Tiệm Cơm Nhà Ta Thật Mỹ Vị

Chương 42: Chương 42




Nam nhân trầm mặc không nói, nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt bị đánh đến sưng đỏ của nàng, trong mắt lại nổi lên sát ý nồng nặc, đậm đến mức ngay cả một người thường như Mễ Vị còn cảm nhận được.

Mễ Vị cảm thấy hắn một giây sau rất có khả năng sẽ đem nam nhân nằm trên mặt đất đi lăng trì, liền theo bản năng ôm lấy hắn, cố sức nói: "Giao cho, cho nha môn." Dùng pháp luật giải quyết vấn đề, cho những người uổng mạng khác một cái công đạo.

Nam nhân yên lặng nhìn nàng, sau một lúc lâu đột nhiên xuy một tiếng, "Lại dùng luật pháp giải quyết vấn đề?"

Mễ Vị trừng lớn mắt, khó có thể tin nhìn hắn.

Nam nhân này làm sao biết được trong lòng nàng nghĩ cái gì? Biết thuật đọc tâm sao?

Hiên Viên Tố lại thật sự không động đến nam nhân nằm trên mặt đất kia nữa, đứng lên bế theo cả người Mễ Vị dậy, bước qua tên nam nhân đang nằm ngất trên mặt đất, chậm rãi đi đến căn phòng cách vách, đặt Mễ Vị lên trên giường, nằm kế bên Mễ Tiểu Bảo đang ngủ.

Mễ Vị nhìn thấy Mễ Tiểu Bảo nhắm chặt mắt, vội vàng cố sức nâng tay lên thăm dò hô hấp của nó.

Ánh mắt Hiên Viên Tố dừng trên người hai mẹ con hai, nhìn thấy động tác của nàng liền thản nhiên nói: "Không có việc gì, chỉ là trúng thuốc mê, ngủ một giấc, mê dược rút đi liền tỉnh."

Mễ Vị nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới có tâm tư suy nghĩ chuyện của hắn, nàng nên nói gì, được lại không biết có thể nói cái gì.

Người đàn ông này lúc hôn mê thì bộ dáng vô cùng vô hại, ở trước mặt hắn cái lời gì nàng cũng dám nói, nhưng sau hắn khi tỉnh lại, khí tràng quá mức khiếp người, làm nàng có chút sợ, bây giờ nàng rốt cuộc biết vì sao nhiều người sợ hắn như vậy, người đàn ông này thật sự rất đáng sợ.

Nhất là khi nghĩ đến vừa mới rồi, hắn giơ kiếm lên, mắt cũng không chớp liền tháo cánh tay người và cái kia xuống dễ đang, Mễ Vị liền không nhịn được rùng mình.

Không đợi Mễ Vị nghĩ xong muốn nói cái gì, ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh âm, kế tiếp liền nghe được vài người ở ngoài cửa kích động kêu chủ tử.

Là bọn Cận Kha.

Hiên Viên Tố nhìn Mễ Vị một chút, lúc này mới đứng lên đi tới cửa.

Bốn người đám Cận Kha Thanh Vũ nhìn thấy hắn, kích động đến không được, "Chủ tử, quá tốt! Ngài rốt cuộc tỉnh rồi, vừa mới rồi nhìn thấy ngài thả đạn tín hiệu, chúng ta còn tưởng rằng là nhìn lầm thôi!"

Hiên Viên Tố không nói chuyện, ánh mắt báo cho bọn họ đi xem căn phòng cách vách.

Bốn người lập tức đứng dậy đi cách vách xem xét, một lát sau bốn người trở về, sôi nổi quỳ xuống thỉnh tội.

Hiên Viên Tố nhìn về phía Cận Kha, "Ngày mai đi lĩnh phạt."

Cận Kha không một câu oán hận nào, áy náy nói: "Chủ tử, là ta sơ suất, ta cam nguyện bị phạt. Chỉ là chủ mẫu cùng tiểu chủ tử không có việc gì chứ?"

"Không có việc gì." Hiên Viên Tố nói xong, ra lệnh: "Đem người đưa đi Kinh Triệu phủ."

"Dạ!" Bốn người liếc nhau, tuy rằng không rõ chủ tử vì sao không tự mình xử trí người kia, ngược lại muốn đưa đi Kinh Triệu phủ, nhưng vẫn là nghe lệnh làm việc, nhanh chóng mang người đi.

