Tần Tu Viễn giơ tay chém xuống...
Một tiếng động vang lên, dây thừng sau lưng Ba Nhật Đạt bị chém đứt ra. Hắn nhìn Tần Tu Viễn với vẻ kinh ngạc, giọng điệu đầy ngờ vực: "Tướng quân đang...định thả ta sao?"
Tần Tu Viễn thu đao lại, nhàn nhạt nói: "Đúng vậy!"
Ánh mắt Ba Nhật Đạt nheo lại, hắn một mực không cho là đúng, nhìn Tần Tu Viễn và nói: "Vì sao? Ngài có mục đích gì?"
Tần Tu Viễn nhìn hắn, cười nói: "Ta quả thật đang mưu tính một kế hoạch."
Ba Nhật Đạt khẽ cười, quả nhiên là vậy.
Tần Tu Viễn chắp tay, trịnh trọng nói: "Ta hy vọng rằng điện hạ có thể đánh bại Lục vương tử trong cuộc chiến tranh ngai vàng, một bước tiến đến vương vị. Sau đó, hãy hứa là đình chiến với Đại Mẫn, để cho bá tánh hai nước không còn khổ cực vì chiến loạn nữa!"
Ba Nhật Đạt khẽ giật mình, hắn ta ngạc nhiên nhìn nam tử trước mắt. Tần Tu Viễn chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, nhưng vẻ mặt kiên định và lạnh lùng, khí chất lỗi lạc cực kỳ giống phụ thân hắn. Lúc Ba Nhật Đạt giao đấu với Trấn Quốc Công, hắn ta cũng từng rất khâm phục phong thái của lão Trấn Quốc Công.
Người trước mặt hắn - Tần Tu Viễn, thân là võ tướng đệ nhất Đại Mẫn lại kêu gọi ngừng chiến vì bá tánh, có thể buông xuống hận thù cá nhân vì đại cục. Lục đệ của hắn ta cũng thiện chiến như vậy, vì ân oán cá nhân mà mưu hại cha con Trấn Quốc Công, suýt chút nữa làm hại hai nước xung đột lần nữa.
Ba Nhật Đạt rẫu rĩ nói: "Cái gì gọi là lấy đại cục làm trọng, hôm nay ta đã được chứng kiến."
Ba Nhật Đạt cũng chắp tay trước ngực hành lễ đáp lại: "Ta hứa với ngươi, nếu ta bước lên vương vị sẽ tuyệt đối không chủ động xâm phạm Đại Mẫn!"
Tần Tu Viễn khẽ mỉm cười, nói: "Một lời đã định!"
--Wattpad: Autumnnolove--
Ngoài cửa sổ mưa đã ngớt hạt, ánh nắng chiếu vào nhà, cả gian phòng toàn là mùi đất. Đường Nguyễn Nguyễn vươn vai, đôi mắt hơi hé mở, phát hiện có người đang nhìn mình.
Nàng mở to mắt, lúng túng hỏi: "Chàng...chàng trở về khi nào?"
Tần Tu Viễn khẽ cười, nói: "Trở về lâu rồi, thấy nàng đang ngủ say nên không gọi nàng dậy."
Mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ bừng, sáng nay nàng cho hắn uống thuốc rồi mới lên giường nghỉ ngơi. Nàng cũng không biết sao lại thế này, nàng chìm vào giấc ngủ. Nhìn sắc trời lúc này, cũng đã về chiều. Đường Nguyễn Nguyễn vừa muốn nói chuyện, bụng nàng đột nhiên không có ý tứ mà kêu lên một tiếng 'ột ột'. Cả khuôn mặt càng thêm đỏ, vô cùng lúng túng.
Tần Tu Viễn khẽ cười, hỏi: "Hôm qua mệt mỏi cả đêm, đói bụng rồi à?"
Đường Nguyễn Nguyễn lặng lẽ gật đầu. Sáng sớm nàng ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, sau khi trở về ngủ luôn đến bây giờ, còn chưa ăn gì cả.
Tần Tu Viễn nói: "Lát nữa phổ ẩm thực bên thành bắc sẽ bày hàng, nàng có muốn đi dạo không?"
Hai mắt Đường Nguyễn Nguyễn sáng lên, nàng gật đầu liên tục như gà mổ thóc.
...
