Allen một bên nói “Xin chào”, một bên nói tiếp “Tạm biệt!”
Ngay lúc hắn nói “Tạm biệt”, Mike rốt cuộc nhớ ra từng thấy hắn ở đâu.
Trên bản phác họa của Peter, tái hiện chân dung một sát thủ.
___
Khi Allen gõ mở cửa, nhìn thấy nam nhân trẻ tuổi ánh mắt cảnh giác nhìn hắn.
Y rất anh tuấn, ăn mặc bình thường không điểm nào đặc biệt, nhưng rất kỳ quái, Allen nói thầm trong bụng, quả thật rất kỳ quái.
Rốt cuộc kỳ quái ở đâu, Allen nhất thời không rõ được.
Hắn mỉm cười nhìn nam nhân trẻ tuổi mở cửa này: “Xin hỏi đây là nhà của Andrew Keith?”
“Đúng vậy.”
Mike nhìn hắn, tuy con người xa lạ này đeo kính râm, nhưng nhìn có vẻ rất quen mặt, y không rõ mình đã từng gặp Allen ở nơi nào.
“Tốt quá, xin hỏi Andrew Keith hiện có nhà không?”
Mike trầm mặc một hồi, y nhanh chóng lồng ghép tình trạng hiện tại, người đột ngột đến thăm này là ai? Hắn chính là Johnny Donald sao? Không, hắn dường như lần đầu đến đây, vậy hắn là bạn của Andrew?
Rất khó tưởng tượng Andrew sẽ có mối quan hệ bình thường, nhân cách biến thái của gã hẳn là hình thành khi còn nhỏ, nếu gã có thể có một hai người bạn bình thường, có lẽ về mặt tinh thần đã có sự giải tỏa nhất định, không đến mức rơi vào trạng thái “cảm thấy rất cô đơn”.
Mike vừa suy nghĩ vừa đang chuẩn bị trả lời Allen, Andrew từ căn phòng bên trong bước ra.
“Là ai gõ cửa, Louis? Nhân viên tiếp thị sao?”
Trong tình huống bình thường sẽ không có người đến gõ cửa, đây giống với suy nghĩ của Mike, Andrew xác định không có bạn, hắn có lẽ là nhân viên tiếp thị hoặc là tên ngu ngốc gõ nhầm cửa.
Nhưng, ngoài dự đoán của Andrew, thanh niên đứng ngoài cửa mỉm cười với gã, thậm chí còn vươn tay chào hỏi.
Đường nét gương mặt hắn nhìn rất tuấn mỹ, Andrew nếu từng gặp hắn sẽ không thể nào quên được nam nhân như vậy.
Allen nhấc tay trái vốn đút trong túi nói: “Ồ! Xin chào, Andrew Keith tiên sinh.”
Andrew còn chưa kịp lên tiếng, bởi động tác tiếp theo của đối phương gã nằm mơ cũng không ngờ được.
Allen nâng cánh tay còn lại duỗi thẳng về trước, trong tay hắn cầm một khẩu súng ngắn tự động trang bị ống giảm thanh cùng ống ngắm chuẩn tia hồng ngoại, điểm hồng phát sáng nhanh chóng mà chính xác bò dần lên trên trán Andrew.
Allen một bên nói “Xin chào”, một bên nói tiếp “Tạm biệt!”
Ngay lúc hắn nói “Tạm biệt”, Mike rốt cuộc nhớ ra từng thấy hắn ở đâu.
Trên bản phác họa của Peter, tái hiện chân dung một sát thủ.
Mike biết bây giờ Allen lập tức sẽ nổ súng, trong nháy mắt dùng sức hất cánh tay hắn ra.
Một hồi tiếng súng rất khẽ, súng ngắn liên thanh qua thay đổi ít nhất ba viên đạn bắn vào bức tường sau lưng Andrew, Mike tóm được cổ tay cầm súng của Allen, khuỷu tay phải ghì xuống, dùng sức lực toàn thân vật ngã cơ thể đẹp đẽ của đối phương áp chế hắn.
Allen sau khi ném kính râm trong mắt toát ra sắc thái không ngờ, hắn quả thực không ngờ sẽ xảy ra tình huống thế này, nam nhân này thoạt nhìn tuy rằng không giống người thường, chẳng qua Allen vẫn nghĩ y chỉ là một “nam sủng” tương đối đặc biệt mà thôi, hắn điều tra Andrew một thời gian dài, gã đàn ông thần kinh bất thường này ngoại trừ thích đùa giỡn thân thể người khác gần như không làm gì cả.
