Editor: Thienyetkomanhme
“Tựa như chuyện hôm nay sao? Là nam hay nữ còn không xác định nhưng cũng có thể qua lại?” Nguyễn Miên Man có chút không hiểu nổi, “Cái này cũng coi như lừa gạt đi?”
“Cũng không sai, bất quá còn may khách hàng kia tựa hồ cũng không quá tin tưởng.”
Từ khi mở cửa hàng, chuyện thú vị như vậy cũng không ít, tỷ như phía trước còn có khách hàng nhờ nhân viên giao cơm giúp bắt chuột, cho nên các cô nói hai câu thì thôi.
Hơn 11 giờ, rất nhiều khách hàng bắt đầu nhận được cơm hộp.
Liền phát hiện hôm nay lại có đồ tặng kèm, nhóm khách hàng cực kỳ kinh hỉ.
“Sao bà chủ nhỏ đột nhiên tặng điểm tâm, còn khá xinh đẹp, mặt trên còn cắm cờ màu nhỏ.” Trương San cầm hộp điểm tâm rất là vui vẻ.
“Không có văn hóa, hôm nay là Tết Trùng Dương, đây là bánh trùng dương, còn gọi là bánh hoa, cắm cờ màu là một loại tập tục.”
Nghe được đồng nghiệp nữ cách vách nói, Trương San dùng một loại ánh mắt “hôm nay mới quen người này” nhìn sang: “Ghê ta, cái này cũng biết. Nguyên lai hôm nay là Tết Trùng Dương, tôi đang nói như thế nào bà chủ lại vô duyên vô cớ tặng điểm tâm.”
Cô mới vừa khen xong, dư quang bỗng nhiên quét đến giao diện trên di động đồng nghiệp, tức khắc mắt trợn trắng: “Hóa ra lúc tôi chụp ảnh cậu liện lên mạng tìm, còn không biết xấu hổ nói tôi không có văn hóa?”
Nữ đồng nghiệp ho khan một tiếng nói: “Tôi đây tốt xấu biết một thứ, không biết cái gì liền lên mạng tìm.”
Hai cô nói chuyện, một nữ đồng nghiệp khác bên cạnh đã mở ra cái nắp lên: “Um...... Ăn ngon thật.”
Trương San thấy vậy, cũng không nói lời vô nghĩa nữa, cũng mở ra cái nắp lấy bánh hoa tinh xảo bên trong ra.
Bánh hoa mềm mại, thơm ngọt, thập phần hợp khẩu vị của cô, một khối nho nhỏ, bất tri bất giác liền ăn xong toàn bộ.
Ăn xong, Trương San chưa đã thèm nói: “Ăn ngon quá, cảm giác so với bánh kem còn ngon hơn, chính là có chút ít, cảm giác chưa ăn đủ.”
Bên cạnh, đồng nghiệp gật đầu tán đồng: “Xác thật ăn ngon, đây vẫn là ta lần đầu tiên tôi ăn bánh trùng dương.”
“Tôi cũng vậy, ăn bánh trùng dương, chúng ta cũng coi như đón xong Tết Trùng Dương.”
“Ha ha, được.”
Cùng ngày, khu bình luận tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, không ngoài sở liệu xuất hiện một đống bình luận khen ngợi bánh trùng dương.
【h**q: Cảm ơn bà chủ nhỏ tặng bánh trùng dương, nhìn thấy bánh trùng dương tôi mới nhớ hôm nay là Tết Trùng Dương, cũng là tết lão nhân, cố ý giữ bánh dương bánh, lại mua chút trái cây, thức ăn khác, thừa dịp tan tầm đi thăm ông nội của tôi, ông rất vui vẻ, hơn nữa đặc biệt thích bánh trùng dương, nói mềm mại, thơm ngọt lại không bị dính. [ hình ảnh ] 】
【5** còn: Nhìn bình luận mới biết được điểm tâm bà chủ nhỏ tặng là bánh trùng dương, hôm nay là Tết Trùng Dương, ngô...... Bánh trùng dương ăn rất ngon, chính là quá ít không đủ ăn, bất quá vẫn là cảm ơn bà chủ nhỏ, làm tôi cũng coi như ăn được Tết Trùng Dương. 】
【 mộng **k: Bánh trùng dương thật xinh đẹp, con gái của tôi vừa thấy đã rất thích, bất quá tôi nhắc nhở con bé hôm nay là tết lão nhân, là ngày của ông bà, con bé liền đem bánh trùng dương đưa cho bà, loại bánh này ăn ngon lại mềm, người già rất thích, nếu làm ra không phiền toái, hy vọng bà chủ nhỏ có thể bán ở trong tiệm một chút. 】
......
