Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc

Chương 145: Chương 145




Editor: Thienyetkomanhme

“A? Trong tiệm còn bán tôm hùm đất sao?” Phó hội trưởng cảm thấy hứng thú nói.

“Có bán, hương vị đặc biệt ngon, chính là mỗi ngày chỉ bán có hai mươi phần, căn bản tranh không được, lúc trước bạn tôi đặt được một lần, tôi đi theo nếm được mấy miếng, hương vị kia, quả thực ăn ngon đến không cần bạn bè.”

Phó hội trưởng không hiểu liền hỏi: “Sao lại khen ngợi là ăn đến không cần bạn bè?”

“Tôm hùm đất ăn quá ngon, hận không thể không có bạn bè, có thể một mình độc hưởng.” Vị nữ khách hàng này nói xong, đột nhiên liền thèm, ánh mắt u oán mà nhìn về phía Nguyễn Miên Man, “Bà chủ, chừng nào thì có thể bán thêm mấy phần tôm hùm đất đây?”

Nguyễn Miên Man khẽ cười một tiếng nói: “Vừa lúc trong tiệm còn thừa một phần tôm hùm đất, mời mọi người ăn.”

Một phần tôm hùm đất này vốn là để lại cho Tư Cảnh Lâm, nhưng anh có việc đột xuất đi công tác, cho nên liền dư lại.

“Quá tốt! Bà chủ vạn tuế!”

“A! Bà chủ, tôi yêu cô muốn chết!”

Mấy vị khách không nghĩ tới đi muộn còn có phúc lợi này, cao hứng đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.Phó hội trưởng thấy vậy, thật ra cũng chờ mong tôm hùm đất trong tiệm. . Chuyên trang đọc truyện _ TRÙMTRUYỆ N.o r g _

Chu Linh nghe được lời cô nói, trực tiếp xoay người vào phòng bếp, đem một phần tôm hùm đất kia lấy ra.Chị bưng tôm hùm đất mới từ phòng bếp ra, người trong tiệm đã ngửu được một mùi thơm cay rát tiên hương mê người.

“Chỉ là hương vị này, sợ là là có thể hấp dẫn một đám khách tới.” Với phó hội trưởng nói.

Năm rồi lễ hội ẩm thực, cũng có cửa hàng bán tôm hùm đất, nhưng chưa có nhà ai có hương vị mê người như vậy.Hắn cảm thấy, nếu là ở lễ hội ẩm thực ngửi được mùi thơm này, sợ là chính mình cũng sẽ có ý nghĩ đi qua.

Chờ Chu Linh đem tôm hùm đất đặt tới trên bàn, đoàn người phó hội trưởng phát hiện, tôm hùm đất này không chỉ ngửi thơm, màu sốt hồng rực nhìn càng mê người.

“Bà chủ, tôi đây không khách khí!” Một vị khách đã từng may mắn nếm qua một lần nuốt nước miếng nói.

Nguyễn Miên Man nói: “Không cần khách khí.”

Cô vừa dứt lời, tất cả mọi người ngoại trừ cô cùng Chu Linh, cơ hồ là duỗi tay cùng một lúc bốc một con tôm hùm đất lên.

Thật thơm!Đi đến gần, mùi tôm hùm đất càng thêm thơm, bọn họ gấp không chờ nổi hút nước sốt bên ngoài vỏ tôm rồi bắt đầu lột tôm.

Thịt tôm rất chắc mà tươi mới, cùng với gia vị đặc chế, ăn lên cay rát tiên hương, tươi mới vô cùng, làm người ta ăn một con lại muốn ăn con thứ hai.Không lãng phí mà cẩn thận gặm hết cả càng tôm, có người đến đầu tôm cũng muốn hút hai miếng, ngay sau đó lập tức duỗi tay cầm thêm một con.

Một phần tôm hùm đất vốn dĩ cũng không nhiều, ở đây nhiều người như vậy, cậu một con tôi một con, không bao lâu liền giải quyết toàn bộ.Bọn họ mút ngón tay, đều còn có chút chưa đã.

“Tôm hùm đất này thật sự quá ngon, tôi trước nay chưa ăn qua tôm hùm đất ngon tới vậy, tiểu bà chủ cô nhất định phải tham gia lễ hội ẩm thực.” Với phó hội trưởng ăn xong, tức khắc trở nên kiên định với ý niệm mời bà chủ tới.

