Sau khi tức phụ Hồ Tam đi, Mễ Vị liền lập tức bắt đầu làm đậu phộng da cá, hôm nay có nhiều đậu phộng hơn so với ngày hôm qua rất nhiều, tổng cộng có thể làm được đến 50 đĩa, nhưng mà có thể 50 đĩa cũng không đủ cho mấy khách nhân gọi, phỏng chừng đến chậm sẽ không có ăn.
Mễ Vị lúc trước đã nhờ người làm một cái ván gỗ lớn phẳng phiu hình chữ nhật, lại lấy một cục than, tính viết lên trên mặt trên dòng chữ "Đậu phộng còn lại 50 đĩa", để cho khách nhân vừa xem liền hiểu ngay, không cần lại ầm ĩ nháo hỏi có còn hay không, cũng đỡ cho Lý Nhị Mai bị từng người một hỏi tới hỏi lui nhiều lần.
Nhưng mà vừa mới chuẩn bị viết, Mễ Vị đột nhiên nhớ tới chữ mình viết không thích hợp, nàng chỉ viết chữ giản thể, người ở nơi này khẳng định không nhận ra, còn chữ phồn thể, nàng vẫn chưa nắm được kỹ năng này.
Nàng không viết được, Lý Nhị Mai càng không được hơn nàng, Mễ Tiểu Bảo lại càng là không biết, nàng đột nhiên tâm tắc phát hiện, trong cái tiệm cơm này của các nàng, vậy mà đều là một đám thất học!
Chuyển ánh mắt, Mễ Vị nhìn về phía người nào đó đang ngồi ở cái bàn bên cạnh phòng bếp, chậm rãi từng ngụm từng ngụm uống thuốc, nàng đi về phía hắn, cười hắc hắc, hơi lấy lòng hỏi: "Ngươi có thể viết giùm ta vài chữ hay không?"
Hiên Viên Tố nhận cục than trong tay nàng, "Muốn viết cái gì?"
"Thì viết 'Đậu phộng còn lại 50 đĩa'."
Hiên Viên Tố không nói hai lời liền viết lên trên bảng. Dưới ngòi bút rồng bay phượng múa, ngân câu thiết hoạ, ngắn ngủi tám chữ cứng rắn đã viết ra mang cảm giác kim qua thiết mã(*) cuồng vọng đến cực điểm. Trách không được người ta nói chữ giống như người, đây đúng là ví dụ vô cùng nhuần nhuyễn. Nhưng mà, chữ viết phức tạp như vậy những khách nhân thật sự có thể xem hiểu sao?
(*) Kim qua thiết mã: Khí thế hào hùng
"Ta xin phép có chút đề nghị nho nhỏ nha." Mễ Vị xoa xoa tay, biểu tình càng nịnh nọt một chút, ngón trỏ cùng ngón cái làm dấu nho nhỏ, "Có thể viết đơn giản một chút hay không?"
Hiên Viên Tố nhíu mày, "Đơn giản một chút?"
"Thì là viết kiểu hơi chữ Khải một chút, chữ của ngươi là chữ Thảo, ta sợ những khách nhân học thức không cao lại không nhận ra."
Hiên Viên Tố trầm mặc một lát, khe khẽ thở dài, hơi bất đắc dĩ động thủ lau hàng chữ rồng bay phượng múa trên bảng, lại lần nữa dùng cục than viết, viết rất chậm, cố gắng hết khả năng viết chữ cho hơi đứng lên một chút, viết ra cảm giác chữ Khải.
Mễ Vị nhìn ra, hắn viết rất không thoải mái, đại khái là không quen dùng thể chữ mà mình chưa từng viết.
Thật là có chút làm khó hắn.
