Tiêm Bạch Thâm Uyên

Chương 37: Chương 37: Phiên ngoại – Nhà hàng lạp xưởng ba chân




Lisa lần thứ ba rót nước cho y.

Thông thường mà nói, quán cà phê và nhà hàng không mấy hoan nghênh loại khách chỉ đến uống nước, nhưng người khách này là ngoại lệ. Lisa ba lần châm nước cho y, chỉ hỏi y muốn dùng gì vào lần đầu tiên.

Y dường như đang đợi người, tĩnh lặng ngồi ở vị trí gần cửa sổ nhìn ra đường phố, ánh mắt chăm chú nhìn cảnh vật bên ngoài. Y là một người đàn ông trẻ tuổi, con ngươi xanh lục khiến người yêu thích.

Ở sau quầy quan sát một vị khách sẽ không mang đến rắc rối lại cảnh đẹp ý vui thế kia, là một trong không nhiều niềm vui thích của Lisa.

Ba giờ chiều thứ năm, nhà hàng rất nhàn nhã.

Mike ngồi trên ghế kiên nhẫn chờ đợi, cốc thủy tinh đặt trước mặt đè lên mảnh giấy được gấp lại. Tờ giấy thô sơ ngả vàng, đại khái được xé xuống từ trên trang bìa sổ điện thoại công cộng nào đó, còn lưu lại dãy số điện thoại công ty không hoàn chỉnh. Mặt sau viết tên nhà hàng và thời gian, ký tên là A-S.

Lai lịch tờ giấy này cũng không kỳ lạ, không thông qua con đường bí mật nào, do nhân viên bưu điện bỏ vào hòm thư của cửa hàng mô hình Constance. Tuy rằng tất cả thư từ quan trọng của Luppy đều có nguồn gốc đặc biệt, nhưng một bức thư bình thường thì cũng không thiếu.

Thư gửi lại giống mẩu giấy ghi chú nhét vào trong bì thư cũ, dán tem, vận chuyển qua tay nhiều người đặt trên bàn người trung gian.

“Anh cho là có gì đáng nghi?”

Luppy nhìn y: “Tôi cho rằng mọi thứ đều đáng ngờ.”

“Đây là nét bút của anh ta sao?”

“Rất giống, nhưng nét bút có thể bắt chước.”

“Anh đã nói anh ta còn sống.”

“Đó không phải lời tôi nói, câu nói của tôi là, hắn ta đã sửa xong thiết bị theo dõi rồi.”

“Có gì khác nhau?”

“Có thể hắn dùng chút hơi tàn cuối cùng sửa xong thiết bị, sau đó toi mạng.”

“Luppy.”

“Không đùa. Anh có thể đến chỗ hẹn, nhưng phải cẩn thận. Bởi vì tôi nghĩ không ra nếu hắn ta còn sống, có lý gì lại giả thần giả quỷ như vậy.”

Luppy lại đưa mắt nhìn y: “Giữa các người có bí mật nào mà tôi không biết không:

Mike thoáng khựng lại rồi đáp: “Không có.”

“Tốt nhất không có, đừng để tôi cảm thấy anh cũng khả nghi. Tôi đồng ý hợp tác với anh chỉ mới chưa tới một tháng, còn Allen tôi đã tốn rất nhiều thời gian với hắn ta.”

“Tôi không có bí mật gạt anh, cho dù có, thì cũng chỉ là về mặt tình cảm, cá nhân, anh sẽ không muốn biết.”

“Tôi sợ nhất là cái này. Mang súng đến chỗ hẹn, tuy là tôi không biết nói sao với anh, nhưng anh cần phải biết, kẻ địch và đối thủ cạnh tranh trong nghề chúng ta vĩnh viễn không ít đâu.”

Có thể là một cái bẫy, một âm mưu được sắp đặt tranh thủ lúc Bạch Liệp Ưng xảy ra chuyện.

Xuyên qua cốc thủy tinh nhìn tờ giấy dưới đáy cốc, y và Luppy cộng tác không lâu, rất khó phán đoán suy nghĩ thực sự trong lòng hắn. Trước mắt cho thấy, hắn ta xem trọng tiền hơn mọi thứ.

Nhưng cho dù thế nào, Mike vẫn nghe theo nhắc nhở của hắn, bên dưới áo khoác giấu một khẩu súng ngắn.

Ngồi trong nhà hàng, y cảm nhận xúc cảm cứng ngắc lạnh lẽo tỏa ra từ khẩu súng. Hi vọng sẽ không dùng đến nó, bằng không cũng sẽ không chỉ là nguy hiểm.

Lá thư viết là ba giờ rưỡi, trong căn nhà hàng nhỏ có chút vắng người này, đã sớm qua giờ cơm trưa, lại chưa tới giờ ăn tối, cửa hàng gần đó khách khứa thưa thớt, trường học vẫn đang học, đường phố thoáng đãng.

Nếu hắn đến sẽ đi từ góc nào?

Không ai biết.

