Tiệm Cơm Nhà Ta Thật Mỹ Vị

Chương 36: Chương 36




Lý Nhị Mai liền cảnh giác, rất sợ người này đến kiếm chuyện, "Ngươi muốn gặp đầu bếp nhà chúng ta làm cái gì?"

"Ngươi chớ khẩn trương." Phương Hành ôn hòa cười một tiếng, nhìn bề ngoài thật sự vô hại, "Chỉ là cảm thấy đầu bếp tiệm ngươi tay nghề rất tốt, đặc biệt phù hợp với khẩu vị của ta, nghĩ muốn cùng hắn giao lưu tham thảo một chút, bản thân ta cũng rất thích nghiên cứu trù nghệ."

Nghe hắn nói như vậy, Lý Nhị Mai mới thả lỏng một chút, mắt nhìn về phòng bếp, nói: "Ta giúp ngươi đi hỏi, ngươi chờ một lát."

Nàng đi vào phòng bếp nói với Mễ Vị việc này, việc trong tay Mễ Vị vừa lúc bận rộn xong, liền theo nàng ta ra ngoài, đi đến trước mặt Phương Hành, hỏi: "Vị khách quan này, không biết ngươi muốn nói gì với ta?"

Phương Hành đi sửng sốt, quan sát Mễ Vị một hồi lâu mới hỏi: "Ngươi là đầu bếp của tiệm ăn nhà này?"

Mễ Vị gật đầu, "Đúng vậy."

Phương Hành không nghĩ đến đầu bếp vậy mà là một nữ tử còn trẻ như vậy, hắn còn tưởng rằng sẽ là một nam nhân trung niên tối thiểu cũng 40 tuổi trở lên chứ, dù sao trù nghệ là thứ cần thời gian tôi luyện, tuổi càng lớn, tay nghề càng được tôi luyện tốt, rất ít người có thể khi còn trẻ tuổi như vậy mà trù nghệ lại tuyệt diệu thế này.

Thật sửng sốt một hồi lâu mới áp chế được kinh ngạc trong lòng, Phương Hành tự mình mời Mễ Vị ngồi xuống nói chuyện, mở miệng khen: "Thủ nghệ của tiểu nương tử ngươi thật làm cho Phương mỗ kính nể, có thể làm cho món cháo và củ cải ngâm tầm thường như thế trở nên mỹ vị bậc này, thiên hạ hiếm thấy, tiểu nương tử thật là có bản lãnh."

"Quá khen." Mễ Vị biết hắn khẳng định có mục đích gì khác, bất động thanh sắc chờ hắn nói ra ý đồ chân chính.

Quả nhiên, không hàn huyên một hồi, Phương Hành liền đi vào chủ đề, "Lấy trù nghệ của tiểu nương tử đây, phải uỷ khuất làm ở nơi này thật sự không đáng, ngươi hẳn sẽ được chờ đón ở chỗ tốt hơn, như vậy mới không mai một tài năng của ngươi."

Mễ Vị nghĩ thầm, hoá ra là tới đào chân tường, nhưng mà người này phỏng chừng chưa tìm hiểu rõ ràng rồi, cái tiệm cơm này, bà chủ và đầu bếp là cùng một người, vậy mà dám đi đào chân tường trên đầu bà chủ.

Nàng nín cười nói: "Ta cảm thấy nơi này tốt vô cùng, cũng không tính mai một thủ nghệ của ta."

Phương Hành thở dài một tiếng, lời thấm thía mà khuyên nhủ: "Một tiệm cơm rách nát như vậy thì có thể trả cho ngươi bao nhiêu tiền một tháng chứ? Lấy thủ nghệ của ngươi, chỉ chút bạc vụn đó mới thật là ủy khuất ngươi. Tiểu nương tử, chỉ cần ngươi theo ta đi, bất luận nơi này trả ngươi bao nhiêu tiền, ta đều có thể trả cho ngươi gấp ba, thế nào, muốn suy xét một chút hay không?"

Ơ ~ một bút tích lớn nha, nếu nàng không phải bà chủ, phỏng chừng thật sự có thể bị đào đi rồi, đáng tiếc a ~

Mễ Vị nổi lên ý xấu, dáng vẻ dáo dát nhìn chung quanh như sợ bị chủ tiệm phát hiện một chút, sau đó lo lắng nhìn hắn, "Ngươi chạy tới tiệm cơm chúng ta đào chân tường, không sợ chủ tiệm chúng ta tức giận sao?"

