Tiệm Hoa Của Tô Anh

Chương 197: Chương 197: Chuyện ngoài ý muốn




Edit: Tiểu Pi

Beta: Lan Lan

Tô Anh và bạch dương tô tô vẽ vẽ suốt ba ngày, cuối cùng cũng vẽ ra một cái bản đồ đơn giản mà người khác có thể xem và hiểu được, chỉ còn thiếu vài bước cuối cùng nữa mà thôi, nhưng cô tin rằng sẽ có một ngày mình thật sự có thể vẽ ra một cái bản đồ để tìm được hang ổ của bọn khủng bố đó!

Trong ba ngày này, ngoài việc tập trung vẽ bản đồ thì cô không làm gì khác, chỉ tội cho Khương Triết, Triệu Vũ và Tưởng Diễn, vì bọn họ không rõ rốt cuộc là Tô Anh đang muốn làm gì, hơn nữa không thấy Tô Anh thăm dò hay đo đạc gì cả, mà là mỗi ngày đều đi sớm về trễ, tìm một cái đình hóng gió trong công viên rồi ngồi đó vẽ.

Vẽ bản đồ bằng cách này... thật sự có thể dẫn đường được sao?

Cho dù có tin tưởng vào Tô Anh, nhưng cũng không nhịn được mà có chút lo lắng, huống chi lời của Hà Huệ nói còn rõ ràng trước mắt.

Hôm nay Tô Anh lại ra ngoài, Khương Triết đưa cô đến cổng lớn, cô mỉm cười tủm tỉm, có vẻ tâm trạng đang rất tốt, còn nói với anh: “Khương Triết, rất nhanh thôi em sẽ vẽ ra bản đồ để tìm được bọn chúng, đến lúc đó chắc chắn sẽ một lưới tóm gọn, sau này sẽ không có ai bị bọn chúng làm hại nữa!”

Khương Triết xoa đầu cô: “Được.”

Tô Anh có chút nghi hoặc nhìn Khương Triết, hỏi: “Chúng ta sắp thành công rồi, sao trông anh có vẻ không vui vậy? Có phải bên thành phố C xảy ra chuyện gì không?”

Khương Triết lắc đầu nói: “Không có.”

Anh ngừng lại một chút mới thấp giọng hỏi: “Anh Anh, em có từng nghĩ, nếu có người hỏi em làm thế nào để vẽ ra được bản đồ này thì em sẽ trả lời thế nào không?”

Vẻ mặt anh đầy thâm thúy, dáng vẻ khi cúi đầu nhìn cô đặc biệt nghiêm túc, nhưng ánh mắt anh lại rất bình thản trầm ổn, ngược lại không giống như đang lo lắng, mà là đang bàn bạc với cô xem nên che giấu tai mắt của mọi người thế nào.

Tô Anh mím môi cười cười, hỏi lại: “... Anh nói xem nên trả lời thế nào?”

Khương Triết nhếch môi cười một cái, có lẽ là đang cười Tô Anh lém lỉnh. “Những người biết em vẽ bản đồ đều là người của anh, Triệu Nhị và Tưởng Ngũ, chỉ cần chúng ta không nói thì sẽ không có ai biết. Vì vậy nếu có người hỏi, anh sẽ nói là Tưởng Ngũ nhận được tin mật, bởi vì Tưởng Nghị và Tưởng Hiểu Hiểu đều ở trong núi, cậu ta sẽ nhờ người khác lén đưa tin tình báo đến cũng là đương nhiên, lý do này rất rõ ràng rồi.”

Tô Anh gật gật đầu, cảm thấy nói như vậy cũng tốt.

Suy cho cùng thì hành tung của cô chỉ cần tùy tiện điều tra một chút là có thể tra được, căn bản không thể bịa đặt ra chuyện có một người quen thuộc tình huống trong núi đến chỉ đường được, cô không thể thừa nhận, cũng chỉ có thể nói là nhờ bọn Khương Triết, vì bọn họ không giống cô, bọn họ là người có năng lực và quyền thế, mà hiện tại cô lại là người tàn phế không tiện đi lại, quả thật là có rất nhiều điều bất tiện.

Hơn nữa, việc này còn liên quan đến người khác, nên cô cũng không tiện tiết lộ quá nhiều với bên ngoài, nếu có người ở phía trước chống đỡ cho, với cô mà nói thì không thể tốt hơn nữa.

Tô Anh nói: “Được, vậy nếu có người tới hỏi em thì em sẽ nói em cũng không biết.”

Khương Triết ừ một tiếng, lại hỏi: “Hôm nay vẫn đi công viên sao?”

Tô Anh: “Đúng vậy. Còn một chút nữa là xong rồi, nếu có thể hoàn thành trong hôm nay thì có thể xuất phát sớm một chút, bắt hết những người đó! Còn Tưởng Nghị nữa, hy vọng anh ấy không sao.”

