Tiệm Cơm Nhà Ta Thật Mỹ Vị

Chương 6: Chương 6




Mễ Vị còn không biết có ngày nào có thể tìm được hắn hay không.

Thôi, nghĩ cũng vô dụng, cứ sống thế này trước đã.

Ngày thứ hai, Mễ Vị mang theo Mễ Tiểu Bảo lại một đường đi đến nơi bày quán ngày hôm qua, lần này ra cũng không cần Mễ Tiểu Bảo ăn cơm tuyên truyền, rất nhiều người đã sớm chờ ở nơi đó, nhìn thấy Mễ Vị lại đây, vội vàng vây quanh nàng, bảo nàng bán nhanh lên.

Trong đó đại đa số đều mang theo hài tử, hài tử ngày hôm qua ăn được cơm nắm xong, hôm nay liền ầm ĩ còn muốn ăn, một ít gia đình có điều kiện dư dả lại cưng chiều hài tử, hôm nay liền mang hài tử lại đến, dù sao ba văn tiền vẫn tiêu nổi.

Còn có một số người là ngày hôm qua xếp hàng nhưng không mua được, hôm nay cố ý đến sớm chờ mua, muốn nếm thử đến cùng có phải thật sự là ngon đến vậy hay không.

Hôm nay càng bán nhanh hơn cả ngày hôm qua, chưa tới một canh giờ, một thùng cơm liền bán sạch, lại có không ít người chưa ăn được, mãnh liệt đề nghị Mễ Vị ngày mai mang hai thùng cơm đến.

Mễ Vị cười ha ha đối phó cho qua, kỳ thật vẫn chỉ tính toán mỗi ngày bán một thùng thôi, như vậy còn có thời gian ngủ với phơi nắng, còn phải chơi với hài tử nữa.

Đúng, đời cá mặn chính là rãnh rỗi như vậy.

Dẹp đồ đạc trở về, vừa lúc gặp Lưu Phương Thị ngay đầu ngõ.

Lưu Phương Thị nhìn thấy nàng trở về sớm như vậy rất kinh ngạc, “Muội tử, muội sớm như vậy đã dọn hàng về sao?”

Mễ Vị: “Cơm mang đi đã bán hết rồi.”

Lưu Phương Thị mở to mắt nhìn thùng cơm trống rỗng, không khỏi thầm than cái sinh ý này thật là tốt, cứ như vậy cô nhi quả phụ bọn họ cũng không cần phát sầu vì sinh kế.

Nhưng sinh ý tốt như thế mà phải dọn hàng về sớm chẳng phải quá đáng tiếc sao? Vì thế liền thành tâm đề nghị: “Muội tử, muội có tay nghề tốt vậy, chuẩn bị thêm nhiều nguyên liệu nấu ăn một chút cũng có thể bán hết. Không bằng bây giờ muội bán xong về rồi, nhưng chuẩn bị thêm nguyên liệu nấu ăn, buổi trưa lại đi bày sạp đi, như vậy kiếm càng nhiều.”

Mễ Vị đang muốn tìm cớ uyển chuyển cự tuyệt kiến nghị này, lại nghe Lưu Phương Thị bảo: “Muội đi qua bên chỗ bến tàu bên kia là tốt nhất, bên kia mỗi ngày đều có rất nhiều thuyền cập bến, không ít khách vãng lai từ nơi khác đến sẽ mua đồ ăn trên bến tàu. Không chỉ như thế, rất nhiều công nhân làm việc tại bến tàu giữa trưa cũng sẽ mua chút đồ ăn nóng ăn cho xong bữa. Cơm nắm muội bán ba văn tiền một cái nhưng mà lại to như vậy, khẳng định rất nhiều hán tử vui vẻ mua.”

Bến tàu?

Tinh thần Mễ Vị rung lên, vội vàng hỏi: “Chỗ này của chúng ta có bến tàu sao?”

Lưu Phương Thị gật đầu, trong giọng nói có chút tự hào, “Nơi này của chúng ta là một nơi tốt, ba mặt gần sông, giao thông thuận lợi, ngay cả đường giao thông trọng yếu cũng đi qua đây, mỗi ngày không biết có bao nhiêu thuyền cập bến, người đến người đi. Không thì làm sao cái trấn nhỏ này của chúng ta phồn vinh như vậy, không phải là vì bến tàu lớn sao? Không chỉ như thế, vì có bến tàu này, dân chúng trong phạm vi trăm dặm có thể tìm được việc làm, sinh hoạt tốt hơn người ở địa phương khác nhiều.”