Mới chạng vạng, đường chân trời hiện lên những vệt đỏ sậm. Phố ẩm thực ở thành bắc được thắp sáng bằng các loại đèn lồng đủ màu sắc, đông đúc nhộn nhịp. Đường Nguyễn Nguyễn đã thay một bộ váy dài màu trắng thêu hoa sen, tóc búi kiểu phi thiên lộ ra phần gáy trắng như tuyết và chiếc cổ thon dài. Cả người nàng phát ra thứ ánh sáng đẹp như ngọc bích, đi đến đâu cũng khiến người ta chú ý.
Đường Nguyễn Nguyễn vui vẻ nhìn đông nhìn tây, dường như mỗi quầy hàng đều có thể khiến cho nàng thích thú. Có vài vị chủ quầy thấy nàng đến gần, rất nhiệt tình giới thiệu với nàng những món ăn nhà mình.
Phố mỹ thực có quá nhiều người, Tần Tu Viễn sợ lạc mất nàng nên duỗi tay ra giữ chặt nàng, nói: "Người quá đông, cẩn thận một chút."
Đường Nguyễn Nguyễn cười thẹn thùng: "Được!"
Hai người nắm tay nhau đi về phía trước, sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn ửng đỏ, thỉnh thoảng nàng lại lén lút ngước mắt lên nhìn hắn: Đây là...một buổi hẹn hò sao?
Nhớ tới đêm qua ở thanh lâu, hai người vì cứu Ba Nhật Đạt mà phải diễn một vở kịch...nàng không khỏi nghĩ, thật sự là đang diễn kịch thôi sao? Nhưng nàng cảm nhận được rất rõ ràng là hắn đang động tình. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhếch khóe môi nở một nụ cười.
"Nàng đang nghĩ gì đó?". Tần Tu Viễn thấy nàng xuất thần, không nhịn được bèn hỏi.
Đường Nguyễn Nguyễn có chút hoảng loạn, đáp: "Không, không có gì!"
Nếu hắn biết được tâm tư của nàng...e rằng sẽ xấu hổ đến chết mất.
Hắn vẫn nhìn Đường Nguyễn Nguyễn rồi cười, nhưng không nói lời nào. Đường Nguyễn Nguyễn bị nhìn chằm chằm đến nổi da đầu tê dại, nàng nhịn không được liền hỏi: "Vậy chàng đang suy nghĩ điều gì?"
Tần Tu Viễn ghé sát vào tai nàng, thì thầm: "Nghĩ về nàng."
Khuôn mặt Đường Nguyễn Nguyễn nóng bừng, hai gò má trắng nõn của nàng đỏ ửng, nàng vội vàng chuyển tầm mắt sang quán ăn vặt bên cạnh.
"Ở đây lại có mì căn nướng?". Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng chỉ.
Tần Tu Viễn khẽ cong khóe môi: "Muốn ăn sao?"
Hai mắt Đường Nguyễn Nguyễn sáng rực, vội vàng gật đầu.
Một lúc sau, Tần Tu Viễn đưa một xâu qua cho nàng. Đường Nguyễn Nguyễn vui ra mặt mà nhận lấy.
Một chuỗi mì căn nướng nóng hổi ở ngay trước mắt, Đường Nguyễn Nguyễn cúi đầu và khẽ hít hà. Mùi bột ớt xộc vào cánh mũi làm cho người ta thèm nhỏ dãi. Nàng nhẹ nhàng cắn một miếng, mì căn nướng vừa mềm vừa nóng hòa quyện với nước sốt trong miệng, vừa cay vừa nóng rất đã ghiền!
"Ngon quá!". Đường Nguyễn Nguyễn reo lên như một đứa trẻ, hai mắt sáng lấp lánh như sao.
Tần Tu Viễn bất giác buồn cười: "Chỉ ăn mì căn thôi mà nàng đã vui vẻ như vậy rồi?"
Đường Nguyễn Nguyễn đáp lại: "Có thể ăn được món ngon, ta sẽ vui vẻ."
Nàng và hắn đi thêm vài bước nữa, nhìn thấy xiên thịt dê nướng. Xiên thịt dê nạc mỡ hòa quyện nhau xâu vào một xiên que làm bằng tre đang được một đại thúc nướng trên lửa nóng. Thực khách xung quanh đa phần đều là nam nhân, dù sao thì một cô nương nhà bình thường mà gặm xiên thịt dê trên đường lớn trông cũng hết sức bất nhã.
Đáng tiếc, Đường Nguyễn Nguyễn không phải cô nương bình thường. Nàng nhìn thoáng qua xiên thịt dê nướng, Tần Tu Viễn lập tức nhanh nhảu trả tiền.
Cô nhìn xiên thịt dê vừa được nướng chín tới, cầm trên tay đã có thể ngửi được mùi hương đặc trưng. Đường Nguyễn Nguyễn cẩn thận cắn một miếng nhỏ...
