Tiệm Cơm Nhà Ta Thật Mỹ Vị

Chương 53: Chương 53




"Ngươi không phải vui quá đến ngốc luôn rồi chứ? Ruột heo có thể ăn sao? Thối chết!"

"Huynh đệ, ngươi tỉnh táo lại một chút đi, cơ hội tốt như vậy ngươi không gọi mấy thứ cao lương mỹ vị như Phật Nhảy Tường này nọ, lại gọi mấy món bình thường như vậy làm gì."

"Haizzz... Nếu như ngươi ăn ruột heo thì ngày mai chúng ta không đến ăn đâu, thối lắm."

"Huynh đệ, ngươi thật không phải cố ý tới quấy rối chứ? Ngươi không được chơi chúng ta đâu nha."

"Nếu như bà chủ thật sự nấu cái món ruột heo này, vậy ta cũng không tới, ta không chịu nổi mấy thứ thối đến như vậy đâu."

Thấy mọi người sôi nổi trách móc mình, lão Tam có chút xấu hổ, đỏ mặt lúng túng nói: "Không thì, ta đổi thành thịt kho tàu đi."

Mễ Vị cũng rất hiểu, dù sao kiếp trước cũng thực sự có không ít người có ác cảm chung với đồ lòng hay ruột heo. Nàng cười nói: "Không sao cả, nếu ngươi thích ăn, vậy ngày mai liền làm ruột heo kho tàu vậy, mà thịt kho tàu ta cũng sẽ làm luôn."

"Thật sao? Cám ơn bà chủ lắm!" lão Tam cực kì cao hứng, tuy rằng mỗi lần nói ra đều sẽ bị người cười nhạo, nhưng hắn thích ăn ruột heo, hàng năm trong thôn giết heo, tức phụ hắn đều sẽ đi mua chút ruột heo trở về nướng cho hắn ăn, dần dần trong nhà hắn, hài tử cũng thích ăn ruột heo kho tàu.

Lão Tam lại ngần ngại hỏi thêm: "Bà chủ à, ta có thể dẫn theo tức phụ cùng hài tử tới ăn hay không? Tức phụ ta và hài tử ăn không nhiều đâu, đến lúc đó ta ăn ít một chút, nhường cho bọn họ ăn có được hay không?" Tức phụ cùng hài tử ở nông thôn chưa ăn được thứ gì tốt, mấy đứa hài tử ngay cả trong thành cũng chưa từng tới, lần này hắn gặp may rút được cơ hội tốt này, hắn muốn cho mấy mẹ con bọn họ cũng có thể vào tiệm ăn trong thành ăn một bữa.

Mễ Vị thấy hắn ăn một bữa cơm còn nghĩ đến tức phụ hài tử trong nhà, thật là một nam nhân tốt, mà hào phóng với nam nhân tốt một chút cũng không sao, vì thế liền đáp ứng.

Lão Tam kích động đến không được, "Cám ơn bà chủ, bà chủ ngươi thật đúng là người tốt!"

Mễ Vị mỉm cười, được rồi, lại thu được thẻ người tốt.

Nhưng có người lại không vui, lập tức đưa ra dị nghị, "Không phải chứ bà chủ, ngày mai thật sự làm cái món kinh tởm như ruột heo luôn à? Như vậy ai dám ăn chứ?"

Mễ Vị mỉm cười: "Ai nói với các ngươi ruột heo khó ăn? Ruột heo chỉ cần nấu đúng cách tuyệt đối là một món cực kỳ ngon. Không hề thối một chút nào, ngược lại còn rất thơm."

"Thật hay giả? Ruột heo làm sao có thể thơm được! Bất luận là có rửa đến như thế nào đi nữa, cũng đều lưu lại mùi thối lắm."

"Đúng a, trước kia ta cũng đã từng làm, nhưng có làm như thế nào cũng không bay được cái mùi không xong kia."

"Bà chủ a, bình thường tiệm cơm cũng sẽ không làm món khó ăn như ruột heo đâu, vì cái mùi đó thật tình là quá khắc người rồi."

