Type: Trang Phùng
1.
Gần đây bác sĩ ngủ không đủ giấc, vô cùng thiếu ngủ, bởi anh mê mẩn game
online. Nói chính xác hơn là game trên mạng SNS. Chính là mấy trò như
trồng rau, trộm rau, mua bán bạn bè, tranh chỗ để xe… mấy trò game gần
đây thịnh hành trên mạng. Hàng ngàn vạn người đắm chìm trong đó, là một
người thời thượng, bác sĩ đương nhiên cũng không phải ngoại lệ.
Nhưng mức độ đắm chìm của anh có phần hơi quá. Bác sĩ trước nay luôn là người thập toàn thập mỹ, bất luận làm việc gì cũng phải làm tốt nhất.
Vì thế, chuyện đặt đồng hồ nửa đên thức dập trộm rau anh cũng làm được.
Thậm chí gần đây không cần đặt đồng hồ, đến giờ trộm rau anh tự động
tỉnh, lúc nghiêm trọng nhất cả đêm anh đều thức.
Vì thế trong giờ làm việc cứ vật và vật vờ cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
“Ê, mau dậy đi, cuộc họp buổi sáng kết thúc rồi”. Có người cầm ống nghe gõ
vào đầu bác sĩ, gõ xong lại gõ tiếp, vui không ngừng được.
Khó
khăn lắm bác sĩ mới bò dậy được, uể oải ngáp một cái. Gã to cao đứng
trước mặt anh là bạn thân hồi đại học, sau khi tốt nghiệp cả hai cùng
vào làm trong một bệnh viện. Người này lớn hơn anh hai ngày tuổi, họ
Thuần, tên Qua. Bác sĩ gọi trêu là “Thuần ca”, mỗi lần gọi to tên “Xuân
ca(1)” trong bệnh viện đều khiến mọi người ngoái đầu lại nhìn.
(1) Trong tiếng Trung, Thuần và Xuân phát âm gần giống nhau. Bác sĩ gọi chệch đi với ý trêu đùa.
“Tối qua cậu làm ca đêm à? Sao nhìn uể oải vậy?”. Thuần Qua quan tâm hỏi
han: “Ban nãy lúc họp, ánh mắt chủ nhiệm chỉ hận không thể ném cậu lên
bàn phẫu thuật tiến hành giải phẫu sống luôn thôi”.
Bác sĩ vò mái tóc rối, cười hề hề: “Chắc là sáng sớm ngủ dậy phát hiện thấy rau bị em trộm rồi?”.
Chủ nhiệm là một người đàn ông trung niên nghiêm nghị. Bọn họ thường xuyên
lấy chủ nhiệm ra nói đùa lúc riêng tư. Nhưng chẳng ai ngờ một người
nghiêm túc như chủ nhiệm cũng chơi game online.
“Cậu…”. Thuần
Qua bất lực lắc đầu, muốn mắng bác sĩ mấy câu nhưng lại cảm thấy những
lời cần nói mấy ngày qua đã nói hết rồi, đành thở dài: “Cậu chú ý một
chút, không thấy gần đây chủ nhiệm không xếp cho cậu làm phẫu thuật nữa
hả? Chúng ta là bác sĩ, cần tập trung tinh thần mọi lúc mọi nơi, chứ
không phải trong lúc làm phẫu thuật còn nghĩ tới chuyện ăn trộm rau”.
Ánh mắt Thuần Qua lộ vẻ lo lắng, anh đã quen bác sĩ gần mười năm, biết
tinh thần bác sĩ trong thời gian này rất không bình thường.
Anh
cũng biết nguyên nhân do đâu, chắc là có liên quan đến cuộc phẫu thuật
ngoài ý muốn tháng trước. Do sai lầm của bác sĩ dẫn tới bệnh nhân mất
quá nhiều máu trong lúc phẫu thuật.
Mặc dù người bệnh được cứu
sống khỏe mạnh, cũng đã ra viện tuần trước, nhưng trạng thái của bác sĩ vẫn không khôi phục, thậm chí bắt đầu chơi game online mà trước đây
không thèm quan tâm, điều này hoàn toàn không giống con người bác sĩ!
Thuần Qua còn định nói thêm mấy câu khuyên bảo bạn thân, nhưng lời tới cửa miệng lại hóa thành tiếng thở dài.