Mễ Vị ở trong phòng nghe được bọn họ nói chuyện, chờ hắn tiến vào, không nhịn được nói: "Sự tình này không trách Cận Kha, ngươi đừng phạt hắn."

Cận Kha đem Hiên Viên Tố đưa tới nơi này xong liền không dám hiện thân lại, chỉ núp trong bóng tối bảo hộ, nhưng Mễ Vị tức giận nên mỗi ngày đều nghĩ cách dỗ dành Mễ Tiểu Bảo dẫn nàng đi tìm Cận Kha, muốn kêu người đem Hiên Viên Tố trả về. Mễ Tiểu Bảo giác quan linh mẫn, có thể dễ dàng phát hiện chỗ hắn ẩn thân, vì hạnh phúc của chủ tử, hắn đành phải trở về Hiên Viên Phủ, vốn nghĩ tiểu chủ tử võ công rất tốt, người bình thường không thể bắt nạt được bọn họ, nào nghĩ đến không được vài ngày liền xảy ra chuyện.

Hiên Viên Tố nhìn nàng, trầm giọng nói: "Bảo hộ mẹ con nàng là chức trách của hắn."

Tuy rằng trên mặt hắn không có biểu cảm gì, nhưng Mễ Vị lại có thể cảm giác được giờ phút này hắn tựa hồ đang nén giận, thấy có chút đáng sợ, liền lặng lẽ ngậm miệng. Mình dù sao không phải là gì của hắn, không có tư cách quyết định giùm hắn, mà lời nàng nói lời hắn cũng chưa chắc sẽ nghe, như thế đành phải có lỗi với Cận Kha, chờ sau này làm chút món ăn ngon bồi thường cho Cận Kha vậy.

Thấy nàng không dám nói thêm nữa, sắc mặt Hiên Viên Tố ngược lại đen thêm vài phần, trong ánh mắt nhìn chằm chằm nàng hình như mang theo chút mất hứng, làm Mễ Vị rất không hiểu ra sao, chẳng lẽ là vì nàng cầu tình cho Cận Kha một câu mà hắn liền mất hứng?

Mễ Vị không hiểu hắn vì sao mất hứng, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nghiêm túc nhìn hắn nói: "Tối nay đa tạ ngươi, nếu là không có ngươi, đêm nay khẳng định ta liền chết trong tay tên kia rồi. Ta cũng không biết nên báo đáp ngươi như thế nào, về sau có chỗ nào cần ta giúp, ngươi chỉ cần mở miệng." Tối nay nếu như không có hắn, mạng của nàng đã sớm không còn đây, hắn là ân nhân cứu mạng của nàng.

Ai biết nghe xong lời này, sắc mặt Hiên Viên Tố triệt để đen thui, đôi mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm nàng, làm nàng cảm giác giống như mình làm sai cái gì.

Nhưng nàng chỉ nói cảm tạ mà thôi, làm sao gì chứ?

Nhìn thấy biểu tình của nàng vậy mà đầy mặt nghi hoặc "Ngươi sao lại mất hứng ", Hiên Viên Tố tức đến nở nụ cười, nắm cằm của nàng, kề sát mặt vào nàng, "Nàng nói lời cảm tạ ta? Ai dạy nàng?"

Mễ Vị:??? Là sao là sao? Nói lời cảm tạ cũng sai sao?

Mắt thấy sắc mặt hắn càng ngày càng đen, đại não đêm nay bị sợ hãi đến chết máy của Mễ Vị đột nhiên lần nữa vận chuyển.

A a a! Nàng hiểu, hắn và nguyên thân hẳn là quan hệ tình nhân, cứu người mình yêu xong thì người yêu của mình lại nói lời cảm tạ mình, thật sự rất xa lạ, cho nên hắn mới có thể tức giận.

Nghĩ đến hắn hôn mê lâu như vậy, khẳng định không biết chuyện mình "mất trí nhớ", Mễ Vị lập tức nhìn hắn khó khăn nói: "À là... Kỳ thật có chuyện này ngươi có thể, có thể chưa biết, hơn bốn năm trước ta té xuống vách núi va phải đầu, tất cả những ký ức trước đó đều biến mất, cho nên..." Câu kế tiếp nàng liền không nói, hắn khẳng định sẽ hiểu.

