Tiệm Đồ Cổ Á Xá

Chương 28: Chương 28: Áo Xích Long




Type: Dandelion

1.

Đây là lần thứ hai bác sĩ nhìn thấy gã chủ tiệm nôn ra máu, cảnh tượng lần này sợ hãi hơn, gã chủ tiệm gần như vừa nói vừa rỉ máu tươi trào ra khỏi môi, thậm chí trên khuôn mặt vẫn giữ nụ cười, mức độ đáng sợ thậm chí có thể sánh ngang với phim kinh dị đêm khuya.

Bác sĩ hối hận vô cùng, sau khi rời khỏi nhà đại sư anh nên lôi gã tới bệnh viện, kết quả anh ngủ một giấc là quên ngay, thật không đúng lúc chút nào. Thực ra chuyện này cũng không thể trách anh, gã chủ tiệm quanh năm ở trong Á Xá không hay xuất hiện dưới ánh mặt trời, sắc mặt vốn đã xanh xao như bệnh nhân, không có huyết sắc, trước đây cũng không có bất cứ biểu hiện nào, một chút cảm giác yếu đuối bệnh tật cũng không có, vì thế anh dễ dàng bỏ qua bệnh tình của gã.

“Đi, mau tới bệnh viện kiểm tra xem nào. Cũng may gần đây có bệnh viện”. Bác sĩ không có thời gian tìm lý do cho sự sơ suất của bản thân, anh vội vàng đứng dậy lôi gã đi ra ngoài.

Gã chủ tiệm lại bất động, rút tay ra, lấy khăn lau vết máu bên môi, thản nhiên đáp: “Tôi không thể tới bệnh viện”.

“Tại sao?”. Bác sĩ nghe thấy liền sững người, quay đầu lại bắt gặp nụ cười chua chát trong ánh mắt gã. Bác sĩ thầm mắng mình hồ đồ, một lâu sau mới thấy giọng mình vang lên: “Anh… làm sao anh có thể sống lâu như vậy? Nôn ra lắm máu thế này liệu có ảnh hưởng tới sức khỏe?”. Bác sĩ ngập ngừng hỏi, mặc dù những chuyện cổ quái hiếm gặp anh đã thấy nhiều trong Á Xá, ví dụ ngọn nến mấy trăm năm không tắt, “Sơn Hải Kinh” phong ấn thần thú, và Bạch Xà tinh mới gặp nữa… nhưng anh tuyệt đối không tin người đứng trước mặt mình bây giờ, mình quen biết mấy năm qua là yêu quái.

Bác sĩ nhớ lại có mấy lần tiếp xúc với cơ thể của gã chủ tiệm, nhiệt độ cơ thể của gã thấp tới mức không giống một người sống.

Cánh cửa vốn khép hờ lọt vào một làn gió lạnh, khiến tâm bấc trong chiếc đèn cung Trường Tín nhảy loạn xạ, bóng những món đồ cổ in trên tường cũng lay động theo. Nhìn sắc mặt nắng mưa thất thường của gã chủ tiệm, bác sĩ lại không hề có cảm giác sợ hãi, không hề lùi lại mà ngược lại tiến về phía gã một bước.

Nhìn thấy rõ sự quan tâm trong ánh mắt bác sĩ, trên khuôn mặt gã chủ tiệm thoáng chút bất ngờ. Cho dù gia tộc nhà đại sư có quan hệ ba đời với gã, nhưng cũng vì dung mạo trăm năm không đổi của gã mà cố ý giữ khoảng cách trong các mối quan hệ hợp tác. Nhưng bác sĩ mới quen gã ba năm sau khi nghe thấy chuyện gã có thể là yêu tinh sống hơn hai nghìn năm, lại vẫn quan tâm tới gã.

Thấy gã chủ tiệm không trả lời, bác sĩ bắt đầu lo lắng: “Nếu không tiện nói cũng không sao, có điều tôi là bác sĩ có thể giúp đỡ được…”.

Có lẽ do hôm nay đã nói hết mọi chuyện ra khiến gã chủ tiệm laôn coi bí mật là một gánh nặng đè chặt trong lòng đã được giải tỏa đi nhiều, nên bỗng nhiên nghĩ nói cho bác sĩ biết cũng không sao.

Dù sao gã cũng sắp ra đi thật rồi.

Gã chủ tiệm đặt ấm trà đã lạnh lên bếp lò đất đỏ hâm nóng lại: “Sư phụ của tôi vốn là một thầy luyện đan”. Gã chủ tiệm nói giọng xa xôi. Nước trong ấm một lúc sau đã bốc khói nóng, hơi nước mỏng từ trong miệng ấm phun ra, mau chóng tan ra trong bầu không khí lạnh lẽo.

Bản thân bác sĩ là một người lắm lời chứ không phải là một người lắng nghe tốt, lúc này đã không kiềm chế được mà chen ngang: “Lẽ nào khi Tần Thủy Hoàng đót sách chôn nhà nho… không, khi chôn thuật sĩ, sư phụ của anh cũng bị liên lụy?”.

Gã chủ tiệm lắc đầu: “Sư phụ tôi là một thầy luyện đan rất nổi tiếng, không muốn chung hàng ngũ với đám Nho sĩ gian lận lừa gạt trong cung đình, sau khi vào cung được một năm thì đi vào cõi tiên”.

