Trong tô bún cay lại có một cái lỗ tai người!
Lúc này trong phòng ăn có vài người bị tiếng thét chói tai của Dương Hải làm cho giật mình, đồng loạt nhìn về phía bên này.
Bạch Thường lanh lẹ, như một mũi tên lao tới, nhanh chóng đem đồ ăn bị đổ ra trên bàn quét vào tô, thu lại cái lỗ tai, quay lại nhìn Dương Hải cười nói: “ Xin lỗi, chắc tại đồ cay quá khiến anh giật mình.”
Dương Hải sợ hãi, thì thào nói: “Cái tai... có cái tai ở trong tô...”
Bạch Thường vỗ vỗ ót: “À! Anh nói chúng tôi quên cho nấm mèo sao, được được, để tôi làm lại một tô khác.”
“Không... Không phải là... Nấm Mèo... Là... Là...”
Bạch Thường lộ ra nụ cười, cố ý hạ thấp giọng nói: “Xin lỗi, chúng tôi chỉ có nấm mèo, không biết anh còn muốn thêm loại nấm gì?”
Mọi người xung quanh nở nụ cười, xoay qua tiếp tục ăn bún.
Có người biết Dương Hải, còn đùa nói: “Lá gan của anh cũng quá nhỏ đó, làm đổ có cái tô thôi mà khiến anh sợ như vậy sao.”
Cũng có người nhỏ giọng nói: “Ninh Đan Đan mới xảy ra chuyện, đoán chừng là anh bị kích động rồi, ăn đi ăn đi, haizzz... thế sự thật là vô thường đó...”
Bạch Thường đỡ Dương Hải ngồi dậy, đồng thời hít hít mũi, nhíu mày.
Trên người tên Dương Hải này, cũng có mùi của người chết.
Hắn bưng tô bún trở về quầy hàng, Đại Hoàng buồn bực nhìn trong tô nói: “Không đúng, tôi nhớ là tôi đã cho nấm mèo rồi mà, sao hắn có thể nói là tôi không cho vào. Như vậy đi, để tôi làm thêm một tô...”
“Không cần làm nữa, đóng cửa, tạm ngừng buôn bán một thời gian.” Bạch Thường lạnh lùng nói.
“Tại sao vậy?”
“Đừng có hỏi nhiều như vậy, bảo anh đóng cửa thì đóng cửa đi.”
Đại Hoàng khó hiểu, nhưng vẫn làm theo lời Bạch Thường nói, đóng cửa gian hàng, sau đó Bạch Thường kéo Dương Hải vội vã đi ra khỏi Phòng ăn.
“Nói đi, Ninh Đan Đan rốt cuộc là chết như thế nào.”
Bạch Thường đi thẳng vào vấn đề, mặt đầy nghiêm túc nhìn chằm chằm Dương Hải hỏi.
“Tôi làm sao biết được, tôi cũng mới nghe được tin ngày hôm nay thôi...” Đột nhiên nghe Bạch Thường hỏi một câu như vậy, Dương Hải trợn mắt, sửng sốt một chút mới phản ứng được: “Anh... anh có ý gì, Đan Đan chết thế nào thì sao tôi biết được? Chuyện này có liên quan gì tới anh?”
“Tất nhiên là không liên quan đến tôi, nhưng lại liên quan tới anh đó.”
Bạch Thường lạnh lùng nhìn Dương Hải nói: “Mới vừa rồi lúc anh ăn bún cay, Ninh Đan Đan đứng ở bên cạnh anh, nổi giận nhìn anh. Mắt của cô ấy chỉ còn hai lỗ đen, miệng cũng toác ra, lúc chết đầu bị chặt đứt, trong miệng chảy toàn máu đen...”
“Này này này! Anh nói cái gì, anh, anh... Làm sao anh biết...” Dương Hải lui về sau mấy bước, mặt đầy vẻ kinh hãi.
“Đương nhiên là tôi biết, hơn nữa tôi còn biết cái lỗ tai hôm nay anh ăn phải chính là lỗ tai của Ninh Đan Đan, cô ấy quanh quẩn ở quầy bún cay không đi, không phải là bởi vì muốn ăn bún cay, mà là có một phần cơ thể của cô ấy ở trong nồi bún.”
“Anh nói bậy, cô ấy.... cô ấy tại sao lại ở trong nồi bún cay, nếu... nếu tôi biết thì sao tôi còn dám đi ăn...” Dương Hải bị dọa sợ, con mắt liếc xung quanh, muốn chạy trốn.
Thấy hắn như vậy, Bạch Thường càng kiên định suy nghĩ của mình, hừ lạnh một tiếng nói: “Trên thế giới này người tốt không nhiều, biến thái cũng không ít, chẳng lẽ anh chưa từng nghe nói có một người vì tình sinh hận, giết vợ mình vì muốn giữ vợ mình bên cạnh, hắn đem vợ mình làm thành thịt ướp, mỗi ngày ăn một chút hay sao?”