Cũng không ai biết hắn có thật sự đến không. Mike cảm thấy cách nhìn của Luppy đối với chuyện này vừa khách quan lại vừa cẩn thận, không để lộ quá nhiều cảm xúc đối với sự sống chết của cộng sự tiền nhiệm. Còn Mike thì lại quá kích động, có khi y thậm chí cảm giác bản thân quá mức mong chờ mà run rẩy. Thời gian chậm rãi nhích gần, cảm giác này lại càng thêm rõ ràng. Kể ra người trung gian thờ ơ chuyện này cũng đúng, bất kỳ cảm xúc nào vật lộn giữa hi vọng và thất vọng cũng đều không cần đánh đổi quá nhiều.

Mike nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, thầm nghĩ có lẽ hắn sẽ đến muộn hơn chút. Phục vụ lần thứ tư rót nước cho y, nhưng cốc của y vẫn còn đầy.

Lisa cố lấy dũng khí đưa một tờ giấy ăn ghi lại số điện thoại của mình: “Tôi là Lisa Percy, nghỉ thứ ba, có thể gọi cho tôi không?”

Mike hơi bất ngờ nhìn cô, lúc này chợt có người đẩy cửa vào.

Lisa giật mình, theo bản năng nói: “Hoan nghênh quý khách.”

Tảng đá trong lòng Mike rơi xuống, ban đầu cũng giống như Lisa, đều giật mình ngạc nhiên. Sau lại giống như ngày đó bên ngoài sơn động ở vùng núi lạnh lẽo không người ngửa mặt nhìn trời, không phát hiện bản thân đã rơi lệ, lúc này y cũng không phát hiện bản thân đã mỉm cười.

Allen bước tới, mắt nhìn đồng hồ, dường như xác định mình không đến trễ, tiếp theo nhìn thẳng hướng Mike.

“Chào!”

Hắn kéo cái ghế, mỉm cười bảo Lisa: “Cà phê, thịt muối và bánh rán.”

Lisa rút lại khăn giấy, đáp: “Được.”

“Tôi cũng dùng cà phê.”

Mike nói: “Cám ơn cô, Lisa.”

Giọng nói dịu dàng xoa đi cảm giác xấu hổ, Lisa thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Không cần khách sáo, sẽ có ngay.”

Khi trên bàn chỉ còn lại hai người, bỗng nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.

Allen nhìn y, y cũng nhìn lại Allen.

Nên nói gì mới được đây. Mike thầm nghĩ, bàn thời tiết có phải quá ngốc nghếch không, đã liên tiếp một tuần không có ngày nắng rực rỡ rồi.

Hắn xem ra cũng không tệ lắm, không có di chứng sau trọng thương. Nhưng làm sao hắn thoát được kiếp nạn, có nên hỏi thăm tình hình thương thế trước không?

Rất nhiều câu hỏi quẩn quanh trong đầu bên bờ môi y, nhưng cuối cùng nói ra khỏi miệng lại là một câu:

“Allen?”

“Là tôi.”

“Anh còn sống.”

“Sống rất tốt.”

Allen nói: “Nhưng tôi chết đói rồi.”

Mike cười rộ lên.

Thật giống như cùng người bạn mới gặp hôm qua hẹn nhau ăn một bữa tối thoải mái tự nhiên. Quả là khó tin, nhưng hắn từ trước nay vẫn luôn khiến người khác bất ngờ.

“Tôi lo lắng anh sẽ không đến.”

“Vì sao?”

“Bởi vì quá kỳ lạ, anh gửi một bức thư, không đề người nhận.”

Mike nói:

“Gửi đến cửa hàng mô hình, tôi nghĩ là gửi cho Luppy.”

“Nhưng hắn ta tuyệt đối không đến.”

“Anh cho rằng ai sẽ đến?”

“Không biết, có thể là anh, có thể là người khác. Khi nghe nói Bạch Liệp Ưng mới thay người, có biết cảm nhận đầu tiên của tôi là gì không? Tức giận, tôi nghĩ ai có thể khiến cho Luppy thay đổi chủ ý nhanh như vậy, cái tên khốn vô tình kia, ai có thể chịu được hắn. Rất vui lại là anh, nếu đổi là người khác, tôi còn phải dạy dỗ hắn trước mới được.”

“Anh đã đi đâu?”

Mike hỏi, đây là vấn đề hắn quan tâm nhất.

“Khi tôi quay lại đã không thấy anh.”

“Tôi tránh đi một lát.”

Allen nói: “Nếu như bị cảnh sát bắt được, kết quả không mấy hay ho.”

“Xin lỗi, tôi chỉ muốn cứu anh.”

“Tôi biết.”

Đôi mắt xanh biển hiếm khi sáng ngời chăm chú nhìn y:

“Nhưng tôi là kẻ bất tử, Allen Scott vĩnh viễn bất tử.”

“Đây chỉ là anh tự biên tự diễn tự luyến bản thân. Nếu anh nhìn thấy bộ dạng mình lúc đó, nhất định cũng hoảng sợ.”

