Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc

Chương 160: Chương 160




Editor: Thienyetkomanhme

【 Cậu ta hiện tại mặc dù kiếm được một chút tiền, cũng chỉ có cái bằng cấp ba thôi, tương lai phát triển hữu hạn. Không giống chúng ta, chờ tốt nghiệp xong, chỉ cần chịu phấn đấu, vượt qua cậu ta còn không phải chuyện nhẹ nhàng. 】

【 Hơn nữa, phụ nữ mỗi ngày đứng trước bệ bếp, khói lửa mịt mù, nhanh già, cậu ta không bằng cấp, vốn dĩ chỉ có gương mặt kia còn có thể nhìn, lại như vậy, ai da......】

Trong diễn đàn nhìn thấy tin nhắn thứ nhất, còn có điểm tán đồng, chờ nhìn đến tin nhắn thứ hai lộ ra chút ghen ghéy, đại bộ phận người đều không nói gì, chỉ có vài người tán đồng.

Thấy có người đồng ý kiến với mình, Vương Lị càng thêm hăng hái, bắt đầu điên cuồng diss Nguyễn Miên Man, tiên đoán tương lai Nguyễn Miên Man khẳng định chẳng ra gì.

Hết thảy trên mạng đều không quấy rầy đến người đã sớm tiến vào mộng đẹp.

Một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau, Nguyễn Miên Man khó có khi dạy chậm.

“Mieo ô ~”

Bình thường mèo béo tỉnh lại liền ngồi xổm cạnh đầu giường, thấy cô chủ hôm nay tỉnh muộn như vậy, tỉnh lại còn không đứng dậy, nghiêng đầu hướng cô kêu một tiếng.

Nguyễn Miên Man giơ tay sờ sờ đầu nó, lúc này mới chậm rì rì ngồi lên.

Mặc xong quần áo xuống lầu, Nguyễn Miên Man trước đổ thức ăn mèo cho Quả Quýt Nhỏ lót bụng, ngay sau đó đem cửa lớn mở ra.

Nhìn đến người ngoài cửa, nháy mắt cô lên tinh thần, bên môi không tự giác nở một nụ cười: “Buổi sáng tốt lành ~”

“Buổi sáng tốt lành.” Tư Cảnh Lâm giơ tay xoa nhẹ đầu cô một cái, nhấc chân đi vào trong tiệm.

“Em còn chưa có ăn bữa sáng đi?” Tư Cảnh Lâm đem hộp giữ ấm trong tay đặt lênbàn sau hỏi.

Nguyễn Miên Man nhỏ giọng nói: “Không, em mới vừa dậy.”

“Ngày hôm qua vất vả như vậy, ngủ muộn chút cũng bình thường.” Tư Cảnh Lâm nói xong, để cô đi rửa tay sau đó ăn bữa sáng.

Nguyễn Miên Man rửa xong tay đi ra, nhìn thấy trên bàn có cháo ngũ cốc, sủi cảo thủy tinh hấp, sandwich, sữa bò, trứng gà cùng một phần salad hoa quả, không khỏi hỏi: “Đây là anh làm sao?”

“Chỉ có sandwich là anh làm.” Tư Cảnh Lâm lắc đầu nói.

Nguyễn Miên Man nghe vậy, ngồi xuống trước cầm lấy một cái sandwich lên ăn.

Sandwich cắt nhỏ bằng lòng bàn tay ăn lên rất tiện, hương vị cũng thực ngon miệng.

Nguyễn Miên Man liền ăn hai miếng mới buông xuống, tiếp nhận sữa bò anh đưa qua uống.

Tư Cảnh Lâm thấy cô ăn ngon lành, mang theo chút vui sướng cầm lấy đôi đũa gắp một cái sủi cảo thủy tinh cho cô.

“Anh cũng nhanh ăn đi.” Thấy anh chỉ lo mình, Nguyễn Miên Man nhắc nhở.

Kế tiếp, hai người cũng không nói chuyện nữa, không khí an tĩnh mà ấm áp.

Sau khi bữa sáng kết thúc, Nguyễn Miên Man nhìn anh hỏi: “Hôm nay anh không cần đi làm sao?”

“Đợi lát nữa càn tới công ty.” Tư Cảnh Lâm nói.

