Edit: Hiền Chăn
Beta: Thư Thư
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra rất đột ngột, Tô Anh mẫn cảm phát hiện được điều bất thường liền nhấc chân đá về phía sau, quả nhiên nghe được từ phía sau truyền đến tiếng hô đau đè nén, bàn tay đang bịt miệng cô càng dùng thêm sức!
Cô nín thở, nhớ lại mấy chiêu phòng thân Khương Triết dạy mình. Đáng tiếc, cho dù cô có cố gắng giãy giụa bao nhiêu cũng không bì được với sức lực đàn ông, huống chi khăn lông bịt miệng cô còn được tẩm thuốc mê. Rất nhanh, cô đã rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng không còn sức lực, rồi ngất đi.
Trước lúc hôn mê, không biết Tô Anh có hối hận khi bản thân đột nhiên nổi hứng muốn tự lái xe hay không nữa. Sau khi dạo phố xong, Tô Anh bảo Lưu Vận đến tiệm lẩu đặt bàn trước còn mình thì đi đậu xe, vì vậy mà mới dẫn đến việc bị bắt đi ngay trên lề đường. Khi Tô Anh ngất xỉu, ven đường toàn là những bóng râm, mặt trời phía xa cũng đã dần ngã về phía Tây, vì thế đến cái bóng của người kia cô cũng chưa thấy!
Cũng không biết khi nào Lưu Vận mới phát hiện cô bị mất tích, rồi làm sao cô ấy mới phát hiện cô bị bắt cóc?
Một tên đàn ông béo phệ, trên mặt có vết sẹo do đao chém đang mở chiếc túi xách nữ giới màu trắng nho nhỏ. Những thứ trong túi như son môi, gương, ví tiền, di động đều bị hắn trút ra hết. Đầu tiên hắn mở ví tiền ra, sau đó lấy hết tiền mặt ở bên trong, cuối cùng vứt cái ví rỗng cùng với những đồ linh tinh còn lại trên ghế xuống dưới chân.
Tên lái xe nói qua gương chiếu hậu: “Đại ca, lần này chúng ta kiếm được một khoản lớn rồi đúng không?”
Một tên khác mặc áo khoác xám đang ngồi bên ghế phụ, chớp chớp đôi mắt tam giác[1] của mình, nói: “Chắc chắn là có thể, nhìn xem em gái này được nuôi đến trắng trẻo mập mạp, người đàn ông của cô ta nhất định sẽ đem nhiều tiền đến chuộc! Không phải nói người đàn ông kia có rất nhiều tiền sao?”
[1]Mắt tam giác: mí trên và mí dưới hợp lại tạo ra góc nhọn ở khoé mắt nhìn như hình tam giác. Người có tướng mắt này thường là người có tính cách: háo thắng, mưu mô, nham hiểm, sống thực dụng và suy nghĩ nhiều về lợi ích bản thân, biết cách nịnh bợ lấy lòng người khác để thu lợi cho bản thân.
“Đúng đúng đúng, da dẻ mịn màng như vậy, hẳn là sẽ rất luyến tiếc!”
Tên mặt sẹo đá đá lưng ghế: “Chạy nhanh lên! Muốn lấy tiền thì đừng nói nhiều như vậy!”
Hai tên ngồi phía trước liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên không nói gì nữa.
Bọn chúng mang Tô Anh ra khỏi nội ô thành phố, chạy về hướng một vùng núi vô cùng hoang vu. Trên một ngọn núi, ở sườn núi có một vài phòng đất đơn sơ, Tô Anh bị chúng nhốt ở gian phòng trong cùng, tay chân của cô đều bị trói chặt, miệng bị nhét một thứ gì đó như vải bố, ghê tởm chết đi được. Cô cố gắng nhìn sắc trời, bên ngoài bây giờ chắc đã tối đen, cô chỉ nhìn thấy trước mắt mình là một mảng đen nhánh, đồ dùng cá nhân của cô không có bên cạnh, trên đỉnh đầu cũng không hề có ánh trăng chiếu rọi, lại còn có thể nghe được tiếng kêu “chít chít” của lũ chuột......
Tại sao lại bắt cô? Bắt cô đến đây làm gì? Đây lại là chuyện Tề Duyệt gây ra sao?