Bác sĩ cúi đầu, cười trừ hai tiếng. Trong lòng người khác nghĩ gì anh đều
hiểu rõ. Nhưng Thuần Qua sao có thể hiểu được cảm nhận của anh? Người
chưa trải qua chuyện này không có tư cách dạy dỗ anh. Mặc dù chủ nhiệm
từng đặc biệt tìm anh nói chuyện, nói sự cố trong lúc phẫu thuật là
không tránh khỏi. Nhưng với một người luôn yêu cầu sự hoàn mỹ trong mọi
việc như anh mà nói, đây là vết nhơ không thể lẩn tránh.
“Cô ấy
lại đến…”. Thuần Qua nhìn cô gái đứng bên ngoài hành lang, bất lực lắc
đầu. Bác sĩ dựa người ra ghế, tay túm mái đầu rối bù, bất giác chau mày. Cô gái này là bệnh nhân suýt chút nữa anh hại chết trong cuộc phẫu
thuật đó. Mặc dù đã ra viện, nhưng bản thân cô ấy cũng biết phẫu thuật
không thực sự thuận lợi, vì thế ngày nào cũng tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Đương nhiên bác sĩ là người phụ trách việc này. Thực ra
kiểm tra sức khỏe cho cô ấy là một việc bình thường theo quy định, không có gì khó khăn. Nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt cô ấy chăm chú nhìn
mình, trong lòng anh lại tràn đầy cảm giác tự trách.
Cô ấy chắc
chắn trách anh lắm? Bác sĩ cũng biết mình tinh thần suy sụp, nhưng từ
lúc học đại học Y cho tới khi làm bác sĩ thực tập, sợi dây đàn trong
lòng anh đã căng lắm rồi. Người khác không thể tưởng tượng được những áp lực tinh thần mà anh phải chịu lớn đến nhường nào, anh giống như sợi
dây đàn bị kéo căng quá mức, không đứt nhưng đã mất tính đàn hồi. Anh
thở dài một hơi, đứng dậy, cố nở nụ cười đi về phía cô gái.
Tan ca, bác sĩ đi về phía tiệm Á Xá theo thói quen. Thực ra quan hệ giữa
anh và gã chủ tiệm cùng không thân, chỉ là một lần nào đó vô tình bước
vào liền mê mẩn nơi đó.
Anh không hiểu gì về đồ cổ, nhưng gã chủ tiệm Á Xá lại dễ gần. Anh còn nhớ hai năm trước khi vừa tốt nghiệp đại
học tới bệnh viện làm bác sĩ thực tập, áp lực rất lớn, gặp gã chủ tiệm
không hiểu sao anh kể hết mọi chuyện bực dọc, còn gã chỉ luôn nở nụ cười trên môi, không hề tỏ vẻ khó chịu.
Từ đó về sau, Á Xá trở thành nơi anh thường xuyên lui tới. Có lúc chẳng nói gì cả, cứ lặng lẽ ngồi
trong tiệm cũng khiến con tim và cơ thể anh cảm thấy dễ chịu.
Nói ra cũng lạ, anh chưa từng mua thứ gì trong Á Xá cả, nhưng gã chủ tiệm
luôn nhã nhặn với anh, nếu là người khác chắc đã đuổi anh đi từ lâu.
Nghĩ tới đây, đúng lúc nhìn thấy tấm biển hiệu mang đậm hương sắc cổ xưa của Á Xá, lúc đẩy tấm cửa gỗ khắc hoa nặng trịch này ra, hình như anh nhìn
thấy một bóng trắng quen thuộc ở góc phố, nhưng khi nhìn kỹ lại thì
không thấy đâu nữa.
Là ảo giác thôi. Bác sĩ mỉm cười không để tâm, bước vào Á Xá.
Chỉ là sau khi anh bước vào Á Xá, bóng trắng ấy lại bước ra từ góc phố. Đó
là một cô gái, nhìn nơi bác sĩ vừa bước vào với khuôn mặt đầy cảm xúc
phức tạp.
Lúc này nếu bác sĩ nhìn thấy, anh sẽ phát hiện ra người này chính là bệnh nhân mà anh phụ trách.
2.
Bên trong Á Xá vẫn tối tăm như mọi khi, tỏa mùi trầm hương mê mẩn lòng người.
Bác sĩ hít một hơi sâu, anh tưởng mình thích ngửi mùi Formalin (thuốc sát
trùng) nhất, không ngờ mùi trầm hương này cũng khiến anh bình tâm lại.
“Chào mừng ghé thăm”. Gã chủ tiệm trẻ tuổi ngồi trong quầy, đặt cuốn sách
trong tay xuống mỉm cười đứng dậy. Gã vẫn mặc bộ đồ Trung Sơn màu đen,
con rồng đỏ thẫm thêu trên vạt áo trái, thân rồng dài uốn lượn hai vòng
quanh eo, đầu rồng bò trên ngực trái của gã, nhe răng trợn mắt, vẻ vô
cùng hung tợn.