"Dù sao ta là không chịu nổi đâu, vốn đang chuẩn bị ngày mai còn đến, nhưng nói như vậy ngày mai ta sẽ không đến."

"Ta cũng không tới, chờ ngày sau bà chủ làm mấy món bình thường lại đến ăn đi."

Bị mấy người đó thất chủy bát thiệt nói chuyện ầm ĩ làm đầu óc ong ong, Mễ Vị cao giọng nói: "Các vị, ta cam đoan ngày mai làm ruột heo tuyệt đối là mỹ vị nhân gian, ai tin tưởng ta có thể tới nếm thử."

Nghe xong lời này, có ít người tin tưởng, có ít người vẫn không tin.

Chờ những khách nhân đi xong, Lý Nhị Mai nhíu mày,mặt đầy uể oải, "Vốn dĩ sinh ý của chungs ta vừa mới tốt lên, vậy mà kết quả hôm nay lại gặp phải cái món ruột heo này, ta thấy ngày mai khẳng định là không có ai muốn tới rồi."

Mễ Vị bất đắc dĩ nhìn nàng ta, "Sao cả ngươi cũng khinh thường ruột heo à?."

Lý Nhị Mai: "Không phải ta khinh thường ruột heo, là chính ta cũng đã làm ruột heo rồi, ruột heo rất rẻ, trước kia ta thấy trong thôn giết heo cũng sẽ đi mua ruột heo về nướng cho Nha Nha ăn, nhưng cho dù ta có rửa bao nhiêu lần, có cho bao nhiêu gia vị vào cũng không thể nào tẩy được cái mùi khó chịu đó. Nha Nha nó còn không thích ăn, sau này ta lại không mua nữa. Cũng chỉ có một số ít người thích cái mùi đó mới ăn nổi."

Mễ Vị nói: "Đó là do cách làm của ngươi không đúng; nếu như xử lý đúng cách không những có thể loại trừ được mùi khó chịu, còn có thể làm cho món ăn tỏa ra mùi thơm đặc thù rất hấp dẫn."

"Thật hả?"

"Vậy ngươi chờ ngày mai xem đi."

Mễ Vị bảo Trương Hóa Lang có xuống thôn bán hàng nhớ thu mua giùm một số lượng ruột heo về, đồng thời cũng bảo Lý Nhị Mai đi đến tiệm thịt heo tìm đồ tể, đặt trước ngày mai cũng lấy hết ruột heo. Đến ngày hôm sau, hai người tổng cộng mua được hơn mười bộ ruột heo, nếu tính luôn cả thức ăn kèm, có lẽ làm được trên dưới hai mươi đĩa lớn.

Ruột heo là Mễ Vị cùng Lý Nhị Mai cùng nhau xử lý, nhưng tuy rằng đã rửa cực kì sạch sẽ, nhưng vẫn là có thể ngửi mùi thối kia, nên Lý Nhị Mai vô cùng lo lắng.

Mễ Vị bảo nàng ta đừng nóng vội, tiếp theo liền đun một nồi nước sôi cùng với gừng, muối và giấm, sau đó bỏ ruột heo đã rửa sạch vào trong nồi nấu chừng một khắc, sau đó đổ nước rửa sạch ruột heo, mùi thối đặc hữu của ruột heo đã không thấy tăm hơi.

Lý Nhị Mai dí sát vào ngửi ngửi, kết quả làm thế nào cũng ngửi không ra mùi thúi, kinh ngạc nói: "Thật sự không ngửi ra được một chút xíu nào thối cả, bà chủ ngươi thật lợi hại, ta lần đầu tiên ngửi ruột heo mà không thấy có chút xíu thối nào."

Mễ Vị cười hỏi: "Không còn lo lắng nữa à?"

Lý Nhị Mai cười hắc hắc, "Không lo lắng, không lo lắng, ta phải sớm nghĩ đến không có gì có thể làm khó được ngươi."