Viết xong, Mễ Vị đem bản treo bên cửa sổ phòng bếp, khách nhân vừa nhìn liền hiểu ngay. Quả nhiên, người đầu tiên là Chu Mậu Tài bước vào liền chú ý đến cái bảng lớn như vậy, biết hôm nay chỉ có 50 đĩa đậu phộng, vô số lần kinh nghiệm nói cho hắn biết, tiên hạ thủ vi cường, liền lập tức nhìn Mễ Vị nói: "Bà chủ, cho ta ba đĩa."
Tổng cộng có 50 đĩa, một mình hắn liền lấy ba đĩa, người sau nếu ai cũng học theo hắn chắc mấy người tới chậm hơn nữa khỏi ăn luôn, đến lúc đó lại ồn ào với nàng. Để tránh bị mấy khách quen phàn nàn, nàng lập tức nói: "Ba đĩa không được, nhiều nhất một bàn được hai đĩa thôi."
Chu Mậu Tài thở dài, "Thôi được, thôi được, hai đĩa thì hai đĩa."
Sau khi đưa hai đĩa cho Chu Mậu Tài xong, những người tiến vào sau nghe nói hôm nay bán có giới hạn số lượng, lập tức tỏ vẻ mình cũng muốn một đĩa, sợ chần chờ lại lát nữa không còn. Chỉ trong thời gian một nén hương, chỉ còn lại mười lăm đĩa, Mễ Vị lại đem cái bảng vào bên trong, bảo Hiên Viên Tố sửa lại con số trên bảng rồi treo lại ra ngoài.
Lúc này một đôi phu thê cũng bước vào, hai vợ chồng dẫn theo tiểu hài tử, tiểu hài nhi vừa vào liền chú ý tới cái bảng gỗ treo bên cửa sổ, chỉ vào chữ trên tấm gỗ kêu to: "Cha nương, nhanh lên, mua đậu phộng da cá nhanh lên, chỉ còn lại có mười lăm đĩa thôi kìa!"
Cha nương nó vừa nghe, lập tức liền nói với Mễ Vị muốn mua hai đĩa.
Mễ Vị nhìn nhìn đứa bé kia, xem bộ dáng cũng chỉ khoảng năm sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính, chỉ cao hơn Mễ Tiểu Bảo hơn nửa cái đầu, có vẻ rất thông minh lanh lợi. mà thằng bé cũng thật sự rất thông minh, nhỏ như vậy mà có thể nhận ra mặt chữ, giỏi hơn rất nhiều người lớn khác nhiều.
Nàng nhịn không được khen đứa trẻ này, "Ngươi nhỏ như vậy mà cũng biết chữ rồi? Thật thông minh a."
Tiểu hài nhi khẽ cười, ngược lại cũng không quan tâm hơn thua, "Cha mẹ đưa ta đi học đường, phu tử dạy."
Nhưng cha mẹ của tiểu hài nhi lại là rất tự hào, nhịn không được nói với Mễ Vị: "Đứa nhỏ này nhà ta, mới từ lúc ba tuổi liền thích xem sách, đi ngang qua thư cục là muốn chạy vào bên trong, nói muốn xem sách. Sau này chúng ta thấy nó thật sự rất thích sách, liền đưa nó đến học đường. Nó học cũng nhanh, hiện tại Tam Tự kinh và Thiên Tự Văn cũng đã học xong, hai chúng ta không biết chữ, hiện tại đều có gì cũng phải nó luôn đây."
Mễ Vị giơ ngón tay cái lên với tiểu học bá. Chậc chậc, nhìn đứa nhỏ nhà người ta này, nhỏ như vậy lại là một tiểu học bá yêu thích học tập, đứa nhà nàng đến bây giờ vẫn là một tiểu thất học, ngay cả tên của bản thân cũng viết không xong.
Mễ Vị quay đầu nhìn lại hướng tiểu thất học nhà mình, liền thấy tiểu thất học đang cầm chuỗi kẹo hồ lô ăn thích thú, cười ngây ngô, hoàn toàn không biết nó đã bị xếp vào hàng ngũ thất học.
