Editor: Thienyetkomanhme
Lệ Nam nghe được thanh âm, buông di động quay đầu, ngay sau đó trước mắt sáng ngời.
Tục ngữ nói: Đầu lớn, cổ thô không phải người giàu thì chính là đầu bếp.
Đại khái là chịu ảnh hưởng của những lời này, cô cho rằng làm những món ngon như vậy, bà chủ tiệm này kiêm đầu bếp đại khái là thân hình sẽ hơi đẫy đà, không nghĩ tới nhìn thấy người thật, lại là một cô gái xinh đẹp đến như là đến từ vùng sông nước Giang Nam.
Lệ Nam là một người nhan khống, cùng chơi với Hứa Mộng Nguyệt, có thể xem là do nhìn mặt, lúc này nhìn đến Nguyễn Miên Man, thái độ tự nhiên rất tốt, vỗ vị trí bên người tiếp đón cô: “Bà chủ nhỏ lại đây ngồi.”
Hai người khác trên bàn liếc nhau, trong lòng đều có chút bất đắc dĩ.
Bất quá các cô đã sớm biết tính cách của vị này, hơn nữa cũng là quen biết với cô trước, sau mới quen biết Hứa Mộng Nguyệt, cho nên, tự nhiên là xem suy nghĩ của Lệ Nam quan trọng hơn.
Nguyễn Miên Man ngồi xuống hỏi: “Các cố muốn đặt yến tiệc?”
“Đúng vậy, tôi xem video yến tiệc trong tiệm, không thể không nói, tay nghề của cô thật sự là quá tốt, làm được một bàn sắc, mùi, vị đều hoàn hảo, mê người cực kỳ, so với mấy đầu bếp ở khách sạn cap câp Michelin đều chẳng kém cá gì, khó nhất chính là cô thật đúng là quá trẻ.” Lệ Nam tán thưởng mà nhìn cô.
Lệ Nam đại khái chính là kiểu người như vậy, chỉ cần thuận mắt, liền cảm thấy tính cách của bạn cái gì cũng tốt, khen đến mức Nguyễn Miên Man có chút ngại ngùng: “Quá khen.”
Lại hàn huyên một lúc, các cô mới bắt đầu thương lượng thời gian tổ chức yến tiệc.
Vốn dĩ Lệ Nam muốn ăn ngay ngày mai, bất quá Nguyễn Miên Man lại tỏ vẻ ngày mai có việc, chỉ có buổi chiều ngày kia có thời gian.
“Vì sao ngày mai không thể?” Lệ Nam hỏi.
Nguyễn Miên Man mang theo chút xin lỗi nói: “Trong tiệm còn bán cơm trên app cơm hộp cùng phục vụ khách tới ăn trong tiệm, một buổi chiều không thể cùng lúc phục vụ nhiều nơi như vậy.”
“Vậy được, dù sao cơm chiên cùng cơm nhà của tiệm cũng không tồi, tôi liền ăn trước hai ngày này.” Lệ Nam nói.
Cảm ơn cô thông cảm, Nguyễn Miên Man lại cùng cô thương lượng tới chuyện các món ăn, Lệ Nam trực tiếp tỏ vẻ chỉ cần các món giống trên video là được.
Thương lượng chuyện yến tiệc xong, Lệ Nam lại ngồi cùng cô nói chuyện phiếm một lúc, mới mang theo hai cô bạn rời đi.
Các cô từ hẻm nhỏ đi đến đầu hẻm Hồ Lô, di động Lệ Nam đột nhiên vang lên.
Cô tiếp điện thoại mới vừa “Alo” một tiếng, đối diện liền truyền đến giọng nói có chút mau: “Lệ Nam các cậu hiện tại đang ở đâu? Sẽ không thật sự đi tới cửa hàng kia chứ?”
Người gọi điện thoại tới chính là Hứa Mộng Nguyệt, từ lần trước xúi giục mẹ Tư tới đây tìm Nguyễn Miên Man gây phiền toái không thành, ngược lại làm bà khen ngợi Nguyễn Miên Man, làm cô ta vẫn luôn bực mình.
Buổi sáng, mấy người Lệ Nam nhớ tới lâu lắm chưa gặp Hứa Mộng Nguyệt, tới nhà họ Hứa tìm cô chơi, Hứa Mộng Nguyệt nghĩ đến tính tình Lệ Nam, liền hướng Lệ Nam tố một hồi khổ, quả nhiên làm Lệ Nam muốn lập tức đến tiệm cơm chiên Hạnh Phúc một chuyến.
