Tiệm Cơm Nhỏ

Chương 7: Chương 7




Triển Linh cũng không giải thích nhiều lắm, thuận tiện hỏi Phan chưởng quầy tiệm sách gần đây, liền rời đi.

Trấn trên nhiều người, Triển Hạc có chút sợ, Triển Linh cũng sợ hắn bị người ta xô ngã, liền đem ôm vào lòng, tất cả đồ đạc kêu Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử mang theo.

Mau đến trưa, Triển Linh cũng thấy trong bụng đói khát, liền tính toán, quyết định đi ăn cơm trưa trước, sẵn tiện đánh giá trình độ ẩm thực nơi này, sau khi ăn xong lại đi tiệm sách.

Nhị Cẩu Tử tương đối ngượng ngùng, hắn cảm thấy lợn rừng này là Triển Linh vất vả mà bắt được, bọn họ đi theo cọ ăn cọ uống đã thập phần băn khoăn, làm thế nào dám ở bên ngoài ăn cơm? Cho nên vừa nghe lời này quả thực muốn nhảy dựng lên, “Không cần đi? Chúng ta đi nhanh mua đồ rồi trở về ăn một chuyến.”

Triển Linh là người đã xài qua thẻ tín dụng, quan niệm chi tiêu so với bọn họ về bản chất là bất đồng, mặc dù nàng đau lòng cũng là nhất thời, liền cười nói: “Chờ trở về chỉ sợ trời đều đã tối, chẳng lẽ phải chịu đựng? Cả ta và đại thiếu gia đều đói bụng, liền đi ăn cơm.”

Có bạc chính là đại gia, lúc này Triển đại gia đã lên tiếng, sự việc đều quyết định như vậy, một hàng bốn người lập tức thay đổi tuyến đường.

Giờ là thời điểm ăn trưa, phố lớn ngõ nhỏ các quán ăn đều đã ngồi không ít người, mùi đồ ăn cuồn cuộn ở mỗi góc.

Các vị khách ăn uống thoả mãn chính là tuyên truyền tốt nhất, cũng có tiểu nhị linh hoạt, đứng ở ven đường tiếp đón, giống như thi đấu vậy, gân cổ kêu lên, sợ đối phương đem giọng mình át đi, hết đợt này đến đợt khác, nháo động khiến người ta không muốn ăn cũng không được.

“Tới rồi, vừa thơm vừa nồng canh cá, mời vào, mời vào!”

“Bánh da Triệu bà bà, xốp giòn vừa miệng, chạm vào là rớt ra, ăn một cái lại muốn ăn thêm cái nữa!”

“Khách quan mời vào bên trong, bánh vừa mới nướng ra, hai văn tiền một cái, năm văn tiền ba cái, mua nhiều lại lời nhiều!”

“Màn thầu nhân thịt, màn thầu nhân thịt, bánh lớn đầy thịt, ăn một cái liền no!”

“Bánh canh bánh canh, bánh canh Quan Trung, dùng xương to hầm ra nước canh thơm lừng!”

Vài người cũng chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, mắt xem không dừng, Triển Hạc cũng không sợ nhiều người, một đôi mắt to đen sáng long lanh khanh khách cười không ngừng.

Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử lại càng không nói tới, mấy năm gần đây hai người bọn họ nào dám hướng nơi này đi tới. Vừa mới nói không đói bụng, nhưng lúc này bụng cũng thì thầm reo lên, trong miệng nước miếng đều đã chảy ra, thấy món gì ăn cũng ngon, nhưng ai cũng không dám chủ động mở miệng.

Đoàn người duỗi cổ trừng mắt nhìn nãy giờ nhưng trong đầu cũng chưa biết ăn món gì, chỉ cảm thấy sớm bị mùi thơm mê hoặc. Rốt cuộc vẫn là Triển Linh làm chủ, liền theo trong miệng Nhị Cẩu Tử nói tới tiệm bánh bao của Vương bà bà ngồi.

Triển Linh trước nhìn một hồi, nhìn một thực khách bên cạnh ăn cái gì, trong lòng hơi định, quyết định gọi mười cái bánh bao chiêu bài. Không bao lâu liền thấy tiểu nhị dùng một cái rổ trúc nhỏ bưng ra.