Mễ Vị để ruột heo bên ngoài cho nguội rồi cắt thành khối, chờ sau khi lão Tam dẫn theo tức phụ và bọn nhỏ vào cửa, nàng mới bắt đầu nấu món ruột heo kho tàu.

Tức phụ lão Tam cùng hài tử lần đầu tiên vào thành, cũng là lần đầu tiên tiến vào tiệm cơm, nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp bên trong tiệm cơm, mẹ con mấy người cũng không dám đặt chân vào, sợ làm mặt đất dơ, ba hài tử thậm chí núp ở sau lưng lão Tam không dám đi ra.

Lý Nhị Mai nhìn thấy bọn họ quẫn bách, ra vẻ không biết gì, tươi cười dẫn bọn họ vào chỗ ngồi, rót trà ho bọn họ, cười nói: "Các ngươi uống chút trà trước, một lát là đồ ăn liền xong ngay."

Lão Tam cùng với tức phụ lão Tam vội vàng gật đầu uống trà, chờ Lý Nhị Mai rời khỏi, tức phụ lão Tammới thả lỏng một hơi, lặng lẽ hỏi lão Tam: "Đương gia, tiệm cơm tốt như vậy thật sự miễn phí cho chúng ta ăn? Ngươi không bị người lừa chứ? Ta luôn cảm giác không chắc lắm đâu."

Lão Tam cũng thấp giọng nói: "Đừng lo lắng, là thật đó, bà chủ của nơi này là người tốt, người ta có cái tiệm cơm lớn như vậy, mỗi ngày kiếm nhiều tiền như vậy còn gì. Đâu ai rảnh rỗi lừa dân chúng bình thường không có tý tiền nào như chúng ta, muốn gạt cũng phải đi gạt ai có tiền kia, ngươi cứ yên tâm, hôm nay thật sự ăn miễn phí không tốn tiền."

Nghe hắn nói chắc như thế, tức phụ lão Tam lúc này mới an tâm chút, lại nhìn trái phải đánh giá tiệm cơm nhà này, cười nói: "Cái tiệm cơm thật là đẹp nha, ta lớn như vậy mới lần đầu tiên vào tiệm cơm, tiệm cơm trong thành đúng thật đẹp mắt."

Lão Tam: "Ta cũng mới hôm qua mới lần đầu tiên vào tiệm ăn cơm, nào biết lần đầu tiên tiến vào liền gặp vận may lớn như vậy. Hôm nay không chỉ có ruột heo kho tàu, còn có thịt heo kho tàu luôn, ngươi cùng hài tử cuối cùng có thể ăn bữa thịt."

Tức phụ Lão Tam sờ sờ đầu ba đứa hài tử nhỏ gầy, đau lòng nói: "Ta thì không thấy có sao cả, chỉ là khổ cho bọn nhỏ, bọn nó đã sắp nửa năm chưa từng ăn thịt rồi."

Khi nói chuyện, Lý Nhị Mai bưng đồ ăn lại đây, một đĩa lớn ruột heo kho tàu, một đĩa lớn thịt kho tàu, còn có một đĩa đậu phộng da cá, lại thêm một thố cơm to tướng, nói: "Các ngươi cứ từ từ ăn, cơm không đủ lại bới thêm."

Ba hài tử nhìn thấy nhiều thịt như thế, còn có thố cơm to tướng trắng bóng, đôi mắt đều tỏa ánh sáng, ừng ực ừng ực nuốt nước miếng, ngay cả hai vợ chồng lão Tam cũng bị mùi thơm này hun cho chịu không nổi, bụng kêu lên ùng ục.

"Quá thơm, tức phụ, các con, mau ăn." Lão Tam đưa tay bới cơm cho bọn nhỏ trước, mỗi đứa một chén, bọn nhóc vừa mới cầm đũa lên liền đi gắp thịt kho tàu. Sau khi nếm được hương vị, một đám thịt trong miệng còn chưa nuốt xuống liền vội vã nhét thêm một ngụm, miệng nhét đầy đến căng phồng lên, giọng mơ hồ không rõ nói: "Nương, thịt này ăn thật ngon nha."