Ui ~ Ớt cay bên ngoài xiên thịt dê nướng rõ ràng là để kích thích vị giác của người ăn, ông chủ tiệm này còn rắc thêm chút hạt mè tạo thêm một hương vị khác cho xiên thịt dê.
Cắn một miếng thịt dê cũng không có mùi tanh gì, điểm này làm nàng cảm thấy rất vừa lòng. Xiên thịt này có ba phần mỡ lẫn trong thịt nạc, ăn vào dai dai nhưng không cứng mà còn rất mềm. Đường Nguyễn Nguyễn ăn xong nửa xiên thịt dê, nói: "Thịt dê này nướng rất ngon, nếu dùng cành liễu đỏ xiên thịt dê nướng thì càng ngon hơn nữa!"
Tần Tu Viễn ngước mắt hỏi: "Vì sao phải dùng cành liễu đỏ?"
Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Lúc cảnh liễu đỏ bị nướng sẽ tỏa ra mùi thơm đặc trưng của liễu đỏ, mùi hương sẽ thấm vào thịt dê làm cho nó có hương thơm của gỗ, đây là cách làm của Tây Vực."
Tần Tu Viễn gật đầu nói: "Còn phải chú ý nhiều thứ như vậy sao?"
Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: "Tất nhiên rồi, cùng một loại nguyên liệu nấu ăn nhưng chế biến bằng cách khác nhau sẽ tạo ra những món ăn có hương vị không giống nhau."
Tần Tu Viễn hỏi: "Vì sao nàng thích nghiên cứu món ăn ngon?"
Sở thích của nàng hoàn toàn không giống những danh môn khuê tú khác.
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu cười, nói: "Trước kia ta không giỏi giao tiếp với những người khác, chỉ thích vùi đầu vào làm những chuyện của mình và không quan tâm gì đến chuyện khác. Nhưng khi làm thức ăn, ta có thể cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc."
Nàng sống với ông bà từ khi con nhỏ, tới lúc trưởng thành mới trở về bên cạnh ba mẹ. Công việc của ba mẹ rất bận, từ lúc đó nàng đã bắt đầu học cách tự giải quyết cơm ba bữa một ngày cho bản thân. Cũng có lẽ trong khoảng thời gian đó, nàng đã quen với việc tự tìm niềm vui rồi.
Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên hỏi: "Chàng thích ăn món gì?"
Tần Tu Viễn sửng sốt, nói: "Hình như...ta không có đặc biệt thích ăn thứ gì cả, hay nói đúng hơn là ta cũng không biết mình thích ăn thứ gì."
Đường Nguyễn Nguyễn kinh ngạc mà trợn to mắt: "Thật vậy sao?"
Tần Tu Viễn khẽ gật đầu, nói: "Lúc còn nhỏ phụ thân yêu cầu rất nghiêm khắc với chúng ta...rất ít khi có cơ hội được ăn điểm tâm, ngài ấy nói nam tử hán không nên bị chuyện thèm ăn chi phối."
Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày, nói: "Ta không đồng ý!"
Sau đó lại lẩm bẩm: "Trong tình huống cho phép, vì sao nam tử hán không thể ăn ngon chứ?"
Đường Nguyễn Nguyễn nghiêm túc nói: "Tuổi thơ chưa từng ăn vặt là tuổi thơ không hoàn chỉnh, đứa trẻ không có đồ ăn vặt có nghĩa là nó không được nuông chiều..."
Dứt lời, nàng liền dùng vẻ mặt đồng tình mà nhìn Tần Tu Viễn, tựa như đang thương tiếc cho tuổi thơ của hắn. Tần Tu Viễn nhìn nàng với vẻ hứng thú, rõ ràng không phải là chân lý gì nhưng nàng nói ra lại rất hợp lẽ phải.
Nàng nói với giọng điệu hào phóng: "Những món ăn vặt chàng chưa được ăn khi còn nhỏ, chờ có cơ hội ta đều sẽ bù đắp lại cho chàng."
Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng, ghé sát vào tai nàng và nói: "Có nghĩa là...nàng đang muốn nuông chiều ta đúng không?"
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, mặt tức khắp đỏ bừng như ráng chiều đường chân trời. Nàng e lệ hất tay Tần Tu Viễn ra, vội cất bước chạy ra ngoài. Tần Tu Viễn bật cười, sau đó lập tức đuổi theo.
Phía trước có một quầy hàng được rất nhiều người vây quanh, Đường Nguyễn Nguyễn cũng tò mò chen chân vào, thì ra là tranh đường*!