Nghe lời này, đôi mắt Hiên Viên Tố có chút híp híp, yên lặng nhìn nàng, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Cho nên, không nhớ rõ ta?"

Tuy rằng nét mặt hắn bây giờ có chút đáng sợ, nhưng Mễ Vị vẫn gật đầu lại gật đầu.

Đúng vậy; không nhớ rõ ngươi, cho nên chúng ta hiện tại chính là người xa lạ, về sau ai đi đường nấy là tốt nhất.

"A." Hiên Viên Tố đột nhiên cười một tiếng, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve trên gương mặt Mễ Vị, "Hài tử cũng sinh cho ta rồi, lại không nhớ rõ ta?"

Mễ Vị cảm thấy lời ngầm của hắn hiện tại chính là: Nữ nhân, kéo quần lên liền không quen biết?

Nàng cố gắng né né ngón tay của hắn đang vuốt nhẹ trên mặt mình, kiên trì nói lý với hắn: "Ta thật sự mất trí nhớ, mặc kệ chúng ta trước đây từng xảy ra cái gì, ta đều không nhớ rõ, tuy rằng hài tử là của ngươi, nhưng đó là chuyện lúc trước, hiện tại ta chính là một ta hoàn toàn mới, không có bất cứ quan hệ nào với ta của trước kia cả, ta nói như vậy, ngươi hiểu không?"

Hiên Viên Tố trầm mặc, ánh mắt đen tối không rõ nhìn nàng, như đang xác nhận cái gì. Qua hồi lâu, hắn đột nhiên nở nụ cười, sau đó liền vén chăn Mễ Vị lên một cái, chui người nằm vào trong chăn, ôm nàng chặt chẽ vào trong ngực, thản nhiên nói: "Chỉ cần nàng vẫn là nàng thì được rồi, nếu không nhớ rõ ta, vậy từ giờ trở đi liền nhớ ta lần nữa."

Nói xong liền cúi đầu nặng nề hôn lên trên môi nàng, răng nanh cắn môi cùng đầu lưỡi nàng, vừa tê lại vừa đau.

Mễ Vị hoàn toàn không phản ứng kịp đã bị cướp đi "nụ hôn đầu tiên", sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, tức giận đến dùng sức đẩy hắn đánh hắn, "Ngươi tránh ra! Nào có ai như ngươi vậy?! Hiện tại ta hoàn toàn không biết ngươi!"

Nhưng mê dược trên người nàng vẫn chưa hoàn toàn mất hết tác dụng, cánh tay mềm nhũn không có khí lực, không lay động được hắn.

Hiên Viên Tố nhắm mắt lại, thấy nàng ầm ĩ lải nhải liên tục, giơ tay đánh lên mông nàng một cái, "Ngoan ngoãn chút!"

Mễ Vị tức giận đến đầu sắp bốc khói, nam nhân này bị bệnh thần kinh sao? Còn dám còn đánh mông nàng!

Nàng quát to một tiếng, dùng hết toàn bộ khí lực cắn lên bờ vai hắn hắn một ngụm, nghiến chặt, hận không thể cắn chết hắn cho rồi.

Hiên Viên Tố giống như không cảm giác được đau đớn, liền như thế mặc nàng cắn, mãi đến khi Mễ Vị cắn đến răng hơi mỏi mới buông ra, hắn mới sờ sờ tóc của nàng, mang theo ý cười mở miệng nói: "Thật đúng là một chút cũng không thay đổi, vừa giận liền thích cắn ta."

Mễ Vị:!!! Ai giống như trước kia chứ! Ai trước kia cắn ngươi! Người trong miệng hắn nói căn bản cũng không phải là nàng, mà là nguyên chủ.

Nhưng Mễ Vị lại không có cách nào mở miệng nói với hắn, cũng không thể nói mình là mượn thân sống lại, lại tình cờ mượn ngay thi thể người hắn yêu đi? Vậy phỏng chừng nếu hắn không phải nghĩ nàng bị bệnh thần kinh thì cũng một chưởng bổ đôi nàng tại chỗ.

Xem ra nói lý với hắn là không thể thực hiện được, người đàn ông này quá mạnh, quá cứng rắn, lạo không phải người có thể nghe đạo lý. Có cứng rắn với hắn cũng là không được, người đàn ông này chỉ cần một cái ngón tay là có thể khống chế nàng.