"Các ngươi chậm một chút, đừng nóng vội, còn nhiều mà."

Đũa đầu tiên của Lão Tam gắp chính là ruột heo, một ngụm ăn vào, lập tức đôi mắt liền sáng, vội vàng lại gắp một khối đưa đến trong bát tức phụ, "Tức phụ ngươi mau nếm thử, ruột heo này đặc biệt ăn ngon, còn ngon hơn cả thịt kho tàu nữa."

Tức phụ lão Tam nếm thử một ngụm, cũng rất kinh ngạc, "Ôi nấu như thế nào mà ngay cả chút mùi thối cũng không có chứ, rõ ràng trước kia ta có rửa như thế nào cũng vẫn còn dính lại cái mùi khó chịu đó."

Lão Tam ngây thơ thẳng thắn trả lời: "Bởi vì tay nghề bà chủ người ta tốt hơn ngươi."

Tức phụ lão Tam giận hắn một chút, không để ý tới hắn, tiếp tục ăn của mình. Nàng ta lớn như vậy lần đầu tiên ăn được đồ ăn thơm ngon đến thế, ngay cả đậu phộng hết sức bình thường cũng có thể làm thành ăn ngon như vậy. Tiệm cơm nhà này thật khó lường, có lẽ đời này nàng ta cũng chỉ có cơ hội lần này mà thôi, cho nên ăn thật ngon lành.

Đang lúc một nhà lão Tam say mê ăn cắm cúi, một nam nhân râu cá trê lặng lẽ từ từ đi qua, sau khi dáo dác nhìn xung quanh không thấy ai quen, mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lý Nhị Mai nói: "Nhanh, cho ta một phần thịt kho tàu và một phần ruột heo kho tàu đi."

Lý Nhị Mai thấy nam nhân này đặc biệt nhìn quen mắt, suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ tới, người này ngày hôm qua cũng ở chỗ này ăn cơm, hơn nữa còn là người dẫn đầu la lên là mình không thích ăn ruột heo.

Không nghĩ đến hôm qua mới nói sẽ không tới ăn, hôm nay liền chạy đến ăn.

Lý Nhị Mai nín cười, cố gắng làm bộ như không phát hiện gì cả, vô tư mời hắn ngồi vào chỗ.

Nào nghĩ đến hắn vừa mới ngồi xuống liền bị người chụp một bàn tay lên vai, "Hắc, ta nói nha Vương Lão Bát, ngươi ngày hôm qua không phải còn nói với ta, hôm nay tuyệt đối không đến nha!"

Nam nhân tên gọi Vương Lão Bát lúng túng ho một tiếng, sau một lúc lâu phản ứng lại thấy không thích hợp, cũng trừng mắt nhìn đối phương nói: "Vậy còn ngươi, ngươi ngày hôm qua không phải cũng nói ghét ăn ruột heo sao, vậy mà bây giờ ngươi cũng tới rồi?"

"Ta, ta..." Nam tử quanh co nửa ngày nói không nên lời, cuối cùng dứt khoát nói: "Hai ta đừng ai nói ai, như vậy đi, chúng ta hợp lại một bàn, cùng nhau ăn, thế nào?"

Vương Lão Bát gật đầu, "Được đi, vừa lúc lại muốn kêu thêm đĩa đậu phộng da cá, gọi thêm một bầu rượu đi, hai ta uống một chén."

"Hắc, cái ý này tốt! Thật hợp ý ta nha."

Hai người gọi một đĩa ruột heo một đĩa thịt kho tàu, còn gọi thêm một đĩa đậu phộng da cá và một bầu rượu, cứ như vậy liền bắt đầu ăn uống ngon lành. Đương nhiên, bọn họ cảm thấy hứng thú nhất vẫn là món ruột heo Mễ Vị làm, vậy mà thật sự không còn một chút mùi thối nào, ăn vào miệng cũng không nghe cái vị khó chịu đó, không chỉ không còn vị thối đặc trưng, ngược lại ăn ngon đến không thua thịt kho tàu!

