này con dao lọc thịt kề vào cổ hắn và khẽ gí xuống. Lương Tiểu Đồng kêu “ối…” Lý Vạn Tường nói, “Và, thật khéo làm sao, công an lại đánh mất băng ghi hình quãng thời gian xảy ra vụ việc! Mày cho rằng trời đã giúp mày chứ gì? Chỉ có ma quỷ mới tin là ‘bị mất’! Ông anh rể tao đã đi khắp nơi kêu oan, đi phản ánh với các cơ quan, trên đường đi lại bị ô tô đâm chết, chị gái tao bị sốc rồi mắc bệnh tâm thần phân liệt! Các chuyện này tính sổ lên đầu mày được không? Nhưng không sao, hôm nay là cơ hội để mày gột rửa tội lỗi, nếu mày vẫn còn chút lương tâm thì ngay bây giờ mày nói cho tao biết, dù nói thầm cũng được: có phải mày, hoặc có phải một trong số chúng mày đã đẩy con bé Phương xuống sân không? Nếu mày nói thật thì tao có thể tha cho cái mạng chó của mày, mọi người ở đây làm chứng. Nếu mày cố cãi cùn không chịu nhận thì tao chỉ còn cách giả thiết mày chính là hung thủ, sẽ chọc tiết mày cho máu chảy từ từ đến hết, đồng thời chặt mười ngón tay mười ngón chân mày, đến khi nào nhận được câu trả lời thỏa đáng thì thôi.”

“Không phải tôi, đúng là không phải tôi! Ông đừng…” Lương Tiểu Đồng kêu lên.

“Bắt đầu!” Lý Vạn Tường gầm lên, ấn mạnh mũi dao, máu bắt đầu rỉ ra theo lưỡi thép.

“Đừng! Không được! Tôi sẽ nói, tôi sẽ nói thật!” Lương Tiểu Đồng trào nước mắt nước mũi. Lý Vạn Tường ngửi thấy mùi khai, ông hiểu rằng cái quần có giá trị hàng ngàn tệ của hắn đang bị “hành hạ”. “Tôi đã không khai thật với cảnh sát, chúng tôi… đều không khai thật…”

Có tiếng còi hụ từ xa vọng đến.

Lý Vạn Tường cười nhạt, “Mau nói đi! Cảnh sát đến càng nhanh thì cơ hội thú thật của mày giảm xuống, cơ hội sống sót cũng ít theo!”

Na Lan bỗng nói, “Vì lúc nãy báo cảnh sát nên họ sẽ không chủ quan mà lên đây ngay đâu!”

Nghe qua có vẻ không logic mấy, nhưng sự thật sau đó chứng minh Na Lan đã đoán đúng. Báo cảnh sát rằng có tiếng súng nổ tức là vụ cướp lớn, xử lý một vụ cướp dùng vũ khí và khống chế con tin, bước đầu không thể chủ quan mà xông ngay vào.

Lý Vạn Tường nói, “Bao giờ họ lên tao không quan tâm, tao có thừa thời gian để xử lý mày! Cảnh sát lên thì càng tốt, để cho họ nhìn hậu quả của việc làm thiên vị trái pháp luật.”

Lúc này Lương Tiểu Đồng đã khóc không thành tiếng, “Đừng… tôi khai, vẫn chưa được hay sao? Tối hôm đó đúng là chúng tôi quá chén… uống say rồi làm càn… có lỗi với cháu gái ông… nhưng chúng tôi không thô bạo, không giết cô ấy.”

Lý Vạn Tường gầm lên, “Quanh co mãi vẫn một cái giọng ấy! Thế thì tao xin lỗi nhé. Ngón tay thứ nhất!”

“Đừng… tôi đã nói thật… à tôi đã nói dối, chúng tôi đã nói dối. Lúc cháu gái ông nhảy lầu, chúng tôi không ngủ… chúng tôi định làm bừa, uống say rồi làm bừa… cô ấy chống cự. Chúng tôi bèn đuổi bắt cô ấy trong nhà… như trò đùa. Cô ấy uống cũng hơi nhiều, rồi loạng choạng, chạy trốn. Lúc chúng tôi sắp tóm được, cô ấy vùng chạy đến ban công rồi nhảy xuống.”

Cả đại sảnh im phăng phắc. Lý Vạn Tường thở mạnh, tay cầm dao run run. Chắc hẳn đang ngẫm nghĩ xem lời nói trước khi chết của Lương Tiểu Đồng có mấy phần sự thật mấy phần dối trá.

Yên Vệ Bình nói, “Bác Tường, cho tôi tham gia mấy câu. Tôi không phải trinh sát hình sự gì cả nhưng những câu sếp Lương vừa nói cũng có độ tin cậy nhất định.”

Na Lan ngẫm nghĩ, và cảm nhận được sự bức xúc của một nạn nhân sắp bị kẻ xấu bắt, không còn đường thoát… nhưng không hoàn toàn hết lối thoát: lối thoát ở dưới 8 tầng lầu, nhảy xuống là một sự giải thoát, một lối thoát vào chốn hư vô, muốn thoát khỏi mối nguy hiểm đang áp sát và đau khổ vì bị cưỡng bức không sao tưởng tượng nổi. Cái giá phải trả là mạng sống.

