Tiêm Bạch Thâm Uyên

Chương 26: Chương 26: Truy đuổi sụp đổ




“Ngươi vốn muốn đi giết hắn, tại sao bây giờ đổi thành có chuyện muốn hỏi hắn? Các ngươi đã xảy ra chuyện gì?”

“Ngươi hỏi nhiều quá đó, Mike Elvis cảnh quan, ngươi tại sao lại quan tâm ta đến vậy? Cho dù ta muốn giết hắn hay muốn chất vấn hắn, cũng là chuyện không liên quan đến ngươi, hay là nói bởi vì lần làm tình kia, ngươi yêu ta rồi…”

____

Klein G Allott.

Chuyên gia bom mìn, thời kỳ chiến tranh chấp hành nhiệm vụ đánh phá của tiểu đổi A-STA, lấy đơn vị độc lập tác chiến thành công phá hủy thiết bị quân sự quan trọng của quân địch, trên phương diện lắp đặt bom mìn là một người nổi tiếng.

Khi Mike nhìn thấy cái tên này trên thuốc nổ dẻo ở bức tường phòng giặt ủi, y lập tức kết nối giữa gã và Andrew.

Giữa bọn họ tồn tại quan hệ chiến hữu mật thiết?

Klein chỉ dẫn cho gã lắp đặt bom mìn thế nào?

Đây chắc chắn là một kẻ cuồng bom, gã viết tên mình lên từng tác phẩm đắc ý của mình, giống như đem bản thân dung hòa vào trong chất nổ. Thuốc nổ trên bức tường lắp đặt vô cùng hoàn mỹ, đã được tính toán chuẩn xác, có thể thấy Andrew cũng không dọa suông bọn họ, chỉ cần gã kích nổ, không chỉ có thể khống chế phạm vi phát nổ, ngay cả mức độ tàn phá cũng nằm trong tính toán.

“Hy vọng hắn không làm vậy ở nơi khác.”

Mike đi ra, nhanh chóng lên lầu, y biết Allen nhất định sẽ giết chết Andrew, nhưng không hiểu tại sao đến bây giờ vẫn không nghe thấy tiếng súng.

Bọn họ đang nói chuyện gì?

Nếu như muốn để Andrew trọn vẹn cảm nhận sợ hãi trước lúc chết, vậy thì thời gian cũng quá dài rồi. Mike cảm thấy có phần không hợp lý, trong nháy mắt y bước lên lầu, nhìn thấy ngón tay Andrew kề sát bên người, ấn vào thiết bị kích nổ.

“Allen, mau tránh ra.”

Y chỉ kịp hô lên như vậy, nhưng tiếng nổ lại càng nhanh chóng và vang dội hơn xa y.

Sau một trận khói thuốc, y thấy Allen nằm trên đất, mảnh vỡ bức tường phần lớn bao trùm lên người hắn và mặt đất xung quanh, Andrew chật vật bò dậy, vượt qua cửa sổ ban công, từ tầng hai nhảy xuống.

Mike chạy ra ban công nhìn xuống dưới, Andrew mặc dù ngã sấp xuống, nhưng dường như cũng không bị thương gì, đống rơm rạ trên đất giảm nhẹ sức nặng rơi xuống, gã nhanh chóng đứng dậy, kế đó chạy vào căn phòng bên dưới.

“Allen!”

Mike quay lại trong phòng, hất đống gạch vụn nhìn thấy Allen chỉ bị trầy xước nhẹ, thần kinh phản xạ của hắn quả thực khiến người tán thưởng.

“Mã thất tiền đề.” (Ngựa mất móng trước: Ý nói vô tình phạm phải sai thầm dẫn đến thất bại)

Allen ngồi dậy, phủi tro bụi trên mái tóc: “Không ngờ lại bị thủ đoạn nho nhỏ của hắn đùa giỡn.”

“Ta rất muốn biết nguyên nhân, nếu ngươi thường xuyên thất thủ, không thể nào còn sống đến hiện tại.” Mike nhìn hắn hỏi: “Ngươi nói gì với hắn?”

“Chuyện ông bạn cũ.”