Hiện giờ bột mì còn chưa tinh chế như thời sau này, phở mì đều hơi hơi có màu vàng của lúa mạch, nhưng như vậy cũng gọi là tinh tế rồi. Bánh bao to chừng nắm tay người trưởng thành, phỏng chừng là vừa lấy ra khỏi lồng hấp, lúc này còn bay ra khí nóng lượn lờ bay lên khong trung tràn đầy mùi thơm.

Nhị Cẩu Tử cùng Thiết Trụ đều nhịn không được mà nuốt nước miếng, trong bụng kêu như sét đánh, tuy vậy nhưng vẫn chờ Triển Linh động thủ mới dám ăn.

Triển Linh dùng hai tay đem bánh bao thổi nguội, cảm thấy không nóng lúc này mới bẻ một miếng đưa cho Triển Hạc.

Bánh bao là nhân thịt heo hành tây bề mặt có chút thô ráp, nhưng nhân lại ăn ngon. Bên trong thịt được trộn với hành tây, thịt không nhiều, lúc này heo nuôi to vẫn còn khó, hành tây nhiều hơn thịt vì hành tây rẻ đi!

Sau khi bẻ ra bên cạnh đều chảy ra nước thịt, cắn một miếng, mùi hương khá vừa, cũng gọi là mỹ mãn.

Ăn bánh bao không có chút khô khan, Triển Linh nhìn một vòng, thấy trên bàn của không ít thực khách có vài chén canh, nên vẫy tay kêu tiểu nhị, “Làm phiền tiểu nhị ca, có thể mang ba chén canh cá lại đây, sau đó cùng tính tiền.”

Mặt đường cũng không lớn, các quán ăn cũng là được chia ra rõ ràng để tránh cạnh tranh.

Giống như xung quanh Vương bà bà khoảng trong vòng một trượng, bao gồm phó đối diện, không có một quán bán bánh bao: Trái phải một gian tửu quán, một gian bán canh, đối diện bán mứt hoa quả trái cây.

Đều là làm buôn bán nhỏ, trong lòng họ đều rõ ràng, chỉ cần không bị buộc đến đường cùng, sẽ không cùng hàng xóm xé rách mặt mũi.

Mà các thực khách khi ngồi xuống ăn bánh bao, cũng đều sẽ gọi một chén canh cá; hoặc là ở gian tửu lâu bên cạnh uống rượu xong rồi cũng sẽ thuận tiện kêu tiểu nhị mua mấy cái bánh bao thịt, kêu một chén canh, lại muốn mấy dĩa đồ ăn cho tỉnh rượu…..Thậm chí chủ quán có quan hệ tốt, thực khách không chủ động, bọn họ cũng sẽ hỗ trợ nhau đẩy mạnh tiêu thụ, đôi bên cùng có lợi.

Tiểu nhị nhanh nhẹn rời đi, không bao lâu liền bưng ra ba chén canh màu trắng, thanh âm thanh thuý mà vang dội, “Canh cá nóng hổi ba chén, tổng cộng mười hai văn tiền!”

Chén canh cá vừa to, khay lại nặng, tiểu nhị nhìn nhỏ nhỏ gầy gầy, thế nhưng bưng lại ổn định chắc chắn như chốn không người, ấy vậy mà nửa giọt nước canh cũng chưa văng ra.

Canh cá này là dùng chân dê cùng đầu cá hầm ra, canh có màu trắng, bên trong còn có thêm chút thịt cá, phía trên rải một ít rau thơm cùng hành thái, uống vào bụng đều ấm.

Canh lại đậm đà lại thơm, một chút cũng không tanh, bên trong dường như còn có thêm hồ tiêu, uống thêm mấy ngụm, trên trán liền xuất ra mồ hôi, thời tiết này uống vào vừa lúc trừ hàn khí.