Thật không ngờ gã còn có một “vệ sĩ” thân thủ không tồi.
Mike dùng đầu gối đè lên tay phải Allen, tóm cổ tay hắn đập mạnh xuống đất, bắt buộc hắn phải buông súng.
Nắm tay trái Allen ập tới khiến y không thể không dùng tay phải đón đỡ, sức mạnh này thật đáng sợ, Mike cảm thấy tay phải mình tê rần một trận, cả người ngã nhào sang trái.
Không ai nói nhiều lời dư thừa, đôi bên không một lời giằng co trong phòng khách.
Allen giành được tự do không phản kích lập tức, hắn nhấc súng tiếp tục nhắm vào đầu Andrew.
“Cố chấp cùng chuyên nghiệp của ngươi thực sự khiến ta khâm phục.”
Đùi phải Mike hướng lên hất trúng cổ tay Allen, súng ngắn tách khỏi ngón tay vung lên một vòng cung.
Allen thu tay nắm cổ chân Mike kéo ngã xuống đất, hắn chợt giật mình.
“Ta còn cho rằng chúng ta cùng nhất trí một mục tiêu.”
Allen cười, rút khẩu súng lục S&W từ mắt cá chân Mike, đồng thời chĩa vào y nói: “Trang bị cảnh sát, ngươi làm sao có được?”
“Đó không phải chuyện ngươi cần biết.”
“Ngươi đang đóng kịch sao? Cảnh quan?” Allen bật lẫy khóa nòng súng lục ổ xoay, chân hắn mạnh mẽ giẫm lên ngực Mike, lại hướng nòng súng sang bên cạnh, Andrew nhưng đã không còn ở đó.
Một tiếng lên đạn vang lên sau lưng.
Allen cảm giác dị vật dí vào thắt lưng hắn.“Bây giờ buông súng xuống.”
Andrew giọng điệu đắc ý truyền đến từ đằng sau, hơn nữa để tăng cường ngữ điệu, khẩu Shotgun trong tay gã thúc mạnh về trước một cái.
“Bất ngờ hôm nay thật là tầng tầng lớp lớp.”
“Mau buông súng xuống, bằng không ta cũng không đảm bảo ngươi toàn mạng, sát thủ tiên sinh.”
Ngón tay Allen buông ra, súng lục ổ xoay rơi xuống sàn nhà.
“Để ta đoán xem nào, nghe tiếng lên đạn, là Winchester Defender Model 1300?”
“Ngươi rất thông minh.” Andrew ở sau lưng hắn đè thấp thanh âm nói: “Nhưng bây giờ nghe rõ đây, thứ nhất, không được ta cho phép không được tùy ý nói chuyện, ta sẽ nổ súng, thứ hai, ngươi chỉ cần động một ngón tay, ta cũng sẽ nổ súng, nghe rõ chứ, Louis bảo bối, bao gồm cả ngươi nữa, thứ ba, tiếp tục giẫm Louis thân yêu của ta đừng thả ra, hắn vừa rồi gạt ta, ngươi lại dọa ta sợ, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các ngươi, đừng hòng nghĩ muốn thử năng lực bắn súng của ta, ta từng là quân nhân, súng ống với ta không là cái đinh gì cả, nghe rõ chưa? Nghe rõ rồi thì nói vâng, thưa ngài.”
Gã nói xong lại dùng nòng súng thúc vào eo Allen, Allen nhướng một bên mày nói: “Vâng, thưa ngài… ách…”
Hắn “ách” một tiếng rất dài, nhưng rốt cuộc chẳng nói gì.
Andrew không thấy sắc mặt hắn, nhưng khẩn trương hỏi: “Ngươi xem ra trái lại có rất nhiều lời nói muốn, ngươi muốn nói gì?”
“Ta không muốn nói gì cả, như ngươi mong muốn, ta sẽ ngậm chặt miệng mình lại.”
“Mau nói, tên khốn kiếp nhà ngươi, muốn ta cho một súng sao?”