Lúc các cô mới vừa đi, Hứa Mộng Nguyệt còn rất cao hứng, nhưng quay đầu ngẫm lại, cô tổng cộng có ba người bạn tính là thân một chút, nếu bởi vì đi tiệm cơm chiên Hạnh Phúc tìm phiền toái mà đắc tội Tư Cảnh Lâm, đến lúc đó người trong nhà các cô sợ là sẽ không cho các cô qua lại với mình.
Do dự mãi, cô vẫn là gọi cuộc điện thoại này, muốn nói cho các cô suy nghĩ của mình.
“Chúng tôi mới từ trong tiệm ra.” Lệ Nam nói.
Hứa Mộng Nguyệt nghe được lời này, trong lòng nhảy dựng: “Cậu đã làm cái gì?” Giọng nói của cô không tự giác lộ ra điểm chờ mong.
“Không có làm cái gì hết, cơm nước xong ngồi một hồi liền đi về, đừng nói, tay nghề của bà chủ thật là không có lời gì để nói, hơn nữa người lớn lên cũng xinh đẹp, tính cách cũng ôn nhu, tôi đã hiểu rõ vì sao Tư Cảnh Lâm thích cô ấy...... Muốn tôi nói, Mộng Nguyệt cậu nhân lúc còn sớm từ bỏ đi, tuy rằng tôi không phải nói tính tình cậu không tốt, nhưng tôi là đàn ông, tôi cũng chọn bà chủ......”
Hai người đi phía sau nghe được lời nói không thẳng đuồn đuột của Lệ Nam, liếc nhau, trong lòng đều hoài nghi, Hứa Mộng Nguyệt ở đầu bên kia không biết có bị tức chết hay không.
Hứa Mộng Nguyệt tuy sẽ không tức chết cũng đã bị tức tới không muốn sống, trong lòng hoài nghi Nguyễn Miên Man có phải biết hạ cổ hay không, vì sao mọi người đi một chuyến tới trong tiệm đều trở nên không thể nói lý như vậy.
Đương nhiên, suy nghĩ này hiển nhiên chính là cô tự lừa mình dối người, rốt cuộc cô tốt xấu cùng Lệ Nam quen biết mấy năm, sao lại không biết tính cách của Lệ Nam ra sao.
“Cô ta trừ bỏ biết nấu cơm, còn có nào điểm nào hơn tôi! Lệ Nam cậu nói như vậy, còn có coi tôi là bạn hay không?” Hứa Mộng Nguyệt cố nén mới không ném di động đi, mà là chất vấn Lệ Nam.
“Chỉ là nấu cơm ngon được như vậy đã rất lợi hại rồi! Càng đừng nói cô lớn lên rất đẹp. Chính vì là chỗ bạn bè tôi mới nói thật, từ trước tới nay Tư Cảnh Lâm cũng chưa bao giờ thích cậu, hiện tại xem ra lại càng không thể, cậu vẫn là nhân lúc còn sớm từ bỏ đi......”
Lời Lệ Nam còn chưa nói xong, đáp lại cô chính là một tiếng vang lớn, sau đó điện thoại tự động ngắt kết nối.
Tính tình Hứa Mộng Nguyệt từ trước đến nay ddefu không dễ chịu, Lệ Nam cũng quen, cất di động nói với hai người bên cạnh: “Đi, chúng ta đi nhà họ Hứa xem một chút.”
Cô vừa mới nói với Hứa Mộng Nguyệt mấy câu như vậy, hiện tại đi nhà họ Hứa còn không sợ bị người đuổi ra ngoài sao!
Co gái váy xanh nghĩ, mở miệng khuyên nhủ: “Đừng đi, vẫn là để Mộng Nguyệt yên lặng một mình đi.”
“Đúng vậy, để cậu ấy an tĩnh hai ngày, suy nghĩ kỹ càng mọi chuyện.”
Lệ Nam cảm thấy hai cô nói rất có đạo lý, gật đầu nói: “Vậy chờ ngày kia chúng ta ăn yến tiệc, đóng gói một ít món ngon lại đi thăm cậu ấy.”
Cậu xác định làm như vậy sẽ không tức chết Mộng Nguyệt sao?
Đáy mắt cô gái váy xanh lộ ra vài phần hoài nghi, bất quá cuối cùng vẫn là không nói cái gì.
