Tiệm Cơm Nhà Ta Thật Mỹ Vị

Chương 25: Chương 25




Vừa vào cửa, đầu tiên mọi người nhìn thấy chính là mặt tường sơn trắng tinh, sàn nhà sạch sẽ cùng với mấy cái bàn lau đến bóng lưỡng. Tuy rằng rất giản dị, nhưng rất sạch sẽ thoải mái, điều này làm cho trong lòng đoàn người thư thái không ít.

Khi mọi người vào chỗ ngồi, phòng bếp đột nhiên truyền đến tiếng xào rau, theo đó mà đến là một mùi hương mê người, mùi thơm này dị thường có ma lực, như trực tiếp xông qua mũi chui vào trong dạ dày, làm cho người ta nháy mắt liền thấy trong bụng đói khát, muốn vung đũa án ngấu nghiến.

Lúc này một tiểu hài nhi mặc tăng phục bước mấy bước ngắn ngủn mang ấm trà đến trước mặt bọn hắn, cẩn thận từng li từng tí rót trà cho bọn hắn, vừa cất giọng non nớt nói: "Các vị thúc thúc mời dùng trà, đồ ăn lập tức sẽ xong ngay."

Tiểu hài nhi lớn mềm mềm nhu nhu phi thường đáng yêu, rất khó làm cho người ta nhìn mà không thích, hơn nữa đứa nhỏ này vậy mà không sợ bọn hắn, vậy thì càng khó có được. Trên người bọn họ đều mặc công phục, bên cạnh còn mang theo đại đao, hơn nữa bình thường phá án nhiều, nên quanh thân đều có khí thế dọa người, ngay cả dân chúng bình thường nhìn thấy cũng không dám nhìn thẳng, hài tử thấy bọn họ càng bị dọa cho phát khóc, nhưng nhóc con này ngược lại không có gì là không được tự nhiên, ngược lại còn cực kỳ bình tĩnh.

Đứa nhỏ này đủ dũng cảm nha!

Một đám Đại lão gia nhịn không được sinh lòng yêu thích, trong lòng bởi vậy mà bớt cảm giác bài xích với quán cơm này một chút.

Mấy người liền hứng thú nhìn xem tên tiểu tử này đang ra vẻ như một tiểu nhị chịu thương chịu khó, bận bịu đến bận bịu đi, cũng không nhịn được cười.

"Đứa nhỏ này có ba tuổi sao? Nhỏ như vậy mà có thể giúp cha mẹ làm việc, thật hiểu chuyện."

"Đứa bé nhà ta còn lớn hơn so với nó, mỗi ngày chỉ biết quấn mẹ nó mua kẹo ăn, cho tới bây giờ còn chưa lần nào giúp nương nó làm được cái gì, nhìn đứa nhỏ nhà người ta kìa, đúng là quả thực không thể nhìn."

"Hài tử nhà người nghèo sớm vất vả, đứa nhỏ này còn tuổi nhỏ liền hiểu chuyện, cũng khó tránh khỏi."

"Nhưng mà đứa trẻ này sao lại mặc tăng phục? Hắn là tiểu hòa thượng sao?"

Bộ khoái nhỏ tuổi nhất vốn định ôm tiểu gia hỏa ôm tới hỏi han một chút, nhưng lúc này, màn cửa phòng bếp bị vén lên, Mễ Vị bưng đồ ăn từ trong phòng bếp đi ra, cười nói: "Đồ ăn đều chuẩn bị xong, hiện tại sẽ mang thức ăn lên ngay."

Mấy người nhìn thấy đều sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới cái quán ăn thô sơ thế này vậy mà chủ nhân của nó lại là một tiểu nương tử dung mạo xinh đẹp như vậy, cứ cảm giác nàng không thể có chút liên quan nào với quán cơm nhỏ này vậy.

Bất quá rất nhanh, lực chú ý của mọi người liền không tự chủ chuyển từ trên mặt Mễ Vị xuống thức ăn trên bàn, nguyên nhân không có gì khác, thật sự là quá thơm!

Không chỉ thơm phưng phức, mà bề ngoài cũng nhìn rất đẹp, từng món ăn như là được người tỉ mỉ hoạ nên, tinh xảo lại mỹ lệ, chỉ nhìn thôi liền dễ dàng làm cho người ta tưởng lầm là do đại trù của một tửu lâu cao cấp nào làm ra, nhưng cố tình nó lại được làm ra ở cái quán nhỏ đơn sơ này.