Trong một số vụ hỏa hoạn từng có những người nhảy từ tầng 20, 30 xuống đất, có phải họ cũng có ý nghĩ như thế không?

Cô không biết.

Hẳn là mấy câu nói của Yên Vệ Bình có tác động ít nhiều đến Lý Vạn Tường. Con dao nhích ra khỏi cổ Lương Tiểu Đồng, ánh mắt chưa nguôi ngọn lửa căm hờn nhưng dường như cũng đang cân nhắc. Rồi ông hỏi lại, “Mày lại nói thật xem, con bé Phương chưa đầy 16 tuổi, nó vốn rất ngoan, sao lại cùng uống rượu với chúng mày được? Mày khai với cảnh sát rằng nó tự nguyện, chỉ có những gã cảnh sát vô tâm không muốn chịu trách nhiệm mới tin, chứ ai tin nổi?”

Lương Tiểu Đồng mấp máy môi, không nói được. Na Lan đoán rằng hắn đang tính toán lợi hại giữa nói thật và nói dối. Thấy Lý Vạn Tường lại gí mũi dao vào cổ mình, hắn đành kêu lên, “Được, tôi nói… đúng là chúng tôi đã không khai thật, mà là…” Họng hắn phập phồng, giọng rung rung. “Mà là chúng tôi ép nó. Lúc ấy nó ở ngoài đường một mình… đơn độc, chúng tôi… chúng tôi cầm dao đe dọa nó…”

Na Lan hầu như có thể khẳng định Lương Tiểu Đồng đang nói thật.

Câu này nói thật, không có nghĩa những lời lúc trước đều là nói thật. Cô can thiệp, “Bác Tường ạ, hắn có phải là hung thủ sát hại Viên Mạn Phương không, cần có thời gian để xem xét, thật thế! Bác cũng không muốn giết nhầm ai cả, đúng không?”

Lý Vạn Tường chưa kịp trả lời, bên ngoài đã vọng vào tiếng loa, “Hãy dừng tay trước khi xảy ra hậu quả nghiêm trọng, yêu cầu các người thả con tin, tranh thủ cơ hội để được hưởng khoan hồng. Nếu muốn đối thoại với chúng tôi thì hãy gọi theo số…”

Na Lan nói, “Trong tìn hình này, thường là lát nữa cảnh sát sẽ dần dà tiến vào, nếu cần thêm thời gian thì bác phải nghĩ cách… Bằng không, chỉ e nhiều năm sau đây bác phải sống trong tù thì rất không đáng!” Na Lan cũng không ngờ mình lại nói ra những câu “mơ hồ” như thế. Có lẽ vì cô nôn nóng, cô thông cảm với nỗi khổ tâm của Lý Vạn Tường, cô không muốn ông biến thành vật hy sinh chỉ vì hấp tấp.

Huống chi, giả sử có 99% khả năng Lương Tiểu Đồng là - hoặc là một trong ba - hung thủ, chỉ 1% không phải hoặc không đủ chứng cứ kết luận hắn là hung thủ, thì Lý Vạn Tường cũng không nên trở thành đao phủ xử lý gã thanh niên đốn mạt này.

Yên Vệ Bình góp ý, “Cô ấy nói cũng đúng, bác cần có thời gian, và chúng ta có thể cùng tính toán xem.”

Đới Thế Vĩnh cũng khuyên nhủ, “Sếp Yên nói có lý. Lúc này dù bác giết hay tha cho anh ta, thì sự việc cũng đã diễn biến gay gắt, rất bị động, khó giải quyết vấn đề và cũng bất lợi cho cá nhân bác.”

Lý Vạn Tường nhìn ra cửa sổ, thấy một loạt cảnh sát, họ đang bố trí các cứ điểm hành động, hình như đang dần tiến lại gần. Tiếng loa phóng thanh tiếp tục vang lên.

Một tiếng súng nổ khiến mọi người trong ngoài khu lầu đều giật mình.

Các con tin trong đại sảnh đều kinh ngạc nhìn Lý Vạn Tường. Tay ông cầm khẩu súng ngắn, chỉ rất ít người tinh mắt mới nhận ra trước đó khẩu súng được giắt ở thắt lưng, trong quần áo trắng của đầu bếp. Đới Hứng Dương, Yên Vệ Bình, Lương Tiểu Đồng và Na Lan đều đã từng tiếp xúc với vũ khí, nhận ra đó là khẩu súng ngắn na ná như khẩu Glock đạn 9 ly.

Tiếng loa ngoài kia bỗng ngừng lại, cảnh sát đặc nhiệm cũng tạm dừng bước.

Lý Vạn Tường gí họng súng vào thái dương Lương Tiểu Đồng, giận dữ nhìn hắn, im lặng mà cứ như đang gầm lên: Nếu mày là kẻ đã hại Mạn Phương, tao có vô số cách để đưa mày xuống địa ngục. Hiểu không?