Mễ Vị lấy cái bảng gỗ vào, đưa cho Mễ Tiểu Bảo đang cắn kẹo hồ lô xem, chỉ vào chữ ở mặt trên hỏi nó: "Tiểu Đầu Trọc, con biết mấy chữ trên này không?"
Mễ Tiểu Bảo chớp đôi mắt một chút, lắc đầu, "Không biết."
"Vậy con có muốn biết mấy chữ trên này không?"
Mễ Tiểu Bảo như cũ lắc đầu, "Không muốn."
Mễ Vị:!!! Thất học coi như xong đi, còn không có lòng ham học nữa chứ!
Mễ Vị cẩn thận đánh giá cái Tiểu Đầu Trọc này, trong lòng bắt đầu lo lắng, đứa trẻ này vạn nhất về sau thành một võ phu tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản thì sao bây giờ? Cái này không thể được nha, tứ chi có thể phát triển, nhưng đầu óc cũng không thể đơn giản, muốn sống trong xã hội, đầu óc cũng rất quan trọng!
Không nên không nên, xem ra nàng phải đem đứa nhỏ này đi giáo dục văn hóa mới được.
Mễ Vị quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Tố, hỏi: "Ngươi có cảm thấy nhi tử ngươi nên bắt đầu học chữ không?"
Hiên Viên Tố đã nghe toàn bộ quá trình hai mẹ con nói chuyện, gật đầu, "Đúng vậy."
Mễ Vị đẩy Tiểu Đầu Trọc qua bên kia cho hắn, "Vậy giao cho ngươi, ngươi dạy nó học đi, đừng để nó cứ thất học thế này hoài."
Hiên Viên Tố cúi đầu nhìn oắt con đang cười ngây ngô, lắc lắc đầu, "Ta không dạy được, đưa cho tỷ phu dạy đi."
"Hả?" Mễ Vị nghi ngờ nhìn hắn, dạy hài tử học chữ thôi mà, có gì mà dạy không được?
Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của nàng, Hiên Viên Tố thản nhiên nói: "Ta sợ ta đánh quá ác, nàng lại tìm ta liều mạng."
Mễ Vị: "... Tốt tốt, được rồi, được rồi."
"Tỷ phu lúc trước nhậm chức thiếu sư của Thái tử, sau khi từ quan liền chuyên tâm ở nhà dạy dỗ đám hài tử đọc sách, mấy cái đại thần trong triều cũng đưa hài tử đến bên cạnh để tỷ phu dạy, đưa Tiểu Bảo qua đó cùng học đi."
Nghe nói Vu Khiêm Hòa đọc nhiều sách vở, học vấn siêu quần, giáo dục hài tử khẳng định không có vấn đề, hơn nữa hiện tại thân phận của Mễ Tiểu Bảo mọi người cũng đều biết, cũng không cần thiết phải che đậy, học chung với bọn nhỏ của nhà các đại thần cũng không có vấn đề. Nhưng vấn đề duy nhất là ở chỗ không biết Mễ Tiểu Bảo có thể ngồi yên hay không, lỡ như lại quấy rối Vu Khiêm Hòa thì không tốt.
Hiên Viên Tố lại không hề lo lắng nói: "Không sao cả, trực tiếp đưa đi là được, tỷ phu đương nhiên sẽ dạy thôi."
Mễ Vị nghĩ nghĩ, đồng ý, quyết định ngày mai sẽ đi mua giấy và bút mực cho tiểu tử này, sau đó đem tiểu thất học đưa đi xoá mù chữ.
Nhưng mà, cũng không thể để một mình Mễ Tiểu Bảo đi, A Phúc cũng phải đi học thêm chút văn hóa chứ, về sau lại thêm một cần câu cơm, liền hỏi: "Có thể cho A Phúc đi theo học luôn được không?"
Hiên Viên Tố gật đầu, "Đưa đi cùng nhau là được."