Sắc, hương, vị, đều phải nếm đủ, nên đoàn người cũng không nhịn được nuốt nước miếng, ngóng trông nhìn Lão Đại nhà mình, chờ hắn động đũa.

Nhìn thấy những thức ăn này, Từ Lôi Minh cảm thấy vừa lòng, tối thiểu bàn đồ ăn này nhìn liền biết phẩm chất ắt không thể kém hơn so với Nhất Phẩm Lâu rồi, cũng xem như không khiến hắn mất mặt với các huynh đệ.

Hắn hô: "Nào nào nào, tất cả mọi người tận tình ăn, đêm nay ăn bao no!"

Lúc này đột nhiên có người nhớ tới không có rượu, thức ăn ngon thì làm sao có thể không có rượu ngon chứ? Lúc này liền kêu: "Bà chủ, cho chúng ta vài vò rượu!"

Mễ Vị từ phòng bếp đi ra, nói: "Bổn tiệm không bán rượu, các vị nếu như muốn uống, cách vách có một quán bán rượu, hương vị rất tốt, ta có thể giúp các ngươi đi lấy vài vò đến."

Từ Lôi Minh vung tay lên, "Lấy năm vò trước đi!"

Mễ Vị liền bảo Mễ Tiểu Bảo chạy qua nhà Bao gia gia cách vách nói một tiếng, bảo cho hai cụ đưa năm vò rượu đến. Không đến một hồi, Mễ Tiểu Bảo trong ngực ôm một vò rượu trở về, mặt sau còn có hai vợ chồng Bao lão gia tử, hai người trong tay cũng ôm hai vò rượu.

Vợ chồng Bao lão rất cao hứng, sinh ý cửa hàng nhà bọn họ thường không có bao nhiêu khách, rượu coi như có thơm có ngon cũng không bán được, hôm nay liền một loạt bán được năm vò, có thể mất hứng sao?.

Hai vợ chồng Bao gia gia kéo tay Mễ Vị cảm tạ không thôi, "Mễ tiểu nương tử, đa tạ ngươi kéo khách cho chúng ta, thật không biết phải cảm tạ như thế nào."

Mễ Vị khẽ cười lắc đầu, "Ta không làm cái gì mà, dù sao trong tiệm ta cũng không bán rượu, có khách muốn uống rượu, ta liền thuận tiện đề cử một chút, chỉ nói một câu, cảm tạ cái gì. Lại nói rượu của nhị lão ủ vốn là rất thơm, tất nhiên bán được ra ngoài."

Mặc dù là chuyện chỉ nói một câu, nhưng đối với hai cụ mà nói, lại là giúp đỡ rất nhiều, hai người lại cảm tạ vài câu, xong sợ quấy rầy Mễ Vị nấu ăn mới rời đi.

Rượu đến, mọi người sôi nổi bắt đầu động đũa, mà khi đã động chiếc đũa, tia bất mãn cuối cùng trong lòng mọi người đối với quán cơm nhỏ này cũng hoàn toàn không có.

Đồ ăn quá ngon, tuyệt đối không kém hơn đại đầu bếp ở Nhất Phẩm Lâu làm, thậm chí còn có thể nói là ngon hơn Nhất Phẩm Lâu mấy lần. Chỉ với hương vị thế này, dù có phải lên núi ăn cũng nguyện ý đến a.

Chúng bộ khoái nghĩ thầm, trách không được Lão Đại nhà mình muốn dẫn bọn họ đến cái quán cơm nhỏ không có danh tiếng này dùng cơm, quả nhiên không phải là vì tiết kiệm tiền, mà là vì muốn bọn hắn đến nếm đồ ăn ngon.

Oán trách trong lòng Từ Lôi Minh đối với Vương Lai Tài đã chuyển thành cảm tạ, cái vị anh em cột chèo này vẫn rất nhiệt tình nha, không giới thiệu bậy cho hắn mà đề cử một tiệm cơm tốt như thế, khiến hắn dẫn theo các huynh đệ có lộc ăn rất nhiều, cũng kiếm đủ mặt mũi. Vốn dĩ hắn còn cảm thấy bị gạt tiền, một quán cơm đơn sơ trong cái hẻm nhỏ làm bữa cơm dám lấy tám lượng bạc, hiện tại hắn cảm thấy tám lượng bạc này tiêu đúng là quá đáng giá!

"Lão Đại, cá ngon quá, ta thích nhất là ăn cá, nhưng trước giờ chưa từng ăn cá nào ngon như vậy." Bộ khoái trẻ nhất vừa cắm đầu ăn cá vừa nói.