Allen nói xong trả lại súng cho y: “Nhặt được ở dưới, cảnh sát mất súng phải viết báo cáo, ta biết rất phiền phức.”

“Cảm ơn.” Mike nhận súng, kiểm tra đạn bên trong, rồi nói: “Chúng ta phải lập tức rời khỏi đây.”

“Tại sao?”

“Bởi vì Andrew bắt đầu muốn phá hủy căn nhà này rồi.”

Tiếng y vừa dứt, chợt nghe thấy tiếng nổ vang liên tục không dứt truyền từ bên dưới lên, căn phòng sản sinh một trận lung lay dữ dội, nóc nhà trút xuống một mảnh bụi phấn. Khi Allen chạy đến cầu thang, tiếng nổ mãnh liệt, ánh lửa men theo sóng nhiệt liếm sạch mọi thứ, bức hắn lần nữa quay lại trong phòng.

“Đi đường tắt.”

Mike chỉ ban công, tầng một đã thiêu rụi hoàn toàn, đống rơm khô nhanh chóng bốc cháy, mỗi một giây chần chừ, đường lui sẽ bị nuốt chửng từng chút một, đợi đến khi ngọn lửa bén lên tầng hai, bọn họ sẽ không còn đường thoát.

Allen bám khung cửa lướt nhìn bên dưới, bây giờ chỉ có đống đất trống bên trái, hắn trèo lên lan can nói: “Ta xuống trước.”

Mike gật đầu: “Được, nhưng ta không cần ngươi ở dưới đỡ ta.”

Sau khi Allen nhảy xuống, Mike cũng nối gót nhảy theo, thân thể vẫn chưa khôi phục hoàn toàn bởi vì đôi chân vô lực mà khụy xuống, Allen thuận tay đỡ y một phen.

“Bây giờ ngươi có thể đi báo cánh sát, gọi đồng nghiệp của ngươi đến thu dọn tàn cục đi.”

Allen cầm súng trong tay đi tìm lối vào căn nhà.

“Ngươi muốn làm gì?”

“Ta đi tìm Andrew Keith, hắn vẫn ở trong nhà, ta biết, hắn chỉ cho nổ tầng trên, vẫn còn giữ lại tầng hầm, ta còn chuyện muốn hỏi hắn.”

Mike im lặng, y biết mình hiện tại không cách nào liên lạc được với cảnh sát, nơi đây không chỉ cắt điện hơn nữa không có điện thoại, xe của Donald cũng đã nổ tan tành, muốn rời khỏi nơi đồng hoang mông quạnh này men theo quốc lộ ít nhất phải đi bộ hơn ba mươi cây số.

Y hiện tại duy nhất hy vọng trên người Andrew có mang theo di động, nghe Allen nói vậy, cũng không nghĩ ngợi hắn có chuyện hệ trọng nào nhất định phải moi từ trong miệng Andrew ra, bám sát đi vào căn phòng dày đặc mùi thuốc nổ.

Thế nhưng mọi chuyện cũng không đơn giản như Allen nghĩ, Andrew là một kẻ quỷ quyệt còn hơn cả suy đoán của hắn, gã từng trải qua chiến tranh hơn nữa còn sống đến nay, có rất nhiều cách có thể giúp gã tìm được đường sống từ cõi chết.

Cửa tầng hầm vẫn mở toang, Donald bị điện giật ngất xỉu đã không còn ở đó, Andrew vẫn chưa kịp cho nổ tầng hầm, thế nhưng gã lại cùng Donald bỏ chạy khỏi căn nhà.

“Hắn trốn mất rồi, chết tiệt.” Allen rời khỏi tầng hầm, ngọn lửa càng bùng cháy mãnh liệt hơn, phần lớn bức tường đổ sập, cản trở lối đi của bọn họ.

“Mau rời khỏi đây.” Mike dùng tay cản khối tường nhỏ rơi xuống, Allen một chân đá văng cửa sổ bằng gỗ cùng y xông ra ngoài căn nhà gần như sụp đổ.

Bọn họ đứng bên ngoài cách xa cái nơi nồng nặc mùi khói hít thở không khí thoáng đãng trong lành.