Nguyễn Miên Man thế mới biết, anh cố ý tới đưa bữa sáng cho mình, trong lòng cảm thấy không cần thiết, đồng thời lại có chút ngọt.

Vài giây sau, cô nói: “Lần sau không cần đưa nữa, em tự mở cửa hàng, còn sợ không có bữa sáng ăn sao.”

“Anh muốn cùng em ăn bữa sáng.”

Lời này Tư Cảnh Lâm vừa nói ra, Nguyễn Miên Man nhất thời không biết nói gì, nửa rũ lông mi xuống, một lát sau mới hỏi: “Vậy giữa trưa anh muốn tới ăn cơm không?”

“Có chút bận, buổi chiều anh lại qua.”

Tư Cảnh Lâm hôm nay vẫn chuẩn bị theo cô đến lễ hội ẩm thực, cho nên trước buổi trưa phải hoàn thành công việc hôm nay.

Nguyễn Miên Man nghĩ đến trưa hôm nay không buôn bán, như vậy thời gian rảnh vẫn tương đối nhiều, vì thế nói: “Bằng không, buổi trưa em đi đưa cơm cho anh?”

Ánh mắt Tư Cảnh Lâm hơi lượng, không cần nghĩ ngợi gật đầu nói: “Được.”

Lại ngồi một lát, Tư Cảnh Lâm chuẩn bị đến công ty, trước lúc đi có dặn sẽ cho tài xế tới đón cô.

“Không cần, em tự mình kêu taxi đi được, không cần thiết để tài xế qua lại.”

“Vậy trước khi đến em nhớ nói một tiếng với anh.” Tư Cảnh Lâm lưu lại những lời này, bóng dáng rất nhanh đã biến mất ở đầu hẻm nhỏ.

Nguyễn Miên Man nhìn theo anh rời đi, lấy ra di động chơi một hồi.

Nhìn đến khu bình luận cửa hàng, thế nhưng có không ít khách hàng đăng hình ảnh đồ nướng BBQ tối hôm qua, nhóm khách hàng bị thèm sôi nổi kêu thêm món nướng BBQ, cô bật cười lắc đầu.

Chờ Chu Linh đi vào trong tiệm sau, Nguyễn Miên Man cùng chị đi chợ mua một ít nguyên liệu nấu ăn, sau khi trở về liền bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.

Chu Linh thấy cô dùng niêu hầm canh gà, lại bắt đầu xử lý cá, không khỏi hỏi: “Hôm nay là ngày lành gì vậy?”

“Không có, chỉ là đồng ý đưa cơm trưa cho anh Cảnh Lâm cho nên làm nhiều một chút ạ.”

Nguyễn Miên Man nói xong, đem cá cắt hoa, bắt đầu tẩm bột chuẩn bị chiên.

Chu Linh nghe vậy còn có cái gì không rõ, cười nói: “Còn chưa chúc mừng hai người.”

Nguyễn Miên Man vốn cũng không cố ý giấu giếm cái gì, chị biết thì hết sức bình thường, nhưng bị chị nói hẳn ra, vẫn là có điểm không được tự nhiên.

Chu Linh vốn cũng không là người nói nhiều, nhìn ra cô chủ đang ngượng ngùng, nói sang chuyện khác: “Chị xem bình luận, tối hôm qua em còn hỗ trợ nướng đồ?”

“Đúng vậy......”

Nguyễn Miên Man cùng chị đơn giản hàn huyên vài câu, đem cá chiên xong đặt ở đĩa, dùng cà chua, nước, đường, hương dấm, rượu đã trộn sẵn, cùng hạt thông, đậu Hà Lan cùng tưới lên thân cá, một phần cá quế chiên xù sắc hương vị đều đầy đủ đã làm xong.

Hơn mười một giờ, chuẩn bị xong cơm trưa Nguyễn Miên Man để lại một ít đồ ăn cho Chu Linh, cầm theo hộp giữ ấm rời đi.

Chu Linh nhìn canh gà trên bàn thanh triệt kim hoàng, tiên hương bốn phía, cá quế chiên xù cảnh đẹp ý vui, thịt sườn kho tàu tương thơm nồng úc, thịt thỏ trần bì sinh tân khai vị, món khai vị có đậu que, củ cải, rau trộn đậu phộng màu sắc tươi sáng, còn có một đĩa như ý cuốn tinh xảo cùng một phần salad hoa quả, cảm thấy Tư tiên sinh tìm được bạn gái tốt như vậy, thật là có lộc ăn.