Sự việc xảy ra đối với phòng thí nghiệm của Tề Duyệt cô cũng biết, nghe khẩu khí của Khương Triết thì biết ngay anh ấy bỏ ra không ít sức lực, Tề Duyệt hận Khương Triết nhưng lại không có cách nào đụng đến Khương Triết, vì thế Tô Anh liền thành nơi trút giận lý tưởng của cô ta.
Nếu giải thích như vậy ngược lại cũng hiểu được, huống chi trong tay Tô Anh còn có đoạn video của Tề Duyệt. Sự nghiệp của cô ta không còn nữa, còn không tranh thủ làm gì đó để đòi công bằng lại cho bản thân hay sao?
Tô Anh miên man suy nghĩ một hồi lại phát hiện cơ thể tê rần khó chịu, bởi vì nằm mãi một tư thế mà bây giờ thân thể cô đã cứng đờ, hơn nữa dường như thuốc mê trong người cô cũng chưa tan hết. Hiện giờ cô không nghĩ nhiều như vậy, tạm thời dùng “tâm của thực vật” để giải trừ phần dược tính còn lại trong cơ thể, cô không thể chỉ biết chờ người đến cứu mà phải học được cách bảo vệ chính mình.
Không bao lâu sau, tên Đao Mặt Sẹo rọi đèn pin đi vào: “Mau, chụp lại hai tấm ảnh rồi gửi đến cho người đàn ông của cô ta đi, không sợ hắn không giao tiền.”
Tên Mắt Tăm Giác nói: “Chúng ta vẫn chỉ đòi ba ngàn vạn thôi sao? Có phải ít quá hay không? Chúng ta còn đến sáu, bảy anh em, làm sao chia đủ đây.”
Áo Khoác Xám nói: “Hay là năm ngàn vạn? Không phải nói thằng đó là ông chủ lớn sao? Chúng ta ra giá trước như vậy, nếu nó không đủ tiền thì chúng ta giảm xuống một chút. Đại ca, làm vậy được không?”
Đao Mặt Sẹo nghĩ nghĩ, trong tay hắn còn tám anh em nữa, năm ngàn vạn chia ra cũng không có bao nhiêu, huống chi sau này chạy trốn muốn được cuộc sống sung sướng cũng cần phải có tiền!
“Được! Tao không tin nó không giao tiền, nếu không giao thì hiếp-trước-giết-sau! Cứ chờ mà nhặt xác đi!”
---
Lưu Vận đã khóc rất lâu, kể từ khi cô phát hiện rất có thể Tô Anh đã bị kẻ xấu bắt đi liền ngăn không được mà sợ hãi muốn khóc.
Cô vô cùng tự trách cùng hối hận: “Sớm biết như vậy, tôi nhất định sẽ đi cùng với cô ấy, cho dù nói thế nào cũng không rời nhau!”
Lúc này cô đang ở văn phòng của Khương Triết, ở cùng với cô, ngoài Khương Triết và Triệu Vũ ra thì còn có cảnh sát. Bọn họ điều tra camera an ninh thì quả nhiên phát hiện một chiếc xe khả nghi đậu lại gần đó, sau đó rất nhanh lại chạy mất, đáng tiếc sai khi trải qua quá trình kiểm chứng thì phát hiện biển số xe kia là giả.
Sắc mặt của Khương Triết và Triệu Vũ trầm tĩnh đến đáng sợ, đôi mắt sâu không thấy đáy dường như đang ẩn chứa một trận gió lốc.
Một người đứng dựa vào tường khoanh tay trước ngực, một người nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay với những khớp xương rõ ràng lên mặt bàn, sắc mặt thâm trầm.
Như dự kiến, Khương Triết nhận được một tin nhắn đa phương tiện: [Ảnh] Cô gái nằm trên mặt đất, tóc đen che mặt, sống chết không rõ.
Bức ảnh này làm cho sắc mặt của Khương Triết và Triệu Vũ càng âm trầm hơn, khoé miệng khẽ nở một nụ cười nhưng nhìn vào liền không nhịn được mà rùng mình sợ hãi.
Cùng lúc đó thì chuông điện thoại vang lên, Triệu Vũ đưa mắt nhìn sang Khương Triết. Khương Triết lạnh lùng bấm nghe.
“Chuẩn bị năm ngàn vạn, nếu dám báo cảnh sát thì vĩnh viễn cũng đừng mong có thể gặp lại người phụ nữ của mày!”
“Có thể, nhưng năm ngàn vạn không phải là con số nhỏ, tôi cần thời gian chuẩn bị.”