Ngày hôm sau.
Bận rộn xong việc buôn bán buổi trưa, Nguyễn Miên Man ở lầu hai nghỉ ngơi một chút, liền bắt đầu chuẩn bị bữa tối phong phú.
Bữa cơm này, vừa thay nguyên thân cảm ơn ông Ngô đã cho mượn tiền cứu mạng, mặt khác là cảm ơn bọn họ từ khi mình tới đây vẫn luôn chiếu cố.
Chưa tới 7 giờ, Tư Cảnh Lâm cùng ông Ngô trước sau đi vào trong tiệm.
“Thơm quá, xem ra chúng ta hôm nay lại có lộc ăn rồi.” Ông Ngô ngửi mùi hương từ phòng bếp bay ra, thập phần vui vẻ.
Nguyễn Miên Man nghe được thanh âm quay đầu lại, nhìn đến anh cười một chút: “Không sai biệt lắm đã xong rồi, có thể đem đồ ăn bưng ra rồi ạ.”
“Được.” Tư Cảnh Lâm sau khi gật đầu, dưới sự chỉ huy của cô bắt đầu bưng thức ăn.
Thịt bao, tôm tỳ bà, thăn bò năm màu, cá lư hấp, địa tam tiên, nộm dưa chuột, đậu phộng rang, bách điểu triều phượng, nhiều đồ ăn như vậy còn có như ý cuốn, ba người ăn đã rất nhiều, Nguyễn Miên Man liền không nấu cơm.
“Ha ha! Hôm nay là ngày tốt gì vậy?” Nhìn đến bữa tối phong phú như vậy, ông Ngô nhịn không được nói.
Nguyễn Miên Man cười mà không nói, lại xoay người lấy ra một bình nhỏ rượu đào hoa.
Rượu này cô nấu không nhiều lắm, đám người ông Triệu lại đây ăn yến tiệc đều muốn uống một ly đỡ ghiền, hiện tại thật sự không còn nhiều lắm.
Bất quá, Nguyễn Miên Man nghĩ, chờ quả đào ngoài cửa chín, thật ra có thể lại nấu chút rượu trái cây.
Nhìn đến rượu, lại là rượu đào hoa cô nấu, ông Ngô xoa xoa tay, gấp không chờ nổi, đồng thời còn không quên nói Tư Cảnh Lâm: “Đây là Đông Đông cho ông uống, cháu cũng không thể làm mất hứng.”
Tư Cảnh Lâm nhìn ông một cái, chưa nói cái gì.
Thấy anh cam chịu, ông Ngô lập tức bưng lên cái ly: “Đông Đông, mau rót cho ông một ly.”
Nguyễn Miên Man cười rót cho ông một ly đầy, ngay sau đó lại rót một ly cho Tư Cảnh Lâm cùng chính mình.
“Em cũng uống rượu sao?” Tư Cảnh Lâm thấy cô cũng rót một ly cho chính mình, không tránh được muốn hỏi nhiều một câu.
“Biết ủ rượu sao có thể không biết uống rượu.” Ông Ngô nghe được thay cô trả lời xong, lại nhìn về phía cô, “Bất quá cháu tuổi còn nhỏ, vẫn nên uống ít chút.”
“Cháu chỉ uống một ly này.” Nguyễn Miên Man nói xong, giơ lên cái ly, “Ly rượu này cháu kính hai người.” Cô cũng không nói mấy câu dư thừa, đều bao hàm tại một chén rượu này.
“Cái con bé này đột nhiên lại khách khí như vậy làm cái gì.” Ông Ngô nói xong, lại còn tính cùng Tư Cảnh Lâm và cô chạm ly một cái.
Nguyễn Miên Man đem rượu một ngụm uống cạn, cũng không lập tức nói chuyện trả tiền, mà là mời bọn họ dùng bữa: “Bách điểu triều phượng có sủi cảo, cháu cố ý không nấu cơm.”
“Đồ ăn đã đủ nhiều, không cần làm.” Ông Ngô nói xong, nhìn về phía bách điểu triều phượng mà cô nói, cảm thấy món này không riêng tên có khí thế, bề ngoài cũng rất có khí thế.
Chờ động chiếc đũa, ông phát hiện, so với tên cùng bề ngoài, hương vị mới là tuyệt nhất!
Thịt gà được hầm đến mềm lạn hương tô, chính là thích hợp cho người tầm tuổi của ông Ngô ăn, một mình ông liền ăn không ít, sau đó mới bắt đầu ăn những món khác.