Nhiều như vậy chị cũng ăn không hết, dứt khoát đóng gói lại, đem cửa hàng khóa lại về nhà chia sẻ cùng bà ngoại, con gái.

Tổng công ty tập đoàn Bách Xuyên.

Nguyễn Miên Man ngồi xe đi tới cửa công ty, nhìn đến sảnh công ty khí thế, rộng rãi, không khỏi nhớ tới hình ảnh trước xem trong phim truyền hình cùng tiểu thuyết.

Cô đi vào cửa chính, đang nghĩ ngợi có thể bị người ngăn lại hay không, nghĩ tới các vấn đề linh tinh lung tung rối loạn, giương mắt liền nhìn thấy người đàn ông nghênh diện đi đến.

Thấy anh rõ ràng nói bận, lại còn cố ý xuống lầu đón mình, Nguyễn Miên Man theo bản năng lộ ra nụ cười.

Lúc trước Tư Cảnh Lâm ngẫu nhiên có gặp được cảnh bạn gái hoặc vợ của nhân viên tới công ty đưa cơm, anh lúc ấy cũng không có cảm xúc gì, ngược lại hoài nghi có phải nhà ăn công ty có vấn đề hay không.

Thẳng đến giờ khắc này, anh mới cảm nhận được, có người đưa cơm trưa tình yêu ngọt ngào cùng sung sướng thế nào.

Tư Cảnh Lâm cười một cái, bước tới phía cô, một tay nhận lấy đồ vật trên tay cô một tay dắt cô, mang cô đi vào thang máy bên kia.

“Công ty anh thật lớn, còn lướn hơn trong TV.” Nguyễn Miên Man một bên đi theo anh một bên nhẹ giọng nói.

“Đây là mới sửa lại hai năm trước, lúc trước không có lớn như vậy.” Tư Cảnh Lâm mang cô đi vào thang máy, ấn tầng cao nhất rồi thuận miệng nói.

Theo cửa thang máy đóng lại, cô lễ tân mới vừa rồi lời nói lễ phép mỉm cười trước sảnh nháy mắt “trời đất” một tiếng, sau đó ở trong diễn đàn chia sẻ một màn vừa nhìn thấy.

Nhân viên khác nghe nói có phụ nưa đưa cơm trưa tình yêu cho tổng giám đốc, sếp còn tự mình đi xuống đón người, đều hoài nghi hôm nay bầu trời có phải có mưa đỏ hay không.

Bất quá cũng có một số người, phía trước liền mơ hồ nghe được chút tin tức, thật ra không kinh ngạc như vậy chỉ là tò mò thân phận nhà gái.

Lễ tân tuy rằng nhiều lần đặt cơm hộp của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, nhưng cô thật đúng là không biết bà chủ, bởi vậy chỉ có thể nói cho người trong diễn đàn, đối phương là một cô gái trẻ xinh đẹp.

Tư Cảnh Lâm có thang máy chuyên dụng, cho nên mặc kệ nhân viên trong công ty có tò mò, bọn họ cũng không thấy được người.

Chỉ có nhân viên ở tầng cao nhất có thể trộm ngắm một cái.

“Trợ lý Tôn.” Nguyễn Miên Man nhìn thấy trợ lý Tôn, cười chào hỏi cùng hắn.

“Bà chủ nhỏ, muốn uống chút gì hay không?” Nhìn thấy cô đã đến, trợ lý Tôn xem như hiểu rõ vì saoTư tổng hôm nay đến công ty, mắt thường có thể thấy được tâm tình rất tốt.

Nguyễn Miên Man lắc đầu nói: “Tôi mang theo canh gà, anh muốn uống một chén hay không?”

Cô hầm canh gà, tất nhiên không phải canh gà bình thường, trợ lý Tôn thập phần muốn gật đầu, nhưng...... dưới ánh mắt của ông chủ nhà mình, hắn cuối cùng vẫn lắc đầu: “Cảm ơn, không cần.”

Tư Cảnh Lâm thực vừa lòng, nắm tay người bên cạnh: “Chúng ta đi phòng nghỉ dùng cơm.”

“Đúng rồi Tư......”