Mễ Tiểu Bảo sắp đi học, Mễ Vị mới đột nhiên nhớ tới một chuyện rất trọng yếu, đó chính là tiểu gia hỏa đến ngày nay còn chưa có một cái đại danh chính thức nào, cũng không thể cứ gọi Tiểu Bảo Tiểu Bảo như vậy đi, khẳng định sẽ bị các bạn cùng học với nó cười nhạo.
Nhưng bảo nàng đặt tên thì đúng là khó xử cho nàng, vì thế nàng đá cái trái bóng làm người đau đầu này cho Hiên Viên Tố.
Kết quả Hiên Viên Tố chỉ mất chưa tới ba giây đã nghxi xong tên cho Tiểu Đầu Trọc, viết ra trên giấy rằng: Mễ Kỳ.
Mễ Vị nhìn chữ trên giấy, cảm thấy tên này đặc biệt quen thuộc, như là đã từng gọi ở đâu ấy, nhịn không được lẩm bẩm: "Mễ Kỳ? Kỳ của Kỳ Lân sao?"
Nàng nhìn về phía hắn, "Vì sao gọi tên này?"
Hiên Viên Tố trầm mặc một chớp mắt, nhìn thẳng vào mắt nàng nói: "Đây là tên mà chúng ta cùng nhau nghĩ ra, nam hài liền đặt tên là kỳ, nữ hài cũng là kỳ."
Mễ Vị ngớ ra, trách không được hắn không hề nghĩ ngợi đã viết ra nguyên cái tên như vậy, hóa ra nguyên chủ cùng hắn đã sớm nghĩ xong, tình cảm hai người bọn họ nhất định rất tốt rất tốt, không thì sẽ không còn chưa thành hôn đã đặt xong cả tên con rồi. Hai người cùng nhau mặc sức tưởng tượng hài tử về sau, nhất định rất hạnh phúc đi.
Mễ Vị không nói gì, chỉ gật gật đầu nói: "Ừ, vậy gọi là kỳ, nhưng mà vẫn nên mang họ của ngươi đi, gọi là Hiên Viên Kỳ." Mễ Kỳ nghe là lạ, làm nàng không tự chủ được liền nghĩ đến chuột tai to, vẫn là Hiên Viên Kỳ nghe cao cấp, thượng đẳng hơn.
Hiên Viên Tố cũng không quan trọng, tùy nàng muốn thế nào cũng được, nàng muốn cho oắt con họ gì thi mang họ đó.
Biết được mình đã có đại danh, hơn nữa còn sẽ cùng A Phúc ca ca đi bên ngoài học chữ, Mễ Tiểu Bảo cao hứng vô cùng, đến ngày đi học, mới sáng sớm đã vui vẻ hưng phấn mặc quần áo rửa mặt, hứng thú bừng bừng đeo cái rương sách Mễ Vị mua cho nó, lôi kéo tay A Phúc liền hướng ra bên ngoài, không có chút nào bộ dáng kêu khóc, lưu luyến không rời của mấy đứa tiểu hài ngày đầu tiên đi học cả.
Không phải nói rất nhiều tiểu hài ngày đầu tiên đến nhà trẻ hay đến trường đều trình diễn một màn gào khóc đứt ruột đứt gan hay sao? Sao cái thằng tiểu tử nhà mình lại hưng phấn nhưu thế chứ? Chẳng lẽ nó vốn dĩ chính là một tiểu học bá yêu học tập?
Mễ Vị vui vẻ, che miệng cười khúc khích, phảng phất như nhìn thấy Tiểu Đầu Trọc nhà mình văn võ song toàn, nhiệt tình yêu thương học tập, tương lai chói lọi.
Đáng tiếc, nàng cao hứng không đượcnửa ngày thì thằng oắt con này liền tạt cho nàng một chậu nước lạnh, làm bao nhiêu ảo tưởng tốt đẹp của nàng liền tan thành bọt biển. Còn chưa hết giờ học, thằng oắt con đã trốn học chạy trở về, theo phía sau nó còn có Thanh Vũ mang biểu cảm là lại trên mặt.
