Tiệm Hoa Của Tô Anh

Chương 2: Chương 2: Bé hoa nhài




Edit: heka

Beta: 如意 Như Ý

Tô Anh đã rời giường rất lâu, nhưng lại không mở cửa hàng như hàng ngày, chỉ ngồi ở trong tiệm tràn đầy hoa tươi mà ngây ngốc.

Hẳn là cô đã chết, vụ nổ mạnh như vậy cùng ánh lửa, đau đớn nháy mắt làm ý thức cô mơ hồ. Kí ức cuối cùng còn sót lại trong trí nhớ của cô đó là cảnh những đóa hoa bắn ra tứ phía do vụ nổ mạnh kia...

Tiệm hoa mà mẹ để lại cho cô, cứ nghĩ là đã bị thiêu hủy trong đám lửa kia.

Vậy hiện tại trước mắt chính là cái gì?

Cô sờ sờ đóa hoa nhài màu trắng trên cái bàn tròn nhỏ. Hoa nhài nở rồi, cánh hoa trắng sạch sẽ thuần khiết, dưới ánh nắng sớm lại càng trắng thuần xinh đẹp.

Hơi thở của sinh mệnh tươi đẹp như vậy sẽ không gạt người, cô thật sự còn sống.

“Ai da!“.

Đột nhiên vang lên một tiếng kêu nho nhỏ khiến Tô Anh giật mình run lên, đột ngột thu hồi tay, không khỏi nghi hoặc: Trong tiệm này chỉ có mình cô, giọng nói kia từ đâu ra?

Cô đứng dậy xem xét mọi nơi, cũng không phát hiện điều gì lạ.

Lại cẩn thận nghe nghe, không có âm thanh nào nữa.

Cô nghĩ rằng là chính mình sống lại mang đến ảo giác.

---

“Tô Anh, Tô Anh!“.

Tới buổi trưa, tiệm hoa tươi của Tô Anh vẫn đóng chặt cửa. Cô đã phát ngốc bên chiếc bàn nhỏ kia cả buổi sáng, mãi cho đến khi có người gọi cô.

Cô phục hồi tinh thần lại, nhìn căn nhà ấm trồng hoa an tĩnh trầm mặc, chóp mũi nồng đậm hương hoa.

Nhà ấm trồng hoa này không lớn, chỉ tầm năm mươi mét vuông, ven tường dựng đầy những bó hoa tươi, giàn trồng hoa thống nhất hai màu xanh (dương) và trắng, trên tường treo đầy hoa khô, góc tường chất đầy các kiểu bình hoa, trên cửa sổ là bồn hoa mẹ tự tay trồng...

Hết thảy đều là hình dáng trong trí nhớ của cô, mà tiếng gọi ở ngoài cửa, càng làm cô nhận thức được rõ ràng là cô đã sống lại.

Lưu Vận là cô bạn thân từ nhỏ của Tô Anh, chỉ là sau khi gả vào Khương gia, cô và Lưu Vận càng ngày càng ít gặp nhau, dần dần, liên hệ cũng trở nên thưa thớt. Sau đó Lưu Vận được gả đi thành phố sát bên, cô ly hôn rồi thì trở về thẳng đến trước khi chết, hai người cũng chưa từng gặp lại lần nào.

Lần trò chuyện cuối cùng là sau khi cô ly hôn, sự quan tâm lo lắng của cô ấy dành cho cô vẫn như thuở ban đầu - khi hai đứa còn đứa chưa mỗi đường mỗi nẻo.

Giờ phút này gặp lại, thời gian phảng phất như còn ngừng lại ở ba năm trước đây, y hệt như trong trí nhớ của cô, vô ưu vô lự, tươi cười xán lạn.

“Tô Anh! Vừa rồi tớ nói cậu có nghe thấy không đấy?“.

“... Hả?“.

Lưu Vận haiz haiz lắc đầu: “Tớ nói cậu nha, lại phát ngốc rồi, từ khi nói chuyện yêu đương, linh hồn nhỏ bé này của cậu đã bị A Triết nhà cậu bắt đi mất rồi à?“.

Tô Anh thật sự có chút ngây người, cô nhịn không được liếc mắt nhìn ngày tháng trên quyển lịch.