Trợ lý Tôn thấy bọn họ đi phòng nghỉ, nhớ tới cái gì đang muốn nhắc nhở, bọn họ đã mở ra cửa phòng nghỉ.

“Sao cậu còn ở đây?” Tư Cảnh Lâm nhìn thấy người ngồi trên sô pha, biểu tình lộ ra ghét bỏ.

Người trên sô pha đứng dậy đi tới, lại là không để ý đến Tư Cảnh Lâm, mà một bên đánh giá người bên cạnh anh, một bên lộ ra gương mặt tươi cười: “Xin chào, tôi là Mộc Phong, là bạn tốt của Tư Cảnh Lâm.”

Người đàn ông mặc áo sơmi hồng nhạt thoạt nhìn có điểm cà lơ phất phơ, làm người ta khó có thể hiểu, thoạt nhìn nghiêm túc, đạm mạc như Tư Cảnh Lâm lại có người bạn như vậy.

Bất quá, Nguyễn Miên Man tin tưởng ánh mắt Tư Cảnh Lâm, bởi vậy khách khí đáp lại: “Chào anh, tôi là Nguyễn Miên Man.”

“Nguyễn...... Nguyễn Miên Man? Tên này có chút khó đọc nhỉ.”

Mộc Phong dứt lời, Tư Cảnh Lâm liếc xéo hắn một cái: “Cậu cũng thấy, cậu cần phải đi.”

“Người ta khó có dịp về nước một chuyến, sao cậu lại nhẫn tâm như vậy.” Mộc Phong trừng lại, xoay người một lần nữa ngồi xuống sô phan một bộ dạng ăn vạ không đi.

Nguyễn Miên Man nhìn ra, tuy rằng tính cách bất đồng, nhưng quan hệ bọn họ hẳn là không tồi, vì thế nói: “Em chuẩn bị cơm trưa tương đối nhiều, không bằng cùng nhau ăn cơm?”

“Được đó, được đó!” Mộc Phong một ngụm đáp ứng.

Tư Cảnh Lâm có chút không vui, nhưng bạn gái đã mở miệng, người nọ lại có da mặt dày, cuối cùng vẫn là cam chịu.

“Má nó, sao lại thơm như vậy!”

Khi Nguyễn Miên Man đem đồ ăn bày ra, Mộc Phong không khỏi phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc.

Tư Cảnh Lâm trực tiếp làm lơ hắn, trước cầm chén múc chén canh gà cho người bên cạnh.

Canh gà thả cẩu kỷ, táo đỏ, đông trùng hạ thảo, thoạt nhìn rất bổ dưỡng, nhưng ngửi lên cơ hồ không có mùi thuốc trung y.

Nguyễn Miên Man tiếp nhận canh gà nhẹ nhấp một ngụm, đối với mùi vị hàm tiên thoải mái, thanh tân còn tính là vừa lòng.

Chiếu cố cô xong, Tư Cảnh Lâm mới múc một chén cho mình.

Thưởng thức nước canh trong suốt trong chén, ngửi lên tiên hương bốn phía, hắn mới cúi đầu uống lên.

Canh gà một chút cũng không ngấy, uống lên hàm tiên ngon miệng, làm người ta uống một ngụm còn muốn uống thêm.

“Uống thật ngon.” Canh gà vốn mỹ vị, hơn nữa là cô làm, uống vào trong miệng Tư Cảnh Lâm, cảm thấy không khác gì quỳnh tương ngọc dịch.

“Vậy anh uống nhiều chút.” Nguyễn Miên Man cười nói.

Mộc Phong nhìn đến bộ dáng săn sóc, ôn nhu của ông bạn, đều có chút không quen.

Bất quá, so với kiểu lãnh tình, lãnh tâm trước kia, trong mắt chỉ có công việc, Mộc Phong vẫn là vì sự thay đổi này của bạn cảm thấy cao hứng.

Người cũng đã thấy, hiện tại ngây ngốc ở đây làm cái đèn cũng không thú vị, Mộc Phong có ý chuồn đi, nhưng mùi thơm cả phòng, lại có điểm luyến tiếc.

Bạn bè mười mấy năm, ăn một ít cơm trưa bạn gái hắn làm cũng không quá đáng đi?

Mộc Phong nghĩ như vậy, tay đã tự giác cầm lấy cái chén múc canh cho chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.