Thịt bao vỏ ngoài xốp giòn, nhân non mềm tiên hương; tôm tỳ bà tươi ngon thơm giòn, mềm nộn vô cùng; thăn bò năm màu thịt tươi mới, ngọt cay ngon miệng, cá lư hấp non mịn dai, thơm ngát ngon miệng; địa tam tiên......
Thẳng đến khi đem mỗi món ăn đều nếm qua một lần, ông Ngô mới một lần nữa bưng lên chén rượu nhấp một ngụm rượu, cả người đều cực kỳ thoải mái, cảm thấy nếu để mấy ông bạn già của mình nhìn thấy ông hiện tại ăn uống như vậy, sợ là hâm mộ muốn chết.
Tư Cảnh Lâm thích ăn cá, cá lư hấp trừ bỏ bong bóng cá anh găp vào trong chén Nguyễn Miên Man, những phần thịt cá khác cơ bản là một mình anh giải quyết.
Trừ bỏ cá lư, anh cũng rất thích thịt bao cùng tôm tỳ bà đại tôm cùng với thăn bò năm màu, còn có như ý cuốn bên cạnh.
Nguyễn Miên Man ăn cũng không nhiều lắm, bất quá nhìn đến bọn họ ăn ngon như vậy, đã thực thỏa mãn.
Chờ ăn đến không sai biệt lắm, mọi người tuy rằng chưa gác đũa, nhưng đã bắt đầu nói chuyện phiếm câu có câu không, Nguyễn Miên Man mới dẫn câu chuyện tới chuyện trả tiền.
Nghe được cô muốn trả tiền, chiếc đũa của ông Ngô tạm dừng ở giữa không trung một chút, ngay sau đó kẹp lên một viên đậu phộng đưa vào trong miệng, nuốt xuống mới nói: “Cái này không vội, ông lại không thiếu tiền tiêu, cháu trả co ông cũng để trong ngân hàng thôi.”
“Cháu giữ lại thì cũng để trong thẻ ngân hàng, không bằng sớm một chút trả cho ông, cũng coi như giải quyết một cọc tâm sự.” Nguyễn Miên Man nói.
Ông Ngô nghe được lời này, nghĩ đến cô không chịu để mình giúp đỡ đi đọc sách, một hai phải vất vả mở cửa hàng như vậy, cảm thấy nợ tiền mình đối với cô mà nói có lẽ là một loại áp lực, vì thế không lại nói không cho cô trả, mà là hỏi: “Vậy tiền trên tay còn đủ dùng sao?”
“Đủ ạ, ngày mai lại tiếp một yến tiệc, đến lúc đó lại có thể kiếm không ít tiền, ông yên tâm đi, cháu không thiếu tiền.” Nguyễn Miên Man nói.
Ông Ngô xác định cô không phải đang cậy mạnh, lúc này mới đồng ý cho cô trả tiền.
Nguyễn Miên Man thấy ông rốt cuộc xuôi theo, cầm lấy di động rèn sắt khi còn nóng: “Hiện tại cháu liền đem tiền chuyển cho ông, tài khoản của ông là gì ạ?”
Không thể không nói vẫn là xã hội hiện đại tiện lợi, mau lẹ, dùng di động liền có thể chuyển khoản.
“Gấp cái gì, giấy nợ còn ở nhà ông chưa có lấy tới đâu.” Lần đầu thấy có người trả tiền lại tích cực như vậy, ông Ngô dở khóc dở cười nói.
Nguyễn Miên Man nói: “Không sao ạ, chờ ông trở về lại tiêu hủy cũng giống nhau.”
Cô tín nhiệm mình như vậy, ông Ngô tự nhiên là vui vẻ, ngoài miệng lại nhịn không được nói: “Cháu không sợ đến lúc đó ông lấy giấy nợ bắt cháu trả hai lần tiền?”
“Cháu còn không tin được ông sao? Lại nói còn có anh Cảnh Lâm ca ở chỗ này có thể làm chứng nha.” Nguyễn Miên Man cười nói.
“Cảnh Lâm là cháu trai của ông, làm chứng cũng khẳng định là làm chứng ho ông, đến lúc đó xem cháu làm sao bây giờ!” Ông Ngô hù dọa cô.
Nhưng mà, ông vừa mới dứt lời, Tư Cảnh Lâm liền nói thẳng: “Cháu thay Đông Đông làm chứng.”