"Dương Lục nhi, ngươi đừng ăn cá hoài chứ, hôm nay trên bàn nhiều thứ ngon như vậy, ngươi nếm thử thịt má heo kho tàu này xem, thơm ngọt mềm mại, vào miệng liền tan, đặc biệt ngon."

"Ta thấy cái đậu phộng này mới ngon nhất nè, nhắm với rượu quá thơm, ta ăn nhiều đậu phộng như vậy, nhưng chưa từng ăn chỗ nào ngon thế này. Hôm nay Vương Nhị ta mới biết được đậu phộng rang cũng có thể xào được xuất thần nhập hoá như vầy, trù nghệ của bà chủ nơi này đúng là không có chỗ chê."

"Ta bây giờ biết vì sao tiệm cơm này lại đặt tên là 'Thật Mỹ Vị' rồi, quả nhiên là thật mỹ vị, một chút cũng không nói điêu a."

"Thật là không chém gió, danh xứng kỳ thực."

Từ Lôi Minh cười cười nói: "Tiếp tiếp tiếp, thức ăn ngon phải uống rượu ngon, các ngươi cũng đừng vùi đầu ăn suốt như vậy, chúng ta uống rượu đi!"

Một đám người ăn thức ăn ngon, uống chút rượu, trong lúc nhất thời khí thế ngất trời, thẳng đến sắp tới giờ giới nghiêm ban đêm mới cả đám chống mặt bàn rời đi. Vừa đi vừa ợ hơi, lại nhìn đồ ăn trên bàn phải nói là ăn đến sạch sẽ, canh rau trong đĩa đều bị một đám Đại lão gia trộn cơm ăn hết, cái đĩa sạch bong đến có thể làm gương soi.

Tiễn khách đi, Mễ Vị nhìn lại, Mễ Tiểu Bảo đang ngồi trên ghế ở cửa phòng bếp, đầu nhỏ gà gật xuống như gà mổ thóc. Thường ngày cái tiểu gia hoả này đã sớm đi ngủ rồi, đêm nay vì chờ nàng nên nói thế nào cũng không chịu đi ngủ trước, lúc này mới buồn ngủ thành như vậy.

Mễ Vị đành phải dọn chén đũa tới hậu viện trước, sau đó ôm tiểu gia hỏa đi ngủ. Tiểu gia hỏa dính giường lập tức ngủ, Mễ Vị lấy khăn nhúng nước lau mặt mũi chân tay cho nó xong, lại đắp chăn, sau đó mới đi vào trong viện múc nước rửa bát đũa.

Đứng lên duỗi cái eo lười, nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tròn trịa ánh trăng treo tại không trung, tản ra ánh sáng âm u, mặt đất lớn bị ánh trăng vàng bao phủ, một mảnh yên tĩnh. Nhưng cảnh đẹp như vậy lại không làm cho tâm tình của nàng tốt lên được, tính tính một chút, bây giờ cách lần trước tiểu hài nhi phát bệnh cũng sắp một tháng rồi, hai ngày nay Mễ Tiểu Bảo đáng lẽ sắp phát bệnh thêm lần nữa, nghĩ đến đây, tim của nàng liền nhót lên đến đau.

Ngơ ngác đứng một lúc lâu, nàng mới di chuyển bước chân đi phía trước, đem một miếng thẻ gỗ 'Hôm nay nghỉ ngơi' treo trước cửa lớn tiệm cơm, lúc này mới lên giường nghỉ ngơi.

Nhưng một giấc này lại không được ngủ ngon như bình thường, ước chừng đầu giờ Dần, tiểu gia hoả nằm bên cạnh nàng đột nhiên run lẩy bẩy, miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.

Mễ Vị bừng tỉnh, đem một tấm khăn lông sạch sẽ đã chuẩn bị nhét vào trong miệng tiểu gia hoả phòng ngừa nó cắn lưỡi, nhưng tiểu gia hỏa lại lắc đầu cự tuyệt, cố đem hết toàn lực dùng chút lý trí khó khăn lắm mới còn sót lại nói: "Nương, nương, trói, trói lên."

Hốc mắt Mễ Vị ướt nhẹp, dùng sức ôm nó, "Nương không trói con, con ngoa, không phải sợ a, rất nhanh sẽ tốt thôi."

Tiểu gia hỏa đã nói rất nhiều lần bảo nàng khi nào nó phát tác thì nhớ trói nó lại, như vậy nó sẽ không mỗi lần đều tổn thương đến nương, nhưng nàng làm sao nỡ trói chặt nó chứ.

