7.11.2021
Editor: Autumnnolove
Fanpage: Bản dịch 0 đồng
---
Đây chính là Như phu nhân trong trí nhớ của nguyên thân. Như phu nhân năm nay gần bốn mươi, nhưng dáng vẻ như cũ được bảo dưỡng thích đáng. Một thân áo cộc tay màu tím làm bằng lông chồn nhung thượng hạng, phối với trâm hoa mạ vàng cài áo, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ.
Làn da trắng nõn, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, đuôi mắt hơi hướng lên, dáng người đẫy đà, lại có vẻ phong tình vạn chủng. Cái bộ dáng kim tôn ngọc quý này, có chỗ nào giống vợ lẽ?
Lúc này bà đang nhìn Tần Tu Viễn, theo thói quen mà xem nhẹ Đường Nguyễn Nguyễn, duyên dáng cười nói: “Tướng quân một đường vất vả!”
Tần Tu Viễn liếc nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, thấy nàng không nói một lời, sắc mặt có chút mất tự nhiên. Hắn liền đoán được đối phương là ai. Hắn mỉm cười, lập tức đứng dậy, nho nhã lễ độ chắp tay: “Gặp qua nhạc mẫu...”
Sắc mặt Đường các lão cứng đờ, ngay sau đó vội vàng giải thích: “Đây là trắc thất của lão phu...Như phu nhân, cũng không phải nhạc mẫu của ngươi...”
Như phu nhân cũng không nghĩ tới Tần Tu Viễn sẽ nhận sai người, trong khoảng thời gian ngắn có chút không biết phải làm sao.
Tần Tu Viễn nghi hoặc ngẩng đầu, giống như bừng tỉnh hiểu ra, nói: “Thì ra là Như phu nhân!”
Vẻ mặt lại càng thêm áy náy: “Như phu nhân đa lễ. Nhạc phu đại nhân, xin thứ cho Tu Viễn ở biên quan đã lâu, không rõ ràng lắm quy củ của Đế Đô. Hiện giờ trắc thất cũng có thể ra chính sảnh gặp khách sao?”
Cách hắn hỏi rất ung dung, nghe không ra một chút ý tứ trào phúng nào, nhưng những lời này vào trong tai Như phu nhân, từ nào nghe cũng chói tai, khiến cho sắc mặt Như phu nhân hết xanh rồi lại trắng.
Đường các lão xấu hổ cười, ngay sau đó hướng Như phu nhân quát lên: “Một trắc thất như ngươi, chưa được thông tri đã tự ý đến chính sảnh? Hôm nay là ngày Nguyễn Nguyễn lại mặt, sao lại không hiểu quy củ như vậy?”
Đường các lão là một người nghiên cứu Kinh thư, ở phương diện lễ nghi cực kỳ chú ý, Như phu nhân này làm như vậy không khác nào đánh vào thể diện hắn.
“Dạ...“. Như phu nhân miễn cưỡng cười làm lành: “Thiếp thân biết sai rồi, thiếp thân cáo lui!”
Như phu nhân sắc mặt khó coi, lập tức cáo lui, trước lúc đi còn trộm liếc xéo Đường Nguyễn Nguyễn một cái. Đường Nguyễn Nguyễn không để ý đến Như phu nhân, nàng có chút mê mang mà nhìn một loạt thao tác này của Tần Tu Viễn, trong lòng sinh ra chút cảm kích. Lần này trở lại, nàng muốn cũng phụ mẫu trò chuyện một chút, Như phu nhân ở đây, làm cho nàng có chút không được tự nhiên.
Nàng trộm ngắm Tần Tu Viễn một cái, hắn ngồi ngay ngắn cùng Đường các lão trò chuyện, nói ra toàn lời hay ý đẹp, bộ dáng tiến lùi thỏa đáng, có chỗ nào giống với khối mặt băng ngày thường kia? Cũng không biết cái nào mới thật sự là hắn...
Tần Tu Viễn giờ phút này cũng chú ý tới ánh mắt của Đường Nguyễn Nguyễn, hắn nghiêng nghiêng đầu nhìn nàng, trong nụ cười còn mang theo chút đắc ý. Đường Nguyễn Nguyễn không hiểu sao lại đỏ mặt, lập tức nhìn sang chỗ khác.
