Allen băng qua bụi cây ẩm ướt, không khí tươi mới sau cơn mưa bao trùm khu rừng rộng lớn tĩnh lặng.
Hắn cảm giác đã trở lại chính mình.
Lại là Allen Scott.
Sát thủ máu lạnh, không quá khứ, chỉ nhìn vào hiện tại, cũng không cần suy nghĩ tương lai.
Một kẻ cỏn con chỉ đáng năm vạn, tội phạm đồng tính lại biến thái cuồng sát, chuyện này rất dễ giải quyết. Nhưng không hiểu tại sao, mỗi khi nghĩ đến chuyện này, cảm giác kích động khó hiểu lại xẹt qua đáy lòng.
Allen muốn giải quyết Andrew Keith, sau đó quay lại.
Quay lại đâu?
Trong đầu hắn không ngừng hiện lên biểu tình bị thương của Mike.
Chẳng lẽ bởi vì lần ân ái kia, anh yêu tôi rồi?
Rốt cuộc là ai yêu ai? Hay là hắn chỉ yêu chính mình?
Allen đột ngột dừng bước, ánh mắt quét dọc hai bên, cấp tốc xoay người giơ súng chĩa về phía trước. Thế nhưng sau lưng hắn không một bóng người. Gió nhẹ càng gia tăng tình cảnh vắng lặng, tiếng gió sào sạt liên tục nhấn mạnh không gian trống trải lạnh lẽo này.
Bây giờ không phải lúc nghĩ ngợi lung tung, tuy rằng trong đêm mưa sấm chớp ngày hôm qua hắn cùng đối thủ đều không buông tha cho đối phương, nhưng Allen vẫn có thể từ trong mưa đạn phân biệt được là loại vũ khí nào, bọn chúng ít nhất có một kẻ có súng tiểu liên HK MP5, chính phủ quả thật nên quản lý chặt chẽ những chợ đen ngấm ngầm này.
Allen chợt nghĩ đến cửa hàng mô hình Constance, nghĩ đến Luppy Troisi cùng người phụ nữ của hắn ta Judy, nghĩ đến gã to con Quentin.
Hắn vừa nghĩ vừa quan sát xung quanh.
Ngay lúc này, đầu đạn liên tiếp bắn về phía hắn.
Allen vọt sang trái, tay trái đè xuống bãi cỏ ướt sũng, viên đạn gần như sượt qua mắt cá chân.
Ba phát bắn tỉa, nối đuôi nhau bắn ra lần nữa, Allen nấp đằng sau gốc cây lá kim, hô hấp hắn vững vàng, không chút hỗn loạn. Băng đạn trong khẩu Shotgun vẫn đầy ắp, hắn có tám phát đạn có thể đọ cùng bọn Andrew.
Allen nhìn rõ tình hình, hắn đứng dậy, nhảy nhào sang một cái cây khác gần đó.
Khi thân ảnh hắn bại lộ trong tầm ngắm của kẻ cầm súng, tiếng súng lập tức liên tiếp vang lên.
“Trình độ nghiệp dư.”
Bắn mù quáng thế kia, sẽ nhanh chóng hết sạch đạn, Allen dựa lưng vào thân cây tính toán số lượng đạn súng tiểu liên đang nằm trong tay đối thủ, hắn không tin dưới tình huống hiện tại, bọn chúng còn có thể mang theo hộp tiếp đạn dự phòng.
Lại lần nữa thay đổi địa điểm ẩn nấp, Allen trông thấy rõ phương hướng bắn hắn, Donald mang biểu tình điên cuồng không thể kiềm chế xả súng về phía hắn. Ẩn nấp sau thân cây, số lần bắn của Donald đã vượt quá năm lần, dung lượng đạn chắc hẳn ba mươi viên.
Allen nhặt viên đá ném sang bụi cây bên cạnh, lập tức nghe thấy dãy tiếng súng không mục đích, xem ra tinh thần của gã đang rơi vào trạng thái sụp đổ.
“Tốt lắm.”
Khóe miệng Allen chợt lóe nụ cười mỉm: “Bây giờ đánh cược vận may.”
Hắn chậm rãi bước ra khỏi thân cây, khi Donald nhìn thấy hắn lập tức lộ vẻ ngạc nhiên. Nam nhân này nhất định điên rồi, không ngờ thảnh thơi phơi bày bản thân trước nòng súng đối phương như vậy.
“Đứng im, nếu không ta sẽ nổ súng.” Hơi thở gã ngắt quãng cất giọng uy hiếp.
Nhưng Allen căn bản không nghe lệnh gã, vừa bước lại gần vừa nói: “Nổ súng đi, lời thoại đứng im này, không phải do ngươi nói, đó là câu nói chuyên dụng của cảnh sát.”
“Không được đến gần!”
Donald lạc giọng, lập tức bóp cò, viên đạn rời nòng súng bắn về phía Allen.
Allen chạy sang bên cạnh, động tác của hắn mau lẹ như thế, Donald gần như không kịp ngừng bắn để ngắm chuẩn lần nữa, chỉ có thể bóp cò súng một bên xả súng một bên cầm khẩu súng đuổi theo Allen.
Liên tiếp ba lần bắn, chín phát đạn cuối cùng biến mất vào rừng cây đằng sau, thậm chí không còn tóe ra tia lửa, chỉ thiếu chút nữa, nòng súng đã có thể đuổi kịp tốc độ Allen, đáng tiếc chính là băng đạn đã hoàn toàn trống rỗng.
Donald vẫn hao hơi muốn nổ súng, nhưng băng đạn trống rỗng không cách nào thỏa mãn mong muốn của gã, gã sợ hãi hét lớn, ném súng quay đầu chạy.