Na Lan bỗng lên tiếng, “Nhắn tin vào đường dây chuyên dùng, nói rằng muốn thương lượng cũng được, nhưng phải tìm Na Lan.”

Lý Vạn Tường kinh ngạc nhìn cô, Quách Tử Phóng thì kêu lên, “Cô uống phải thuốc lú rồi à?”

Na Lan nói, “Chúng ta cần thời gian, dù không tìm ra sự thật về cái chết của Viên Mạn Phương thì cũng phải nghĩ cách, không để bác Tường mang tiếng oan trong vụ cướp này. Không ai biết tôi đến ăn cơm ở Tiêu Tương, cho nên cảnh sát sẽ phải mất thì giờ để tìm tôi, trong thời gian đó chúng ta hãy nghĩ cách giải quyết khủng hoảng con tin ở đây. Trước hết, bác Tường nên tháo pin trong di động của tôi ra. Di động Samsung màu trắng. Như thế, cảnh sát sẽ phải dùng GPS định vị tôi, họ sẽ tốn thêm thì giờ.”

Lý Vạn Tường nửa tin nửa ngờ nhìn Na Lan, rồi tìm di động của cô, tháo pin ra.

Sau đó Lý Vạn Tường cầm một chiếc iPhone lên nhét vào tay Lương Tiểu Đồng, nói, “Chắc cái này là của mày? Nhắn tin vào số máy chuyên dùng của họ đi! Viết rằng: Tiến một bước, giết một người. Sau đó là: Muốn thương lượng, gọi Na Lan.”

Chín ngày trước khi xảy ra vụ án, tại một căn hộ trong khu dân cư Phú Lạc xã Ninh Hồ ngoại ô Giang Kinh.

Tên A nói không cần thay đổi ngày hành động, không cần ra tay trước vẫn cứ thành công, nhưng tên B và C đều cho rằng thế là ngớ ngẩn, là chuyện ngủ mê.

Tên A nói, “Thấy khó hiểu hay sao? Bọn cướp chuyên nghiệp ấy công khai, chúng ta thì thầm lặng, chúng ta biết sự tồn tại của chúng, biết kế hoạch của chúng, còn bọn chúng lại không biết gì về chúng ta. Thế thì chúng ta đâu cần đổi ngày? Tất nhiên là phải tính toán lại các bước đi cụ thể, ví dụ, sau khi vào được lầu chính thì ta không cần mỗi người một vị trí nữa, ta sẽ xử lý bọn cướp chuyên nghiệp trước!”

Tên B nhìn tên C, rồi nói, “Định xử lý bọn cướp chuyên nghiệp trước, chỉ e chúng ta như múa rìu qua mắt thợ?”

“Có bài hát cũ nói về chí khí, hát câu gì nhỉ: dám xông pha thì sẽ thắng.” Tên A xắn tay áo lên, cứ như nhà cách mạng phát động phong trào công nhân. “Bọn ta ba người, bọn chúng cũng ba người, và có lẽ chúng cũng nghĩ như chúng ta: phải khống chế cục diện, khắc phục trở ngại để cướp chứ tuyệt đối không nghĩ sẽ né tránh phục kích! Cho nên chúng ta sẽ phục kích, khiến chúng trở tay không kịp. Chúng ta cướp xong, sẽ tìm cách thả chúng vào hiện trường vụ cướp, khiến cảnh sát sẽ mơ hồ không sao xác định được kẻ cướp là bọn người như thế nào, thì quá hay!”

Tên B, “Phục kích ở đâu?”

“Tao đoán rằng dân chuyên nghiệp chắc chắn phải tìm cách né tránh camera, chúng ta nghĩ ra được thì bọn chuyên nghiệp cũng nghĩ ra được, cũng nhảy xuống từ lối cửa thông thiên. Cho nên tối nay chúng ta sẽ đến quét dọn sạch sẽ quanh cửa thông thiên, không để lại dấu vết có người qua lại. Sau đó bắt đầu quan sát theo dõi. Bọn cướp chuyên nghiệp cũng sẽ trinh sát thực tế trước, xem có thể đi xuống lầu bằng cửa đó không. Chúng ta sẽ nhanh chóng kiểm chứng được thôi. Nếu đúng là chúng định chui xuống theo cửa nóc ấy thì chúng ta sẽ dễ bố trí. Hôm đó chúng ta đến sớm, mai phục ở bên dưới cửa thông thiên. Nếu ba tên đó cùng đến thì chúng ta tấn công từ phía sau, trước hết xử lý gọn ghẽ tên đi sau cùng, khi hai tên đi trước chưa kịp phản ứng thì chúng ta lại cùng đánh úp. Chúng ta đều không phải hạng thư sinh ẻo lả, chúng chưa chắc đã là cao thủ võ công, chúng ta xuất thủ bất ngờ thì khả năng thành công sẽ rất lớn.” Tên A bao giờ cũng tỏ ra tự tin.

Tên B nghe nói sẽ đánh nhau tay bo thì mừng rơn, cười tít mắt, hỏi, “Kế hoạch này, bà chủ đã phê chuẩn chưa?”

Tên A, “Tao nói thật nhé: đó chính là ý tưởng của bà chủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.