25 tháng 7 năm 2014

Cách ngày Khương Triết cầu hôn Tô Anh mười ngày.

Thời điểm này, cô và anh đã ở bên nhau một đoạn thời gian rồi.

Mà lúc này, vừa vặn là thời gian Khương Triết ra nước ngoài làm việc, khi anh trở về liền cầu hôn cô, ngay lúc đó cô vốn đang ngập trong nỗi nhớ nhung anh, Khương Triết đột nhiên cầu hôn làm cô vừa cảm động vừa vui sướng, không suy nghĩ nhiều liền nhận lời...

Tô Anh nghĩ, nếu đã sống lại, sao không sống lại từ trước khi cô quen biết anh luôn đi? Như vậy cô sẽ lựa chọn một con đường hoàn toàn khác, mở ra một con đường mới, mà không phải là một lần nữa dây dưa cùng Khương Triết.

Lưu Vận lắc lắc Tô Anh, nghi hoặc hỏi: “Tô Anh Tô Anh! Tớ đang nói chuyện với cậu, cậu suy nghĩ cái gì thế?“.

Tô Anh khẽ cười: “Tớ suy nghĩ, hôm nay hoa nhài nở thật xinh đẹp.”

“Anh.”

Tô Anh sửng sốt, âm thanh này...

Lưu Vận lại giống như chẳng nghe thấy gì kì lạ: “Á à, cậu cứ gạt tớ đi, dù cậu có nói là đang nghĩ tới Khương Triết, tớ cũng chỉ cười cười cậu thôi chứ có nói gì cậu đâu. Đúng rồi, Khương Triết nhà cậu còn chưa trở về à?“.

Tô Anh hoàn hồn, mỉm cười: “ Ừ.”

Cô không muốn lại nói đến Khương Triết, ngược lại nói: “Sao hôm nay không đi làm?“.

Lưu Vận đáp: “Không phải đã nói với cậu rồi à, tớ phải đi xem mắt!“.

“A?“. Đã trôi qua quá nhiều năm, Tô Anh thật sự nhớ không nổi việc Lưu Vận đi xem mắt. “Vậy khi nào cậu đi?” Cô nhìn nhìn Lưu Vận không hề trang điểm tẹo nào, lại hỏi: “Cứ như vậy mà đi sao?“.

Lưu Vận nói: “Không phải, tớ đến là để xin sự hỗ trợ của cậu đây. Đi cùng tớ nha, tớ sợ đi một mình, đến lúc đó không biết nói gì sẽ xấu hổ! Hơn nữa tớ cũng sợ! Cậu đi cùng tớ nha... nha nha?“.

Tô Anh nghĩ nghĩ, gật đầu: “Thì đi.”

Lưu Vận nhảy dựng lên, phấn khích: “Tớ biết Anh Anh là tốt nhất!“.

Tô Anh cười, Lưu Vận chạy đi vài bước, lại chạy về: “Đúng rồi, cậu đừng có trang điểm quá xinh đẹp nha!“.

Tô Anh: “...”

Kiếp trước cô không có theo Lưu Vận đi xem mắt, vào thời điểm này năm ấy, Khương Triết nói là ra nước ngoài làm việc, vừa đi liền đi hơn nửa tháng, hai người không chỉ rất lâu không gặp mặt, ngay cả liên hệ cũng trở nên thưa thớt, thái độ của anh đối với cô cũng khiến cho cô có một loại cảm giác như gần như xa rất hoảng hốt.

Thế nên cô cứ suy nghĩ vẩn vơ, tâm tình cũng theo đó mà kém đi, cả ngày chỉ nghĩ đến Khương Triết, không mấy quan tâm đến chuyện của Lưu Vận.

Hiện tại nghĩ đến, thật sự là quá ngốc.

---

Ba giờ chiều, địa điểm hẹn là một nhà hàng Tây ở khách sạn năm sao cao cấp.

Lưu Vận mặc một cái váy dài chạm đầu gối màu lam nhạt, phối với một đôi cao gót sáng màu, tóc dài cột một nửa, trang điểm tinh tế.