Tay nghề của bà chủ thật là tuyệt!

Vương Lão Bát chạm chén rượu với đối phương một phát, "Không gạt ngươi, ta đích xác là không thích ăn ruột heo, nhưng ta lại cảm thấy tay nghề bà chủ rất tốt; nếu nàng ta dám khẳng định như vậy thì sẽ không khó ăn, cho nên ta liền nhịn không được đến nếm thử."

"Ha ha, hai ta cùng nghĩ giống nhau, ta là tò mò bà chủ cuối cùng có thể nấu ruột heo thành cái dạng gì, kết quả còn tuyệt hơn, ta lần đầu tiên biết ruột heo còn có thể ngon như vậy, nếu như ta cũng có thể làm ruột heo thành mỹ vị như thế, ta liền mỗi ngày đi mua ruột heo, một bộ ruột heo chỉ có năm văn tiền thôi, mỗi ngày ăn cũng ăn không hết a."

"Ngươi thôi đi, người bình thường làm gì có ai có tay nghề tốt như bà chủ đây chứ, ngươi làm thử đi, phỏng chừng chó cũng không chịu ăn."

"Hay cho ngươi Vương Lão Bát, có ai ăn nói như ngươi vậy không!"

"Ha ha ha, ta chỉ ăn ngay nói thật thôi."

Những khách nhân giống như hai người này, xuất phát từ tò mò chạy tới nếm thử cũng thật không ít, cho nên Lý Nhị Mai vốn dĩ lo lắng hôm nay không có ai tới giờ liền vui vẻ không thôi, cười chạy vào phòng bếp nhìn Mễ Vị nói: "Bà chủ, ta phát hiện khách nhân nhà chúng ta không ít người đều thích khẩu thị tâm phi, ngày hôm qua thật sự có nhiều người đều nói không ăn nổi, kết quả hôm nay vẫn tới, không chỉ tới mà đều gọi món ruột heo kho tàu nha, hiện tại một đám ăn đến miệng bóng mỡ luôn rồi."

Mễ Vị vui vẻ, nhìn nhìn nồi ruột heo kho tàu còn dư lại, nói: "Chỉ còn khoảng năm phần, ngươi nói với những khách nhân một tiếng."

"Được rồi." Lý Nhị Mai lên tiếng, vừa vẻ nói tiếp: "Còn một tin tức tốt hơn nha, hôm nay tiệm cơm ở đầu ngõ kia học chúng ta làm hoành thánh dầu đỏ, giá thì chỉ bán bằng một nửa nhà chúng ta, kết quả không nghĩ đến nhà chúng ta hôm nay không phải làm hoành thánh dầu đỏ mà làm ruột heo kho tàu, nhiều người chạy tới ăn món ruột heo của nhà chúng ta như vậy, ta đoán chừng mặt của chưởng quầy nhà kia đều tức đến lệch đi rồi, ha ha..."

Mễ Vị cũng không nhịn được bật cười, bị đối phương bắt nạt lâu như vậy, cuối cùng cũng bắt nạt lại một lần.

Mà vị trưởng quầy hai người đang thảo luận giờ phút này mặt thật sự là tức đến lệch. Ngày hôm qua vừa mua một phần hoành thánh dầu đỏ trở về, suốt đêm bắt đầu bếp nghiên cứu bắt chước, thật vất vả mới làm được hương vị giống đến tám chín phần, hôm nay chuẩn bị đoạt hết khách nhân của tiệm cơm Thật Mỹ Vị, nào biết hôm nay đối phương đột nhiên lại không làm hoành thánh nữa, đổi lại làm ruột heo kho tàu.

Chưởng quầy tức giận đến đá tiểu nhị một chân, "Mỗi người các ngươi đều là ăn cơm trắng nha! Hôm nay bọn họ không làm hoành thánh vì sao các ngươi không biết chứ! Hả?!"