(*): Tranh đường tức đường họa là một loại hình nghệ thuật dân gian truyền thống của Trung Quốc. Nghệ nhân sử dụng dung dịch đường nóng chảy để tạo ra một bức tranh hai chiều. Vì nguyên liệu chủ yếu là đường nên tranh đường trở thành một món kẹo mà trẻ em Trung Quốc yêu thích.
Nguyên liệu chính của tranh đường chính là đường, dụng cụ chỉ đơn giản là một chiếc sạn. Đường thường là đường nâu, đường trắng và một chút đường mạch nha* được đun trên bếp với độ nóng vừa phải. Chờ đường chảy ra thành chất lỏng sền sệt thì có thể bắt đầu phác thảo thành các hình vẽ. Sau khi vẽ xong và nước đường đủ độ khô thì dùng một chiếc sạn nhỏ để nạy tranh đường lên, lấy que tre xiên vào là đã hoàn thành.
(*): là tên gọi của một loại mật dẻo được sản xuất từ ngũ cốc (lúa mạch, lúa mì, yến mạch, đại mạch,...). Mạch nha có độ dẻo nhưng không dai, vị ngọt thanh, màu vàng sậm, thơm ngon mùi nếp. Mạch nha được làm từ nếp và mộng lúa già được phơi nắng cho khô, đem giã thành bột gọi là loại bột mầm. Gạo nếp đem nấu thành xôi, đổ ra để nguội rồi trộn với phần bột mộng lúa đã làm. Sau đó, đem nấu và thực hiện cô đặc nhiều lần để ra thành phẩm là hỗn hợp đặc sánh.
Chủ quầy là một bà lão, bà đang nghiêm túc vẽ một con chim nhỏ. Trước tiên, bà lão múc một muỗng đường nóng từ từ đổ xuống, vòng vòng thành cái miệng nhòn nhọn của con chim nhỏ rồi dứt khoát kéo sợi về phía sau để vẽ đôi cánh của con chim. Bà lão đã sử dụng rất nhiều nguyên liệu, dường như con chim nhỏ này lập tức có thể vỗ cánh bay cao, chưa vẽ xong mà đã thấy sinh động như thật.
Bé gái đứng trước quầy hàng đang nắm tay mẫu thân, vô cùng hớn hở: "Nương! Nương xem kìa! Chim nhỏ của con sắp xong rồi!"
Nghe thấy giọng nói háo hức của đứa nhỏ, bá tánh vây quanh không khỏi mỉm cười, còn có người móc bạc ra nói muốn mua một cái.
Bà lão khéo léo cắm xiên tre lên chú chim nhỏ rồi nhẹ nhàng dùng sạn nạy, chú chim nhỏ liền tách khỏi mặt đá. Lúc bà đang chuẩn bị đưa tranh đường cho bé gái thì trong đám người truyền đến tiếng cãi cọ ầm ĩ.
Đột nhiên, Đường Nguyễn Nguyễn có cảm giác như nàng vừa bị đẩy một cái. Nàng quay đầu lại nhìn thì thấy mấy nam tử trông dáng vẻ rất lưu manh đi đến trước quầy. Tên cầm đầu mặc áo gấm, miệng hô diện mạo giống khỉ, nói: "Bà lão, hôm nay còn chưa có giao phí bảo kê thì phải? Còn có tâm trạng mà ở đây làm ăn sao?"
Bầu không khí hài hòa bị phá vỡ một cách thô bạo, bà lão ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy người trước mặt thì giọng run run: "Các vị đại gia...ông lão nhà tôi đột nhiên sinh bệnh, bạc kiếm được mấy ngày nay đều dùng để mua thuốc cả...Hôm nay vừa mới mở hàng, thật sự là không thể đưa cho các vị..."
Miệng hô mặt khỉ hùng hổ: "Ta quản lão già nhà bà có bệnh hay không bệnh chắc, ta chỉ cần phí bảo kê! Bà dựng quầy hàng ở phố mỹ thực thành bắc thì phải tuân thủ quy củ nơi này! Nếu không có bạc, quầy hàng này của bà cũng đừng hòng được bày ở đây nữa!"
Bà lão hơi hoảng sợ, vội vàng đưa tranh đường cho bé gái, nói: "Đứa trẻ ngoan, đi nhanh đi!"