Tô Anh thì thật sự chẳng chăm chút gì, hoặc có thể nói căn bản là cô không hề trang điểm, vẫn mặc cái quần jean và áo thun trắng ban sáng, một mái tóc dài đen mượt lười nhác xõa trên vai.

Giờ phút này cô ngồi ở phía trước cửa sổ, một tay chống cằm, thả hồn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lưu Vận rất vừa lòng với đối tượng xem mắt, người kia tên là Dương Văn Bác, một anh chàng có diện mạo nho nhã văn tú. Giờ phút này bọn họ đang ngồi ở bàn bên cạnh nói chuyện với nhau, thỉnh hoảng có tiếng cười truyền đến, đủ thấy tâm tình sung sướng.

Mà người đi theo chàng trai kia - Lý Thế Kiệt thì cùng Tô Anh thức thời lui qua một bên.

Tô Anh cúi đầu uống nước.

Lý Thế Kiệt không tự giác nhìn cô rất nhiều lần, trong ánh mắt không hề che giấu vẻ kinh ngạc và yêu thích.

“Tô tiểu thư, nghe nói cô có một tiệm hoa tươi?“.

“Vâng, đúng vậy.”

Lý Thế Kiệt cười nói: “Thật trùng hợp, sắp tới sinh nhật mẹ tôi rồi, tôi muốn tặng bà ấy một bó hoa. Cô có ý tưởng gì không?“.

Tô Anh lễ phép nói: “Cái này thì phải xem mẹ anh thích hoa gì. Quà tặng đương nhiên phải hợp với sở thích của người nhận mà.”

Lý Thế Kiệt nói: “Thích hoa gì sao? Việc này thật sự là tôi cũng không biết, cho nên chắc phải nhờ tới cô...”

“Hây, bé hoa nhài!“.

Bé hoa nhài, bé hoa nhài...

Cách xưng hô này làm Tô Anh đột nhiên ngẩn ra, đã bao nhiêu lâu rồi cô không nghe được cách gọi đó?

Cô quay đầu nhìn lại.

Một chàng trai tóc đỏ mặc chiếc quần dài đơn giản, áo thun trắng, mang theo gương mặt mỉm cười nhìn cô. Anh ta có một khuôn mặt tuấn lãng, động tác thoải mái lộ ra vẻ tiêu sái: “Thật trùng hợp nha bé hoa nhài, em cũng tới chơi à!“.

Lâm Thành Phong, anh em thân nhất của Khương Triết.

Anh đã tự ý đi đến bên cạnh Tô Anh mà ngồi xuống, tay phải khoác lên chiếc ghế Tô Anh đang ngồi tỏ vẻ chiếm hữu, cười tủm tỉm nhìn Tô Anh, sau đó mới nhìn về phía anh chàng ngồi đối diện Tô Anh, tùy tiện tiếp đón: “Chào anh.”

Lý Thế Kiệt nhìn Tô Anh, lại nhìn Lâm Thành Phong, cười nói: “Chào anh.”

Lâm Thành Phong cũng mặc kệ Lý Thế Kiệt, nói với Tô Anh: “Em đến đây mà sao không nói với anh, anh sẽ xuống chơi với em, em không biết đâu, anh ở trong văn phòng sắp buồn chết rồi!“.

Lời này có chút ái muội, Tô Anh liếc nhìn Lý Thế Kiệt, quả nhiên thấy hắn nhíu mày, trong mắt anh ta ngầm có ý nghi hoặc.

Tô Anh nói: “Em tới có việc.”

Lâm Thành Phong hỏi: “Chuyện gì?“.

Tô Anh mỉm cười: “Chuyện tốt.”

Lâm Thành Phong lại hỏi tiếp: “Chuyện tốt gì cơ?“.

Tô Anh bất đắc dĩ: “Anh không bận làm việc à?“.

Nhắc tới công việc, Lâm Thành Phong liền cực kỳ bất mãn, anh lải nhải oán giận: “Vội cái gì! Anh trai của anh đúng là chướng mắt anh sung sướng hơn anh ấy, một hai phải ép anh tới làm ở cái khách sạn này. Thật chẳng hiểu để làm gì nữa, bộ người làm đều ăn rồi chơi à? Tiền lương thì cho không à? Còn cần đến anh ra tay sao? Hừ!“.