【k**l: Bánh hoa đẹp lại ăn ngon, thật lâu không ăn được bánh hoa ngon như vậy, bà chủ nhỏ thật có tâm, chúc cô Tết Trùng Dương vui vẻ! 】
【a**n: Trước tới nay không quá để tâm tới lễ Trùng dương, hôm nay nhờ bà chủ nhỏ, ăn bánh trùng dương cũng coi như được ăn tết, yêu cô moah moah ~】
【o**6: A a a! Bà chủ nhỏ thật là cảm ơn cô, phía trước tôi còn cố ý nhớ kỹ “ tết lão nhân” sắp đến, đến lúc đó nhớ rõ trở về thăm ông bà trong nhà, kết quả bận rộn một hồi liền quên, còn may cô đưa bánh trùng dương nhắc nhở tôi, buổi tối còn có thời gian đi. 】
......
Không riêng ở khu bình luận, khách tới trong tiệm cũng rất nhiều người đã ăn được bánh trùng dương rồi mới phản ứng lại hôm nay là ngày mấy.
Không nhớ tới cũng liền thôi, nhớ tới hôm nay là Tết Trùng Dương, cũng là tết lão nhân, không ít khách hàng ăn bánh trùng dương cảm thấy rất ngon, nhịn không được cùng Chu Linh thương lượng, hỏi có thể mua một chút mang về cho người già trong nhà ăn hay không.
Trong lòng Chu Linh tuy rằng cảm thấy cô chủ hẳn là sẽ đáp ứng, bất quá vẫn là tiến phòng bếp hỏi một tiếng.
Quả nhiên, Nguyễn Miên Man nghe nói khách hàng muốn mua bánh trùng dương hiếu kính lão nhân, không do dự liền đồng ý luôn.
Nhưng mà, bánh trùng dương còn lại trong tiệm cũng không đủ bán, hiện tại cũng không có thời gian làm, chỉ có thể để Chu Linh đi nói một tiếng cho khách hàng, sau khi đóng cửa cô mới có thời gian làm.
Khách hàng nghe vậy, có thời gian đều tỏ vẻ nguyện ý chờ, không có thời gian cũng hy vọng có thể đặt trước, chờ tan tầm quay lại lấy.
Cửa hàng rốt cuộc đóng cửa, Nguyễn Miên Man lúc này mới rảnh tay làm bánh trùng dương, mà bên ngoài, còn có bảy, tám người đang chờ.
Bánh trùng dương làm cũng không khó, cùng Chu Linh cùng chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn, Nguyễn Miên Man rất nhanh liền làm xong nồi thứ nhất.
Trong lồng hấp, một mùi hương ngọt thanh dần dần bay ra.
Chu Linh cái khác không làm được, hỗ trợ cắt các loại trái cây để rải phía trên vẫn là có thể làm được.
“Thơm quá.” Rõ ràng hôm nay chị cũng ăn không ít bánh trùng dương, nhưng ngửi được hương vị này, Chu Linh lại có chút thèm.
Nguyễn Miên Man nghe vậy, cười nói: “Lúc chị về nhớ mang một ít về cho bà Vương nếm thử.”
Hôm nay là tết lão nhân, loại điểm tâm này thích hợp cho người già ăn, Chu Linh tự nhiên sẽ không cự tuyệt: “Cảm ơn cô chủ.”
Trong tiệm, khách hàng ngửi được mùi hương ngọt thanh từ phòng bếp bay ra, có người nhịn không được gọi điện thoại nói: “Alo ông, là cháu, đợi lát nữa cháu qua chỗ ông, ông ở nhà không? Có ạ, vâng, cháu ăn rồi, đợi lát nữa mang đồ ngon cho ông nếm thử...... Ân? Ông cũng để đồ ngon cho cháu? Không cần, ông cứ ăn đi, không cần để lại cho cháu......”
Một khách quen mở đầu, người khác cũng sôi gọi điện thoại về nhà.
Không bao lâu, bánh trùng dương bọn họ muốn rốt cuộc ra nồi, vài người chia nhau mua anh hai cân, tôi ba cân, sau đó xách theo điểm tâm vô cùng cao hứng từ trong tiệm rời đi.
Chu Linh giúp đỡ làm xong bánh dương bánh nhóm khách hàng đã đặt trước, cầm điểm tâm cho bà ngoại mình đi về nhà.