Tuy rằng chỉ là nói giỡn, nhưng anh phá đám như vậy, lập tức chọc ông Ngô trừng mắt nhìn.
Nguyễn Miên Man thấy vậy, mắt hạnh tràn đầy ý cười.
Chờ rốt cuộc lấy số tài khoản của ông Ngô đem tiền chuyển xong, Nguyễn Miên Man có loại cảm giác cả người buông lỏng, đồng thời lại có chút buồn bã mất mát.
“Suy nghĩ cái gì?” Tư Cảnh Lâm chú ý tới biểu tình của cô, dùng cái muỗng múc thêm canh vào trong chén của cô.
Canh gà có dinh dưỡng, thấy cô không ăn mấy món khác nữa, Tư Cảnh Lâm chỉ có thể làm cô uống thêm chút canh.
Nguyễn Miên Man nâng chén lên uống hai muỗng canh nói: “Lúc trước liền nghĩ chăm chỉ kiếm tiền, sớm một chút đem tiền trả cho Ngô, hiện tại tiền còn......”
Cô nhất thời tìm không thấy từ ngữ thích hợp hình dung tâm tình hiện tại của mình, Tư Cảnh Lâm lại đại khái hiểu rõ, cô đây là phản ứng bình thường sau khi hoàn thành một mục tiêu.
Không chỉ anh hiểu rõ, ông Ngô cũng đã nhìn ra, buông chiếc đũa nói: “Đông Đông a, vậy cháu có suy xét tới việc đi học đại học tiếp không?”
“Đại học?” Nguyễn Miên Man nhìn về phía ông.
“Đúng vậy, cách kỳ thi đại học sang năm còn có hơn một năm nữa, cháu nếu là muốn học đại học, có đủ thời gian để ôn tập. Tuy rằng thân phận sinh viên đã không bằng những năm trước, nhưng lấy cái bằng đại học, cháu về sau không muốn mở cửa hàng, còn có thể đi làm việc khác, cũng coi như là một cái đường lui. Đương nhiên, cái này không phải quan trọng nhất, quan trọng là, cuộc sống đại học là cái khó có thể trải nghiệm, đi nếm thử một chút, quen biết thêm nhiều bạn bè cùng chí hướng cũng tốt......”
Khi ông Ngô nói chuyện, không khỏi nghĩ đến lúc bà ngoại cô còn trên đời, ngẫu nhiên sẽ cùng mấy hàng xóm cũ bọn họ tâm sự lo lắng của mình, lo lắng cháu gái đến mấy người bạn thân đều không có, chờ bà qua đời người nói chuyện cũng không có thì làm sao bây giờ.
Nguyễn Miên Man có chút do dự, theo bản năng nhìn về phía một người khác trên bàn.
Tư Cảnh Lâm đối diện với đôi mắt trong veo của cô, thanh âm không tự giác ôn hòa lại: “Em nếu không muốn tiếp tục đi học cũng không sao, dù sao đi học trừ bỏ học tập tri thức chính là vì tìm công việc, hiện tại em đã có sự nghiệp của riêng mình, còn việc học tập tri thức, hiện tại internet phát triển, cũng không nhất định phải đi tới trường học.”
Khó có khi được nghe cháu trai nói nhiều như vậy, nhưng ông Ngô một chút cao hứng cũng không có, âm thầm trừng anh một cái.
Tư Cảnh Lâm làm lơ ánh mắt của ông, dưới ánh mắt chuyên chú lộ ra vài phần do dự của cô bé dối diện tiếp tục nói: “Nếu là muốn tiếp tục đi học, một năm này có thể một bên kiếm tiền một bên ôn tập, chờ thi đậu đại học, có thể đi học một học kỳ trước, nếu là thích hoàn cảnh đại học liền tiếp tục đi học, không vui lại quay trở về.”
Ông Ngô nghe được mấy câu trước của anh, định nói tiếp tục mở cửa hàng kiếm tiền, cô làm sao có thể tĩnh tâm ôn tập, bất quá nghĩ lại tính cách con bé này, khẳng định sẽ không tiếp nhận sự giúp đỡ của mình, lại đem lời nói tới miệng thu hồi lại.
Bất quá, chờ nghe xong câu sau của anh quả thực giống nhà nào chiều hư trẻ con mới có thể nói ra, ông Ngô rốt cuộc nhịn không được: “Cháu xem đi học là trò đùa à?”