Xem ra gã chủ tiệm có rất nhiều bộ đồ kiểu này! Bác sĩ thờ ơ nghĩ.
“Thấy tinh thần cậu có vẻ không tốt lắm, có chuyện gì phiền lòng à?”. Nụ cười trên khuôn mặt gã chủ càng sâu hơn, đôi mắt phượng nheo lại dường như
hiểu thấu tâm sự trong lòng bác sĩ nhưng không nói thẳng ra.
“Haizz, đêm không ngủ được nên thấy bực”. Bác sĩ nhanh chóng bật công tắc than
phiền, anh ngồi xuống chiếc ghế trước quầy. Lúc ngồi xuống còn không
quên ngồi nhẹ nhàng, anh nhớ chiếc ghế này hình như làm bằng ghỗ sưa gì
đó, đồ gia dụng thời Minh, cũng khá đắt, có điều không biết có phải hàng thật không. Nghe gã chủ tiệm nói, mỗi đồ vật ở đây đều có lịch sử lâu
đời, vô cùng quý giá. Ngay cả đèn chiếu sáng cũng dùng đèn dầu, anh ở
đây chưa hề phát hiện ra bất cứ ổ cắm điện nào.
Đây là thời đại nào rồi còn có người sống trong thế giới không dùng điện?
Gã chủ tiệm trầm ngâm một hồi rồi hỏi ngược lại: “Ngủ không ngon à?”.
“Đúng thế, chỗ anh có hương liệu gì giúp ngủ ngon không?”. Bác sĩ nửa đùa nửa thật. Thân là bác sĩ, đương nhiên anh không tùy tiện dùng thuốc an
thần, nhưng ngủ không ngon đã ảnh hưởng tới cuộc sống thường nhật của
anh.
Trước đây bác sĩ ngủ rất ngon, nhưng bắt đầu từ tháng trước đêm nào cũng thức dậy vài lần, rất nhiều lần còn mơ thấy ca phẫu thuật
gặp sự cố kia, cô gái ấy người đầm đìa máu nằm dưới con dao của anh.
Đương nhiên, anh không hy vọng nhiều ở gã chủ tiệm, chỉ tiện miệng hỏi vậy
thôi. Không ngờ gã chủ tiệm trả lời rất nhanh: “Hương liệu thì không có, nhưng tôi có một chiếc gối có thể giúp cậu ngủ nhanh hơn”.
“Thật hay đùa thế?”. Bác sĩ hỏi lại với vẻ không tin.
“Đã nghe thất giấc mộng Hoàng Lương (kể) bao giờ chưa?”. Gã chủ tiệm quay
người đi vào gian trong nhưng giọng vẫn không ngừng vọng ra: “Đời Đường
có một thư sinh tên là Lô Sinh, trên đường lên kinh dự thi qua đêm trong một quán trọ, gặp một đạo sĩ tên Lã Ông. Lô Sinh kể với đạo sĩ về cuộc
đời nghèo khó túng quẫn của mình. Sau khi nghe xong Lã Ông liền lấy ra
một cái gối đưa cho Lô Sinh, nói: ‘Buổi tối khi nằm ngủ ngươi gối lên
chiếc gối này, đảm bảo ngươi nằm mơ sẽ được như ý’. Lúc này sắc trời đã
muộn, trong tiệm bắt đầu nấu cơm kê”.
“Cái này tôi nhớ”. Bác sĩ
tiếp lời: “Sau đó Lô Sinh gối đầu lên chiếc gối đó và ngủ, mơ thấy mình
thi đỗ tiến sĩ, lấy được vợ đẹp, làm tới chức tiết độ sứ, đánh thắng
trận, thăng quan lên tể tướng, hưởng hết mọi vinh hoa phú quý, cuối cùng cháu con đầy nhà. Đến hơn tám mươi tuổi bị bệnh nặng, thấy mình sắp
chết đến nơi, chợt giật mình tỉnh giấc mới phát hiện đó chỉ là một giấc
mộng”.
“Đúng thế, lúc đó cơm kê trong tiệm nấu còn chưa chín”.
Gã chủ tiệm bước ra từ sau tấm bình phong, trên tay cầm một chiếc hộp
gấm: “Đó chính là giấc mộng Hoàng Lương, còn đây chính là chiếc gối năm
xưa Lã Ông đưa cho Lô Sinh, còn gọi là gối Hoàng Lương”.