Nam nhân của nàng cũng làm việc lâu dài trên bến tàu này, cho nên nhà bọn họ mới có thể nuôi dưỡng một người đi học.

Mễ Vị chuyện khác không nghe vào tai, chỉ đem mấy chữ “người đến người đi” ghi tạc trong lòng. Người đến người đi thì tốt rồi! Nơi có nhiều người đến người đi mới là mục tiêu của nàng.

“Tốt! Tẩu tử, đa tạ tẩu nhắc nhở ta, ngày mai ta liền đi bến tàu bày quán.” Mễ Vị nói.

Lưu Phương Thị vội nói không cần cảm ơn, nàng đây cũng còn nợ nhân tình của Mễ Vị mà.

Ngày thứ hai, Mễ Vị không có dậy sớm mà ôm lấy thằng nhóc nhà mình ngủ đến khi trời lên thẳng ngọn tre mới rời giường, sau khi rửa mặt mới bắt đầu chuẩn bị đồ ăn để buôn bán.

Chờ đồ vật chuẩn bị xong, hai mẹ con mang đồ ra thẳng bến tàu.

Đến bến tàu, quả nhiên giống như Lưu Phương Thị nói, người đến người đi phi thường náo nhiệt, bên bờ có rất nhiều con thuyền đậu ở đó, người trên thuyền xuống dưới bờ nghỉ ngơi, mua bán, ven đường còn có rất nhiều sạp đồ ăn, trước mỗi sạp đều náo nhiệt cực kì.

Bày quán ở chỗ này đích xác sẽ gặp được nhiều người hơn.

Bất quá chỗ như thế này cũng không phải tùy tiện muốn bày quán ở đâu thì bày. Mễ Vị tìm đến chỗ vị tiểu lại chuyên quản lý các sạp hàng rong trên bến tàu, bỏ ra không ít tiền bạc, nói không ít lời hay, lúc này mới rốt cuộc tìm được chỗ bày quầy hàng, nhưng vị trí không tốt lắm, cách bến tàu có hơi xa, số lượng người qua lại cũng không tính quá tốt; bất quá cũng không có cách nào, dù sao nàng cũng không có nhân mạch gì, có thể bày được quầy hàng cũng phải biết đủ rồi.

Hai mẹ con dọn quầy hàng xong, lúc này thời gian đã qua buổi trưa, rất nhiều hán tử dọn hàng hóa ngừng lại việc trong tay, chuẩn bị ăn cơm trưa.

Có người vì tiết kiệm tiền, ăn lương khô từ trong nhà mang theo, đại đa số đều ăn một ít ngũ cốc, bánh bao cùng bánh bột ngô, vừa khô cứng vừa nguội ngắt, khó có thể cho vào bụng, một ngụm nuốt hết xuống có thể bị nghẹn chết.

Đại đa số nhà có điều kiện hoặc là nương tử, mẫu thân trong nhà nương đau lòng hán tử, cũng sẽ không để cho hán tử trong nhà ăn mấy cái này, mà để cho bọn họ chút tiền mua đồ ăn nóng hổi trên bến tàu, như vậy mới có sức lực để làm việc, cũng sẽ không làm thân thể hao mòn.

Có hán tử mua chút bánh bao nóng hổi ăn kèm với dưa muối, có người cũng sẽ đi ăn một chén mì nóng hầm hập.

Lúc này, một nam nhân trung niên ước chừng ba bốn mươi tuổi đi đến trước mặt Mễ Vị, lên tiếng nói: “Cho ta một cái cơm nắm.”

Mễ Vị ngẩng đầu lên nhìn hán tử, chỉ thấy có chút quen mặt, tựa hồ như đã gặp qua ở nơi nào đó, nhưng lại nghĩ không ra.

Hán tử bỗng nhiên nhếch miệng cười một tiếng, “Muội tử có phải thấy ta nhìn quen mắt hay không?”

Mễ Vị kinh ngạc, “Vị đại ca này, người là?”

Hán tử cười một tiếng, “Ta là cha của Lưu Nhị Lang.”

“Nha, hoá ra là Lưu đại ca a.” Mễ Vị thầm nghĩ trách không được cảm thấy quen mắt, vừa nhìn thì cũng quá giống với Lưu Nhị Lang, hai cha con quả thực như từ một cái khuôn khắc ra, nhưng Lưu Thanh Vân thì ngược lại, không giống cha mình cho lắm.