Nói xong, bà lão buồn bã dụi đôi mắt muốn dọn quầy hàng về nhà. Thấy đám lưu manh đều không phải thứ tốt lành gì nên thực khách vây xung quanh bà lão cũng vội vàng tản ra, chỉ có Đường Nguyễn Nguyễn vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Nào ngờ tên miệng hô mặt khỉ lại cười hắc hắc, nói: "Bà lão, tranh đường này của bà không phải đồ để bán à? Không giao phí bảo kê mà còn muốn buôn bán, đây chính là phá hỏng quy củ của đại gia ta rồi!"
Hắn nói dứt lời liền đoạt lấy tranh đường trong tay bé gái, ném thật mạnh trên mặt đất!
"Hu hu hu! Nương, chim nhỏ của con!". Bé gái sợ hãi tới mức khóc thét lên, mẫu thân của bé gái cũng mang vẻ mặt kinh hoảng mà vội vàng ôm bé gái vào trong ngực an ủi. Thừa dịp tên lưu manh không có ý cản người, vội vàng ôm con bỏ chạy.
Bà lão thấy tranh đường bị đập nát trên mặt đất, run rẩy đứng lên và nói: "Các ngươi khinh người quá đáng! Đây là quy củ do ai định ra?"
Miệng hô mặt khỉ đã quen hoành hành ngang ngược, làm sao có thể nghĩ đến một bà lão mà cũng dám thách thức hắn? Vì vậy liền nói: "Lão tử chính là cháu vợ của Lý đại nhân Lý Cẩm Trình ở thành Ích Châu, lão tử chính là quy củ!"
Xung quanh bắt đầu có người xì xầm bàn tán: "Cháu vợ của Lý đại nhân...Vậy sao không ở thành nam mà lại tới thành bắc để rêu rao?"
"Thật là hiếp người quá đáng..."
Ngay cả dân chúng đều biết 'nam Cẩm Trình - bắc Vương Nhiên', nam - bắc chia để trị, không quấy nhiễu lẫn nhau.
"Không ngại nói cho các ngươi biết, thúc thúc của ta sẽ nhanh chóng thăng lên làm Chỉ huy sứ Ích Châu. Đến lúc đó dù là thành nam hay thành bắc, lão tử thích đi đến đâu liền đi đến đó! Còn đến phiên bà lão như ngươi dong dài sao!"
Dứt lời, hắn dùng sức đẩy bà lão một cái!
"Ôi...". Bà lão vốn đã đứng không vững, vừa bị hắn đẩy lập tức ngã về phía sau, ai ngờ được người khác đỡ lấy một cách chật vật. Khi bà lão nhìn lại, thấy là một cô nương xinh đẹp như tiên trên trời, bà nói với giọng run run: "Đa ta..."
Đường Nguyễn Nguyễn hỏi với vẻ quan tâm: "Bà bà, bà không sao chứ?"
Bà cố nội lắc đầu, nói: "Bà không sao...". Bà lão nhỏ giọng nói: "Lý công tử này đã quen xưng bá ngoài chợ, sẽ không để bất cứ ai vào mắt đâu. Cô nương nhanh đi đi, đừng để bị hắn dính vào..."
Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, dưới ánh nến đèn lồng của phố ăn vặt, miệng hô mặt khỉ có thể thấy rõ được người đang đỡ bà lão. Cô nương này đang trừng to đôi mắt hạnh, hai má như tuyết, lúc tức giận còn mang theo vài phần quật cường, dáng vẻ bất bình căm giận càng khiến cho tâm tình của tên miệng hô mặt khỉ thêm ngứa ngáy.
"Tiểu nương tử từ nơi nào tới? Dáng dấp lại xinh đẹp như vậy?". Tên miệng hô mặt khỉ chồm người tới, nhìn Đường Nguyễn Nguyễn với vẻ mặt bỉ ổi: "Chà chà...trời cao đối xử với ta không tệ nha!"
Đám lưu manh theo sau cũng trêu ghẹo: "Đại ca thật có diễm phúc! Ha ha ha!"
Trong đôi mắt đẹp của Đường Nguyễn Nguyễn như có ngọn lửa, quát lớn: "Các ngươi thật quá đáng! Ta thật sự muốn hỏi một câu, chính là Lý đại nhân cho ngươi cái quyền hoành hành ngang ngược như vậy sao!"
Tên miệng hô mặt khỉ lại tham lam nhìn Đường Nguyễn Nguyễn thêm vài cái, nói: "Ôi, sao đột nhiên tiểu nương tử lại quan tâm đến tiểu thúc thúc của ta? Chẳng lẽ muốn làm người của ta rồi sao?"
Dứt lời, hắn lập tức vươn tay ra muốn kéo Đường Nguyễn Nguyễn đi...
"Ôi!!!"