Vậy nên kế sách, chỉ có thể là mềm.

Mễ Vị liều mạng hồi tưởng lại tâm tình tuyệt vọng khi mới rồi bị kia biến thái giết người bóp cổ, lại hồi tưởng tâm trạng khổ sở khi không còn được gặp lại Tiểu Đầu Trọc nữa, hốc mắt lập tức liền đỏ, nước mắt lặng lẽ từ khóe mắt trượt xuống.

Nhìn thấy nàng rơi lệ, ý cười trong mắt Hiên Viên Tố nháy mắt thu lại, nhướn mày, không kiên nhẫn trách mắng: "Không cho khóc!"

Nhưng mà, Mễ Vị không nghe ra chút nóng giận nào từ ngữ khí của hắn, ngược lại còn nghe được một chút hoảng sợ khó có thể nhận ra.

Lập tức, nước mắt Mễ Vị càng tuôn ra nhiều hơn, còn có thể khụt khịt mũi vô cùng đáng thương.

Hiên Viên Tố lạnh mặt nhìn nàng, Mễ Vị lại không nhìn hắn, chỉ dùng tay che đôi mắt lặng lẽ rơi lệ, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương, muốn cỡ nào thương tâm có cỡ đó thương tâm.

Sau một lúc lâu, chỉ nghe "Sách" một tiếng, nam nhân bên cạnh vẫn buông nàng ra, rời khỏi chăn của nàng, "Không chạm nàng, không cho khóc nữa!"

Mễ Vị âm thầm nhẹ nhàng thở ra, chuyển biến tốt là được, chùi nước mắt không khóc nữa.

Hiên Viên Tố lạnh mặt vén chăn Mễ Tiểu Bảo lên, ôm Mễ Tiểu Bảo đang ngủ say sưa vào trong lòng, nhìn thấy khuôn mặt phúng phính của tiểu gia hỏa, sắc mặt dịu dàng đi không ít, tựa hồ không còn tức giận nữa.

Hắn vươn tay sờ sờ cái đầu trọc của tiểu gia hỏa, lại xoa xoa cái mặt thịt thịt của nó, bóp bóp rồi đột nhiên cười khẽ một tiếng, tiếng cười vô cùng vô cùng nhỏ nhưng Mễ Vị vẫn nghe được.

Mễ Vị nhìn hai cha con này đang ôm nhau, lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, do dự nghĩ xem có nên về phòng của mình ngủ không, dù sao thì ở đây chung giường chung gối cùng một nam nhân xa lạ, nàng cũng không được tự nhiên. Nhưng căn phòng cách vách vừa mới xảy ra sự tình ban nãy, mặt đất đều là vết máu, nàng cũng có chút sợ hãi.

Hiên Viên Tố cũng không quay đầu lại, trực tiếp vung tay lên liền tắt ngọn nến đang thắp trong phòng, căn phòng đột nhiên rơi vào một mảnh đen tuyền, nam nhân thản nhiên nói: "Ngủ."

Mễ Vị không chút nghi ngờ hiện tại nếu như nàng lại dám giở chứng nam nhân này phỏng chừng sẽ thu thập nàng, nên quyết định thức thời một chút, ngoan ngoãn không kiếm chuyện nữa. Ngủ ở đây thì ngủ thôi, dù sao nam nhân này cũng sẽ không làm gì với nàng.

Vốn dĩ nàng cho rằng tại đã trải qua như chuyện kinh khủng như vậy sẽ doạ cho nàng cả một đêm không chợp mắt nổi, nhưng thần kỳ là, ngủ bên cạnh nam nhân căn bản hoàn toàn xa lạ đối với nàng này, vậy mà nàng lại không chút phòng bị, hơn nữa còn đặc biệt an tâm, bất tri bất giác liền mệt mỏi, không biết khi nào đã ngủ mất, lúc tỉnh lại lần nữa là do bị tiếng cười trong trẻo khanh khách của tiểu hài nhi đánh thức.

"Phụ thân, thêm một lần nữa!" Thanh âm Mễ Tiểu Bảo cực kỳ hưng phấn.