Phương Hành không sợ chút nào, "Này có cái gì, chảy chỗ trũng, người hướng chỗ cao, có thể đào được ngươi đi là bản lãnh của ta, hắn không trả nổi tiền công cao như thế là hắn vô năng. Hơn nữa ngươi yên tâm, có ta ở đây, chủ tiệm của nhà ngươi coi như trong lòng mất hứng cũng không thể làm gì ngươi được, cho nên ngươi không cần có lo lắng."

Mễ Vị nghiêm túc nhìn chăm chú vào hắn, đặc biệt trung thành và tận tâm nói: "Nhưng mà chủ tiệm của chúng ta người đặc biệt tốt; bất luận bà chủ chúng ta cho ta bao nhiêu tiền, ta đều cam tâm tình nguyện ở lại chỗ này làm, người khác cho ta nhiều tiền hơn nữa, ta cũng sẽ không phản bội bà chủ của ta!"

"Phốc ——" Lý Nhị Mai rốt cuộc không nín được phì cười.

Phương Hành mù mịt nhìn nàng ta một cái, không biết nàng ta đang cười cái gì, nhưng cũng không để ở trong lòng, ngược lại thấp giọng khuyên Mễ Vị: "Tiểu nương tử, ngươi nghĩ như vậy là không đúng, ai trả tiền công cao thì ra sức cho người đó, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nói cái gì phản bội hay không phản bội, chủ của ngươi nếu chỉ có điểm ấy cũng nghĩ không thông thì lòng dạ cũng quá hẹp hòi rồi."

Cái tên này miệng mồm thật dẻo, nếu không phải nàng chính là chủ tiệm, thật sự chắc cũng bị hắn nói động tâm.

Mễ Vị cong môi cười một tiếng, hai tay chống cằm, đặc biệt vô tội hỏi người đối diện: "Vậy ngươi đứng trước mặt chủ người ta, đào chân tường người ta cũng không cảm thấy chột dạ sao?"

"Cái gì trước mặt?" Phương Hành sửng sốt, theo bản năng nhìn Lý Nhị Mai đứng ở một bên, không quá tin tưởng hỏi: "Ngươi là bà chủ hả?"

Lý Nhị Mai cắn môi chỉ chỉ Mễ Vị, "Ta không phải, nàng ấy mới là bà chủ."

Phương Hành trừng lớn mắt, như là đột nhiên bị người điểm á huyệt.

Nội tâm của Mễ Vị sắp chết cười, nhưng nể mặt mũi người ta vẫn nhịn xuống không cười, chững chạc đàng hoàng nói: "Tuy rằng miếu này của ta nhỏ, nhưng cho ta bao nhiêu tiền ta cũng sẽ không phản bội chính ta."

Phương Hành khẽ cắn môi đứng lên, bỏ lại một thỏi bạc vụn liền đi, không nghĩ ở trong này thêm một chút nào nữa.

Chờ hai người không còn thấy bóng, Mễ Vị cùng Lý Nhị Mai liếc nhau, đều cười ha ha lên.

Cái nhạc đệm nhỏ này qua đi rất nhanh, qua giờ Mùi hai nồi cháo liền toàn bộ bán xong, Mễ Vị để tiệm cơm lại cho Lý Nhị Mai trông coi, nàng dùng một cái vò nhỏ gắp đầy củ cải ngâm mang cho lão phu nhân đang không có khẩu vị tốt ăn, sau đó dẫn theo Mễ Tiểu Bảo lên đi xe ngựa đi Viên Phủ.

Hôm nay là ngày Mễ Tiểu Bảo đi Hiên Viên Phủ chữa bệnh.

Bình thường Mễ Vị đều bảo Cận Kha mang tiểu gia hỏa đi Hiên Viên Phủ vấn an phụ thân hắn, nàng cũng không theo, nhưng hôm nay là lần đầu tiên Mễ Tiểu Bảo tiếp nhận chữa bệnh, nàng không yên lòng, cho nên cùng đi.

Đến Hiên Viên Phủ, Mễ Vị đưa củ cải ngâm cho nha hoàn, sau đó cùng Hiên Viên Ý đi đến phòng Hiên Viên Tố.