Nàng cẩn thận bưng chén, giúp Triển Hạc gắp mấy miếng thịt cá thịt dê. Thịt dê ăn dễ nóng, tiểu hài tử không thể ăn nhiều, nhưng cá lại có thể ăn nhiều, giúp bổ não. Triển Hạc cũng đã uống mấy ngụm canh, đầu nhỏ vùi vào trong bát, khi ngẩng lên trên chóp mũi còn dính lá rau thơm, chính hắn cũng cười khanh khách ra.

Tiểu gia hỏa này có điểm tốt này, gì cũng ăn, không kén chọn.

Triển Linh cười giúp hắn lau mặt, lại nhịn không được hôn một cái, “Còn uống không?”

Tiểu hài nhi lắc đầu, híp híp mắt chỉ chỉ nàng, Triển Linh liền uống thêm mấy ngụm, lúc này hắn mới tiếp tục uống.

Ăn uống no say đến lúc làm chính sự, vừa đúng đầu góc là tiệm sách.

Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử liền đứng đờ ở cửa không dám đi vào, có chút không được tự nhiên.

Bọn họ chưa đọc qua thư, một chữ bự cũng không biết, nhưng cũng biết người đọc sách tôn quý, cho nên lúc này liền đứng xa một trượng lắc đầu không muốn vào.

“Triển cô nương, ngài cùng thiếu gia vào thôi, chúng ta ở bên ngoài chờ.”

Triển Linh cũng không bắt buộc họ, “Cũng được, liền tới quán trà đầu kia ngồi đú, đừng gây sự.”

Nói xong lại đem tiền kiếm lúc trước cho bọn hắn.

Vừa mới ăn no, uống trà là không thể tốt hơn, nhưng hai huynh đệ cũng không dám nhận, chỉ nói đứng phía ngoài chờ.

Triển Linh nghiêm mặt, “Trên đường người đến người đi, các ngươi mang theo bè gỗ đi nơi nào? Lại cản trở người ta buôn bán, hoặc va chạm vào ai thì sao? Nha dịch tuần phố cũng không phải dễ nói chuyện. Vẫn là đi ngồi, một chén trà bất quá chỉ một văn, hiện giờ ta có bạc, các ngơi uống nhiều mấy chén cũng không thể hết tiền, không cần cẩn thận như vậy.”

Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử lúc này mới mặt đỏ tai hồng.

Hai người quả nhiên liền đi quán trà ngồi, tiếu nhị ban đầu muốn đuổi người, sau thấy bọn họ có tiền lúc này mới thay đổi bộ dáng tươi cười, lại gọi trà lên.

Hai huynh đệ tuy cầm hơn hai mươi văn, nhưng lại không dám gọi loạn, xem xét tới lui, chỉ gọi một ấm trà thô. Nói là trà, nhưng lại không có hương vị của trà, trà đã cũ, hơi nước dâng lên, có thể chậm rãi ngồi uống, chỉ cần bốn văn tiền, cũng không ai đuổi.

Nhị Cẩu Tử có chút đau lòng, thấp giọng nói: “Đại ca, như thế nào không gọi một chén.”

Ước chừng bốn văn tiền đâu, đều đủ mua cái bánh bao nhân thịt.

Thiết Trụ đối với hắn bĩu môi, “Ngươi xem cái chén kia, chén thì to mà trà lại ít, uống mấy ngụm liền không còn. Triển cô nương nói muốn chậm rãi mua sách, chúng ta uống xong trà lại phải đi đâu ngồi? Lại mua không có lời, chi bằng mua ấm lớn, uống hết lại có thể thêm nước, không nhanh không chậm cũng có thể uống non nửa canh giờ, vừa giải khát lại vừa no, cũng không thể đuổi đi.”

Chỉ cần da mặt dày, liền có thể gọi tiểu nhị thêm nước, bọn họ ngồi thêm cũng đúng lí hợp tình.

Nhị Cẩu Tử bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, “Rốt cuộc là đại ca, quả nhiên suy nghĩ chu đáo.”

Dừng lại một chút lại nói: “Triển cô nương thật sự là một người phúc hậu.” Sinh sống đều không dễ dàng, có thể cho ăn no đã thực gian nan, nhưng Triển cô nương lại vẫn cho bọn hắn tiền uống trà.

Thiết Trụ ừ một tiếng, lại gật đầu, trong lòng không biết nghĩ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.