Mễ Vị mở to mắt đã nhìn thấy Mễ Tiểu Bảo mặc đồ ngủ, quẫy quẫy tay chân ngắn ngủn mập mạp như con cua nhỏ bay giữa không trung, sau đó lại từ giữa không trung rơi xuống, được Hiên Viên Tố nằm phía dưới vững vàng tiếp được, sau đó tiểu hài nhi lại cười khanh khách liên tục, khoa tay múa chân hoan hô: "Phụ thân lại nữa đi, cho con bay thêm một lần!"

Hiên Viên Tố nghe vậy, hai tay hơi dùng sức một chút, lại ném tiểu hài nhi lên cao cao hơn.

Mễ Vị nhìn mà ngớ ra, chỉ gì biểu tình trên mặt người đàn ông này giờ phút này quá mức dịu dàng, thật quá khác biệt với nam nhân sắc mặt âm trầm giơ tay chém xuống lúc tối qua.

Đúng lúc này, tựa như phát hiện ánh mắt của nàng, Hiên Viên Tố quay đầu nhìn về phía nàng, chớp mắt một cái.

Mễ Vị lập tức dời ánh mắt.

"Nương ——" Mễ Tiểu Bảo cũng phát hiện nàng tỉnh, lập tức phịch phịch bò vào trong lòng nàng, miệng nhỏ cười đến thấy răng không thấy mắt, "Nương, phụ thân tỉnh rồi! Phụ thân không ngủ nữa!"

Mễ Vị "Ừ" một tiếng, ôm lấy thân thể nhỏ tròn trịa rắn chắc của nó, vỗ vỗ cái mông nhỏ của nó, "Tốt, không cho náo loạn nữa, mặc quần áo nhanh lên, phải rời giường, không thì cảm lạnh."

"Dạ." Tiểu gia hỏa sờ sờ cái bụng phình phình của mình, "Nương bụng con nó đói bụng."

Mễ Vị cũng sờ sờ bụng nhỏ nó, "Đi, hôm nay buổi sáng muốn ăn cái gì?"

Mễ Tiểu Bảo lập tức nói: "Muốn ăn bánh rán nương làm." Hì hì, đêm qua trước khi ngủ nó đã muốn rồi.

Mễ Vị gật đầu đáp ứng.

Mễ Tiểu Bảo cực kỳ cao hứng, lại từ trong lòng nàng đứng lên, leo đến trên người Hiên Viên Tố, đặt mông lên trên người hắn, nâng mặt chờ mong nói: "Phụ thân, chúng ta cùng nhau rời giường đi, đợi nương làm bánh xong, bánh ăn thật ngon nga, con muốn ăn năm cái!"

Hiên Viên Tố nhìn nhìn cái bụng tròn trịa của nó, nhướn mi, sau đó ôm nó rời giường, hai cha con cùng nhau mặc quần áo, mặc xong thì đều nhìn về phía Mễ Vị.

Mễ Vị vội vàng nói: "Hai người đi rửa mặt trước đi, ta mặc xong quần áo xong liền làm bữa sáng cho."

Hiên Viên Tố ngược lại không nói gì, dẫn theo tiểu gia hỏa liền đi ra ngoài.

Thấy bọn họ đi, Mễ Vị nhanh chóng đứng lên mặc quần áo, mặc xong lại nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, lại cẩn thận di chuyển đến căn phòng cách vách, muốn thu dọn trong phòng một chút, miễn cho Mễ Tiểu Bảo phát hiện ra cái gì. Nào biết trong phòng một mảnh sạch sẽ, máu trên mặt đất không còn, cái tay trái của nam nhân kia cũng không thấy, sạch sẽ giống như tối hôm qua hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra vậy.

Mễ Vị suy đoán là tối qua bọn Cận Kha đã quét tước hết, không khỏi thở hắt ra, xoay người cũng đi rửa mặt. Đi đến trong viện liền thấy Mễ Tiểu Bảo đang cầm trường côn múa côn pháp, mà Hiên Viên Tố ôm cánh tay đứng ở một bên nhìn xem, thỉnh thoảng mở miệng chỉ điểm hai câu.

Mễ Vị không để ý bọn họ, tự mình đi vào trong phòng bếp làm bữa sáng, nghĩ khẩu vị Hiên Viên Tố hẳn cũng sẽ không nhỏ nên một hơi làm mười cái bánh rán cỡ bự, nàng ăn một cái, hai cha con kia cùng nhau ăn chín cái có lẽ đủ.