“Ngày hôm qua tẩu tử ngươi nói với ta, ngươi hôm nay sẽ đến bến tàu bày quán, bảo ta giữa trưa đến chỗ ngươi bên này ăn một miếng cho nóng. Nhị Lang nhà ta hai ngày nay mỗi ngày ở nhà đều lải nhải nhắc cơm nắm ngươi làm ăn rất ngon, ta bị nó lải nhải nói đến mức cũng phát thèm, hôm nay vừa vặn được nếm thử.” Nói xong đưa ba văn tiền cho Mễ Tiểu Bảo đứng một bên.

Mễ Vị cũng không trì hoãn, lập tức liền làm cho hắn một phần cơm nắm, không chỉ cho nhiều cơm hơn, đồ ăn bên trong cũng bỏ vào đầy vung, cuối cùng nắm lại được một nắm cơm thật to, nhìn có vẻ như cho hai người ăn cũng có thể no.

Lưu lão đại tất nhiên nhìn ra Mễ Vị cố ý thêm nhiều đồ ăn, nghĩ thầm bà nương nhà mình nói quả nhiên không sai, tiểu nương tử cách vách này quả thật là một người tốt, về sau phải thường chiếu cố sinh ý của nàng ta.

Lấy xong cơm nắm, Lưu lão đại cũng không đứng đó nhiều, trực tiếp đi trở về chỗ nghỉ ngơi ngày thường, ngồi lên một tấm chiếu, lúc này mới lột giấy dầu ra, trong nháy mắt, một mùi hương thơm ngon nghênh diện đánh tới.

Hắn mở miệng cắn một cái, hạt cơm ngọt lịm thơm phức kèm với thức ăn và tương ngọt bên trong mang đến cảm giác tuyệt hảo, tuyệt nhất là tương bên trong vừa mằn mặn ngòn ngọt như kết hợp các hương vị khác nhau hoà quyện với nhau, mỹ vị nằm trên đầu lưỡi thật lâu không tán đi.

Món này ăn quá ngon, trách không được thằng tiểu tử thúi trong nhà mỗi ngày lải nhải nhắc hoài.

Bên cạnh, nhân viên tạp vụ còn chưa đi ăn cơm thấy Lưu lão đại nâng cái gói đồ ăn không biết là cái gì ăn đến đầy mặt thỏa mãn, nhịn không được tò mò hỏi: “Ngươi ăn cái gì vậy?” .

||||| Truyện đề cử: Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé |||||

Lưu lão đại giơ cơm nắm trong tay lên cho hắn nhìn, thuận tiện quảng cáo giùm Mễ Vị, “Đây là cơm nắm, đặc biệt ngon, ngươi có thể nếm thử, chỉ cần ba văn tiền thôi.”

Nhân viên tạp vụ nhìn hắn đầy mặt hưởng thụ, nhịn không được động lòng, hay mình cũng đi nếm thử? Dù sao một chén mì cũng phải ba văn tiền, cái đồ gọi là cơm nắm này nhìn thấy có vẻ cũng rất to, một phần có vẻ cũng có thể ăn no. Hơn nữa nhìn dáng vẻ Lưu lão đại, dự đoán ăn thật sự sẽ rất ngon.

“Ở chỗ nào?” Nhân viên tạp vụ cuối cùng vẫn quyết định đi nếm thử.

Lưu lão đại ăn không ngẩng đầu, chỉ đưa bàn tay chỉ vị trí cho hắn.

Nhân viên tạp vụ dựa theo tay hắn tìm đến sạp của Mễ Vị, mua một phần cơm nắm.

Mễ Vị nghe nói nhân viên tạp vụ là do Lưu lão đại giới thiệu đến, khi bới cơm cũng cho nhiều một chút.

Vị nhân viên tạp vụ này sau khi lấy được cơm nắm, vừa đi trở về vừa khẩn cấp mở giấy dầu ra, ngụm đầu tiên vừa cắn xuống, nháy mắt liền hiểu được vừa mới rồi Lưu lão đại không phải khoa trương, là thật sự ăn rất ngon.

Nhân viên tạp vụ tên là Vương Đại Trụ, bình thường cũng thân thiết với Lưu lão đại, hắn đi đến bên cạnh Lưu lão đại, ngồi xuống, nhịn không được khen: “Thứ này đích xác ăn quá ngon, còn ngon hơn cái quán mì bên kia nhiều.”