Phía sau phòng ngủ có một gian để tắm, bên trong có một cái hồ ngâm rất lớn, cái hồ này là cố ý kiến tạo vì Hiên Viên Tố, có thể giữ được nhiệt độ rất tốt, mặc cho người ở bên trong ngâm bao lâu thì nước cũng sẽ không lạnh, Hiên Viên Tố mỗi tháng đều ngâm thuốc ở trong này.

Lúc này trong bồn đã rót đầy nước nóng, bên trong cũng đã bỏ thêm dược liệu, tản ra mùi thuốc âm u, hơi nóng mờ mịt lảng đãng trên mặt nước, nhìn trong không gian đều thấy mơ hồ.

Hiên Viên Ý nhìn Mễ Vị nói: "Bảo Tiểu Bảo cởi quần áo đi vào ngâm một canh giờ, dược liệu bên trong sẽ ngăn chặn độc trong cơ thể nó phát tác, ngâm xong thì tháng này sẽ không phát tác. Nhưng khi ngâm thuốc này sẽ có chút đau, cần nhẫn nại một chút."

Mễ Vị gật đầu, một tay bắt lấy Mễ Tiểu Bảo lại đây, liền đi cởi quần áo của nó. Bình thường tiểu gia hỏa cũng sẽ làm nũng bảo nương tắm rửa cho nó, nhưng hôm nay lại ngượng ngùng, đưa tay giữ chặt quần của mình, làm thế nào cũng không cho nàng cởi, thoáng liếc qua Hiên Viên Ý cùng Cận Kha đứng một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.

Mễ Vị liền hiểu, hoá ra là ngượng ngùng, không muốn cởi trống trơn trước mặt người ngoài.

Hiên Viên Ý cũng thấy buồn cười, thầm nghĩ đứa nhỏ này thật không hỗ là con của Hiên Viên Tố, Hiên Viên Tố khi còn nhỏ ai cũng không cho hầu hạ, tắm rửa hay mặc quần áo đều tự mình làm. Sau khi được ba tuổi thì ngay cả mẹ ruột cũng không cho nhìn, nhiều lắm thì cho cha ruột xem một chút, nhưng vẫn ngúng nguẩy không được tự nhiên.

"Được rồi, được rồi, cô cô không nhìn được chưa?" Hiên Viên Ý nói xong đi ra ngoài, phân phó hai người Cận Kha Thanh Vũ cũng đi nâng Hiên Viên Tố vào đi. Tuy rằng hiện tại hắn hôn mê, nhưng độc trong cơ thể vẫn còn đó, mỗi tháng cần đúng giờ ngâm thuốc để ngăn chặn độc tính phát tác.

Hai người Cận Kha cùng Thanh Vũ nâng chủ tử nhà mình vào trong phòng tắm, cởi bỏ xiêm y của hắn trong bồn tắm, để hắn ngồi tựa ở một bên, ngâm cùng với Mễ Tiểu Bảo, xác nhận không có vấn đề gì mới lui ra ngoài.

Thuốc nước chậm rãi thấm vào da, dần dần bắt đầu cảm giác được đau đớn, nhưng so với những lần phác tán độc trong cơ thể, thì đau đớn này chả coi vào đâu. Mễ Tiểu Bảo nhẫn nại không lên tiếng, đôi mắt to ướt sũng nhìn phụ thân ở đối diện, chân ngắn tay ngắn của nó vung lên, giống như một con cá trắng mập chậm rãi bơi qua, bơi tới bên người Hiên Viên Tố, đôi cánh tay ngắn mập tròn liền vòng qua cổ của hắn, ôm chặt lấy, hôn lên trên mặt hắn mấy cái, sau đó liền gối cái đầu nhỏ của chính mình lên trên bờ vai của hắn.

Lồng ngực của phụ thân thật là rộng rãi nha, không giống nương một chút nào.

Đây là lần đầu tiên tiểu gia hỏa cùng người khác ngâm tắm, lại là ngâm trong cái bồn tắm to như vậy, cảm giác đặc biệt mới mẻ. Tay thằng bé không nhàn hạ chọc chọc lên người Hiên Viên Tố, miệng lẩm bẩm: "Trên người phụ thân thật cứng a, nương thì lúc nào cũng mềm mềm."