Mễ Vị kỳ quái hỏi: "Tại sao con trở về rồi? Mới giờ này đã tan học?"
Mễ Tiểu Bảo chạy tới liền ôm lấy đùi Mễ Vị, chôn mặt vào trên người nàng, vô cùng đáng thương nói: "Nương, con không muốn học chữ nữa, con muốn về nhà."
Mễ Vị nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nó lên hỏi: "Con làm sao vậy?"
Mễ Tiểu Bảo bĩu môi, đầy mặt ưu thương nói: "Nương, quá khó khăn, học không tốt còn phải bị đánh bàn tay, tay con bị đánh đau quá a."
Mễ Vị kéo tay nhỏ của nó nhìn nhìn, đích xác hơi sưng đỏ, "Có phải con bị dượng dùng thước đánh tay hay không?"
Mễ Tiểu Bảo sắp khóc rồi, ủy khuất gật gật đầu nhỏ, "Thước của dượng dài lắm, đánh đau quá a."
Mễ Vị chọc chọc trán của nó, "Vậy con cũng quá có tiền đồ nhỉ, mới ngày đầu tiên đã bị ăn thước của phu tử rồi, con nói với nương nghe, vì sao dượng lại đánh tay con?"
Mễ Tiểu Bảo cúi đầu, đôi mắt rẽ trái quẹo phải, làm gì cũng không nhìn nàng.
Mễ Vị liền biết tiểu tử này nhất định là đã gây họa, ngược lại nhìn Thanh Vũ, dùng ánh mắt hỏi hắn làm sao.
Vũ nhìn nhìn tiểu chủ tử, liền thấy tiểu chủ tử đang liều mạng hướng hắn chớp mắt muốn rớt lông mi, ý bảo hắn đừng nói.
Mễ Vị lập tức hừ một tiếng, trợn mắt nhìn Tiểu Đầu Trọc, "Tiểu Đầu Trọc con nháy mắt nhá mũi gì đó!"
Mễ Tiểu Bảo lập tức cúi gầm mặt xuống, không ra ám hiệu với Thanh Vũ nữa.
Khóe miệng Hiên Viên Tố cong lên, nhìn về phía Thanh Vũ, ý bảo hắn nói thực ra.
Thanh Vũ có chút cúi đầu, đem công tích vĩ đại của Mễ Tiểu Bảo hôm nay nói ra, "Khi quận mã đang dạy học, tiểu chủ tử ngồi không yên, vụng trộm chạy ra ngoài, bị quận mã phát hiện nên dọa là lần sau sẽ đánh nghiêm. Sau nữa, quận mã bảo tiểu chủ tử đọc sách, kết quả tiểu chủ tử tạt mực lên trên sách, làm sách bị hỏng, nên bị quận mã bắt được đánh cho mấy thước. Sau nữa..."
Còn có sau nữa? Mễ Vị có chút đứng không vững, che trán ngồi xuống.
"Sau nữa tiểu chủ tử cùng tiểu tôn tử nhà Thái phó đánh nhau, đánh người ta phát khóc, quận mã phạt tiểu chủ tử đứng không cho ăn cơm, tiểu chủ tử liền chạy về đây."
Mễ Vị thiếu chút nữa lảo đảo ngã ở trên bàn một cái, sau một lúc lâu đầu vẫn còn choáng váng.
Không nghĩ đến, thật không nghĩ đến, Mễ Tiểu Bảo mới đi nửa ngày liền mang về cho nàng nhiều "Kinh hỉ" như thế, uổng công nàng còn vui sướng ảo tưởng nó văn võ song toàn, hiện tại xem ra, nó không bị mũ chữ đã may mắn lắm rồi.
Rõ ràng oắt con này khi học võ công thì rất thông minh, chưa từng để cho ai phải bận tâm, sao đến khi học chữ lại đâm đầu ra lắm chuyện như thế chứ?