Bác sĩ thấy gã chủ tiệm đang hồi tưởng ký ức, biết gã chắc đang nhớ vị sư phụ nọ, không nỡ cắt ngang niềm nhung nhớ của gã nên anh yên lặng chờ đợi.

Một lúc sau ấm nước trên bếp lò sôi, lúc này gã chủ tiệm mới hồi tỉnh, đổ nước lạnh trong ấm trà đi, pha lại một ấm trà nóng, trong khoảnh khắc trà thơm bay khắp Á Xá, khiến tinh thần người ta cũng tỉnh táo hơn.

“Sau khi xảy ra chuyện người hầu thử thuốc bị chết bất đắc kỳ tử, Thủy Hoàng Đế vẫn không vì thế mà chấm dứt mong muốn theo đuổi sự trường sinh bất lão, có điều sau khi đan dược đưa lên, không cần người hầu thử thuốc mà đích thân thầy luyện đan phải thử”. Gã chủ tiệm nâng cốc trà, cũng không uống mà chỉ để chơi trong tay: “Trước khi về cõi tiên sư phụ tôi từng để lại hai viên đan dược, bởi vì ông không tìm được ai nữa nên để một đứa đệ tử là tôi thử thuốc”.

Bác sĩ sững người, bàn tay cầm cốc trà khựng lại giữa không trung, không dám tin mình vừa nghe thấy chuyện gì. “Ý anh là… anh uống thuốc trường sinh bất lão… điều này hoàn toàn không thể! Trên thế gian này làm gì có thuốc trường sinh bất lão?”. Bác sĩ rất kích động, kích động tới mức quên mất mình đang cầm cốc trà nóng, nước trà nóng văng bỏng tay, anh cũng không thấy đau, chỉ kích động vung tay lên.

Gã chủ tiệm rất bình tĩnh, đưa tay cầm cốc trà trong tay bác sĩ đặt xuống, ngăn chặn chiếc cốc men trắng quý giá đời Tống bị bác sĩ kích động làm rơi xuống đất vỡ mất.

“Làm sao có thể như thế đươc? Làm sao có thể như thế được?”. Bác sĩ lẩm bẩm mấy lần câu nói này. Anh vốn tưởng rằng gã chủ tiệm sống lâu như vậy sẽ là yêu quái gì đó, nhưng sự thật càng khiến anh khó chấp nhận.

Chỉ do uống một loại thuốc? Loại thuốc gì có thể khiến người ta trường sinh bất lão? Bác sĩ tuyệt đối không thể chấp nhận thuật luyện đan thời cổ đại lại tiên tiến hơn y thuật hiện đại!

Gã chủ tiệm cũng biết chuyện này rất khó chấp nhận nhưng sự thật là gã đã sống hơn hai nghìn năm. Gã chủ tiệm mân mê chất men sứ thời Tống bóng bảy trong tay, trong lòng nghĩ rằng e rằng gã cũng là đồ cổ trong tiệm Á Xá này rồi, thậm chí còn là thứ rất lâu đời.

Bác sĩ dần dần hồi phục sau cơn mất kiểm soát, bắt đầu ý thức được đây là một mối cơ hội khó gặp trong việc thăm dò bí mật của nhân loại. Bác sĩ giấu nỗi kích động trong lòng, uống một hơi hết nửa cốc trà còn lại, bình tính một chút mới nói: “Chủ tiệm, có thể kể kỹ càng cho tôi nghe được không?”.

Có chuyện gì không thể? Gã chủ tiệm cảm nhận hơi nóng bỏng tay của nước trà trong tay, để tâm tư từ từ bay xa.

“Sau khi Phù Tô bị giết, tướng quân Mông Diễm không cam lòng, liền dẫn quân về Hàm Dương tìm Hồ Hợi hỏi cho ra nhẽ. Sau đó hắn ta thế nào tôi cũng không rõ, trong sử sách ghi hắn uống thuốc tự vẫn, nhưng phần lớn do bị ám sát”.

“Vậy anh thì sao?”. Bác sĩ tò mò hỏi, gã chủ tiệm là bạn học thân cận nhất của Phù Tô, Hồ Hợi chắc chắn không bỏ qua cho gã.

“Tôi?”. Bên đôi môi mỏng của gã nở nụ cười lạnh băng: “Cha tôi mặc dù không có tước vị, nhưng thân là gia tộc lâu đời nhất trong triều Tần, đương nhiên vẫn cảm nhận được manh mối sự việc trong hoàng thành. Trước khi sứ giả của Hồ Hợi tới biên cương, ông phái người đưa một bức gia thư cho tôi, nói ông bệnh nguy kịch. Tôi vội vã về thành Hàm Dương, vừa vào nhà liền bị cha nhốt vào mật thất cho đến khi phát tang Thủy Hoàng Đế mới thả tôi ra. Lúc đó tôi cũng mới biết Phù Tô đã tự sát mà chết”.

Bác sĩ im lặng không nói, mặc dù gã chủ tiệm kể lại chuyện với giọng đều đều không chút sóng gợn, nhưng anh vẫn cảm nhận được nỗi thù hận trong lời nói của gã. Nếu gã về Hàm Dương muộn mẫy hôm, không chừng có thể ngăn được Phù Tô ra đi như thế, có lẽ sẽ thay đổi được lịch sử sau này.