Nó lại kề sát vào ngửi ngửi mùi trên người Hiên Viên Tố, "Phụ thân người không có thơm thơm như nương, trên người nương thơm lắm luôn, chờ người tỉnh người có thể ngửi thử, con thích nhất là mùi thơm trên người nương á."

Nói một hồi, cảm giác đau đớn trên người càng ngày càng mạnh, có lẽ là do có phụ thân ở bên cạnh, nó hiếm khi lộ ra tủi thân và yếu ớt đặc hữu của tiểu hài nhi, bĩu môi ủy khuất nói: "Phụ thân, trên người con đau quá a ~ trước kia khi con bị phát tác, cũng đau lắm lắm, đau đến mức không nhớ rõ cái gì cả, mỗi lần đều đánh trúng nương, đánh nương đau lắm, con không muốn đánh nương một chút xíu nào, nhưng con không khống chế được chính con."

"Phụ thân, con lén nói cho người biết một bí mật a, kỳ thật mỗi lần phát tác lên con đều muốn khóc, nhưng con khóc nương sẽ càng khó chịu, cho nên con liền chịu đựng không khóc, chỉ có chờ khi không có nương ở bên con mới lén lút khóc ra, như vậy nương cũng không biết."

Hai tay nhỏ của thằng bé chọt chọt chỉ chỉ, chậm rãi chỉ đến ngoài miệng Hiên Viên Tố, tiếp theo là chỉ lên cái mũi cong nẩy, sau đó là lông mi thật dài, cuối cùng đôi mày kiếm thật đen dày, chờ sờ soạng hết một lần, nó mới mở miệng tán gẫu lần nữa, "Bọn họ đều nói trong cơ thể cha cũng giống như con, đều mang độc, mỗi tháng đều phát tác, vậy phụ thân người có phải cũng giống như con, cũng đặc biệt muốn khóc? Nhưng người là người lớn, lại là một nam nhân, nam nhân khóc thì thật mất mặt, cho nên khẳng định không thể khóc trước mặt người khác, đúng không?"

Tròng mắt tiểu gia hỏa ục ục chuyển chuyển, "Phụ thân, như vầy đi, chờ người tỉnh, người có thể cùng con, chúng ta cùng trốn trong chăn khóc, chỉ có hai chúng ta biết thôi, con không chê cười người, người cũng không chê cười con, như vậy gọi là, gọi là cái gì nhỉ? A a, gọi là vẹn toàn đôi bên."

Lúc này, không ai chú ý tới, ngón tay Hiên Viên Tố rũ xuống bên dưới mặt nước đang nhẹ nhàng động động, chỉ trong giây lát thôi.

————

Ngày thứ hai, Mễ Vị rất là khẩn trương, lúc nào cũng chú ý động thái của Mễ Tiểu Bảo, sợ nó đột nhiên phát tác, nhưng đợi một ngày cũng không thấy nó có dấu hiệu gì phát tác như thường lệ, nên cực kỳ vui vẻ rất.

Xem ra thuốc kia tắm đích xác có tác dụng.

Mễ Vị cảm thấy tảng đá lớn trên người mình đã rơi xuống.

Trong lòng đột nhiên được giải phóng, Mễ Vị cả người thoải mái, quyết định hôm nay làm chút đồ ăn ngon ăn mừng một trận. Vừa lúc lò nướng đặt đã làm xong, Vương Lai Bảo cũng ghé đây buổi sáng đưa hơn mười con vịt, vậy liền thử làm vịt quay một lần đi.

Nói liền làm, trước hết nàng để cho Lý Nhị Mai giết một con vịt, nhổ lông xử lý sạch sẽ thì thêm gia vị ướp, chờ ướp xong liền thả chút than lửa vào trong lò nướng.

Cái lò nướng này là bắt chước làm theo cái lò nướng lửa than trong nhà hàng ở hiện đại, phân làm hai tầng trong ngoài, bên ngoài có cái cửa, có thể đưa vịt vào, treo sâu vào trong tận cùng bên trong, sau đó đặt than lửa ở tầng bên ngoài để đốt, làm con vịt ở tầng trong chậm rãi quay chín.