--Editor: Autumnnolove--
Sau khi Như phu nhân từ chính sảnh trở lại Y Lan Các, liền tức giận gạt hết trà cụ* từ trên bàn xuống đất.
(*): bộ dụng cụ để pha trà như ấm trà, chén trà, chén tống, hủ trà, khay đựng, thuyền trà, dụng cụ gắp trà.
“Mẫu thân đây là làm sao vậy?”
Đường Doanh Doanh vốn dĩ ở trong phòng đọc sách, nghe tiếng liền bước ra xem, kết quả nhìn thấy trên mặt đất hết sức lộn xộn.
Đường Doanh Doanh cùng Đường Nguyễn Nguyễn, giống, lại không giống. Giống nhau đều là dung mạo tuyệt sắc, thanh lệ thoát tục, nhưng ánh mắt của Đường Nguyễn Nguyễn ôn hòa nhu thuận, chưa nói đã cười, làm người ta rất muốn thân cận.
Mà Đường Doanh Doanh lại thừa kế khí chất của mẫu thân nàng, so với Đường Nguyễn Nguyễn lại nhiều hơn một tia khôn khéo giảo hoạt, còn có thấp thoáng vài phần quyến rũ. Đúng là có điểm khác biệt này mà hai người cao thấp liền rõ.
“Cái tên vũ phu Tần Tu Viễn kia! Dám ở trước mặt mọi người trào phúng ta!“. Như phu nhân tức muốn hộc máu mà nói.
“Mẫu thân đang nói tới Trấn Quốc đại tướng quân? Hắn cùng trưởng tỷ trở lại sao?“. Đường Doanh Doanh mới vừa nhớ ra, hôm này là ngày Đường Nguyễn Nguyễn lại mặt.
“Không phải hắn thì còn ai!“. Như phu nhân không thoải mái, lại tức giận nói: “Còn có tiểu tiện nhân kia, ngoài mặt không rên lên một tiếng, trong lòng không chừng đang cười nhạo ta!”
Đường Doanh Doanh lại hỏi: “Mẫu thân, vị tỷ phu này của ta...thực sự có tuấn mỹ như lời đồn không?”
Vẻ mặt nàng tò mò, hoàn toàn xem nhẹ trạng thái điên cuồng lúc này của mẫu thân nàng.
Như phu nhân bị hỏi liền sửng sốt, ngay sau đó nói: “Nếu nói bề ngoài...Xác thật là diện như quan ngọc, khí vũ hiên ngang*”
(*) - 面如冠玉,气宇轩昂: mặt trắng đẹp như ngọc, phong thái hiên ngang.
Vốn dĩ bà tránh sau bình phong xem mặt, nhưng thật sự xem không rõ mới lớn gan đi ra chính sảnh. Còn cho rằng lão gia cùng Đường Nguyễn Nguyễn không đến mức không nể mặt mình, nhưng ai biết Tần Tu Viễn lại trực tiếp thẳng tay hạ bệ bà, cho dù hắn dung tư tuyệt thế thì sao, bà có thể nào không tức?
Bà lại giận dữ nói: “Hắn tốt hay không tốt thì có quan hệ gì đến con?”
Tính tình Đường Doanh Doanh không giống như mẫu thân của nàng, trong lòng càng thâm sâu, nàng hơi hơi mỉm cười: “Tất nhiên là không có quan hệ, con có Thư Mặc ca ca là đủ rồi.”
Như phu nhân nghe xong, chân mày hơi nhíu: “Sao con còn nghĩ tới Lưu Thư Mặc? Phụ thân con chẳng phải là đã từ chối con đường này rồi sao?”
Trong mắt Đường Doanh Doanh hiện lên một tia lệ khí: “Phụ thân không giúp con thì thôi, con đường này dù có khó đi cỡ nào cũng không ai ngăn cản được con.”