Mễ Tiểu Bảo rất nhanh liền đau đến mất lý trí, nó nằm trong lồng ngực Mễ Vị thống khổ giãy dụa gầm rú, Mễ Vị dụng hết toàn lực ôm nó, ánh mắt lại dừng ở ngoài cửa sổ, nhìn trời sắc đang từng chút từ đen biến thành trắng, nghe gà trống không biết của nhà ai cất tiếng gáy, tiếp theo là bên ngoài đường cái bắt đầu vang lên tiếng nói chuyện cùng tiếng rao hàng.

Bên ngoài vẫn là khói lửa nhân gian.

Từ đêm tối đến ban ngày, từ mặt trời mới lên đến mặt trời đã lên cao rồi dần dần ngả về phía Tây, mãi cho đến giờ Thân, Mễ Tiểu Bảo trong lòng ngực mới rốt cuộc ngừng run rẩy, chậm rãi thở lại bình thường.

Mễ Vị lấy cái khăn lông nhét trong miệng nó ra, đặt nó nằm lên trên giường ngủ yên, lúc này mới đi phòng bếp làm đồ ăn cho nó. Tiểu hài nhi thích ăn đồ ngọt, nhưng nàng sợ nó ăn nhiều đồ ngọt sẽ bị sâu răng, bình thường luôn luôn khống chế không cho nó ăn, nhưng mỗi lần nó phát bệnh xong, nàng luôn sẽ làm cho nó một chút đồ ngọt khiến nó vui vẻ.

Lần này làm bánh pudding cho nó đi.

Mễ Tiểu Bảo vẫn luôn ngủ đến tối âm u mới tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy nương ngồi ở bên giường nhìn mình. Nó đưa mắt nhìn mặt nương, phát hiện trên mặt lại có dấu vết bầm xanh bầm tím do mình đánh ra, lập tức bĩu bĩu môi, vành mắt nhỏ liền đỏ lên, lặng lẽ xoay người vùi mình vào trong chăn, giống một con đà điểu nhỏ.

Mễ Vị vỗ vỗ lưng nó, "Ui, tiểu bảo bảo nhà ai không dậy ăn cơm nha?"

Thằng bé trong chăn không nói lời nào.

"Ai nha, nương có làm bánh pudding mà Tiểu Bảo nào đó thích ăn nhất a, vừa ngọt vừa béo nữa nè, nương còn phải chảy nước miếng."

Người nhỏ trong chăn dịch dịch mông, còn không chịu chui ra.

Mễ Vị thở dài, ôm lấy cả người lẫn vào trong lòng, nhẹ giọng nói: "Tiểu Đầu Trọc con không nên như vậy nha, con ngã bệnh không khống chế được mình, cho nên nương không có trách con đâu, con cũng không nên tự trách mình a, chờ chúng ta tìm được biện pháp chữa bệnh cho con, con sẽ không phát bệnh nữa, chính là cục cưng rất khỏe mạnh rất khỏe mạnh của nương."

"Tiểu Đầu Trọc, con nhanh nhanh nghĩ đến nương đi, con không để ý tới nương, trái tim nương thật đau a ~ "

Thằng bé trong ngực rốt cuộc chịu động, chậm rãi vươn đầu nhỏ ra, quệt mồm hít hít không nói lời nào.

Mễ Vị hôn hôn nó, "Còn nhớ ngày hôm qua đi y quán nhà kia không? Bên trong có một đại phu rất lợi hại nha, đó là người có thể xem bệnh cho cả hoàng đế luôn nha, quá lợi hại. Ngày mai chúng ta lại đi tìm gia gia đó xem bệnh cho con có được hay không? Chờ con trị hết bệnh,con sẽ không như vầy nữa a."

Tiểu gia hỏa mắt sáng rực lên vài phần, phù phù phù phù gật đầu nhỏ, rốt cuộc chịu há miệng ăn gì đó.

Ngày thứ hai, Mễ Vị vốn tính dẫn Mễ Tiểu Bảo lại đi Thánh Thảo Đường tìm lão thái y xem sao, nào ngờ vừa mở cửa lại phát hiện bên ngoài cửa lớn có một tiểu hài tử đang ngồi, cửa vừa mở ra nó cũng lập tức té ngã vào trong phòng.

Mễ Vị hoảng sợ, tập trung nhìn lại, vậy mà là A Phúc.

"A Phúc, sao ngươi lại ở chỗ này?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.