“Ta lừa ngươi sao? Tiểu nương tử bán cơm nắm kia là hàng xóm cách vách nhà ta mới chuyển đến. Nhị Lang nhà ta sau khi ăn cơm nắm của nàng xong, mỗi ngày ở nhà đều lải nhải bảo muốn ăn, ta vốn dĩ còn cho là thằng tiểu hài tử tham ăn thôi, bây giờ mới biết không phải tham ăn, là thật sự ngon quá nên thèm.”

“Về sau buổi trưa chúng ta liền ăn cái này, có cơm, có đồ ăn, lại còn một gói to thế này, so ra còn rẻ hơn ăn mì hay ăn bánh bao nữa.”

Hai người vùi đầu khổ ăn, dáng vẻ này lại hấp dẫn không ít nhân viên bến tàu đang chờ ăn trưa ca sau, họ liền sôi nổi chạy đến trước sạp Mễ Vị mua cơm nắm, cho nên lại không tới một canh giờ, một thùng cơm gạo nếp liền thấy đế, hai mẹ con dọn hàng đi về.

Bên cạnh có một phụ nhân bán bánh bao thấy sinh ý của Mễ Vị tốt như thế; mới dọn ra không bao lâu đã có thể thu đồ về nhà, trong lòng vừa chua xót lại hận, bình thường sinh ý của sạp bà ta cũng coi như tốt; nhưng hôm nay giữa trưa thật có nhiều người đều đi mua cái cơm nắm gì gì này ăn, nên sinh ý của bà ta xuống dốc không phanh, bánh bao mang đến còn dư hơn một nửa.

“Ơ, nhanh như vậy liền bán sạch? Tiểu nương tử trẻ tuổi quả nhiên có khác nha, làm ân buôn bán cũng nhanh hơn mấy người già chúng ta.”

Lời này trừ phi là đồ ngốc mới nghe không hiểu bà ta ám chỉ Mễ Vị là dựa vào tuổi trẻ xinh đẹp mới hấp dẫn nhiều nam nhân như thế đến mua đồ ăn.

Mễ Vị cũng không tức giận, thản nhiên quét mắt nhìn khuôn mặt đen thui nhăn nhúm của phụ nhân kia, lộ ra một nụ cười ngại ngùng, ôn ôn nhu nhu nói ra: “Đại nương, ngươi nói đúng quá. Con người mà, luôn luôn thích những đồ vật sạch sẽ xinh đẹp thì ăn uống mới có khẩu vị, nếu phải ăn mà nhìn một gương mặt tối đen lại hậm hực, vậy chả phải còn chưa ăn đã mất hết hứng thú sao?”

Mắt thấy phụ nhân trợn trừng mắt, bị tức đến tay đều run lên, nàng lại ôn nhu cười một tiếng, che miệng, mười phần” trà xanh” nói: “Ai nha, xem ta kìa, đại nương, người của ta cứ hay nói lời thẳng, ta không phải nói ngươi, ngươi cũng đừng để ý, ngươi tuy rằng hơi xấu xí một chút, mặt mũi châm chọc một chút, nhưng ta tin tưởng đồ ăn ngươi làm vẫn ngon nha.”

“Ngươi! Ngươi! Ngươi cái con ——” Phụ nhân bán bánh bao bị tức đến đau tim, mở miệng liền muốn mắng bậy bạ, nào nghĩ đến Mễ Vị đột nhiên nhặt trên mặt đất lên một cây gậy to chừng cánh tay người trưởng thành, đưa cho Mễ Tiểu Bảo đi theo bên người nàng, bảo: “Bảo Nhi, nhanh bẻ cây gậy này ra cho nương, cây gậy này dài quá, dùng đánh người không thuận tay đâu.”

“Được a.” Mễ Tiểu Bảo không nói hai lời, hai tay cầm lấy cây gậy, chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, cây gậy to tướng ngay cả nam nhân trưởng thành cũng chưa chắc bẻ gãy liền nhẹ nhàng bị bẻ làm hai nửa.

Mọi người chung quanh:...

Lời mắng chửi của phụ nhân bán bánh bao chợt im bặt lại, như con vịt đột nhiên bị người nắm cổ, một chữ cũng không phun ra được.

Mễ Vị lấy tay che miệng, rồi hướng về phía bà ta mỉm cười, dẫn theo nhi tử nghênh ngang đi.

Lưu lại sau lưng hoàn toàn yên tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.