Mễ Tiểu Bảo nhìn vẻ mặt nương không đúng; lập tức giải thích: "Nương, là tên tiểu tử kia chọc con trước, nói con là tiểu hòa thượng, còn ném đồ vật lên trên người con, con mới đánh hắn, hơn nữa con chỉ dùng một chút xíu khí lực, con đâu có đánh thật đâu."
Mễ Vị trừng hắn, "Vậy nương có phải còn nên khen con là con không dùng lực đánh người ta không?"
Mễ Tiểu Bảo bĩu môi không dám lên tiếng.
Mễ Vị kéo nó qua, đánh cho nó một phát vào mông, "Nương hỏi com, vì sao con không ngoan ngoãn ngồinghe giảng? Vì sao lại làm hư sách?"
Oắt con cắn môi, đáng thương vô cùng nói: "Nương ~ ngồi lâu quá chừng, không thoải mái, phía sau lưng con ngứa, mông cũng ngứa, chân cũng ngứa."
Mễ Vị tức giận, "Sao lúc con chơi thì không cảm thấy ngứa?!"
Mễ Tiểu Bảo cũng thật sự nghĩ nghĩ, kinh ngạc nói: "Con cũng không biết nữa, lúc chơi thì thật sự không cảm thấy ngứa nha."
Mễ Vị: Rất tốt, tật xấu của thằng oắt con này nằm ở chỗ ngồi yên không được. Xem ra tiểu học bá yêu học tập không làm được rồi.
Hít sâu một hơi, Mễ Vị áp chế xúc động muốn hành hung Tiểu Đầu Trọc này, nhẹ nhàng thấm thía khuyên răn: "Oắt con, con không thể như vậy, con phải cố gắng nghe giảng, có biết hay không? Đầu năm nay làm người thất học là không có tiền đồ, con không biết chữ về sau sẽ bị người lừa, bị người ta lừa con sẽ không còn tiền, không còn tiền con sẽ không mua được đồ ăn ngon, không mua được ăn ngon con sẽ đói bụng, con có muốn đói bụng không?"
Mễ Tiểu Bảo lắc đầu.
Đang lúc Mễ Vị vui sướng nghĩ nó sắp hối cải, tiểu gia hỏa lại nói: "Nhưng mà con sẽ không bị người ta lừa, ai dám gạt con, con liền đánh hắn! Con cũng sẽ không thể nào không có tiền, con có thể biểu diễn võ kiếm tiền, con đánh quyền cho người khác xem, người khác sẽ cho con tiền!"
Mễ Vị bị tức đến đầu đều choáng, "Con con con..."
"Phốc phốc ——" bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ.
Mễ Vị tức giận quay đầu, liền thấy khóe miệng Hiên Viên Tố còn chưa kịp thu lại ý cười, nàng lập tức càng tức giận, "Ngươi còn cười! Ngày đầu tiên oắt con này đến trường đã như vậy, nếu còn mặc kệ nó thì đúng là xong đời luôn, ngươi là phụ thân nó còn mặc kệ, còn cười nữa, có ai làm cha người ta như ngươi không?!"
Nhìn dáng vẻ nàng trợn mắt trừng trừng, Hiên Viên Tố cố gắng thu lại nụ cười bên miệng, nghiêm túc nói: "Nên phạt, buổi trưa hôm nay không cho ăn cơm."
Mễ Tiểu Bảo không thể tin tròn mắt nhìn Hiên Viên Tố.
Mễ Vị gật đầu, "Đúng, không cho ăn cơm, về sau không cố gắng học tập liền không có cơm ăn."
"Oa ——" hẻm Dương Liễu lại truyền đến một trận khóc tê tâm liệt phế vang tận mây xanh, thật là người nghe đều thấy thương tâm đến rơi lệ a.
Cái chuyện không ăn cơm luôn luôn có thể bắt được tử huyệt của đứa trẻ này, đói bụng một trận thì thằng oắt con liền ủ rũ, triệt để từ bỏ chống cự. Tuy rằng trăm ngàn lần không tình nguyện, nhưng ngày thứ hai vừa rạng sáng, vẫn thút tha thút thít rời khỏi giường, nhích từng bước một lên chiếc xe ngựa đậu sau viện, lưu luyến không rời, mắt ngân ngấn lệ bị đưa đến quý phủ của Vu Khiêm Hòa.