Allen nổ súng bắn vào chân trái Donald, đạn 12 gause xuyên qua xương đùi, khiến gã còn chưa kịp cảm nhận đau đớn đã ngã lăn xuống đất. Donald đau đớn giãy dụa cuộn người, mồ hồi toát đầy đầu, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng loạn trước khi chết.
Allen bước lại, dùng một chân giẫm lên chân bị thương của gã. Đau đớn kịch liệt khiến Donald không nhịn được phát ra tiếng thét chói tai, điên cuồng vặn vẹo, cuộn người dùng hai tay nắm mắt cá chân Allen.
“Đau lắm sao?”
Allen lạnh lẽo nhìn gã: “Trước nay ngươi chưa từng nghĩ bị người khác giày vò đau đớn đến vậy phải không.”
Hắn quan sát vẻ mặt đau đớn rất nhỏ của gã đàn ông này, đột nhiên cảm thấy dường như rất buồn nôn.
“Phát súng này là vì những người đã chết bởi hành vi độc ác của ngươi và Andrew, ta không quen bọn họ, không tồn tại oán hận, cho nên chỉ mang đến trừng phạt nhẹ nhất cho ngươi.”
Nòng súng Shotgun nhắm vào dương vật Donald, thứ vũ khí làm người hoảng sợ kia khiến gã đàn ông đang bị đau đớn giày vò chợt tỉnh táo toàn thân tuôn đầy mồ hôi lạnh.
“Đừng, đừng làm vậy, ngươi điên rồi, tội phạm giết người.”
Allen không chút để ý tiếng mắng chửi của gã, trong con ngươi màu lam lạnh lẽo gần như sắp ngưng tụ thành khối băng tản mác sắc lạnh khiến người tuyệt vọng.
“Còn phát súng này, là vì Mike Elvis cảnh quan, ngươi hãy nhớ, bởi những chuyện ngươi đã làm với hắn nên ngươi mới phải hứng chịu cực hình này, đao phủ thật sự cũng không cần mang mặt nạ, bọn họ có thể mỉm cười chặt đầu người, có thể không chút gánh nặng tâm lý thu hết biểu tình của bọn ác ôn trước lúc chết vào tầm mắt.”
“Păng” tiếng súng vang dội, máu tươi cùng thịt vụn bắn tung tóe trước mặt Allen.
Donald phát ra tiếng rú tê tâm liệt phế, gào thét thảm thiết giống như khi dã thú bị săn bắt đồng thời đâm sống mà chết. Allen bỏ chân, Donald mặc dù gào thét quằn quại trên đất, nhưng không ngất xỉu, Allen cũng không muốn làm gã bất tỉnh mau như vậy, hắn hỏi: “Andrew ở đâu?”
Donald vốn không thể trả lời, tốn khoảng thời gian rất dài mới thích ứng với đau đớn, nhưng cơn đau này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của gã. Allen lặp lại lần nữa, hỏi: “Gã Andrew Keith kia, đang ở đâu? Nếu ngươi còn không nói, ta sẽ bồi thêm một phát súng nữa ở cái nơi dơ bẩn kia của ngươi.”
Ý thức Donald bắt đầu mơ hồ, gã thà rằng mất đi tri giác, cho dù chết ra sao cũng được, nhưng lời nói của Allen thật sự khiến gã quá sợ hãi, gã cũng từng giúp Andrew giết người ngược đãi thân thể người khác, nhưng so với Allen, thủ đoạn của bọn chúng quả thật quá ngây thơ.
Donald cố gắng giữ lại chút ý thức của mình để có thể trả lời câu hỏi của hắn.
Gã ngắt quãng nói: “… Ngươi muộn rồi… Andy… Andy biết các ngươi… trốn ở đâu, hắn biết, hắn đi rồi… Ngay khi, ngay khi… ngươi bỏ đi… Ha ha ha…” Gã bất chợt cười vang, tiếng cười như đang nức nở kích thích màng nhĩ Allen, hắn nghe Donald không ngừng lặp lại nói: “Andy sẽ không buông tha các ngươi… các ngươi là con mồi của hắn… Ha ha ha… Ta… Ta…”
Giọng nói đứt quãng, đau đớn cuộn tròn trên đất, cơn đau kịch liệt cuối cùng khiến gã bất tỉnh.
Hô hấp Allen chợt trở nên gấp gáp, hắn cảm giác giống như rơi vào hầm băng buốt lạnh, toàn thân đều bắt đầu run rẩy lẩy bẩy. Hắn cư nhiên dây dưa lãng phí nhiều thời gian như vậy với gã đàn ông thấp hèn như con kiến này ở đây.
Niềm vui báo thù quả thật từng tràn ngập trong thể xác lẫn linh hồn hắn, nhưng lời của Donald lại khiến hắn ngạt thở.
“Andrew Keith!”
Hắn thề chỉ cần vừa nhìn thấy Andrew sẽ lập tức nổ súng, mặc kệ gã đang làm gì, mặc kệ gã biết chuyện gì.
Allen có thể vứt bỏ mọi thứ, nước mắt của hắn, vết thương của hắn, tội lỗi của hắn. Ngoại trừ gã đàn ông phá nát tuổi thơ và gia đình hắn kia, Allen chưa từng căm hận một người giống như hiện tại.
Hắn thầm nghĩ giết Andrew.
Allen nhảy qua cơ thể nằm trong vũng máu của Donald, phóng như bay về phía sơn động bọn họ ẩn náu.
Chúa phán, bởi vì ngươi báo thù hắn, dùng lòng hận thù gột rửa thù hận, vĩnh viễn chìm đắm trong oán thù, các ngươi phải chịu hủy diệt.