Âm thanh này quả thật là do con khỉ miệng hô này phát ra! Tay hắn ta còn chưa chạm được vạt áo của Đường Nguyễn Nguyễn, đột nhiên hắn nhìn thấy một luồng sáng lạnh lẽo khiến cho cổ hắn cũng cảm thấy rét lạnh. Vừa rồi nếu như tay hắn duỗi dài thêm nửa tấc nữa, e rằng sẽ bị thanh kiếm dài này đoạt đi tánh mạng. Hắn ta lùi lại vài bước, tự sờ vào cổ mình. Trên cổ đã có một chút vết máu, hắn lâp tức chấn động đến thất sắc, nhìn người vừa tới với vẻ oán hận.
Tần Tu Viễn mặc áo choàng dài màu xanh biển, tay cầm kiếm đứng hiên ngang che trước mặt Đường Nguyễn Nguyễn và bà lão. Hắn thậm chí chẳng thèm liếc mắt nhìn tên mặt khỉ miệng hô một cái, chỉ nhìn thẳng tắp về phía Đường Nguyễn Nguyễn: "Sao nàng lại chạy nhanh như thế? Cũng may là tìm được nàng."
Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn tới, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn, nhoẻn miệng cười với hắn.
Tên mặt khỉ mỏ nhọn thấy Tần Tu Viễn vẫn chưa để mắt đến hắn, cũng giận muốn sôi máu, nói: "Ngươi nghĩ ngươi là ai? Dám đối nghịch với đại gia ta?"
Đám lưu manh phía sau thấy hắn chỉ có một mình, cũng nóng lòng muốn thử khiêu khích hắn. Một tên lưu manh muốn cầm gậy gỗ trong tay đánh vào lưng Tần Tu Viễn, Đường Nguyễn Nguyễn hoảng hốt: "Cẩn thận phía sau!"
Tần Tu Viễn khẽ mỉm cười, hắn thậm chí chẳng thèm quay đầu lại mà đã vung kiếm lên đánh tên lưu manh đánh lén kia bay đến góc tường: "Ọc!". Hắn ta phun ra một ngụm máu.
Hắn vẫn đang nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, mắt phượng hơi nhướng lên, nói: "Nàng đang lo lắng cho ta sao?"
Đường Nguyễn Nguyễn hơi đỏ mặt, vội vàng nói: "Chàng...chàng có thể đánh nhau một cách chuyên tâm được không!"
Tần Tu Viễn mỉm cười: "Bọn họ không xứng!"
Sau đó hắn quay đầu lại, nhìn lướt qua đám lưu manh và lạnh lùng nói: "Còn ai muốn thử nữa không?"
Tên mặt khỉ mỏ nhọn hét lớn một tiếng: "Các huynh đệ, lên hệ cho ta!". Dứt lời, hắn ta còn nở một nụ cười xấu xa: "Cẩn thận một chút, đừng làm mỹ nhân của ta bị thương!"
Hắn vừa ra lệnh, bảy tám người đồng loạt xông lên. Tần Tu Viễn quyết đoán rút kiếm ra chiêu, một mình địch lại đám đông. Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng kéo bà lão ra sau quầy hàng trốn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt để quan sát tình hình đánh nhau.
Tần Tu Viễn tựa như một con rồng bay lượn, với võ nghệ của hắn mà muốn giải quyết mấy tên lưu manh này quả thực không cần tốn nhiều sức. Trong vòng ba chiêu, hắn đã đánh một nửa người ngã xuống đất. Lúc này, trong đám người đột nhiên có một tên lặng yên không tiếng động mà nhảy ra. Trong tay hắn ta cầm một con dao găm chờ cơ hội động thủ, chuẩn bị áp sát sau lưng Tần Tu Viễn!
Đường Nguyễn Nguyễn sợ tới mức khuôn mặt xinh đẹp tái đi: "A Viễn! Sau lưng có người!"
Tần Tu Viễn còn chưa kịp xoay người, đột nhiên có một đại hán khác từ trong đám người lao ra. Y vội chạy tới sau lưng Tần Tu Viễn, sau đó dùng tay không tiếp được dao găm của tên đánh lén, lại dùng sức ấn vào cổ tay tên kia một cái rồi đẩy lùi!
Trong lúc tên đánh lén lùi về phía sau, còn vùng vẫy kịp thời cắt một đao trên cánh tay người đại hán!