Allen bật cười, hắn nói: “Ta đang nghĩ ngươi có thể giữ được bao lâu? Còn nữa, ta đang nghĩ đồng đội của cảnh quan này khi nào sẽ liên lạc với hắn, bọn họ ắt hẳn ở gần đây, cách một tiếng liên lạc một lần hay là nửa tiếng? Hắn mang theo bộ đàm? Hay là trực tiếp mang máy nghe trộm? Bây giờ có lẽ đã có người xông lên lầu, bọn họ khẳng định đều mang súng, bọn họ sẽ làm gì? Đá cửa tất cả khẩu súng đều chĩa về ngươi, hay là dùng flashbang khiến ngươi lóa mắt…”
“Như vậy ngươi sẽ toi đời trước tiên.”
“Có thể.” Allen khẽ gật đầu: “Rất có thể, nhưng ngươi cũng vậy.”
“Câm miệng.” Andrew vừa mắng lớn vừa nghĩ đến các loại khả năng trong lời nói của Allen, gã ý thức được lời Allen quả thực rất có đạo lý.
“Louis… Được rồi, ta biết đó không phải tên của ngươi, nói tên thật của ngươi.”
“Mike Elvis.”
“Ngươi muốn làm gì ta?” Andrew trừng y: “Ta sẽ không tha thứ cho ngươi, ta sẽ cho ngươi biết hậu quả lừa gạt ta, nói cảnh sát bao lâu ập tới?”
Mike nhìn sắc mặt gã biết gã không nói chơi, khoảng cách gần như vậy, Shotgun dùng đạn 12-gauge bắn thủng người Allen đồng thời cũng sẽ bắn y thành khối thịt vụn.
“Tối đa ba mươi phút, nếu như điện thoại hành động của ta reo, nhưng ta không nhận.”
“Được, nếu nó reo lên, ngươi biết phải làm gì chứ? Như thế, để cảnh sát vĩnh viễn đứng im đợi ở đó.”
Andrew một bên nói một bên suy nghĩ nên làm gì kế tiếp, gã không thể đồng thời khống chế cả hai, nhất là bọn họ dù cách thức hành sự khác xa nhau, nhưng đều là nhân vật nguy hiểm.
Gã không muốn bị Allen và Mike nhìn ra khẩn trương trong lòng, nhưng bây giờ phải ra mệnh lệnh tiếp theo, giằng co quá lâu chỉ mang lại hậu quả xấu.
Allen ánh mắt hơi xoay động, hắn cảm giác nòng súng sau lưng dường như chuẩn bị hành động.
“Đi lục soát người hắn, xem hắn có phải thực sự có máy nghe trộm, làm nhanh, nhưng đừng quên ta vẫn luôn ở đằng sau ngươi.”
Allen tuân theo lời Andrew chậm rãi cúi thắt lưng, hắn bắt đầu tỉ mỉ lục soát túi áo khoác của Mike, kiểm tra có thứ gì tương đối đặc biệt không, cuối cùng hắn tìm ra điện thoại hành động, bộ đàm cùng bút ghi âm.
Andrew cười nhạt: “Làm tốt lắm, bây giờ ngoại trừ điện thoại, những thứ khác mang đặt cạnh chân ta.”
Gã đợi Allen làm theo xong, lập tức giơ chân giẫm nát mấy thứ kia.
“Làm tốt lắm, tốt lắm.” Gã vừa nghiền nát những thứ kia vừa nhìn Mike.
Allen từ góc độ của hắn hơi liếc nhìn ra sau, hắn chú ý Andrew bởi vì động tác trên chân khiến cho tư thế cầm súng có chút biến đổi, hắn tin tưởng chỉ cần gạt ngã Andrew thì Mike cũng sẽ lập tức đoạt Shotgun trong tay gã.
Nhưng ngay lúc hắn sắp sửa hành động, cánh cửa vừa khép hờ bị người đẩy ra.
Một gã đàn ông vóc người cường tráng đứng ở đó, vừa đẩy cửa vừa nói: “Andy, ta quên mang quyển truyện về rồi, nó là bảo bối của ta đấy.”
Đợi đến khi nhìn rõ tình hình trong căn phòng, gã đàn ông này mới lộ sắc mặt kinh ngạc.
Andrew giống như phát hiện ý đồ của Allen, gã điều chỉnh lại nòng súng, tiếng cười theo sau mang theo ý ác ôn: “Johnny, ngươi biết không? Ta lần đầu vui mừng khi thấy ngươi đến chỗ ta như vậy, mau nhặt súng lên, chúng ta lại có chuyện để làm rồi.”
Mike nhìn thấy trên tay trái gã kia có một hình xăm, mảnh ghép cuối cùng hiện tại cũng đã ghép xong, nhưng nguy cơ chỉ là mới bắt đầu.