Như phu nhân thấy nữ nhi đã quyết tâm, cũng không nghĩ khuyên can gì nữa, rốt cuộc bà cũng biết đại công tử của Tả tướng, nhân phẩm cùng tài hoa đều nổi bật. Nếu hắn có thể trở thành hiền tế của bà, ngày sau ở trong vòng quan quyến Đế Đô, còn ai dám nhìn bà bằng nửa con mắt nữa chứ. Bất quá việc này không dễ gì đạt được.
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Lưu Thư Mặc là con vợ cả Tả tướng Lưu Thực. Bởi vì Tả tướng cùng Đường các lão từng là bạn cùng trường, hai nhà tới lui cũng không ít, cho nên Lưu Thư Mặc cùng Lưu Thư Nhiễm khi còn nhỏ thường theo phụ thân tới phủ Học sĩ, các đại nhân ở một bên tìm tòi nghiên cứu thơ từ, chơi cờ nói chuyện phiếm, bọn nhỏ liền cùng nhau chơi đùa.
Lưu Thư Mặc thân là đích trưởng tử, thông tuệ hơn người, ôn tồn lễ độ, luôn chiếu cố đệ muội. Mà Lưu Thư Nhiễm thân là con vợ lẽ, luôn rất ít nói, cơ hồ không cho người ta một chút cảm giác tồn tại.
Đường các lão có hai nữ nhi, đều thích chơi với Lưu Thư Mặc. Đường Nguyễn Nguyễn tính cách ngoan ngoãn nhu thuận nên càng được Lưu Thư Mặc ưu ái. Đường Doanh Doanh từ nhỏ bị nuông chiều, thường xuyên bày ra tính tình tiểu thư, ngược lại dễ dàng làm người khác khó chịu. Nhưng ngoài mặt Lưu Thư Mặc vẫn đối đãi với hai người giống nhau, làm cho Đường Doanh Doanh một lòng hướng về hắn.
Vốn dĩ Tả tướng cùng Đường các lão cố ý để cho Lưu Thư Mặc cùng Đường Nguyễn Nguyễn đính ước, nhưng sau khi Đường Doanh Doanh biết việc này, liền khóc nháo một hai bắt mẫu thân nàng phải đi cản trở, Như phu nhân phí một phen công phu mới làm cho việc này bị hoãn lại..
Sau đó lại vừa lúc gặp Hoàng thượng tứ hôn, Đường các lão ban đầu muốn gả Đường Doanh Doanh cho Tần Tu Viễn.
Tuy nói phủ Trấn Quốc tướng quân là trọng thần ba triều, một nhà đều là danh tướng. Nhưng tới thế hệ này nhân khẩu điêu tàn, hiện giờ chỉ còn một mình Tần Tu Viễn chống đỡ. Mà nhà võ tướng cũng không quá coi trọng đích thứ, Đường Doanh Doanh gả qua đó cũng sẽ không bị khi dễ, đối với một thứ nữ như nàng đã là chốn đi về quá tốt. Nhưng Đường Doanh Doanh lại là người tâm cao ngất, nàng lấy tuyệt thực ra uy hiếp, không chịu đi vào khuôn khổ. Kỳ thật Đường Nguyễn Nguyễn chỉ lớn hơn nàng nửa tuổi, Đường các lão không còn cách nào, chỉ có thể sửa lại để Đường Nguyễn Nguyễn gả qua. Vì thế tinh thần Lưu Thư Mặc sa sút suốt một thời gian dài.
Lúc này Như phu nhân vẫn lo lắng như cũ, nói: “Doanh Doanh à, nếu phụ thân không giúp con, thân phận của mẫu thân cũng không tiện đi ra ngoài xã giao, con tính toán như thế nào?”
Đường Doanh Doanh cười như không cười nói: “Mẫu thân cảm thấy, Tả tướng lúc trước vì cái gì nguyện ý cùng chúng ta liên hôn? Ông ấy bởi vì thật sự coi trọng trưởng tỷ sao?”
Như phu nhân hơi suy tư nói: “Cũng chưa chắc, chỉ sợ là bởi vì Lưu Thư Mặc thích, nên ông ấy liền đồng ý...”
Đường Doanh Doanh cười có chút giảo hoạt: “Cũng không phải...”