Đao Mặt Sẹo vân vê máy biến đổi giọng nói, trao đổi ánh mắt với người bên cạnh, gật đầu sau đó nói: “Được, trong vòng ngày mai mày phải đem tiền đến, bằng không cũng đừng trách tao không khách khí!”
Giọng nói vốn trầm ổn của Khương Triết lúc này lại có thêm vài phần nghi hoặc cùng lo lắng: “Nếu ông đã yêu cầu thì tôi sẽ cố gắng gom đủ tiền, nhưng cũng xin ông hãy đảm bảo bạn gái tôi được an toàn. Bây giờ tôi muốn nghe giọng của bạn gái tôi, xác nhận xem cô ấy còn sống hay không.”
Đao Mặt Sẹo cười lạnh một tiếng, đi đến bên cạnh Tô Anh, nhấc chân đá vào người cô hai cái nhưng Tô Anh vẫn không nhúc nhích, tên Áo Khoác Xám liền hất thằng một chậu nước lên đầu Tô Anh, một bên lại oán giận nói: “Có phải mày hạ thuốc mê hơi quá tay rồi không? Lâu như vậy vẫn chưa tỉnh lại, bị thuốc làm cho ngốc luôn không chừng.”
“Ha ha, bỏ nhiều dễ làm việc hơn......”
Tô Anh bừng tỉnh, cô sợ hãi lui về phía sau, giọng nói mang theo sự hoảng loạn, cô không ngừng hỏi: “Các người là ai? Vì sao lại bắt tôi? Đây là đâu? Các người có biết làm như vậy là phạm pháp hay không, cẩn thận coi chừng cảnh sát sẽ bắt cả đám các người vào tù! Tôi....”
“Câm miệng!” Đao Mặt Sẹo giơ tay táng một cái vào đầu Tô Anh, ngay lập tức cô liền thấy choáng váng, cơ thể co rúm lại lui về phía sau, không nói thêm lời nào nữa.
Đao Mặt Sẹo đứng lên, nói với đầu dây bên kia: “Bây giờ giọng nói mày muốn nghe cũng nghe thấy rồi đó, chuẩn bị tiền cho tốt đi. Nếu mày dám giở trò thì tao không dám bảo đảm cái gì đâu! Rốt cuộc cô bạn gái này của mày da thịt rất non mịn......”
Điện thoại đã bị ngắt.
Đao Mặt Sẹo cùng hai tên thủ hạ đi ra ngoài, sau khi uy hiếp một phen lại nhốt một mình Tô Anh trong phòng.
Tô Anh thở hắt ra, không biết vừa rồi cô cố tình kéo dài thời gian có thể giúp bọn họ tìm ra nơi này hay không?
Tóc tai cùng quần áo đều bị ướt sũng, cô chậm rãi dịch chuyển đến chỗ sạch hơn một chút để ngồi. Không biết từ đâu thổi đến một cơn gió, làm cho cô ngồi cuộn tròn ở đó phải run rẩy từng cơn vì lạnh. Hơn nữa, có thể là căn phòng này đã lâu lắm rồi không được tu sửa, cũng đã lâu không có người ở cho nên không chỉ có nóc nhà tồi tàn sụp xuống cùng bức tường thủng nhiều lỗ, mà trong phòng còn bám đầy bụi bặm và mạng nhện, không những thế còn nghe được tiếng chuột bò tới bò lui.
Có vẻ như chỗ này là rừng núi, xung quanh an tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng chim hót. (Edit: đừng nghi ngờ ta, ta cũng lần đầu biết được chim hót buổi tối!)
Cô vùi đầu vào hai gối, tận lực lờ đi cảm giác lạnh lẽo lúc này, sau đó ngưng tụ “tâm của thực vật” thành một con dao, cố gắng cắt bỏ sợi dây thừng đang trót trên tay. Chỉ tiếc là việc này quá khó khăn khiến cô phải mất không ít thời gian.....
Sự tình quả nhiên không làm cho Tô Anh thất vọng, vừa rồi đã bắt được tín hiệu của điện thoại, tuy rằng không tra được địa điểm cụ thể nhưng cũng có thể tìm ra phương hướng đại khái, là ở phía Tây Nam của thành phố C khoảng 50km. Xung quanh khu vực đó có nhiều núi lớn, điều tra có thể sẽ mất chút thời gian, huống chi còn không thể rút dây động rừng để tránh làm bị thương đến con tin.
Cảnh sát đã bắt tay vào hành động, Khương Triết và Triệu Vũ đưa mắt nhìn nhau, hiếm khi không có đối chọi gay gắt với nhau.