Không nói những món ngon khác trong tiệm, chỉ cần một món tôm hùm đất này, phó hội trưởng tin tưởng đã có thể hấp dẫn rất nhiều du khách.

Mấy vị khách cũng chưa đã thèm tưởng tượng bà chủ nếu tham gia lễ hội ẩm thực, nói không chừng các cô có cơ hội ăn tôm hùm đất một lần nữa, cũng đi theo khuyên.

“Cô xem phó hội trưởng đều tự mình tới mời rồi, bà chủ liền tham gia một chút đi.”

“Đúng vậy, cũng làm những người bên ngoài có cơ hội nếm thử thủ nghệ của cô, làm cho bọn họ biết cái gì mới là tôm hùm đất chân chính.”

“Bà chủ tham gia đi mà, chỉ có năm ngày thôi, đến lúc đó chúng ta, khách hàng quen thân, đều sẽ đến ủng hộ.”

“Đúng rồi, tôi còn có thể tới hỗ trợ nữa!”

Nguyễn Miên Man vốn cũng có một chút hứng thú với lễ hội ẩm thực, nghe được các cô nói chuyện, cuối cùng gật đầu: “Được, vậy tôi tham gia.”

“Oa, quá tuyệt vời!”

“Cảm ơn bà chủ.”

“Đến lúc đó chung tôi khẳng định sẽ tới ủng hộ.”

Thấy cô đồng ý, phó hội trưởng trao đổi WeChat với cô, đưa một bảng kê khai điện tử cho cô, để cô điền một chút giấy tờ liên quan.Chính sự xong, trước khi đi Với phó hội trưởng nói: “Đậu hũ chiên còn không? Tôi muốn mua một phần mang về cho bà xã nếm thử, bà ấy rất thích ăn đậu hủ.”

Nguyễn Miên Man gật đầu tỏ vẻ vẫn còn, vài người đi cùng cũng tỏ vẻ muốn mua một ít cơm chiên cùng rau trộn đậu phộng linh tinh.

Tiểu Lưu cũng nói muốn một phần củ cải, một phần rau trộn đậu phộng cùng một phần cơm chiên cà chua trứng gà, mọi người đồng thời quay đầu nhìn về phía hắn.Đối diện với những ánh mắt mang theo ý cười, hắn thẹn quá thành giận nói: “Tay nghề bà chủ tốt, tôi muốn mua về không được sao?”

Nghe vậy, phó hội trưởng bọn họ còn tốt một chút, mấy nữ khách hàng lập tức cười rộ thành tiếng.Nguyễn Miên Man khó hiểu mà nhìn các cô, ngay sau đó xoay người đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ mang về.

Chờ bọn họ rời đi, Chu Linh dọn dẹp cửa hàng xong cũng về nhà, trong tiệm chỉ còn lại một mình Nguyễn Miên Man.Cô ngồi nghỉ ngơi một hồi xem TV, đem sách vở lấy ra bắt đầu ôn tập.

Gần đây mỗi ngày, Tư Cảnh Lâm cứ tới trưa là tới ăn cơm, ngồi ở trong tiệm chờ cô buôn bán xong, buổi chiều bắt đầu cùng cô học bài, mãi cho đến khi ăn xong cơm chiều mới rời đi.Trong khoảng thời gian này, Nguyễn Miên Man đã thành thói quen với sự tồn tại của anh, hôm nay anh đột nhiên không tới, còn có điểm không thích ứng, đặc biệt là lúc gặp cỗ không hiểu muốn hỏi anh

Nửa giờ sau, người ngày thường học tập vẫn luôn chuyên chú bỗng nhiên có chút phân tâm. Lại kiên trì thêm nửa giờ, phát hiện hiệu suất học tập cũng không cao, Nguyễn Miên Man dứt khoát dọn sách vở lại.

Giữa trưa phó hội trưởng bọn họ đến làm thời gian đóng cửa muộn hơn bình thường, lúc này cô ôn tập xong, đã sắp tới 5 giờ.Đem sách vở thu thập xong, cô tùy tiện làm chén mì gà giải quyết xong bữa tối, mang theo mèo béo đi ra ngoài tản bộ.