Mễ Vị lần này rốt cuộc cảm nhận được cảm giác đưa tiểu hài đi nhà trẻ.
Mấy ngày kế tiếp tiểu tử này cuối cùng cũng không chạy trốn về nhà nữa, tuy mỗi lần tan học về đều ỉu xìu hai mắt vô thần, như là mất đi tất cả vui vẻ, nhưng vẫn có thể chịu đựng được hơn là chuyện không được ăn cơm. Qua một đoạn thời gian như thế, tiểu gia hỏa cũng dần dần quen thuộc, còn học xong vài chữ, từ đây thoát khỏi danh hiệu thất học.
Ngày hôm nay, Mễ Vị vừa đưa tiểu gia hỏa đến trường trở về, bên trong con hẻm đột nhiên vang lên một trận pháo trúc bùm bùm, làm cho tất cả cư dân gần đó cũng sôi nổi chạy đến xem náo nhiệt.
Mễ Vị vừa nhìn, hóa ra là tửu lầu ở đầu ngõ hôm nay khai trương, chưởng quầy kéo tấm vải đỏ che biển hiệu mới ra: Tiệm cơm siêu mỹ vị.
Mễ Vị:...
Vốn dĩ nàng chỉ hoài nghi tửu lâu này mở ra ở trong đây chắc là có mục đích gì, bây giờ thì nàng đã xác định, nhìn cái tên thôi cũng biết, Siêu Mỹ Vị, vừa vặn nằm trên cái tên Thật Mỹ Vị của tiệm cơm nàng, nếu nói không phải mục đích là nhắm vào nàng thì nàng tuyệt đối không tin.
Tửu lâu này quy mô lớn hơn gấp ba lần so với tiệm cơm Thật Mỹ Vị của nàng, chỉ từ bên ngoài tùy tiện thoáng nhìn qua thôi đều có thể nhìn ra bên trong tráng lệ cao cấp đến mức nào, cũng biết chủ quán đúng là người rất có tiền.
Lúc này, chưởng quầy từ bên trong đi ra, đi theo phía sau có hai tiểu nhị bưng một cái sàng, bên trong tràn đầy đường quả, đậu phộng, táo đỏ, chưởng quầy nắm một nắm, vô cùng hào khí mà vung ra bên ngoài, đám tiểu nhị người làm vây xem sôi nổi tiến lên tranh đoạt, xung quanh đặc biệt náo nhiệt.
Vung đến gần một khắc đồng hồ mới dừng lại, mỗi người xem náo nhiệt đều mặt đầy tươi cười, hảo cảm tràn đầy đối với quán cơm này, bởi vì trong túi họ đã chứa đầy đồ ăn.
"Tiệm cơm nhà này thật phóng khoáng a, nhìn trang hoàng là biết rất phóng khoáng rồi."
"Còn không phải sao, rải nhiều kẹo đường như thế, ta gom được hai thố đầy đây này, mang về chắc bọn hài tử trong nhà mừng phát khóc."
"Các ngươi không cảm thấy tên tiệm cơm nhà này có điểm lạ sao, gọi là Siêu Mỹ Vị, không phải đặc biệt giống cái tên Thật Mỹ Vị của cái tiệm ở tận cùng trong ngõ sao, đặt tên này là có ý gì chứ?"
"Ngươi quan tâm hắn có ý gì làm chi, đâu có quan hệ gì với chúng ta."
Lúc này, chưởng quầy mở miệng nói chuyện, "Xin các vị im lặng một chút, hôm nay tiệm cơm Siêu Mỹ Vị chúng ta chính thức khai trương, chỉ cần vào ăn cơm, ai cũng sẽ được giảm nửa giá!"