Cốc trà trong tay gã chủ tiệm đã nguội lạnh, gã đưa lên miệng nhấp một ngụm, trà lạnh đã đổi vị tan trong miệng giống như trái tim đang hoài cổ của gã.

Không ai biết khi gã nhìn thấy kẻ ấy đứng bên ngôi đế đã phẫn nộ như thế nào.

Gã đã từng vô số lần bắt gặp cảnh tượng mũ miện đại diện cho đế vương chí tôn được đội trên đầu Phù Tô, cũng từng vô số lần tưởng tượng ra cảnh ngọc tỉ truyền quốc sáng lóa bốn phía nằm bên cạnh lòng bàn tay của Phù Tô, thậm chí từng tưởng tượng ra mình sẽ ở bên Phù Tô vào giây phút rực rỡ nhất của cậu ấy, chứng kiến vị đế vương tiếp theo ra đời, cùng cậu xây dựng một quốc gia lý tưởng, hùng mạnh, một Đại Tần thiên thu vạn đại!

Bàn tay đang cầm cốc trà của gã đột nhiên bóp chặt, nước trà trong cốc cũng sóng sánh từng vòng, một lát sau lại phẳng lặng.

Nhưng mọi thứ của mọi thứ này, đều trở thành mây khói trôi qua. Bộ mũ miện ấy, chiếc ngọc tỉ ấy, gã đều cẩn thận giấu kín ở góc khuất trong Á Xá, đáng tiếc là sẽ chẳng bao giờ xuất hiện người phù hợp với chúng nữa.

Trong Á Xá có cảm giác tĩnh lặng đủ để dìm chết người ta, một hồi lâu sau gã mới lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng: “Hôm phát tang Thủy Hoàng Đế, tất cả trọng thần triều đình đều tới Ly Sơn, nhưng lúc trở về không có bao nhiêu. Tôi cũng không trở về.

“Tuẫn táng? Nhân cơ hội này giết hết những người gây cản trở? Hồ Hợi thật nham hiểm…”. Thấy gã chủ tiệm đưa tay sờ vào cổ theo phản xạ, bác sĩ mới biết chiếc sẹo gớm giếc kia từ đâu mà có.

Gã chủ tiệm gật đầu: “Lúc tôi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong mộ Tần Thủy Hoàng. Vết thương trên cổ đã liền da không chảy máu nữa, nhưng xung quanh đều là xác chết, giống như mình đang ở địa ngục, phần lớn xác chết là những người phản đối Hồ Hợi, trong đó cũng có cả cha tôi… cha tôi nhẫn nhục cả đời cũng không bao giờ ngờ rằng mình lại chết không minh bạch ở nơi này. Tôi cõng xác cha tôi ra khỏi mộ Tần Thủy Hoàng, chôn ông cạnh mộ tổ tiên nhà tôi, tôi nghĩ cho dù ông chết cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì nữa với nhà họ Doanh kia”.

Gã chủ tiệm nói xong lại ngừng lại, rót một cốc trà nóng nữa rồi kể tiếp. Sau khi chôn cha xong, gã đi tìm mộ Phù Tô. Người Triệu Cao sai đi làm gì có chuyện chôn cất cho cậu ấy cẩn thận. Suốt dọc đường gã mai danh ẩn tích đi tìm, ở gần biên ải tìm được một nấm mộ thê lương. Gã không muốn Phù Tô phải cô độc một mình chôn ở đó nên gã đào mộ lên, mang về Ly Sơn.

Thủy Hoàng Đế vốn không được chôn cất trong lăng mộ tráng lệ mà ông xây lúc còn sống, xương xác ông không còn. Chỉ bởi vì Hồ Hợi con trai ông muốn chiếm lăng mộ huy hoàng này.

Lúc còn sống Thủy Hoàng Đế sủng ái nhất cậu con trai út này, chỉ hận không thể dành mọi thứ tốt nhất cho con. Nhưng không biết Thủy Hoàng Đế có từng nghĩ tới chuyện, Đại Tần đế quốc mà ông một tay xây dựng đều bị hủy hoại trong tay con trai mình. Ngay cả nơi nhắm mắt ông xây dựng cho mình cũng bị Hồ Hợi không chút do dự lấy đi.

Gã chủ tiệm cảm thấy nực cười, vừa kể vừa cười nhạt: “Vì thế tôi đưa Phù Tô về chôn ở Ly Sơn. Lúc còn sống cậu ấy không được làm hoàng đế của đế quốc Đại Tần, tôi cũng muốn khi chết đi cậu ấy có mười vạn tượng binh mã kia”.

Những lời nói đầu khí phách, bác sĩ bất chợt ngẩng lên nhìn gã chủ tiệm. Anh luôn cảm thấy nỗi thương tâm trong mắt gã không tương xứng với ngoại hình trẻ trung, nhưng bây giờ nghe thấy những lời nhiệt huyết cuồn cuộn toát ra qua lời nói, khuôn mặt gã cũng có vài phần hông hào, có thể tưởng tượng ra trong dòng chảy lịch sử năm xưa, gã là một nhân vật tầm cỡ thế nào.

Trước đó bác sĩ đã để ý mọi biểu cảm trên khuôn mặt gã chủ tiệm, đương nhiên nhận ra gã chủ tiệm sùng bái Tần Thủy Hoàng thế nào, vì thế luôn mong muốn được hầu cận bên cạnh Phù Tô, quyết tâm xây dựng đế quốc Đại Tần hùng mạnh.