Nguyễn Miên Man tiễn chị đi, cầm sách vở ở trong tiệm bắt đầu học, một bên xem một bên chờ khách đặt bánh dương bánh quay lại lấy.
Mặt trời xuống núi, lục tục có khách tan tầm lại đây.
“Cảm ơn bà chủ nhỏ, Tết Trùng Dương vui vẻ!” Khách hàng nhận được bánh trùng dương còn nói, cười nói cảm ơn.
“Tết Trùng Dương vui vẻ.” Nguyễn Miên Man trả lời.
Một ánh tà chiều cuối cùng từ chân trời tan hết, ánh sáng trong tiệm tức khắc tối xuống.
Nguyễn Miên Man đứng dậy mở đèn, quay đầu liền thấy Tư Cảnh Lâm từ bên ngoài đi vào.
“Anh tan tầm rồi.” Nguyễn Miên Man đi vào nói.
Tư Cảnh Lâm gật đầu, ôm lấy người hôn một cái: “Nhớ anh không?”
Nguyễn Miên Man giận liếc anh một cái nói: “Đừng náo loạn, em muốn đi nấu cơm, hôm nay là tết lão nhân, chuẩn bị làm cho ông mấy món ông thích ăn.”
Cô là từ trong miệng khách hàng mới biết được, Tết Trùng Dương phát triển tới bây giờ, còn có ý tứ là tết lão nhân.
Tư Cảnh Lâm lúc này mới buông cô ra, cùng cô vào phòng bếp.
Chờ ông Ngô tới đây, xa xa đã ngửi thấy mùi thơm nồng đậm.
“Đông Đông hôm nay lại làm cái gì ngon?”
Đồ ăn đã làm tốt, nghe được thanh âm của anh, Nguyễn Miên Man cùng Tư Cảnh Lâm đem đồ ăn bưng lên bàn.
Giò heo Đông Pha, thịt kho tàu, gà quay hạt dẻ, cá chua ngọt, đậu hủ, củ cải xào, đậu phộng chiên, bánh trùng dương, canh vịt Hoài Sơn.
“Hôm nay không phải sinh nhật ông đi?” Thấy trên bàn đều là món mình thích, nếu không phải sinh nhật ông đã sớm qua, ông Ngô còn cho rằng hôm nay là sinh nhật mình.
“Hôm nay không phải sinh nhật của ông, bất quá là ngày tết của ông.” Nguyễn Miên Man cười nói.
Ông Ngô lúc này mới nhớ ra, hôm nay là tết lão nhân, tức khắc cười rộ lên: “Đông Đông thật có hiếu tâm.”
Khen xong cô, ông Ngô lập tức quay đầu nhìn về phía cháu trai mình: “Đông Đông làm cho ông một bàn đồ ăn ngon như vậy, thế còn cháu?”
Người tuổi lớn, có đôi khi liền ấu trĩ như trẻ con.
Nguyễn Miên Man nhắc nhở từ trước, nên lúc này Tư Cảnh Lâm lấy lễ vật đã chuẩn bị đưa qua: “Ngày tết vui vẻ, ông.”
Ông Ngô thấy cháu trai thật đúng là chuẩn bị quà tặng, kinh ngạc qua đi, ở trong lòng cười nói: Quả nhiên là có đối tượng vào là khác nay, năm trước nào có quà tặng.
Ông thích uống trà, cũng thích thu thập tử sa hồ, cho nên Tư Cảnh Lâm tặng cho ông chính là tử sa hồ lấy được từ buổi đấu giá trước đó.
“Không tồi, có tâm.” Ông Ngô xem qua tử sa hồ, thấy Nguyễn Miên Man lấy ra rượu, cao hứng buông lễ vật ngồi xuống, “Ăn cơm, ăn cơm.”
Nguyễn Miên Man thấy ông gấp gáp như vậy, cười rót ly rượu cho ông.
“Là rượu hoa cúc, không tồi, không tồi, Tết Trùng Dương nên uống loại rượu này.” Ông Ngô nghe hương rượu nói.
Ba người đều ngồi xuống, trước chạm một ly, ngay sau đó mới bắt đầu động đũa.
“Giò heo Đông Pha này ăn ngon thật, chắc mà không cứng, béo mà không ngán.” Ông Ngô buông chén rượu, trước gắp lên một miếng giò heo Đông Pha.
Màu sắc hồng lượng, hương khí bốn phía, giò heo Đông Pha dùng chiếc đũa gắp nhẹ một cái, không cần cố sức, da thịt liền tách ra, đưa vào trong miệng, thơm, ngon đến ông phải nỏ nụ cười.