Khương Triết đứng lên, nói: “Trợ lý Diêu, đưa Lưu tiểu thư về đi.”
Lưu Vận lập tức phản đối: “Tôi không về, tôi muốn đi cùng các anh, tôi có thể tìm phụ, không tìm được Tô Anh thì tôi không yêu tâm!”
Triệu Vũ liếc nhìn cô một cái, không chút lưu tình mà nói: “Cô đi theo chỉ thêm vướng tay vướng chân.”
Lưu Vận: “.......”
Thật sự là trước đây cô cũng chưa từng trải qua những chuyện như vậy, bắt cóc tống tiền gì gì đó cô chỉ từng xem trên TV thôi. Hiện giờ, chuyện này xảy ra ngay với người bên cạnh cô, ngoài sợ hãi ra cô cũng không biết phải làm sao cho ổn thoả, chỉ biết nhìn cảnh sát làm việc mà lo lắng thấp thỏm chứ không biết bản thân mình có thể giúp được gì.
Trợ lý Diêu bước đến đỡ Lưu Vận đang vô cùng mệt mỏi rời khỏi.
Ở phía bên kia, hai người Lâm Thành Phong cùng Đào Nhiên đã chuẩn bị xe sẵn sàng đang đợi dưới lầu. Khương Triết cùng Triệu Vũ bước lên xe, thay quần áo Đào Nhiên mang đến, cả một bộ tây trang quả thật không tiện vận động chút nào.
Đào Nhiên nói: “Bên kia cảnh sát đã bắt đầu hành động, tôi gọi vài người chờ ở gần đó, nếu quá nhiều người thì dễ thành mục tiêu lớn, cũng rất dễ bị phát hiện.”
Dưới chân Khương Triết đã thay một đôi ủng ngắn màu đen, trong giọng nói chất chứa vạn phần lạnh lẽo: “Những người đó sống hay chết cũng không quan trọng, nhưng Tô Anh nhất định không thể xảy ra chuyện.”
Đào Nhiên lặng lẽ nhìn sang Triệu Vũ, từ lúc lên xe đến giờ cậu ta luôn trầm mặc không nói một lời, nhưng anh biết được, cậu ta đang cố gắng áp xuống lửa giận của mình.
Lâm Thành Phong đạp chân ga, chiếc xe bắt đầu chạy như bay về hướng Tây Nam.
Trong xe vô cùng an tĩnh, sắc mặt của Lâm Thành Phong cũng rất lạnh lùng, anh càng nghĩ càng giận, cuối cùng chỉ đành đánh một cái lên tay lái để trút giận: “Chờ em bắt được bọn chúng nó, phải đem chúng chặt thành tám khúc!”
---
Khi Tô Anh cởi bỏ được sợi dây thừng trên cổ tay thì lại phát hiện một chuyện vô cùng không ổn, dường như cô bắt đầu phát sốt! Cô cảm thấy đầu mình choáng váng nặng trịch, thậm chí cơ thể cũng vô cùng nóng. Cô cố gắng mở dây thừng trên cổ chân ra, bắt đầu sờ soạng khắp nơi tìm đường trốn thoát.
Mùa đông năm nay quá lạnh, đặc biệt là ở trên núi, cô chỉ sờ mặt tường cùng tấm ván gỗ thôi cũng đã thấy lạnh thấu xương, còn phải vô cùng cẩn thận không để phát ra tiếng động. Trong lúc đó, tên mặc áo khoác có đi đến đây kiểm tra một lần, may mắn là cô đã kịp thời nằm xuống nên mới không bị phát hiện.
Mãi cho đến khi cô nghe được một giọng nói: “Lại là mấy cái người xấu này! Lần trước bọn họ cũng trói người mang về, không biết cuối cùng cô gái kia có thoát được hay không nữa......”
“Đúng vậy đúng vậy, sao không ai đến bắt hết bọn chúng nhỉ?”
“.......Làm sao bắt được?”
“Không phải loài người bọn họ có cái thứ gì gọi là “bổ khoái”[2] hay sao?”
[2]Tên gọi khác là bộ khoái: một chức vụ ở cổ đại, công việc cũng giống như cảnh sát bây giờ, tuần tra trong khu vực, truy nã, bắt tội phạm, canh giữ nha môn.
---
(Sorry, sorry, thật ngại quá, tớ bị quên ^^
_LanLan_)