Tự cổ hiền nhân tất cô đơn, một người có hùng đồ đại trí và tài hoa, muốn trong thời đại của mình gặp cơ hội phù hợp, gặp được quân chủ biết dụng tài năng của mình, là một việc vô cùng khó khăn. Hai nghìn năm trước Cam La gặp được Phù Tô là một việc vô cùng may mắn. Phù Tô tính tình ôn hậu, nhân từ, nếu được dạy dỗ thêm tất sẽ là một vị hiền quân, lại có thêm Cam La thiên tư hơn người ở bên phù trợ, hai người chắc chắn sẽ tạo nên đại nghiệp.

Thế nhưng, Hồ Hợi lại dễ dàng hủy hoại đi những thứ này.

2.

Bác sĩ có thể tưởng tượng sau khi Phù Tô chết, gã chủ tiệm đã cố chấp như thế nào khi bắt đầu đi tìm chuyển thế của Phù Tô, gã hy vọng có thể tìm về quá khứ, một lần nữa cùng Phù Tô bước lên đỉnh cao chính trị, xây dựng lịch sử tiến lên. Nhưng sau đó gã phát hiện ra chuyển thể của Phù Tô lần nào cũng đoản mệnh, chết yểu. Dần dần, việc tìm kiếm trở thành trách nhiệm, bước vào một vòng kỳ quái khó trốn thoát, cứ thế luẩn quẩn hơn hai nghìn năm.

Gã chủ tiệm bình tâm lại, không muốn nhắc tới Phù Tô nữa, gã biết bác sĩ tò mò nhất chính là thuốc trường sinh bất lão, nên chậm rãi nói: “Mấy năm sau tôi cũng mới biết cơ thể mình bắt đầu khác lạ, không chỉ ngoại hình không có bất cứ thay đổi gì, mà những vết thương cũng phục hồi rất nhanh. Một thời gian dài tôi mới chắc do mình uống thuốc trường sinh bất lão sư phụ luyện ra nên mới trở thành như vậy”.

Bác sĩ phấn chấn tinh thần, hướng người về phía trước, tò mò truy hỏi: “Bình thường có thấy biểu hiện gì khác lạ không? Có bị rụng tóc không? Các chức năng cơ thể có gì khác không? A, nếu có thể để tôi kiểm tra cơ thể anh thì tốt, tôi đảm bảo sẽ không tiết lộ ra ngoài”.

Gã chủ tiệm mỉm cười: “Tôi biết cậu sẽ không tiết lộ ra ngoài, có điều bao nhiêu năm qua tôi cũng chưa bao giờ ngừng việc nghiên cứu bản thân, có lẽ không cần tới máy móc xét nghiệm cũng biết nguyên nhân”.

“Nói mau!”. Bác sĩ rõ là bị gã làm cho tức chết, căng thẳng tới mức toát mồ hôi trán.

Gã chủ tiệm vô cùng thích thú cảm giác vòng vo thế này, có điều không phải do gã cố ý, bởi từ vựng trong đầu cũng cần sắp xếp một chút mới xuôi được. Gã suy tư một lúc rồi hỏi: “Nguyên nhân con người già đi là gì?”.

“Do tế bào già đi”. Bác sĩ trả lời ngay lập tức, đang do dự có nên giải thích cho gã biết tế bào là gì không, thì đối phương đã bắt đầu nói tiếp: “Con người giống như tế bào vậy, tế bào phân bào, sau đó tế bào mới sinh ra. Cho đến khi tốc độ phân bào của tế bào bắt đầu chậm đi, nhỏ hơn tốc độ già đi của tế bào, cơ thể của con người cũng bước vào giai đoạn lão niên. Nói như thế có đúng không?”. Gã chủ tiệm chần chừ lựa chọn câu chữ.

“Đúng thế”. Bác sĩ gật đầu, trong lòng có cảm giác lệch tông khó tả, cảm giác những từ vựng y học hiện đại nghe được từ miệng gã chủ tiệm cũng khó tin giống như tìm được máy tính Apple đời mới nhất được bày bán trong Á Xá.

“Nhưng, tế bào thế này cũng có ngoại lệ. Tế bào tăng lên vô hạn, trở thành tế bào mãi mãi không chết”. Gã chủ tiệm nheo đôi mắt đan phượng của mình lại.

“Ý anh là… tế bào ung thư?”. Bác sĩ mở to mắt vẻ mặt vô cùng khó tin: “ Ý anh là, thuốc trường sinh bất lão anh uống sinh ra tế bào ung thư?”. Nhưng như vậy chẳng phải sẽ khiến anh chết càng nhanh hơn sao?”. Tế bào bình thường đều có số lần phân bào nhất định, ví dụ tế bào của người bình thường cả đời chỉ có thể phân bào năm sáu mươi lần. Nhưng tế bào ung thư lại mất đi số lần phân bào cao nhất, dường như có thể phân bào vô hạn, nhưng cơ thể con người không thể chịu đựng được.