Tần Tu Viễn quay đầu nhìn, lập tức hiểu ra chuyện gì. Hắn vốn không muốn giết người, nhưng lúc này sát khí bắt đầu trỗi dậy, hắn vung kiếm lên đánh một đòn, tên đánh lén kia lập tức gục xuống. Tên cầm đầu mặt khỉ mỏ nhọn sợ tới mức tè ra quần, luống cuống bỏ chạy mất dạng.
Tần Tu Viễn nhìn thoáng qua cánh tay của đại hán, máu tươi vẫn cứ tuôn ra ào ạt. Y đang bịt chặt miệng vết thương, đau đớn đến nhíu mày. Tần Tu Viễn vội chắp tay, nói: "Đa tạ huynh đài tương trợ."
Đường Nguyễn Nguyễn sốt sắng chạy tới, nàng xem kỹ Tần Tu Viễn rồi gấp gáp hỏi: "Chàng không sao chứ?"
Tần Tu Viễn khẽ lắc đầu với nàng, Đường Nguyễn Nguyễn lại hỏi đại hán kia: "Đa tạ đại hiệp cứu giúp...Hay là để chúng tôi mời đại phu đến cho ngài..."
Nàng còn chưa nói xong thì có một nữ tử từ trong đám đông vội vàng chạy tới. Nàng ta vừa xuất hiện liền vén ống tay áo của đại hán lên, nhìn thấy miệng vết thương của y vẫn còn đang đổ máu, lập tức sợ hãi khiếp vía: "Phu quân, sao chàng lại bị thương?"
Đại hán dùng tay áo che miệng vết thương lại, vỗ vỗ tay nàng ta rồi nói: "Không có gì đáng ngại, phu nhân đừng lo lắng!"
Vị phu nhân kia mặc một thân áo váy màu đỏ tía, bụng nhô lên rõ ràng là đang mang thai. Nàng ta kéo tay đại hán, vẻ mặt dịu dàng nhưng tràn đầy lo lắng.
Đại hán chắp tay nói: "Chuyện này quả là không nên xảy ra ở địa bàn của bản quân, làm cho hai vị bị kinh sợ..."
Khóe môi Tần Tu Viễn khẽ nhếch lên: Tự báo danh tính? Thật ra cũng rất thú vị.
Trong đám người có tiếng nói khe khẽ...
"Đây chẳng phải là Vương đại nhân sao?"
"Vương đại nhân đúng là người tốt, vì cứu người mà còn bị thương!"
"Đứa cháu trai này của Lý đại nhân cũng thật là vô pháp vô thiên, cũng may còn có Vương đại nhân làm chủ cho bá tánh..."
Tần Tu Viễn bắt đầu đánh giá vị đại hán này. Trên người y mặc y phục luyện võ, dáng dấp cao lớn cường tráng, nước da ngăm đen. Trông khoảng 25 - 26 tuổi, lưng đứng thẳng tắp mang theo một loại khí thế của người trong quân. E rằng vị này đúng là Vương Nhiên.
Người xem náo nhiệt dần tản ra, bà lão cũng đã được thuộc hạ của Vương Nhiên sắp xếp ổn.
Tần Tu Viễn không chút biểu tình, nói: "Thì ra là Vương đại nhân, nghe danh đã lâu!"
Vương Nhiên khẽ gật đầu: "Không dám nhận!"
Đường Nguyễn Nguyễn và Vương phu nhân cũng hành lễ với nhau. Vương phu nhân nhìn chằm chằm Đường Nguyễn Nguyễn với vẻ mặt hâm mộ làm cho nàng cảm giác không được tự nhiên.
Vương phu nhân lại nói với Vương Nhiên: "Phu quân, chúng ta vẫn nên hồi phủ băng bó vết thương trước đi..."
Vương Nhiên gật đầu, nói với Tần Tu Viễn: "Hôm nay rất lấy làm tiếc vì chuyện này đã quấy nhiễu nhã hứng của hai vị. Nếu hai vị không chê, hay là tới phủ của ta uống một ly rượu nhạt xem như ta nhận lỗi với hai vị."
Tần Tu Viễn chần chờ một chút rồi khẽ mỉm cười: "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh."
Hắn đáp ứng một cách sảng khoái thật ra cũng ngoài dự kiến của Đường Nguyễn Nguyễn.
–Editor: Autumnnolove–
Trăng lạnh như nước, màn đêm lay động.
Phủ đệ của Vương Nhiên trông đơn giản hơn phủ đệ của các vị tướng thủ thành khác. Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn đi theo bọn họ vào đại sảnh, cũng chỉ gặp được một hạ nhân. Đường Nguyễn Nguyễn nghĩ thầm, Vương nhiên này quả nhiên là quan thanh liêm.