Mặc dù không giống tiên tiến như lò nướng ở hiện đại, nhưng hiệu quả vậy mà ngoài ý muốn không khác mất, con vịt đầu tiên sau nửa canh giờ liền ra lò, Mễ Vị nếm một chút, phát hiện hương vị m còn có chút không đủ, chưa phát huy được mùi hương thơm ngon nhất của con vịt, nghĩ nghĩ liền lại điều chỉnh phối liệu với lượng lửa, thử lại một lần. Con vịt thứ nhì ra lò, hương vị được cải tiến hơn rất nhiều, cơ hồ không khác gì với vịt quay ở kiếp trước, mùi thơm đặc thù thuộc về vịt quay bay ra, cả phòng đều là mùi thơm. Hai đứa Mễ Tiểu Bảo cùng A Phúc đứng ngay bên cạnh lò nướng, mắt không chớp nhìn chằm chằm con vịt đang nhỏ từng giọt mỡ bên trong mà nuốt nước miếng.

Mỗi khi thấy được đồ ăn ngon, Mễ Tiểu Bảo liền bị mê mẩn, mấy lời Mễ Vị dạy đều quăng lên đến chín tầng mây, bất tri bất giác lại nhét ngón tay vào miệng mút, vẫn là A Phúc tay mắt lanh lẹ kéo tay nó xuống, lúc này mới giúp Mễ Tiểu Bảo tránh khỏi một trận đòn đến từ lão mẫu thân.

Kỳ thật Mễ Vị đã phát hiện động tác nhỏ của hai đứa rồi, chỉ là làm bộ như không biết mà thôi. Nàng nhanh nhẹn lấy vịt quay ra, dùng dao lạng thịt vịt thành từng mảnh từng mảnh đặt trong đĩa, lại ra tay làm một bàn bánh tráng đậu xanh để cuốn vịt quay, tiếp tục làm một phần tương cùng với đồ ăn kèm, lúc này mới cho hai tiểu gia hỏa khởi động.

Hai đứa nhỏ lần đầu tiên ăn vịt quay, không biết phải ăn như thế nào, Mễ Vị liền tự mình động thủ làm mẫu một chút, lấy ra một cái bánh tráng nhỏ, gắp một đũa đồ ăn kèm bỏ vào, sau đó lại gắp một miếng thịt vịt quay, trét thêm một chút tương lên, cuốn bánh tráng lại, đem cả cuốn nhét vào miệng ăn.

Hai cái tiểu gia hỏa xem là hiểu, lập tức học theo động tác của Mễ Vị, cuốn cho mình một phần nhét vào miệng, lập tức mắt liên híp lại đến không thấy đông tây nam bắc.

Lý Nhị Mai đứng bên cạnh nhìn xem cũng không nhịn được nuốt nước miếng.

Mễ Vị vỗ vỗ nàng ta, "Đừng vội thèm, không thể thiếu phần của ngươi, khách nhân sắp tới rồi, xử lý vịt trước đã."

Lý Nhị Mai nắm chặt tay lại, chịu đựng hấp dẫn, xoay người tiếp tục đi hậu viện giết vịt.

Mễ Vị đem vịt đã được xử lý tốt sắp hàng treo vào bên trong lò nướng, xoay người phân phó Lý Nhị Mai: "Nói trước với những khách nhân, hôm nay chỉ có mười hai con vịt, một người chỉ có thể mua một con. Mỗi con 100 văn tiền, đến trước được trước."

"Được rồi!" Thấy Mễ Vị còn giữ lại hai con, Lý Nhị Mai vui vẻ cực kì, trong lòng ngóng trông sớm đem bán hết mấy con vịt này đi, sau đó nàng ta liền có thể nếm thử vịt quay mỹ vị, khuê nữ nhà mình khẳng định cũng sẽ rất thích ăn.

Khi khách nhân bên ngoài nghe nói hôm nay chỉ có mười hai con vịt, nói cách khác, chỉ có mười hai người có thể mua được, liền lập tức nóng vội, chỉ sợ muộn lại mua không được, tuy rằng một con vịt quay bán đến tận 100 văn tiền, quá mắc, nhưng mùi thơm này thật sự là quá giày vò, bước chân hoàn toàn bất động không di chuyển nổi, căn bản không muốn rời đi, hôm nay nếu ăn không được khẳng định không rời đi được.

Lúc này liền có một nam tử hô lên: "Các ngươi có muốn cùng ta mua một con cả nhóm ăn hay không?"