“Vì thế, tác dụng của áo Xích Long trên người tôi chính là khống chế số lần phân bào của tế bào ung thư, để tế bào trong cơ thể giữ được mức cân bằng tuyệt vời, các cơ quan đều không chết đi, cũng không ngừng trệ”. Gã chủ tiệm đưa tay sờ bộ đồ đã theo gã hơn hai nghìn năm, nói đều đều: “Từ cổ tương truyền ‘kim ngọc sinh hàn’, có thể giữ cho thân xác không thối rữa. Chất liệu vải được làm từ vàng đen và sợi ngọc đen lưu truyền từ thời thượng cổ, vốn được chuẩn bị cho Thủy Hoàng Đế lúc mai táng. Lúc tại vị Thủy Hoàng Đế đã thu thập một số cổ vật thần thoại, nhưng đến triều đại sau này đều vô cùng hiếm thấy loại thần khí này, phần nhiều là bắt chước mô phỏng. Ví dụ áo ngọc sợi vàng trong mộ Hán thực ra là đồ giả”.

“Tôi… có thể sờ được không?”. Bác sĩ nuốt nước bọt, sau khi thấy gã chủ tiệm gật đầu anh háo hức đưa tay ra sờ. Chất liệu vải chạm vào tay vừa có cảm giác mềm mại lại cứng cáp, nhiệt độ lạnh thấu xương. Bác sĩ đoán trong chất vải này chắc chắn đã được thêm một kim loại hiếm nào đó mới sinh ra vật chất phóng xạ yếu, giữ cho cơ thể không thối rữa. Nếu như trước đây bác sĩ tuyệt đối không tin những lời gã chủ tiệm nói, nhưng thời thần thoại quả thực là một thời đại tồn tại như một câu đố trước thời phong kiến. “Sơn Hải Kinh” có thể giam giữ thần thú và không gian kỳ lạ, đây là những thứ anh tận mắt chứng kiến. Một miếng thẻ tre có thể đặt lời nguyền, vậy thì một loại vải chống thối rữa cũng không hẳn là không thể.

Bác sĩ không nghĩ ra nguyên lý, cũng biết vấn đề khoa học thế này gã chủ tiệm càng không biết, cũng không thể cắt một miếng cho anh đem về xét nghiệm được, đành vừa giở thủ đoạn vừa nói: “Vậy hơn hai nghìn năm qua anh không cởi bộ đồ này ra à?”. Bác sĩ tỏ vẻ hứng thú, đối với anh mà nói gã chủ tiệm hẳn là đối tượng nghiên cứu mà anh mơ tưởng bấy lâu nay. Anh muốn lột tấm áo này ra, nghiên cứu chất liệu của nó, nhân tiện nghiên cứu cơ thể của gã chủ tiệm. Nếu có thể, hắn muốn chạm vào trái tim đập hơn hai nghìn năm của gã…

“Dẹp ngay ánh mắt của cậu đi”. Gã chủ tiệm dám cá rằng nếu bây giờ trong tay bác sĩ có dao phẫu thuật, chắc chắn sẽ không do dự mà giải phẫu gã ngay: “Cởi ra trong thời gian ngắn cũng không sao, chí ít lúc ngủ không mặc cũng được. Bộ đồ này chỉ cần đặt bên cạnh cũng phát huy tác dụng”. Gã chủ tiệm cảm thấy câu hỏi của bác sĩ rất buồn cười, tâm trạng vui vẻ liền nhếch mép lên. Trong hơn hai nghìn năm qua rất hiếm khi gã tiếp xúc với người khác ở cự ly gần thế này. Đặc biệt là đôi tay có nhiệt độ của bác sĩ dường như xuyên qua lớp vải mỏng chạm vào da của gã, khiến cơ thể có phần khó chịu của gã dễ chịu hơn chút ít.

“Bộ quần áo này kiểu Trung Sơn, hai nghìn năm trước không mốt thế này chứ?”. Bác sĩ nhìn kiểu cổ đứng của bộ đồ, cười hỏi.

“Thời Dân Quốc tôi cứu tổ mẫu của đại sư. Tổ phụ của đại sư lúc đó là thợ sửa chữa đồ cổ nổi tiếng, ông ấy giúp tôi cắt bộ quần áo như thế này, không ngờ mấy năm sau không còn thịnh hành kiểu này nữa”. Gã chủ tiệm tự cười chê bản thân: “Cũng may bây giờ mặc thế này cũng không kỳ quái lắm, dù sao cũng tốt hơn mặc cổ trang”.

“Con rồng này thực ra biết động đậy phải không?”. Bàn tay bác sĩ chần chừ dừng lại bên thân con rồng đỏ thẫm, con rồng đỏ này được thêu sống động như thật, khiến anh chạm vào cũng có chút hồi hộp.

“Vào thời Tống, bộ đồ này bị rách một lần. Tôi nhờ người của Văn Tú viện lúc đó vá giúp tôi. Loại vải này mỗi một đường vân đều có sự sắp xếp đặc biệt, người của Văn Tú viện cuối cùng đã thêu một con rồng đỏ lên chỗ rách. Loại chỉ được dùng cũng không phải chỉ bình thường, là chỉ dính máu của tôi, vì thế con rồng này mới có màu đỏ thẫm”. Gã chủ tiệm nhưng nhớ đưa tay lên sờ đầu con rồng đỏ thẫm nằm trên vai gã: “Vết rách vẫn không được vá hoàn chỉnh, trước đâu nghìn năm nó mới động đậy một lần, gần đây mỗi ngày nó động đậy một lần. Tôi nghĩ chắc nó chưa uống đủ máu tôi nên háo hức đó mà”.