Lúc nó vừa tới trong tiệm còn nho nhỏ mà gọi là “Quả Quýt Nhỏ”, giờ đã phát huy gien mèo bèo của nó đầy đủ, trở thành một quả bóng, thân thể tròn xoe.Bất quá, nó vẫn rất đáng yêu, khách tới trong tiệm ăn cơm đều rất thích nó, nếu không có Chu Linh nhắc nhở không cần tùy ý cho nó ăn, sợ là nó tùy tiện tỏ vẻ đáng yêu một chút, nhóm khách hàng đều nguyện ý chia cho nó một ít cơm trưa.

“Lại đi một vòng chúng ta liền trở về nhé.”

Mặt trời xuống núi về, thời tiết tuy rằng còn có chút khô nóng, lại so với ban ngày mát mẻ hơn rất nhiều, Nguyễn Miên Man đối với mèo béo càng đi càng chậm dỗ một câu, đi chậm rì rì mà dắt nó trở về.

Về đến nhà, Nguyễn Miên Man tắm rửa một cái, thấy thời gian còn sớm, liền ở trong phòng luyện chữ.Mèo béo phải tản bộ mệt mỏi ghé vào một góc bàn nghỉ ngơi, đồng thời còn cống hiến một móng vuốt cho cô làm cái chặn giấy.

Nguyễn Miên Man cũng không thấy bảng chữ mẫu, thuần túy là trong đầu nghĩ đến cái gì liền viết cái đó, trong bất tri bất giác, không biết từ khi nào mà nhớ rõ một câu thơ.

Thanh Thanh tử câm, du du ngã tâm......

Cô phản ứng lại, ngây ngốc một chút, cuối cùng vẫn là đem câu thơ hoàn chỉnh viết xong.Luyện tập thư pháp đã được một đoạn thời gian, chữ trên giấy đã trở nê tinh tế xinh đẹp hơn.Cô để bút xuống, nhìn thoáng qua câu thơ trên giấy, đặt sang bên cạnh tiếp tục viết.

Hơn nửa giờ sau, kết thúc buổi luyện chữ, cô đem câu thơ gấp lại, tùy tay kẹp vào trong bảng chữ mẫu.

Hơn 9 giờ, Nguyễn Miên Man nửa dựa vào đầu giường xem tiểu thuyết liện nhận được yêu cầu facetime từ Tư Cảnh Lâm, click mở liền nhìn thấy anh một thân tây trang giày da, ngồi ở sô pha.

Tư Cảnh Lâm thấy cô nhận cuộc gọi gần như lập tức, đáy mắt lộ ra vài phần vui vẻ: “Nhất thời có việc, không thể nói một tiếng trước với em là buổi trưa không tới ăn cơm, xin lỗi.”

“Không có việc gì, này có cái gì phải xin lỗi.” Nguyễn Miên Man nói xong, thấy anh vẫn còn mặc một thân chính trang, không khỏi hỏi, “Mới vừa bận xong ạ?”

“Ừm, mới vừa kết thúc một hội nghị về khách sạn.” Tư Cảnh Lâm nửa dựa vào trên sô pha, thần thái dần thả lỏng.

Nguyễn Miên Man quan tâm nói: “Vậy anh ăn cơm chưa?”

“Ăn, nhưng không ngon như em làm.”

“Vậy chờ anh trở về em lại làm món ngon cho anh.” Nguyễn Miên Man nghe được trong lời nói của anh mang theo chút oán giận, không cần nghĩ ngợi nói.

Khóe môi Tư Cảnh Lâm nhẹ dương: “Được.”

Đối diện với nụ cười của anh, Nguyễn Miên Man bỗng nhiên có chút không được tự nhiên, chớp mắt nói: “Đúng rồi, hôm nay có người tới mời em tham gia lễ hội ẩm thực!”

“Lễ hội ẩm thực?”

Nguyễn Miên Man thấy anh không biết, vì thế giới thiệu lên: “Lễ hội ẩm thực của thành phố A, mỗi năm đều sẽ tổ chức......”

Nói còn chưa nói, mèo béo không biết từ khi nào thò qua, tát một cái trên màn hình, che mặt Tư Cảnh Lâm lại.

“Ai nha, em làm gì thế!” Nguyễn Miên Man đem móng vuốt của nó kéo ra, kết quả một hồi nó lại sờ lên.

Nắm lấy cái móng vuốt nhỏ không an phận kia, Nguyễn Miên Man giải thích với người trong màn hình: “Quả Quýt Nhỏ đại khái là nhớ anh đấy.”