Làm xong điểm tâm, vừa bưng đến trên bàn, Mễ Tiểu Bảo đã nghe được mùi vị, hưng phấn lôi kéo Hiên Viên Tố chạy tới, đưa tay chuẩn bị lấy bánh.

Mễ Vị tay mắt lanh lẹ đánh lên cái tay nhỏ của nó một cái, "Con rửa tay chưa?"

Mễ Tiểu Bảo nháy mắt im lặng, lặng lẽ thu tay về đặt ở sau lưng, xoay người liền chạy đi giếng nước rửa tay, mới chạy đến nửa đường liền nhớ tới phụ thân mình, liền lạch bạch chạy về, kéo Hiên Viên Tố cùng đi rửa tay, còn chững chạc đàng hoàng giáo dục hắn: "Cha, trước khi ăn cơm phải rửa tay, có nhớ không? Nếu không sẽ sinh bệnh."

Hiên Viên Tố cong cong khóe miệng, cứ như thế bị nó kéo đi rửa tay.

Mễ Vị liếc xéo hai cha con này, không nghĩ đến Hiên Viên Tố là người lạnh lẽo như thế, trước mặt hài tử lại còn rất mềm mại.

Rửa tay xong, Mễ Tiểu Bảo khẩn cấp chạy về bên cạnh bàn, lấy một cái bánh đưa cho Mễ Vị, sau đó lại cầm lấy một cái đưa cho Hiên Viên Tố, cuối cùng mới tự lấy cho mình một cái, mở miệng đắc ý cắn vào, còn không quên nhìn Hiên Viên Tố khen tay nghề của nương mình một phen: "Phụ thân, người mau nếm thử bánh nương làm đi, ngon lắm đó, nương làm cái gì cũng ăn ngon!"

Hiên Viên Tố nhìn Mễ Vị một chút, đột nhiên "Ừ" một tiếng, thản nhiên nói: "Ta biết mà."

Mễ Vị:? Ngươi biết cái cái gì mà biết? Ngươi chưa từng ăn đồ ta làm nha, ngươi đúng là trợn mắt nói dối mà.

Đáng tiếc, Mễ Tiểu Bảo tuyệt đối không cảm thấy lời này có vấn đề gì, vui sướng tỉ mỉ nhắc các món ăn ngon mà nương làm với phụ thân mình, quả thực liền thành một cái loa nói nhiều, nói nhiều đến mức cả Mễ Vị đều ngại phiền, nhưng Hiên Viên Tố lại không có chút biểu hiện nào là không kiên nhẫn, tuy rằng trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng vẫn luôn lắng nghe nó lải nhải.

Nhưng mà, Mễ Tiểu Bảo còn chưa lải nhải xong, bánh trên bàn bất tri bất giác cũng không còn, tiểu gia hỏa đưa tay lấy bánh chỉ lấy được hư không, ngơ nhác nhìn cái đĩa trống trơn, nhất thời có chút há hốc mồm, nhìn nhìn phụ thân mình, lại đi nhìn nương mình, sau một lúc lâu liền sờ bụng nhỏ mình nói: "Nương, hết rồi. Con còn chưa ăn no."

Mễ Vị chỉ ăn một cái bánh liền thấy quá no trừng lớn mắt nhìn cái đĩa trống rỗng trước mặt hai cha con, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Hiên Viên Tố vẫn bình chân như vại, hít sâu một hơi, hỏi: "Ngươi ăn mấy cái rồi?"

Hiên Viên Tố có chút nhíu mày, trả lại nàng một con số: "Mới năm cái."

Mễ Vị hiếm khi đọc hiểu thần sắc của hắn giờ phút này, đó chính là: Năm cái thì làm sao? Ta còn chưa no.

Mễ Vị:!!! Nàng biết ngay mà, sao Mễ Tiểu Bảo lại có thể ăn nhiều như vậy, thật đúng là di truyền a! Ông lớn còn ăn nhiều hơn ông nhỏ, hai ông đều là thùng cơm!

Mễ Vị bị hai cái thùng cơm làm cho chấn động một chút, nội tâm âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn nàng chỉ cần nuôi cái thùng cơm nhỏ, thùng cơm lớn không cần nàng nuôi, không thì nàng kiếm nhiều tiền hơn nữa cũng nuôi không nổi a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.