Đầu ngón tay gã chủ tiệm vẫn còn dính máu tươi ban nãy ho ra, bác sĩ tròn mắt chứng kiến máu tươi ngấm vào áo, đầu rồng đó động đậy, cả người nở nang khá nhiều. Lúc này bác sĩ mới sục tỉnh, cúi đầu nhìn vào vết rách chỗ ngực gã.

Vết rách rất to trên bộ đồ, dấu vết vá lung tung chính là kiệt tác cách đó không lâu của đại sư. Bác sĩ nhớ tới lúc trước gã thổ huyết, bất chợt lạnh người: “Bộ đồ này có phải không được rách? Nếu không cho dù làm rối vị trí của đường chỉ cũng sẽ ảnh hưởng tới tác dụng của nó?”.

Nói đơn giản là, bộ áo Xích Long giống một bảng điện tinh vi, chỉ cần nhầm vài đầu dây sẽ gây ra chập mạch toàn bộ. Nếu không gã chủ tiệm sẽ không tốn nhiều công sức để thêu một con rồng kỳ quái lên vết rách lần trước thế này. Hơn nữa gã nói bộ đồ này cởi ra trong thời gian ngắn cũng không sao, vậy nguyên nhân khiến gã thổ huyết nhanh như vậy chỉ có một cách giải thích thôi.

Gã chủ tiệm cười gượng, gã không định nói ra điều này. “Sau khi tôi chết, nếu cơ thể không bị thối rữa quá nhanh, thì mặc cậu tùy ý xử lý”.

Bác sĩ sững người ngay tại trận, ban nãy anh còn tưởng tượng ra cảnh có thể giải phẫu gã chủ tiệm, nhưng đó là “tự sướng” trong đầu thôi, không ngờ chuyện này lại xảy ra thực sự. Bác sĩ mất một hồi lâu mới lên tiếng: “Lẽ nào… không thể tìm người khác thêu được sao?”.

Lão chủ tiệm ngắm nghía cốc trà không trong tay, cười nhạt: “Đời Tống là thời kỳ đỉnh cao của hàng thêu Tô Châu, trong triều thậm chí còn xây dựng Văn Tú viện chuyên dụng. Con rồng đỏ trên người tôi phải huy động ba mươi bảy thợ thuê trong Văn Tú viện, thêu ròng rã trong hai năm. Cậu thấy thời đại bây giờ còn có thể tìm được nhiều thợ thêu có kỹ nghệ tuyệt đỉnh như thế sao?”.

Quả thực không thể tìm được.

Bác sĩ nóng lòng như lửa đốt đứng bật dậy, đi đi lại lại trong Á Xá: “Chắc chắn sẽ có cách… máy may công nghiệp không được sao?”.

“Không sao đâu, cậu không cần lo lắng. Tôi sống đã đủ lâu rồi, chuyện của Phù Tô cuối cùng đã được giải quyết, cũng đến lúc tôi nghỉ ngơi rồi”. Gã chủ tiệm mỉm cười, có cảm giác rất thoải mái.

Bác sĩ dừng chân lại, biết mấu chốt vấn đề ở đâu rồi.

Chắc chắn gã chủ tiệm có cách để tiếp tục sống, chỉ là hắn đã buồn bã mất đi nguyện vọng cần sống, người bên cạnh có lo lắng cũng không được.

Chuyện này bác sĩ thường xuyên gặp trong bệnh viện, rõ ràng còn 50% cơ hội cứu chữa nhưng do bản thân người bệnh không tích cực phối hợp chữa trị, khiến bệnh ngày càng xấu đi dẫn tới kết quả xấu nhất.

Bác sĩ đi tới trước mặt gã chủ tiệm, hai tay đặt lên vai gã, nhìn thẳng vào mắt gã, nghiêm túc nói: “Anh và Phù Tô là bạn bè à?”.

“Phải”. Gã chủ tiệm nghĩ, nếu không phải là bạn bè, hắn không thể vất vả hơn hai nghìn năm trên thế gian này được, chỉ vì muốn xem chuyển thể của Phù Tô có tiếp tục sống bình thường hay không.

“Vậy với tôi thì sao?”. Bác sĩ nhấn vai gã, hai tay dùng lực mạnh hơn.

Gã chủ tiệm mơ hồ nhìn anh.

Anh biết mình không phải Phù Tô, anh phân biệt rất rõ ràng. Giữa hai người có sự khác biệt quá lớn. Hai người họ là hai cá thể độc lập. Môi trường sống khác nhau, quá trình trưởng thành khác nhau, thậm chí không có một chút nào giống nhau. Không giống chuyển thế của Hạng Vũ hay Hoắc Khứ Bệnh, bởi vì chuyển thể của Phù Tô thiếu một hồn một phách, vì thế cho dù có chấp niệm mạnh đến mấy cũng không thể ảnh hưởng tới cuộc đời của bác sĩ được, một chút cũng không.

Phù Tô trong lòng gã, đã chết rồi.

Gã chủ tiệm không thể không thừa nhận, trong hồi ức ban nãy về Phù Tô, khi gã nhìn khuôn mặt bác sĩ không chút rung động, gã biết trong lòng đã nguội như tro tàn.