Tư Cảnh Lâm nhìn cô bé trong di động, cảm thấy trọng điểm cũng không phải là con mèo béo kia có nhớ anh không.

Anh ngồi thẳng lại, đưa cameras tới gần, ngữ khí mỉm cười: “Vậy còn em?” Có nhớ anh hay không.

Từ lần đầu tiên gặp mặt Nguyễn Miên Man đã biết anh rất soái, mày kiếm mắt sáng, tự phụ ưu nhã.Lúc này, đôi mắt từ trước đến nay luôn đạm mạc lại hàm chứa vài phần ý cười cùng ôn nhu, môi mỏng cũng hơi nhếch, cả người từ trời đông giá rét như biến thành mùa xuân, làm người ta càng thêm không rời mắt được.

Nguyễn Miên Man không khỏi nhìn anh lâu hơn, phản ứng lại, dời đi tầm mắt nói: “Chúng ta mới gặp hôm qua mà.”

Có cái gì mà nhớ.Mang theo điểm ngượng ngùng mà nói thầm, đồng thời, cô lại âm thầm oán trách chính mình không nên nhắc tới cái chuyện này.

Lúc cô thẳng tắp nhìn về phía mình, trong lòng Tư Cảnh Lâm rất vui vẻ, thấy cô nói gần nói xa cũng không thất vọng.Rốt cuộc, cô cũng không phủ định không phải sao?

Thấy cô không hề nhìn về phía màn hình, mà chỉ thấy sườn mặt cùng chơi với mèo béo bên cạnh trên giường, Tư Cảnh Lâm chủ động nói sang chuyện khác: “Lễ hội ẩm thực khi nào bắt đầu?”

“Vào kỳ nghỉ hè, cụ thể ngày nào còn chưa có định.” Thấy anh đổi đề tài, Nguyễn Miên Man một lần nữa quay mặt lại.

Cô nói xong, lại nói: “Lễ hội ẩm thực hình như rất náo nhiệt, nhưng ' em ' trước kia đều tham gia với thân phận du khách......”

Nghe ra lời nói của cô có phần lo lắng mình làm không tốt, Tư Cảnh Lâm cổ vũ nói: “Đông Đông rất lợi hại, có thể đem cửa hàng phát triển như vậy, tham gia lễ hội ẩm thực khẳng định sẽ không có vấn đề gì.”

Nguyễn Miên Man nghe được lời này, bỗng nhiên muốn được tâm sự: “Kỳ thật lúc trước mở cửa hàng cũng là không trâu bắt chó đi cày, ngày đầu tiên bắt đầu, em đặc biệt lo lắng sẽ không có khách, hoặc xuất hiện vấn đề khác...... Lúc nhân viên giao cơm tới, em còn lo lắng có thể thành công đưa đến chỗ khách hàng hay không...... Còn may, tuy rằng có chút vấn đề nhỏ, nhưng mở cửa hàng còn tính là thuận lợi, khách hàng cũng đều rất đáng yêu......”

Mới vừa xuyên qua, cô không còn sự nhiệt tình vơi nấu ăn như lúc trước, tiếp nhận cửa hàng này, cũng bất quá là không thích cảm giác nợ tiền, muốn sớm đem nợ trả hết.Về sau, quen biết rất nhiều khách hàng đáng yêu, còn có rất nhiều hàng xóm nhiệt tâm, cùng với anh, Nguyễn Miên Man dần dần thích thế giới này, cũng vì bọn họ yêu thích các món ăn cô làm, dần dần tìm lại tình yêu với nấu ăn lúc trước.

Cuộc sống hiện tại, đối với Nguyễn Miên Man mà nói, quả thực như đang nằm mơ, nếu nói mới vừa xuyên qua cô còn nghĩ tới chuyện trở về, hiện tại là hoàn toàn không nghĩ tới.

Tư Cảnh Lâm nghe cô kể về chuyện lúc vừa mới bắt đầu mở cửa hàng bàng hoàng cùng khẩn trương như thế nào, có chút đau lòng, đồng thời có chút hối hận, không quen biết cô sớm hơn.

Lại nói tiếp, duyên phận đại khái thật là chuyện thần kỳ, rõ ràng khi còn nhỏ anh có sống ở ngõ nhỏ này một đoạn thời gian, sau khi lớn lên cũng thường thường qua một chuyến, lại tận tới năm nay mới từ trong miệng ông nội biết được cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.