Ngươi cũng có biết đâu, chỉ biết trách chúng ta. Nhưng lời này tiểu nhị chỉ dám nói thầm trong lòng, trên mặt vẫn vẻ khúm núm nói: "Ngày hôm qua thì chúng ta không biết rõ, nhưng mà bây giờ chúng ta đã hỏi thăm rất rành mạch. Tiệm cơm Thật Mỹ Vị sửa lại quy củ, về sau mỗi ngày đều sẽ rút thăm trúng một người, người này có thể tùy ý gọi món ăn, ngày thứ hai sẽ dựa theo món mà người này chọn để làm, hơn nữa người này còn có thể ăn miễn phí một bữa."

Mi tâm chưởng quầy nhăn lại, "Nói như vậy, về sau mỗi ngày nhà kia đều sẽ làm một món khác biệt?"

Tiểu nhị gật gật đầu, "Chưởng quầy, vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Chưởng quầy đập một tay lên bàn, nhăn mày suy nghĩ sau một lúc lâu mới nói: "Như vậy, các ngươi tìm người đi nhìn chằm chằm đi, một khi đối phương xác định xong món của ngày thứ hai liền trở về bẩm báo, chúng ta cũng làm món giống như của bọn họ là được."

"Được..." Tiểu nhị do dự một chút vẫn là nuốt xuống lời trong miệng, tránh chọc chưởng quầy không vui, "được; ta sẽ đi ngay bây giờ, tìm người nhìn chằm chằm."

————

Hôm nay người đến còn nhiều hơn hôm qua, hơn năm mươi người, Mễ Vị liền dựa theo thứ tự trước sau vào quán mà chọn 50 danh khách nhân đầu tiên để rút thăm.

"A a a, đến rồi, bắt đầu rút!"

Lại đến đoạn rút thăm, các khách nhân sôi nổi dừng đũa chờ mong, nhìn Lý Nhị Mai đang cầm ống gỗ trên tay, cả đám mắt tỏa sáng, hưng phấn không thôi.

"Ngày hôm qua ta đã không rút trúng, hôm nay nói không chừng lại đến phiên ta."

"Ngươi thôi đi, với cái vận khí thối như ngươi thì đừng suy nghĩ, ta cảm thấy ta mới có khả năng sẽ rút được, bởi vì hôm kia ta đi Thiên Long Tự xin sâm, may mắn xin được sâm Thượng Thượng nha."

"Ta ngay cả sau khi rút trúng nên ăn món gì cũng đã nghĩ ra rồi, ta muốn ăn thịt đông pha."

"Không thèm mặt mũi nữa sao, ngươi còn không nhất định rút trúng đâu, ngươi nghĩ trước cũng như không thôi."

"Người ta nghĩ một chút cũng không được a, ta cũng nghĩ xong, ta muốn uống canh vịt."

Còn chưa bắt đầu rút thăm mà mấy người này liền bắt đầu ồn ào cãi nhau, Mễ Vị nhanh chóng bảo ngừng lại, để bọn họ yên lặng rút thăm.

Bởi vì người đến đầu tiên là một nhà lão Tam, cho nên hôm nay bọn họ là người đầu tiên được rút. Người một nhà vừa mới ăn đến bụng căng tròn, trước nay chưa bao giờ được thỏa mãn như thế, càng làm cho bọn họ cao hứng là thật sự không lấy tiền, bà chủ thật sự cho bọn họ ăn miễn phí nhiều thịt cùng cơm trắng như vậy.

Giờ phút này,năm người một nhà đều kích động lại chờ mong, nếu là lần này vận khí tốt còn có thể lại rút trúng nữa, vậy chẳng phải là ngày mai còn có thể lại được ăn thêm một bữa ngon miễn phí rồi sao?

Ba hài sau khi ăn một bữa cơm thì cũng thoải mái hơn không ít, không còn sợ người lạ như vậy, cả đám duỗi tay khẩn cấp đi rút thăm, sau khi rút được liền vội vã cho cha mẹ nhìn, hỏi bọn hắn có rút trúng hay không.