Allen suy nghĩ rồi nói:

“Làm anh hoảng sợ rồi?”

“Một quãng thời gian đúng là như thế.”

“Có thể làm cho một cảnh sát dày dặn kinh nghiệm hoảng sợ có phải đáng để kiêu ngạo không?”

“Không có gì đáng để kiêu ngạo cả, tôi đã không còn là cảnh sát.”

Allen im lặng hồi lâu nói:

“Nếu anh không muốn như vậy, có lẽ vẫn còn cơ hội trở về.”

“Đây là điều tôi muốn.”

Mike trả lời: “Tôi suy nghĩ rất lâu, tuyệt đối không phải quyết định tùy tiện.”

“Anh là một cảnh sát tốt.”

“Lúc trước từng vậy.” Trước khi bắn chết Andrew Keith.

Trên đời không có ai vạch rõ giới hạn như y, cái tên Andrew Keith giống như một bức tường không thể vượt qua, vạch rõ sinh mệnh của y thành hai —— trước và sau.

“Cuộc đời cảnh sát của tôi đã kết thúc, tiếp theo là Bạch Liệp Ưng.”

Allen nhìn Mike không chớp mắt.

Hắn rất vui mừng, khóe miệng mỉm cười, đôi mắt cũng cười, nếu giây sau hắn cười phá lên như không có ai bên cạnh cũng không mấy ngạc nhiên. Nhưng cuối cùng hắn vẫn kiềm chế được, Lisa bưng cà phê, thịt muối và bánh rán tới.

“Tôi quả thật đói quá, không hề lừa anh.”

Allen nói: “Bác sĩ không cho tôi ăn thứ gì ngon lành cả.”

“Anh còn có bác sĩ.”

“Đúng, bằng không sao tôi qua khỏi được.”

“Tôi nhớ là cảnh sát từng phát lệnh truy nã anh.”

“Tôi cũng nhớ, vẽ khá giống.”

Mike nhìn hắn, Allen giải thích:

“Muốn cho người ta tin anh cũng không khó, đặc biệt đối phương là một bác sĩ nữ giàu tình yêu.”

Câu chuyện như vậy quả thật không ít, hơn nữa không chỉ tồn tại trong tiểu thuyết và phim ảnh. Mike hoàn toàn có thể tưởng tượng vị bác sĩ kia làm sao ngăn cản nội tâm giao chiến để giúp đỡ một sát thủ trọng thương.

Tốt lắm, cảm ơn bác sĩ.

Allen ra sức đối phó thịt muối và bánh rán, ăn no nê xong mới dừng lại. Mike yên lặng nhìn hắn, nguy hiểm đã trôi qua, thật không dám tưởng tượng bọn họ còn có thể có cơ hội ngồi ăn trong nhà hàng như người bình thường, hưởng thụ ánh nắng buổi trưa, nhâm nhi mùi vị thức ăn, nói những chuyện đã lâu không gặp.

Allen càn quét sạch sẽ thức ăn trên bàn, hớp tách cà phê, lại hỏi Mike:

“Tôi uống nước của anh được không?”

“Được chứ.”

Mike đẩy cốc thủy tinh trên bàn sang hắn. Y bằng lòng chia sẻ mọi thứ với hắn.

Allen thỏa mãn nói:

“Nhìn này, toàn thân lành lặn.”

Mike mỉm cười, đúng thế, hắn toàn thân lành lặn, đây là điều tốt đẹp nhất.

Bọn họ trò chuyện đến chiều, Lisa không ngại quấy rầy nhiều lần rót nước cho bọn họ.

Bóng đêm buông xuống, một chiếc xe cảnh sát dừng ngoài cửa. Để tránh phiền phức, bọn họ đành phải từ cánh cửa khác rời khỏi nhà hàng.

Con hẻm yên ắng không người, chỉ còn chút ánh sáng mờ ảo phản chiếu từ đèn đường đằng xa.

Allen ẩn mình trong bóng râm tòa nhà, khi lệnh truy nã vẫn còn chưa phai mờ trong trí nhớ mọi người, tốt nhất cẩn thận vẫn hơn. Khi hắn tránh khỏi vũng nước đi tiếp, Mike gọi hắn một tiếng.

“Allen.”

Hắn quay đầu lại, đón hắn là cái ôm thật chặt.

Mike ôm chặt lấy hắn.

“Chào mừng trở về.”

Allen mỉm cười, cũng ôm chặt y.

“Tôi đã lo anh không quen như vậy, tôi còn lo đó chẳng qua là tình cảm nảy sinh trong đường cùng…”

“Im đi Allen.”

“Được rồi.”

Màn đêm cũng ôm trọn lấy hai người.

Tầng hầm bên dưới cửa hàng mô hình Constance, Luppy tìm kiếm ghi chép báo án ngày đó, không có ghi chép nổ súng.

“Phương diện tình cảm, cá nhân.”

Hắn chẳng thèm để tâm nói:

“Dùng hơi tàn cuối cùng để sửa xong thiết bị theo dõi, kết quả vẫn không chết được à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.