Ngay cả Tưởng Long và Tưởng Hiểu Hiểu chết hay sống cô cũng không biết, dựa theo tình hình hiện tại và tính khí của bọn họ, chỉ sợ mỗi ngày trôi qua sẽ không quá tốt, cũng coi như là trừng phạt đúng tội đi.

Khương Triết đưa Tô Anh ra cửa, hỏi: “Hôm nay vẫn không cần anh đi cùng à?”

Tô Anh lắc đầu, hỏi ngược lại: “Đúng rồi, sao sáng hôm nay em không nhìn thấy anh Triệu Vũ?”

Khương Triết nhàn nhạt đáp: “Cậu ấy có việc, tối hôm qua đã bị Triệu Quyền gọi đi ra ngoài.”

Tô Anh kinh ngạc nói: “Tối hôm qua? Là có việc gì gấp sao?”

Khương Triết: “Anh cũng không rõ. Sáng hôm nay anh cũng mới biết thôi.”

Tất nhiên, nếu Tô Anh không hỏi đến chuyện của Triệu Vũ thì chắc chắn anh cũng sẽ không nói đến. Nghĩ anh là tên ngốc sao? Có thể quên không nhắc đến mới là tốt nhất.

Tô Anh mím môi suy tư một lúc lâu cũng không tìm ra nguyên do, hành tung của Triệu Quyền kỳ lạ lại thần bí, quả thật cô không thể nghĩ được Triệu Quyền đột nhiên tìm Triệu Vũ đi ra ngoài là có chuyện gì?

Có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu, Triệu Quyền và Triệu Vũ đều rất lợi hại, sẽ không xảy ra chuyện.

Hiện tại, công việc duy nhất cô cần phải làm là vẽ được bản đồ, nếu vẽ xong sẽ lược bỏ được rất nhiều phiền toái và gút mắt.

Nhưng điều xảy ra ngoài dự đoán của Tô Anh chính là, cô cho rằng mình sẽ sớm hoàn thành phần còn lại của bản đồ, nhưng lúc này bạch dương lại nói với cô rằng cái cây trước đó đã liên hệ được vừa bị chặt rồi.

Tô Anh há miệng thở dốc, nhất thời không nói được gì: “A......”

Dáng vẻ của bạch dương thoạt nhìn có chút mất mát, cả buổi đều buồn bã ỉu xìu, cũng không lải nhải hay bát quái gì nữa.

Tô Anh hỏi nó: “Sao lại bị chặt?”

Bạch dương nói: “Bởi vì nó cao lớn nhất, thân cây vừa cao vừa thẳng, không phải nhân loại các cô thích nhất là dùng các gia cụ bằng gỗ đó sao? Nhân loại bên kia nói là muốn xây nhà mới nên đốn hạ nó, vậy là bị đốn rồi làm gia cụ rồi nhỉ? Giống như chúng tôi vậy, không hẳn luôn đứng ở một chỗ lâu dài mãi được, cũng có thể bị đốn hạ rồi làm thành gia cụ.”

Lúc này, nó đặc biệt hâm mộ bọn cột lông xanh trong miệng Tô Anh vì có thể chạy loạn khắp nơi, nếu nó cũng có thể đi lại thì thật là tốt biết bao! Nó muốn đi nơi khác nhìn xem thế nào.

Trong lòng Tô Anh cũng trào dâng cảm giác khổ sở, cô không biết nên nói gì mới tốt, cũng không biết nên khuyên bạch dương cái gì, đương nhiên cũng không thể tiếp tục vẽ bản đồ được nữa. “Bạch dương, cậu đừng quá đau buồn......”

Bạch dương lắc lắc thân cây, thổi tới một trận gió. “Tôi không đau buồn.”

Tô Anh ở cùng bạch dương cả một buổi sáng, khi trở lại tiểu viện ăn cơm trưa, cả Khương Triết và Tưởng Diễn đều có thể nhìn ra tâm trạng cô không tốt, ít nhất không còn vẻ tươi cười giống buổi sáng lúc ra ngoài.

Tưởng Diễn nói: “Tô Anh, đã xảy ra chuyện gì sao? Hình như em không được vui.”

Tô Anh ăn một đũa cơm rồi lắc đầu: “Không có.”

Được rồi, xem ra là thật sự có việc rồi.

Khương Triết nheo mắt, nói: “Là tiến triển không thuận lợi?”

Tô Anh mếu máo, dáng vẻ có chút mất mát, gật đầu: “Vâng.”

“Làm sao vậy?”

“Không có việc gì.”

Cô lắc đầu, khe khẽ thở dài.

Lúc này cô không thể đối diện với các gia cụ bằng gỗ trong nhà này nữa. Rõ ràng trước đó chưa từng có loại cảm giác này, huống chi trên thế giới có nhà nào không dùng gỗ để chế tác gia cụ đâu? Nhưng sau khi bạch dương nói câu đó, cô liền không yên lòng, vẫn luôn canh cánh ghi tạc trong lòng, còn cả cây sồi mà cô chưa được một lần gặp mặt kia nữa.