Bác sĩ
suýt chút nữa phá ra cười, đây chẳng qua chỉ là câu chuyện thành ngữ
thôi, trong lịch sử rốt cuộc có người tên Lô Sinh hay không còn chưa
chắc! Làm sao có gối của hắn ta được? Có điều bác sĩ vẫn nể mặt gã chủ
tiệm nên không cười thành tiếng. Mặc dù cảm thấy đáng ngờ nhưng gã chủ
tiệm mở chiếc hộp gấm trên quầy, bác sĩ vẫn sán lại xem.
Đó là
một chiếc gối sứ men xanh bóng, chất như ngọc bích, nhìn cũng biết là đồ tốt. Bác sĩ biết mình là người ngoài ngành, hoàn toàn không hiểu chiếc
gối này có nguồn gốc thế nào, nhưng anh biết một điểm: “Gối ư? Gối thứ
này có thể ngủ ngon giấc sao? Gối thứ này chắc cả đêm tôi không ngủ được mất”.
“Cậu cầm về thử xem, cho cậu mượn chiếc gối này mấy hôm,
bảo quản cẩn thận là được rồi”. Gã chủ tiệm mỉm cười, nói tiếp: “Chỉ có
một điều, nếu tỉnh dậy giữa chừng, nhất định không được dùng chiếc gối
này ngủ tiếp ngay, nếu không mộng đẹp sẽ biến thành ác mộng, ác mộng sẽ
thành thật”. Mặc dù bác sĩ hoàn toàn không tin nhưng thịnh tình khó
cưỡng, lại do anh nói ra trước, làm sao nỡ từ chối. Anh cảm ơn gã chủ
tiệm rồi ôm chiếc hộp gấm về. Lúc ra tới cửa anh chợt nhớ ra một việc:
“Đúng rồi, trong giấc mộng Hoàng Lương, kết cục cuối cùng của Lô Sinh
như thế nào?”.
Gã chủ tiệm ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng nheo
lại, nói đầy ẩn ý sâu xa: “Sau khi trải qua giấc mộng Hoàng Lương, Lô
Sinh hoàn toàn tỉnh ngộ, không vào kinh dự thi nữa mà vào thâm sơn tu
đạo”.
Bác sĩ run tay, suýt chút nữa đánh rơi chiếc hộp gấm xuống đất.
Về tới nhà, Apache nghiêng đầu vẫy đuôi ra đón anh, anh chơi với nó một
lát, ăn qua loa bữa tối, sau khi xem bệnh án y học một lúc bác sĩ lại
không kiềm chế được lao vào chơi game.
Suôn sẻ ăn trộm được tám
củ cà rốt trong vườn rau của chủ tiệm, bác sĩ đắc ý mỉm cười. Avatar của chủ nhiệm là một cậu bé đáng yêu, bác sĩ nghĩ đây chắc là cậu con trai
năm tuổi nhà chủ nhiệm. Anh dùng chức năng tìm kiếm tìm được chủ nhiệm,
gửi yêu cầu kết bạn liên tục trong năm ngày mới được đồng ý.
Đúng lúc anh định đứng lên thì mạng nhắc có tin nhắn từ hệ thống. Bác sĩ mở
ra xem thì thấy yêu cầu kết bạn, avatar của đối phương là một tấm ảnh
thẻ nghiêm túc, chính là Thuần Qua.
“Không ngờ tên tiểu tử này
cũng bắt đầu chơi rồi”, bác sĩ cười thầm xác nhận đồng ý, thấy tài khoản của đối phương vừa mới lập, level rất thấp, vườn rau cũng không có gì
để trộm. Bác sĩ cười đểu, mở mục mua bán bạn thân, mua Thuần Qua với giá thấp. Trong trò chơi này, những người quen biết nhau cùng chơi mới vui. Anh mở vườn rau của mình, tính toàn thời gian cà rốt, ngô, cà chua, dâu tây… chín, thấy tối nay không có loại nào chín cả.
Haizz, hy
vọng hôm nay mình có thể ngủ ngon tới sáng, cả đêm không mơ mộng gì. Tắm xong, đi tới giường anh chợt nhớ ra chiếc gối sứ mà gã chủ tiệm cho
mượn.
Thử một chút chắc cũng không sao nhỉ? Bác sĩ mở hộp gấm
ra, cẩn thận nâng chiếc gối sứ đặt lên giường, do dự một lúc mới nằm
xuống.
Hơi lạnh, còn rất cứng. Nhưng do bề mặt gối lõm xuống rất vừa với độ cong của phần cổ cơ thể người nên bác sĩ cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Không lâu sau anh đã chìm vào giấc ngủ.