Lời này vừa ra lập tức liền có người đáp lại: "Có, chúng ta cùng nhau ăn!"

"Còn có ta, thêm ta đi!"

Một con vịt quay 100 văn tiền thật sự quá đắt, một người muốn mua một con thì mua không nổi, nhưng mấy người cùng nhau ăn thì không tính quá đắt, hình thức ăn uống kiểu kéo hội như thế này, khách nhân của tiệm cơm Thật Mỹ Vị đã sớm học xong.

Con vịt quay đầu tiên liền được ba nam nhân hùn nhau mua đi, ba người ngồi chung một chỗ, ngươi một miếng, ta một miếng chia thịt, cố gắng chia những miếng thịt dày mỏng, mỡ thịt giống như nhau, ai cũng không mất mát gì, nhìn từ xa thật giống như một đám tiểu hài đang ngồi đánh đáo, nhưng có vẻ cũng rất khả quan.

Mười hai con vịt bán rất nhanh, không đến một khắc liền bán sạch, người đến sau không mua được đều rất thất vọng, sôi nổi yêu cầu Mễ Vị ngày mai làm nhiều một chút, Mễ Vị tất nhiên gật đầu đáp ứng; lại bảo Lý Nhị Mai đi nói với Vương Lai Tài một tiếng, bảo hắn chuyển lời cho Vương Lai Bảo, ngày mai lại đưa thêm nhiều vịt đến.

Nhưng vào lúc này, Mễ Vị đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến một hồi tiếng động rầm rầm, là tiếng bát đũa bị ném vỡ, đồng thời còn có tiếng nữ tử sắc nhọn đang ồn ào.

Mễ Vị chùi chùi hai tay từ phòng bếp đi ra ngoài, liền thấy một nữ tử mặc xiêm y vải thô đang kéo tay một nam nhân làm om sòm.

"Ngươi đúng là cái đồ phá của a, ta ở nhà mệt mỏi làm trâu làm ngựa, làm lụng vất vả lo sinh kế một nhà, ngươi lại mỗi ngày chạy đến nơi đây ăn xài hoang phí, thứ này một con liền bán 100 văn tiền, vậy mà ngươi cũng nỡ bỏ tiền ra mua, ngươi không có lương tâm a!"

Nam tử bị nàng ta nói đúng nên xấu hổ, nhưng lại vì nàng ta không chút nể mặt hắn trước công chúng như thế lại càng buồn bực, đẩy tay nàng ta đang lôi kéo quần áo mình, trách mắng: "Ngươi đừng làm rộn, về nhà!"

"Ta không về nhà! Ta cũng muốn xem xem ngươi bị cái gì mê hoặc mà nhất định mỗi ngày đều chạy tới nơi này? Có phải chỗ này có con tiểu yêu tinh gì không?" Nữ nhân lại thò tay ra đi đập bát đũa trên bàn.

"Ngươi nói bậy bạ gì đó!" Nam nhân kéo nàng ta đi, nhưng như thế nào cũng kéo không được, đảo mắt lại thấy nàng ta đập bể vài cái cái đĩa.

Tuy rằng phu thê người ta cãi nhau không liên quan gì đến mình, nhưng cũng không nên liên lụy đến l tiệm cơm của nàng, Mễ Vị tiến lên ngăn cản, "Vị Đại tẩu này xin bình tĩnh một chút, ngươi muốn ầm ĩ có thể trở về nhà ầm ĩ, không liên quan gì đến tiệm cơm nhà ta, ngươi đập bể đồ vật phải bồi thường tiền."

Nam nhân vội vàng nói: "Thật xin lỗi a bà chủ, bồi, chúng ta bồi."

Nữ tử nhìn mặt Mễ Vị một hồi lâu, đột nhiên lên tiếng kêu rên, "Ông trời của ta ơi, ta nói thế nào mỗi ngày lại chạy ra bên ngoài không trở về nhà, hoá ra là bị hồ ly tinh nó mê hoặc mới mỗi ngày đi đến cái tiệm cơm rách nát này, ăn cơm ăn cháo gì chứ, hoá ra là đến tiểu hồ ly tinh mới là thật!"

Mễ Vị buồn bực, "Xin ngươi đừng nói hưu nói vượn ở trong này, tới chỗ của ta đều là người tới ăn cơm đàng hoàng, ngươi đừng ngậm máu phun người."