Thôi vậy, cuối cùng gã cũng thành công rồi, dù rằng Phù Tô mãi không thể trùng sinh, chuyển thể của cậu ấy cũng không bị liên lụy bởi thảm kịch của hai nghìn năm trước.

Như thế là đủ rồi.

Nếu đổi lại là Phù Tô, e rằng cũng sẽ vì gã mà lang thang trên thế gian này trong một quãng thời gian dài như vậy.

Nhưng gã thực sự mệt rồi, đã nhìn thấu bao nhiêu kiếp luân tử sinh hồi, biết mình đã phạm vào thiên mệnh lưu lạc trên thế gian, e rằng kết cục không tốt đẹp hơn Bạch Xà tinh là bao.

“Với tôi, lẽ nào không phải là bạn?”. Không chờ đợi được câu trả lời của gã chủ tiệm, bác sĩ có vẻ nóng vội: “Không phải bạn bè tại sao lại ra sức cứu tôi? Anh không cứu tôi áo Xích Long cũng không rách, anh cũng sẽ không chết… vẫn là tôi tưởng tượng quá nhiều, anh vốn chỉ vì tôi là chuyển thể của Phù Tô nên mới cứu tôi…”.

“Chúng ta là bạn”. Gã chủ tiệm cắt ngang mấy lời tự than trách bản thân của bác sĩ. Gã ngửa mặt nhìn ánh nến đang nhảy múa được phản xạ qua mắt kính của bác sĩ, không nhìn rõ đôi mắt đằng sau mắt kính có cảm xúc như thế nào.

Mấy năm qua quen biết bác sĩ, mặc dù anh ồn ào, nói lắm, lại còn thích mua đồ tới Á Xá ép gã ăn, nhưng… họ đã là bạn rồi. Khóe môi gã chủ tiệm nở một nụ cười thật lòng, nói: “Tôi cứu cậu, chỉ là cứu bản thân cậu, không liên quan tới người khác. Cậu là một bác sĩ tốt, cậu tiếp tục sống sẽ cứu sống được nhiều người hơn”.

Bác sĩ chớp mắt, cảm thấy ánh nến trong phòng có phần chói mắt, chiếu sáng khiến mắt anh bắt đầu thấy xót: “Vật anh cũng phải tiếp tục sống, trong Á Xá có nhiều món đồ cổ như vậy, anh thực sự nhẫn tâm bỏ lại chúng sao?”.

Bác sĩ biết gã chủ tiệm yêu quý những món đồ cổ trong Á Xá như thế nào, vì thế trong lòng cảm thấy rất có lỗi. Nếu áo Xích Long không bị rách, gã chủ tiệm vừa có thể hoàn thành tâm nguyện, vừa có thể tiếp tục bảo vệ Á Xá, làm ông chủ tiệm đồ cổ của gã.

Gã chủ tiệm cảm thấy trong lòng bàn tay bác sĩ đặt trên vai gã nóng ran khiến gã khó chịu, mượn cớ đứng dậy tiếp nước vào ấm trà để thoát khỏi “gông cùm” của bác sĩ, gã bật cười nhẹ như mây gió: “Có giám đốc viện bảo tàng mà, ông ấy chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho chúng”.

Đúng thế, ông chú đó nếu biết cổ vật trong Á Xá đều để lại cho mình chắc chắn sẽ kích động tới mức bệnh tim tái phát.

Bác sĩ vừa chửi thầm trong lòng vừa vắt óc suy nghĩ tìm kiếm những manh mối liên quan để gã chủ tiệm tiếp tục sống. Bên tai chợt nghe thấy tiếng nước rót ngược, đột nhiên như có ánh sáng vụt qua: “Chủ tiệm, anh nói thuốc trường sinh bất lão có hai viên, anh uống một viên, vậy viên kia đâu? Lẽ nào Tần Thủy Hoàng uống rồi? Không đúng, nếu ông ta uống rồi thì sẽ không chết”.

Tiếng rót nước ngừng lại, bác sĩ liếc mắt nhìn trộm, thấy sắc mặt gã chủ tiệm có phần khó coi, biết mình nói lung tung lại đánh trúng trọng điểm nên lại nói tiếp: “Đừng giấu tôi chuyện gì nữa, chúng ta đã là bạn rồi mà”.

“Có thể giải phẫu cơ thể tôi vẫn chưa đủ à? Lại còn muốn nghiên cứu viên thuốc đó?”. Gã chủ tiệm bực bội lườm bác sĩ một cái, được đằng chân lân đằng đầu chính là cái tên này. Bác sĩ cười hê hê nhưng không giải thích gì, ngược lại cảm thấy trêu chọc lẫn nhau thế này mới có cảm giác bạn bè.

Rót đầy nước vào ấm trà xong, gã chủ tiệm ngồi xuống, rót đầy hai chén trà trước mặt hai người: “Còn nhớ mấy hôm trước tôi đi vắng không?”.

“Nhớ. Sau khi anh đi được một hôm tôi gặp ông giám đốc, ông ấy nói đổi cho anh cái đỉnh luyện đan thời Chiến Quốc nào đó. Chiến Quốc? Lẽ nào anh biết cái đỉnh luyện đan đó?”. Bác sĩ trước giờ luôn tự cao về khả năng suy đoán của mình, thấy gã chủ tiệm chau mày anh càng chắc chắn mình đã đoán đúng.