Nguyễn Miên Man không thích ăn thịt mỡ, Tư Cảnh Lâm gắp một khối giò, tách chỗ thịt không có mỡ đặt vào trong chén của cô, chỗ mỡ thì trộn với cơm và vào trong miệng mình.
Giò heo Đông Pha tương thơm, nồng úc, mặc dù là thịt mỡ cũng không ngán, ăn với cơm càng thơm ngon.
Nguyễn Miên Man nhìn thịt nạc trong chén, có qua có lại gắp một miếng thịt cá cho anh.
Không riêng giò heo Đông Pha ăn ngon, cá chua ngọt cũng rất tuyệt, da thơm giòn, thịt cá bên trong cũng ngon miệng, ăn lên vừa mêm vừa hương.
Ông Ngô một mình giải quyết nửa cái giò heo Đông Pha, lúc này mới đem chiếc đũa duỗi đến gà quay hạt dẻ bên cạnh.
“Ân...... hạt dẻ ăn ngon, hàm hương mềm mại, cảm giác so với lần trước cháu làm càng ngon hơn.”
“Hạt dẻ không giống nhau, hạt dẻ này là một khách quen đưa, nói là đặc sản quê cô ấy, bởi vì sản lượng ít, hương vị tốt, bản địa đều không đủ ăn, cho nên không bán ạ.” Nguyễn Miên Man nói.
Khách hàng cô nói không phải ai khác, chính là Lý Niệm, chính là người trước bởi vì em họ ăn uống đặc biệt kém mà tới trong tiệm mua bánh chưng.
Bởi vì Nguyễn Miên Man hỗ trợ làm bánh gạo kê cùng với mấy món khác trong tiệm, em họ cô ấy hiện giờ ăn uống đã dần dần khôi phục lại, hiện giờ cũng có thể ăn những món khác.
Người một nhà em họ đều rất cảm kích cô, cho nên thường xuyên sẽ gửi một ít đặc sản nhờ Lý Niệm đưa đến trong tiệm.
“Nguyên lai là như vậy, trách không được hạt dẻ này ăn ngon như vậy, so với thịt gà còn ăn ngon hơn.” Ông Ngô nói xong, lại gắp lên một viên hạt dẻ đưa vào trong miệng.
“Vậy ông ăn nhiều một ít, trong tiệm còn có không ít hạt dẻ.” Nguyễn Miên Man nói, chính mình cũng nếm một viên, phát hiện đúng là thực không tồi.
Một bữa cơm ăn xong, ông Ngô rất thỏa mãn, không riêng gì đầu lưỡi thỏa mãn, còn có tâm trạng nữa.
Ông bưng chén rượu nhấp ngụm rượu nhỏ, nhìn về phía hai đứa nhỏ trên bàn, trong ánh mắt tràn đầy hiền từ.
Tuy rằng lúc trước cho vay tiền khi hoàn toàn không nghĩ tới hồi báo, nhưng lúc này thu hoạch một đứa cháu tri kỷ, tương lai sẽ trở thành người trong nhà, làm trong lòng ông Ngô vui vẻ không nói lên lời, cảm thấy làm nhiều chuyện tốt quả nhiên không sai.
Tư Cảnh Lâm thấy ông uống mấy chén còn không dừng tay, mày hơi trầm xuống.
Anh đang muốn mở miệng, lại bị Nguyễn Miên Man nắm lấy tay.
“Hôm nay ăn tết, khó có khi ông vui như vậy, anh để ông uống nốt ly trên tay đi.” Nguyễn Miên Man tiến đến bên tai anh nhẹ giọng nói.
Tư Cảnh Lâm duỗi tay cầm lấy bầu rượu lắc một chút, thấy đã không còn, hướng cô gật gật đầu không mở miệng làm ông mất hứng.
Ông Ngô liếc thấy một màn như vậy, trên mặt không hiện, trong lòng lại cười thầm, cảm thấy quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
“Ai nha, rượu hoa cúc này thật là hương thuần ngon miệng, dư vị vô cùng.”
Thấy ông mới vừa rồi còn lén lút uống, lúc này lại dương dương tự đắc, đáy mắt Nguyễn Miên Man vừa bất đắc dĩ lại buồn cười.
Tết Trùng Dương qua đi, cây cối dần dần chuyển từ xanh sang vàng, độ ấm cũng từng ngày giảm xuống.
Ngày này buổi chiều, Nguyễn Miên Man ôn tập xong, ngồi ở trong tiệm xem TV, bị gió bên ngoài thổi có chút lạnh.