“Ngươi đoán xem bọn chúng sẽ chạy hướng nào?”

Allen vừa hít thở vừa hỏi, Mike nhìn khu rừng tăm tối trước mặt đáp: “Đó là nơi duy nhất có khả năng, Andrew đã bị truy nã, hắn cho dù đi con đường nào đều sẽ đụng phải truy nã của cảnh sát, nhưng nếu đi vào nơi đó có thể tránh né tầm mắt cảnh sát hiệu quả nhất.”

“Được, nghe nói ta cũng bị truy nã đúng không?” Allen đứng dậy đi về phía khu rừng.

Mike rất rõ ràng nhìn thấy một tia rối loạn đang vùng vẫy bên bờ vực sụp đổ trong đôi mắt hắn, đây gần như là tình huống không thể nào xuất hiện, dù cho bị cầm tù hay rơi vào khốn cảnh sinh tử, Allen đều giữ vững sự bình tĩnh nhất quán, đôi mắt hắn vĩnh viễn trong suốt và thấu đáo không hỗn loạn, Mike gần như không tưởng tượng được sát thủ lạnh lùng kỹ thuật vượt trội này sẽ có nhãn thần liều mạng như vậy.

Loại hỗn loạn này quả thực có thể bóp nghẹt y, thế nhưng đây là thù hận đối với Andrew Keith sao?

Mike cho rằng bản thân chịu đựng giày vò vượt xa hắn, thế nhưng y khống chế chặt chẽ luồng oán hận này, lý trí của y chiến thắng sự tàn phá chịu đựng trên thân thể, cho nên y không cách nào lý giải được oán hận của Allen.

Hắn giống như thề không bỏ qua.

“Ngươi xông vào như vậy khác nào tìm đường chết, trong đêm tối truy tung mù quáng chỉ khiến bản thân lạc đường.”

“Vậy sao?” Allen vừa đi vừa nói: “Bọn chúng liều mạng tháo chạy, ta là người truy đuổi, ta sẽ không chết trước bọn chúng.”

“Chúng ta phải rời khỏi đây, nghĩ cách liên lạc với cảnh sát địa phương, để bọn họ phái đội tìm kiếm đến đây, rất nhanh có thể bắt được bọn chúng.”

“Ta đã nói suy nghĩ của ngươi sai rồi, cảnh quan! Ngươi vẫn đang ảo tưởng đưa bọn chúng lên tòa sao, thử nghĩ xem quan tòa sẽ hỏi ngươi thế nào? Ngươi phải đem tất cả mọi chuyện xảy ra trong một tuần này nói ra hết trước mặt mọi người kể cả bồi thẩm đoàn, luật sư, đồng nghiệp cảnh sát của ngươi, bọn họ sẽ hỏi ngươi từng chi tiết một, ngươi cảm thấy như vậy rất tốt sao? Nếu ngươi cho là vậy, thế thì ta cũng không còn lời để nói, mặt khác, tốt nhất hãy làm cho rõ ràng, ta không phải cảnh sát, lập trường chúng ta trái ngược nhau, cho nên đừng dùng cái từ ‘chúng ta’ này nữa, ở đây không có ‘chúng ta’.”

Mike nhìn bóng lưng không ngừng đi về phía trước của hắn, chợt hỏi: “Ngươi ở trong phòng Andrew tìm được cái gì?”

Allen không đáp.

Bước chân bọn họ không ngừng vang lên trên mặt đất khô khan, thế nhưng nghe thấy ngược lại càng trở nên trầm lặng hơn.

“Ngươi vốn muốn đi giết hắn, tại sao bây giờ đổi thành có chuyện muốn hỏi hắn? Các ngươi đã xảy ra chuyện gì?”

“Ngươi hỏi nhiều quá đó, Mike Elvis cảnh quan, ngươi tại sao lại quan tâm ta đến vậy? Cho dù ta muốn giết hắn hay muốn chất vấn hắn, cũng là chuyện không liên quan đến ngươi, hay là nói bởi vì lần làm tình kia, ngươi yêu ta rồi…”

Hắn đang nói bỗng nhiên bị ngắt ngang, Mike từ phía sau hung hăng cho hắn một quyền, vật ngã hắn xuống đất, Shotgun trong tay Allen bắn thẳng lên trời một phát súng, hù dọa cả đàn chim chóc. Mike dùng đầu gối đè bụng hắn, một tay tóm chiếc áo trước ngực, tay còn lại siết thành nắm đấm nện mạnh xuống gò má hắn.