“Đúng thế, cái đỉnh luyện đan đó là của sư phụ tôi để lại. Dưới đáy đỉnh có một đế kép bí mật, viên trường sinh bất lão còn lại vốn được giấu ở đó, đợi Thủy Hoàng Đế đi tuần ở phía Đông về, chứng thực người thử thuốc là tôi không bị làm sao mới uống. Nhưng đáng cười là, Thủy Hoàng Đế chết trên đường đi tuần ở phía Đông”. Khóe môi gã chủ tiệm nở nụ cười khinh miệt.

“Vốn? Ý anh là, viên thuốc trường sinh bất lão khác đã không còn?”. Bác sĩ có thể tưởng tượng ra mấy hôm vừa rồi tại sao gã lại mất tích, chắc chắn đi tìm nơi chiếc đỉnh luyện đan kia được khai quật.

Gã chủ tiệm gật đầu, sau đó thở dài: “ Đế kép của chiếc đỉnh luyện đan đó đã đầy gỉ đồng, chí ít có thể chắc chắn hai nghìn năm rồi chưa có ai mở ra. Có nghĩa là, viên thuốc kia hai nghìn năm trước đã bị lấy đi”.

Bác sĩ và gã chủ tiệm đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Nếu có một người khác cũng uống viên thuốc trường sinh bất lão đó, vậy thì có một người khác cũng như gã chủ tiệm, đã sống hơn hai nghìn năm trên thế gian này…

“Vậy thì, còn ai có thể biết cách mở đế kép của đỉnh luyện đan đó?”. Bác sĩ khó khăn hỏi.

“Thị vệ phụ trách đan dược biết nhưng họ không dám động vào đan dược cống lên trên…”. Gã chủ tiệm cảm thấy cổ họng đắng ngắt, khó nhọc nuốt máu ứ vào trong bụng.

“Vậy có nghĩa là sau khi Tần Thủy Hoàng chết, chỉ có một người có thể quang minh chính đại uống viên đan dược đó…”. Bác sĩ nuốt nước bọt.

“Hồ Hợi…”. Gã chủ tiệm thở dài thườn thượt, ngả người tựa lưng về phía sau, ngửa mặt nhìn tràn nhà tối om sâu thẳm của Á Xá.

Bác sĩ không nói thêm gì nữa. Anh biết, gã chủ tiệm nặng lòng với Phù Tô bao nhiêu, sẽ oán hận Hồ Hợi bấy nhiêu.

Mặc dù khả năng Hồ Hợi vẫn còn sống không quá 10% nhưng cho dù chỉ còn một chút khả năng gã chủ tiệm tuyệt đối không thể yên lòng.

Hai người im lặng ngồi trong bóng tối như thế, cho đến khi bầu trời phía đông bắt đầu sáng lên, tiếng ồn ào của thành phố trong buổi sớm vọng lại từ xa.

“Cám ơn”. Vào lúc tia sáng đầu tiên lọt qua khe cửa chiếu vào trong Á Xá, giọng gã chủ tiệm cũng vang lên theo.

Bác sĩ cả đêm không ngủ, đúng lúc này nghe thấy gã chủ tiệm thốt lên hai chữ khiến tinh thần anh vô cùng hưng phấn, miệng ngoác tới tận mang tai. Anh biết hàm nghĩa của lời cám ơn khi gã chủ tiệm: “Cám ơn cái gì chứ? Anh cứu tôi, tôi cũng không nói cám ơn mà. Bạn bè thực sự không cần nói mấy lời cảm ơn này đâu”.

Gã chủ tiệm ngồi thẳng người dậy, nhìn nụ cười rực rỡ như ánh dương của bác sĩ, bất giác tâm trạng cũng vui theo: “Ồ? Vậy bạn bè thực sự là như thế nào?”.

“Bạn bè thực sự là cùng nhau chia sẻ niềm vui và nỗi buồn, cùng giải quyết các nguy cơ và khó khăn. Vào lúc anh ta mơ hồ lạc lối thì tát một cái cho tỉnh táo, vào lúc anh ta quyết định một chuyện gì đó thì ủng hộ nhiệt tình”. Bác sĩ đẩy gọng kính trên mặt, biểu cảm trở nên nghiêm túc hơn, anh hỏi: “Bây giờ anh nói cho tôi biết quyết định của anh đi mà”.

Gã chủ tiệm sững người trước những lời của bác sĩ, một hồi lâu sau mới thở dài nói: “Tôi… e rằng phải tới Ly Sơn một chuyến…”.

Bác sĩ đứng bật dậy vỗ vai gã: “Tôi xin đi nghỉ phép, đi cùng với anh đây! Đừng từ chối, sau này tôi có thể không rảnh nhưng lần này nhất định sẽ đi với anh!”.

Gã chủ tiệm đang định ngăn lại thì bác sĩ đã rảo bước nhanh ra khỏi cánh cửa Á Xá.

Gã chủ tiệm chỉ kịp quay đầu nhìn theo bóng lưng bác sĩ nhìn ánh nắng ấm áp chiếu trên người anh tạo ra một lớp sáng màu vàng kim, thanh khiết tới mức khiến người ta không thể nhìn thẳng. Những lời từ chối mắc lại nơi cổ họng, không thể nói ra được nữa. Gã chủ tiệm cười thoải mái, nhắm mắt lại.

Bạn bè… ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.