Lý Thế Kiệt nghe vậy thì trầm mặc, bưng ly cà phê trước mắt lên uống một hớp.

Anh ta là một nhân viên văn phòng bình thường, hiện tại là người giám sát của một công ty. Anh ta là bạn đại học của Lưu Vận, thỉnh thoảng khi nói chuyện phiếm với Lưu Vận cũng từng nghe cô nói đến người bạn thân có cửa tiệm hoa tươi. Vốn dĩ Lý Thế Kiệt không có ý nghĩ đặc biệt gì, chỉ là hôm nay gặp mặt, anh ta lại thay đổi suy nghĩ.

Gia cảnh của anh ta cũng không xem là tệ, bởi vì quy hoạch nên dời đi nơi khác tách thành ba căn hộ. Bình thường đối tượng được giới thiệu để xem mắt cũng không ít, nhưng anh ta chưa đáp ứng ai, nay thật vất vả mới ấn tượng với một người...

Nhìn qua Lâm Thành Phong chính là một kẻ ăn bám, không muốn làm việc, không có trách nhiệm, không phải một đối tượng tốt để gửi gắm. Anh ta tự nhận không hề kém hơn, huống chi Tô Anh thật sự rất xinh đẹp, là kiểu xinh đẹp mà anh ta thích.

Lý Thế Kiệt nói: “Chắc là người nhà cũng muốn tốt cho anh thôi, rốt cuộc thì sự nghiệp cũng rất quan trọng đối với một người đàn ông, sau này kết hôn, cũng không thể luôn dựa cả vào gia đình.”

Lời anh ta nói rước đến một tiếng cười khinh thường của Lâm Thành Phong, thiếu gia như anh cần phải làm việc? Còn cần hắn ta tới dạy bảo?

Anh cười hỏi: “Không biết hiện tại vị tiên sinh này làm việc ở đâu nhỉ?“.

Lý Thế Kiệt nói: “Tập đoàn Phong Lâm.”

Lâm Thành Phong cảm thán ồ một tiếng, cười: “Thật là khéo...”

Tô Anh giơ tay đặt lên cánh tay Lâm Thành Phong, đánh gãy lời anh: “Thành Phong, anh nên trở về làm việc đi.”

Lâm Thành Phong nhíu mày, bé hoa nhài muốn giúp đỡ Lý Thế Kiệt à? Anh phải nói cho Tứ ca mới được! Bé hoa nhài không thành thật!

Hơn nữa anh cảm giác hôm nay bé hoa nhài có chút không thích hợp? Không đúng chỗ nào thì ngay bây giờ anh lại nói không ra, tóm lại cứ quái quái.

Tô Anh nói một câu nhẹ nhàng, đương nhiên Lâm Thành Phong sẽ không nghe, nhưng Tô Anh biết cách đối phó với anh: “Cẩn thận anh trai của anh biết sẽ bắt anh đi lính đấy.”

Lâm Thành Phong: “...”

Anh phải nói cho Tứ ca biết bé hoa nhài lại vì một người ngoài mà uy hiếp anh!

Anh chỉ có thể nghẹn khuất, âm thầm mắng bé hoa nhài ở cùng Khương Triết lâu ngày, người cũng bị nhiễm hư theo! Anh cười tủm tỉm: “Nghe nói Tứ ca sắp về, bé hoa nhài, đến lúc đó chúng ta cùng đi đón nhé, hai người không gặp lâu như vậy, chắc nhớ lắm rồi ha?“.

Việc này thật đúng là Tô Anh không biết, ở trong trí nhớ của cô, lần này Khương Triết ra nước ngoài làm việc ước chừng đi hơn nửa tháng, cô gặp anh cũng nên là vào mười ngày sau - khi anh cầu hôn cô mới đúng.

Là giấu cô mà về nước trước sao?

Lâm Thành Phong không biết Tô Anh suy nghĩ gì, lực chú ý vẫn luôn ở trên người Lý Thế Kiệt, biết khó mà lui đương nhiên là tốt nhất, nếu vẫn muốn làm tiểu tam (người thứ 3), xem anh sẽ lột da hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.