Allen không chịu yếu thế dùng chân đá y ra, nhanh chóng chiếm được thế thượng phong, bọn họ vật lộn nhau giữa đất cát khô hanh, tạo ra vết thương cho nhau, thể lực Mike phần lớn đã hao mòn, cơ thể yếu nhược vừa mới tích tụ một chút sức lực đã nhanh chóng tiêu tan.

Nắm tay phải của Allen dừng giữa không trung, cả hai đều thở hồng hộc, tức giận trừng mắt nhìn đối phương.

“Xin lỗi ta.”

“…”

Allen buông tay, đứng dậy khỏi người Mike, nhặt súng lên, thật lâu sau mới chậm rãi nói: “Xin lỗi, ta không cố ý nói như vậy.”

Hắn thành khẩn xin lỗi, bởi vì trong mắt Mike, Allen nhìn thấy biểu tình tổn thương và tức giận hơn bất cứ lúc nào, nếu có người nói vậy với mình, hắn nhất định sẽ đem họng súng nhét vào miệng kẻ kia, bắn nát cổ họng tên kia.

“Thực sự rất xin lỗi.”

Allen giơ tay kéo y dậy, thế nhưng đối phương lại hất tay hắn ra.

Mike dùng mu bàn tay lau vết máu nơi khóe miệng, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi đã muốn bắt Andrew Keith, vậy thì thống nhất cách nghĩ của chúng ta, trước khi tìm được hắn, ngươi không được đơn độc hành động.”

“Ý ngươi là muốn truy bắt cùng ta?”

“Ta chỉ muốn mau chóng kết án.”

“Hay lắm, ta thậm chí có thể đồng ý với ngươi không giết hắn, chỉ cần ngươi không tiếp tục chống đối ta, giao hắn cho ngươi xử trí cũng không sao cả.”

Mike đứng dậy, y dường như muốn nhìn thấy gì đó trong mắt Allen.

Nam nhân này rõ ràng là kiểu người y chưa từng gặp.

Hắn rất vô tình, sẽ vì tiền mà giết bất cứ kẻ nào, trong mắt sẽ luôn bộc lộ biểu tình hung ác dày đặc sát khí, thế nhưng có nhiều khi hắn lại vô cùng săn sóc, thậm chí sẽ để lộ dáng vẻ trẻ nít đơn thuần.

Mike không biết rốt cuộc đâu mới là chính hắn.

Y nhớ lại âm thanh hơi thở đan xen trong căn hầm kia, y xuyên qua đôi mắt thuần lam của Allen nhìn thấy nội tâm hắn, nếu như khi đó y có thể tỉnh táo hơn chút, có lẽ có thể tiến vào thế giới tinh thần của hắn, trực giác Mike cảm giác thứ đang ngủ đông ở đó, đang hô gọi có người đi tìm hiểu nó, giải phóng nó.

Nhưng y lại bị lần giao hợp chặt chẽ đến khó phân kia chinh phục, dù cho Mike luôn nhắc nhở bản thân phải quên chuyện này, thế nhưng đôi mắt thuần lam kia của Allen vẫn sót lại trong trí não y.

“Chúng ta đi thôi.”

Y che giấu tâm tình của mình, ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời.

“Trời sắp mưa rồi, nếu không đi nhanh, nước mưa sẽ làm mất dấu chân.”

Allen gật đầu, hắn không đáp lời, Mike cũng giữ nguyên im lặng.

Cho dù với ai chăng nữa, Andrew Keith đã không còn là một mục tiêu cụ thể, gã trở thành áp lực tinh thần thuần túy, khiến bọn họ thường xuyên kề cận bờ vực sụp đổ, nhưng lại tùy thời giữ vững lòng tin kiên định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.