Quản gia an bày Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn ngồi ở chính sảnh, Vương Nhiên được phu nhân dẫn đi băng bó trước.
Tần Tu Viễn liếc nhìn ra sân, phát hiện ngoài đó bày mấy chiếc cọc gỗ và giá treo vũ khí. Trên giá có các loại binh khí, có vẻ như Vương Nhiên thường xuyên luyện võ. Đường Nguyễn Nguyễn cũng tò mò đánh giá viện này. Sau đó, chưa đầy một chung trà nhỏ thì Vương Nhiên đã dẫn Vương phu nhân quay lại.
"Hai vị, ngồi vào bàn đi...". Miệng vết thương của Vương Nhiên đã được băng bó xong, y khách khí mời Tần Tu Viễn vào chỗ ngồi.
"Còn chưa biết nên xưng hô với huynh đài thế nào?". Sau khi Vương Nhiên ngồi xuống, vội nâng chén ra hiệu.
Tần Tu Viễn cũng miễn cưỡng đáp lễ: "Tại hạ họ Tần, đây là phu nhân của ta - Đường thị."
"Thì ra là Tần huynh! Gặp nhau tức là có duyên...".Vương Nhiên uống một ngụm rượu, nghĩ gì nói đó: "Bản quan đã từng may mắn được phục dịch trong đội quân Tần gia, vô cùng kính trọng nhà họ Tần."
Còn quan hệ giữa Tần Tu Viễn và Tần gia thì y không hỏi đến.
Tần Tu Viễn khẽ cười: "Vậy sao? Không biết lúc đó huynh dưới trướng của tướng quân nào?"
Vương Nhiên xua tay nói: "Lúc ấy phục dịch dưới trướng của tướng quân Tần Tu Dật, chẳng qua chỉ là vô danh tiểu tốt nên không có ai biết đến ta."
Tần Tu Viễn đáp lời một cách không mặn không nhạt: "Đại nhân quá khiêm nhường."
Hai người lại hàn huyên đôi chút về quan điểm của bọn họ đối với thành Ích Châu. Tần Tu Viễn chỉ đơn giản vứt cho y mấy vấn đề, Vương nhiên đều đối đáp trôi chảy, rất có thành tựu, hai người trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ.
Trong lúc trò chuyện sôi nổi, đột nhiên có một tên lính chạy vào báo: "Đại nhân! Đại nhân!"
"Chuyện gì kinh hoảng? Không thấy ta đang chiêu đãi khách nhân sao!". Giọng điệu của Vương Nhiên hàm chứa chút ý tứ không vui.
Tần Tu Viễn thấy tên tính kia hình như có chút quen mắt, sau đó sắc mặt của hắn khẽ biến.
Tên lính kia tiến đến khom người nói sát bên tai Vương Nhiên: "Lý đại nhân tới...nói là...nói là có chuyện quan trọng tìm ngài."
Tần Tu Viễn cúi đầu uống rượu.
Vương Nhiên thầm tính toàn trong lòng, nói với Tần Tu Viễn: "Lần này Lý đại nhân...e rằng đến vì cháu trai của ngài ấy..."
Tần Tu Viễn chỉ cười mà không đáp.
Vương Nhiên nói với vẻ hiên ngang lẫm liệt: "Tần huynh, lát nữa nếu như Lý đại nhân đến đây để 'khởi binh hỏi tội' thay cháu trai mình thì cứ để một mình ta gánh chịu. Người nhà của Lý đại nhân đại nghiệp đại, cũng không dễ đối phó."
Tần Tu Viễn cũng cười cười, nói: "Vậy thì...đa tạ Vương đại nhân."
Đường Nguyễn Nguyễn thẩm nghĩ, vị Vương đại nhân này cũng không tệ. Người ta đã tìm tới cửa rồi mà y còn muốn bảo vệ bọn họ. Tần Tu Viễn liếc nhìn nàng một cái, khẽ lắc đầu một cách khó nhận ra.
Hắn còn chưa kịp nói gì thì thấy một vị nam tử mặc áo xanh bước vào từ cửa chính. Áo choáng đung đưa trong gió theo từng bước chân vội vàng, y lộ ra một tia tức giận.
"Đêm khuya Lý đại nhân tới chơi là có chuyện gì sao?".Vương Nhiên dù sốt ruột nhưng vẫn ung dung, đứng lên chắp tay chào hỏi.
- --
Sorry mọi người vì mình đã lặn hơi lâu, nhưng mình trở lại rồi nè. Chúc mọi người năm mới vui vẻ, thành công và khỏe mạnh.