Đáng tiếc là ba hài tử đều không rút trúng, hai phu thê lão Tam liếc nhau, cho nhau ánh mắt khích lệ rồi mới cùng đưa tay đến rút. Lão Tam rút được que tre "Ta thấy may mắn sắp rơi xuống người ngươi rồi", tức phụ lão Tam rút được là "Mong ngươi thuận buồn xuôi gió. Thần tài.".

Tuy rằng hai người đều rút không trúng, nhưng sau khi nghe người khác giúp bọn hắn đọc hàng chữ trên que tre xong vẫn không nhịn được bật cười, dù sao thì nhận được lời chúc phúc tốt như vậy, ai chẳng vui vẻ.

Một nhà năm người sau khi nói cảm ơn Mễ Vị xong thì cùng nhau rời đi, bóng lưng lộ ra thỏa mãn cùng vui vẻ, có lẽ rất nhiều năm về sau bọn họ không có cơ hội đến tiệm cơm ăn một bữa ngon lành đã đời như vậy nữa, nhưng trải qua hôm nay cũng đủ cho bọn họ nhớ thật lâu rồi.

Một nhà năm người đi xong, rất nhiều người còn lại vẫn chưa rút, vì không muốn quấy rầy những khách nhân ăn cơm, Mễ Vị trực tiếp bảo mọi người cùng nhau rút, 45 que tre được 45 người đồng loạt rút hết, mỗi người đều cầm một que.

"Ai ai ai, tại sao lại không phải ta, sao vận khí ta lại đen như vậy!"

"Ta cũng không rút trúng, bất quá trên cái thẻ này ngược lại nói không sai nha, chúc cho mắt ngươi đều thấy những điều tốt đẹp, ta thích những lời này, coi như rút không trúng ta cũng vui vẻ."

"Lời trên que tre của ta cũng hay này, chúc cho ngươi muốn gì chỉ cần nghĩ, nghĩ gì cũng đạt được. Lời chúc phúc này quá tốt, bà chủ cũng thật bỏ nhiều tâm tư, coi như mỗi ngày rút không trúng thăm miễn phí, ta cũng muốn đến để rút mấy lời chúc tốt đẹp thế này."

"Mau mau nhanh lên, ta không biết chữ a, các ngươi giúp ta xem xem mặt trên que của ta viết cái gì?"

Một vòng người thảo luận khí thế ngất trời, mỗi người đều săm soi trên que tre của mình rồi chia sẻ cho mọi người một lần. Nhưng qua sau một lúc lâu, đám người kia mới đột nhiên phản ứng đến bây giờ vẫn chưa có người nào nói mình rút trúng, vì thế sôi nổi tìm kiếm trái phải, "Ai trúng vậy? Chuyện gì xảy ra? Các người ai rút trúng đó?"

Mọi người hai mắt nhìn nhau, ai cũng nói mình không rút trúng.

"Cũng không có khả năng không ai rút trúng đi, đến cùng là ai vậy?"

"Có phải không biết chữ cho nên không phát hiện mình rút trúng không?"

"Không biết chữ cũng đây có sao, phía trên que tre viết bằng chữ đỏ mà, chỉ cần thấy màu đỏ mà còn không biết sao?"

"Đúng đúng đúng, ai rút được que tre có chữ màu đỏ? Đứng ra đi."

Lúc này, ở một góc hẻo lánh có thanh âm nữ tử vang lên, trong thanh âm mang theo kinh ngạc, "Bảo Nhi, có phải ngươi rút trúng hay không?"

Mọi người lập tức nhìn lại theo thanh âm, liền thấy trên một nhà ba người cùng ngồi trên một cái bàn, một nữ hài tử đại khái tuổi chừng năm, sáu đang tại vùi đầu khổ ăn, ăn đến mặt đều là vết dầu, mà mẫu thân con bé đang kinh nghi bất định nhìn cái que tre con bé nắm trong tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.