Dương Hải cả người đờ đẫn, ánh mắt Bạch Thường nhìn hắn chằm chằm, từng bước ép sát.
“Anh giết Ninh Đan Đan sau đó đem cô ấy phanh thây, thừa dịp Đại Hoàng không có ở đây, lén đem Ninh Đan Đan ném vào trong nồi bún cay, cứ như vậy, vừa có thể thỏa mãn sự biến thái của anh, còn có thể làm hỏng quầy đồ ăn của Đại Hoàng, tôi nói vậy có đúng hay không?”
“Không không phải... Không phải là tôi... Không phải là tôi mà...” Dưới sự uy hiếp của Bạch Thường, Dương Hải ấp úng.
Dương Hải cả người như muốn ngã gục, hai tay không ngừng run rẩy.
“Ha ha, hung thủ đến tột cùng là ai, thật ra rất đơn giản, chỉ cần tôi hỏi Ninh Đan Đan là sẽ biết. Thế nào, tự nhận tội hay là muốn tôi gọi cô ấy ra?”
Dương Hải biết Bạch Thường, cho nên hắn biết Bạch Thường tuyệt đối không có nói đùa, càng không phải là hù dọa hắn.
Vì vậy, Dương Hải nhanh chân bỏ chạy.
Thế nhưng hắn vừa chạy được mấy bước, bỗng nhiên một trận gió xẹt qua, Dương Hải rùng mình, theo bản năng dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt xuất hiện một nữ sinh với vẻ mặt u ám.
“Dương Hải.. là anh...”
Dương Hải bắp chân mềm nhũn quỳ xuống đất.
“Không phải là tôi.... thật sự không phải là tôi mà, cô đừng có trách tôi, tôi... tôi cũng không muốn như vậy, xin cô... xin cô hãy tha cho tôi...”
Dương Hải dập đầu như giã tỏi cầu xin tha thứ, Bạch Thường đi tới, đứng bên cạnh Ninh Đan Đan nói: “Là hắn sao?”
Ninh Đan Đan tức giận nhìn chằm chằm Dương Hải, ánh mắt như muốn xé nát hắn, nghe Bạch Thường hỏi, suy tư chốc lát, cố gắng nhớ lại chuyện gì, một lúc sau nàng mới thở dài.
“Không phải là hắn.”
Bạch Thường có chút khó hiểu nói: “Không phải là hắn? Vậy cô có nhớ là ai không?”
“Tôi không biết, tôi không quen biết họ, tôi không biết...”
Ninh Đan Đan lắc đầu, cả người run rẩy.
Kỳ lạ, tình huống thật sự khác thường, theo lý thuyết mà nói thì Quỷ Hồn chỉ có thể hiện ra chân thân khi nhìn thấy được kẻ giết mình, nhưng Ninh Đan Đan lại nói Dương Hải không phải là hung thủ, vậy hung thủ là ai mới được chứ?
Bây giờ là ban ngày, Quỷ Hồn không thể ở dưới ánh mặt trời quá lâu, Bạch Thường thu Ninh Đan Đan lại, nghiêm túc nhìn Dương Hải nói: “Này! Coi như không phải anh làm, nhưng anh cũng không thoát được liên quan đâu, nói đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, bây giờ anh muốn nói với tôi hay là nói với cảnh sát.”
“Tôi..... tôi...” Dương Hải vẻ mặt hốt hoảng, muốn nói lại thôi, do dự mãi mới hạ quyết tâm, cắn răng nói: “Được rồi, tôi nói...”
Đúng lúc Dương Hải đang muốn nói ra bí mật, bỗng nhiên có người từ xa đi đến, lớn tiếng hô lên.
“Dương Hải, anh bị khùng à, quỳ ở đó làm gì?”
Dương Hải nghe được câu này, cả người giật mình, lập tức ngậm miệng lại, cuống cuồng đứng lên.
Bạch Thường nhíu mày, nhìn chằm chằm người kia, dẫn đầu là một tên dáng vẻ lưu manh, đi theo phía sau có khoảng năm sáu người, vẻ mặt dữ tợn đi tới.
Bạch Thường cũng không biết mấy người này là ai, chẳng qua là có chút ấn tượng với tên cầm đầu, hắn là một tên lưu manh ở trong trường, tên là Trịnh Hà, ỷ vào gia đình có chút tiền, hoành hành ngang ngược.
Trịnh Hà mặt không biến sắc nhìn Dương Hải, đưa tay bóp mặt của hắn.
“Nhớ thành thật một chút, đối anh như vậy mới có lợi đó.”
Vừa nói, hắn vừa liếc mắt nhìn Bạch Thường.
Dương Hải hiển nhiên rất sợ người này, không dám lên tiếng.
Bạch Thường cũng không nói gì, nhưng bỗng nhiên túi buộc hồn trên người hắn kịch liệt nhảy lên.