Có thực khách khác đứng ra nói chuyện cho Mễ Vị, "Đúng đó, chúng ta đường hoàng tới dùng cơm, ngươi chớ nói lung tung."

"Tay nghề của bà chủ tốt, đồ ăn ngon, chúng ta mới đến, ngươi chớ đem nói người ta xấu xa như thế."

"Nếu ngươi không tin thì tự mình nếm thử không phải được rồi sao, nói bậy cái gì!"

Phụ nhân nhìn những người chung quanh, giễu cợt nói: "Còn nói cái gì đứng đắn ăn cơm, ngươi nhìn trong một tiệm này đều là nam nhân, nếu là tiệm cơm đứng đắn, sao lại không có nữ nhân nào đến? Ta thấy các ngươi đều là bị con hồ ly tinh này mê hoặc cho nên mới mỗi ngày chạy tới đây, nương tử trong nhà các ngươi có biết các ngươi mỗi ngày đem tiền trong nhà đưa cho hồ ly tinh không? Cái đám nam nhân thối các ngươi, lúc ăn chơi đàng điếm có nghĩ đến tức phụ của mình ở nhà vất vả hay không? Đều là thứ không có lương tâm!"

Những người khác bị nàng ta chọc giận đến không được, nếu không phải thấy nàng ta là nữ nhân đã sớm động thủ đánh rồi.

Từ lúc mở tiệm cơm ra, Mễ Vị thật sự chưa từng gặp qua nữ nhân không phân rõ phải trái như thế, trầm giọng nói: "Nếu ngươi lại nói hưu nói vượn, ta liền báo quan."

"Báo quan? Ngươi tưởng ta sợ a!" Nữ nhân này một chút cũng không sợ, vỗ ngực nói: "Ta còn muốn đi gặp quan lão gia đây, xem xem ngươi câu dẫn nam nhân nhà người ta có phải bị giam lại hay không!"

Nữ nhân nói còn chưa hết giận, thế mà còn vươn tay muốn tát Mễ Vị.

"Không cho ngươi bắt nạt nương ta!" Một thanh âm non nớt vang lên, Mễ Tiểu Bảo từ hậu viện vọt ra, một tay đẩy phụ nhân ra, nổi giận đùng đùng chặn ở trước mặt Mễ Vị.

Cận Kha cũng chạy đến, chắn trước mặt hai mẹ con, bày tư thế bảo hộ, trầm giọng nói: "Ngươi còn nói hưu nói vượn đừng vội trách ta không khách khí!"

Phụ nhân bị Mễ Tiểu Bảo đẩy được một cái lảo đảo đập vào một cạnh bàn, che eo ai u hô một tiếng, lại chỉ tay vào Cận Kha nói: "Nhìn xem nhìn xem, lại là một tên bị hồ ly tinh mê hoặc che mắt."

Ánh mắt Cận Kha sắc lên, bước tới một bước phong bế huyệt phụ nhân, phụ nhân nháy mắt nói không ra lời, trừng mắt hoảng sợ nhìn Cận Kha, kêu lên ô ô.

Cận Kha xoay tay phụ nhân, phát ra "răng rắc" một tiếng, đau đến phụ nhân mặt mày nhăn nhó. Sau đó xách cổ áo nàng ta lên, trực tiếp đi ra ngoài cửa tiệm cơm, nén người vào trên đường cái, phát ra tiếng "rầm" một cái.

Phụ nhân lại kêu rên không thôi.

Nam nhân của phụ nhân thấy thế, cái gì cũng không dám nói, nhanh chóng bồi thường tiền, vội vã kéo thê tử nhà mình chạy về nhà.

Trò khôi hài kết thúc, những người khác sôi nổi an ủi Mễ Vị không nên để việc này ở trong lòng, Mễ Vị cũng rộng lượng, đích xác không để việc này ở trong lòng. Dù sao kiếp trước nàng mở nhà hàng hơn mười năm, khách khứa cũng gặp qua rất nhiều dạng, giống như câu nói ở đâu đó, rừng lớn thì chim gì cũng có.

Nhưng không nghĩ đến chuyện này vẫn còn tiếp diễn, ngày thứ hai, phụ nhân kia lại tới nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.