Sau khi ăn xong Tô Anh lại ra ngoài, buổi tối hôm nay khi trở về cô vẫn rầu rĩ không vui, Khương Triết không thích dáng vẻ này của cô, không có sinh khí, không có một chút sức sống nào.

Ăn tối xong, anh và cô ra ngoài tản bộ.

Bọn họ đi dạo bên bờ ruộng, mặt trời đã ngả về Tây, khiến cả không gian như được bao trùm trong sắc vàng mờ ảo.

“Anh Anh, hôm nay em không vui.”

“Vâng.” Có vẻ là cô vừa mỉm cười. “Có một chút không vui.”

Khương Triết nhìn về nơi xa, trong lòng bình thản, giọng nói cũng nhàn nhạt xa xôi: “Không cần quá sốt ruột, cứ từ từ thôi. Nếu thật sự không được, cũng không ai trách em cả.”

Tô Anh nhẹ giọng “vâng” một tiếng. “Em biết, chỉ là nếu em đã có hy vọng lại có năng lực thì vẫn mong bản thân có thể làm được, huống chi việc này cũng không chỉ là vì người khác, mà còn vì chính em.”

Thật ra Khương Triết rất hiểu suy nghĩ của Tô Anh, tuy rằng trên mặt anh không lộ ra, nhưng nỗi hận và tức giận trong lòng anh chỉ hơn chứ không kém Tô Anh, dù vậy nhưng anh không hy vọng Tô Anh cảm nhận được quá nhiều cảm xúc tiêu cực, càng không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, cứ như hiện giờ là tốt rồi.

Giống như Hà Huệ nói, tự bản thân Tô Anh nỗ lực rất quan trọng, mà người bên cạnh cô cũng quan trọng không kém, anh hy vọng cô có thể mạnh khỏe bên anh cả đời. Nhưng anh cũng biết, cho dù giống hiện giờ thôi đã là hy vọng xa vời.

- --

Cảm xúc của bạch dương cũng không buồn được bao lâu, qua ngày hôm sau Tô Anh liền biết vì sao những người đó muốn chặt cây dựng nhà, thì ra là con trai của kẻ cầm đầu tổ chức khủng bố muốn kết hôn!

Bạch dương nói: “Nghe nói là một cô gái họ Tưởng gì đó, trước đó khi cô ta mới đến sơn trại, vừa đến thì con trai của thủ lĩnh liền coi trọng cô ta, cho nên hiện tại là chuẩn bị kết hôn.”

Tô Anh: “...... Thật sự? Có phải người đó tên Tưởng Hiểu Hiểu?”

Giọng nói của bạch dương lớn hơn một chút: “Hình như đúng là vậy! Cô ta còn có anh trai......”

Tô Anh nói: “Tưởng Long?”

“Có lẽ vậy? Tôi không nhớ rõ, tôi giúp cô hỏi lại một chút.”

“Được.”

Dù chỉ nghe nó miêu tả, Tô Anh đã đoán được là ai. Thật sự cô không ngờ ngay lúc này lại bất ngờ nghe được tin tức của Tưởng Hiểu Hiểu, huống chi người Tưởng Hiểu Hiểu thích chính là Triệu Vũ, cô ta bướng bỉnh không phải là Triệu Vũ thì không gả, nhưng vì sao đột nhiên lại đồng ý gả cho người khác? Huống chi người đó còn là người của tổ chức khủng bố!

Cơ hội Tưởng Hiểu Hiểu tiếp xúc với những người đó còn nhiều hơn so với bọn cô, hẳn là cô ta càng biết những người đó đáng sợ thế nào, một khi gả đi, cô ta sẽ không còn cơ hội quay đầu, mà Tưởng Hiểu Hiểu lại tâm cao khí ngạo như vậy, sao có thể đồng ý?

...... Chẳng lẽ là Tưởng Long đã xảy ra chuyện? Tưởng Hiểu Hiểu là phụ nữ, rời khỏi Tưởng gia thì cô ta cũng chỉ là một phụ nữ chân yếu tay mềm mặc người định đoạt, đã vào ổ sói kia, căn bản là cô ta không có sự lựa chọn! Cho dù cô ta không muốn cũng chỉ có thể khuất phục, những người đó giết người không chớp mắt, sao có thể mềm lòng với một cô gái chứ?

Tô Anh không dám nghĩ thêm nữa.

Chỉ là không biết tình hình hiện tại của Tưởng Hiểu Hiểu thế nào, có phải bên Tưởng Nghị đã nghe được tin này rồi không?

Cô lại hỏi: “Bên Tưởng Nghị có tin tức gì không?”

Bạch dương nói: “Hình như không nghe nói đến cái tên này, không có.”

Tô Anh nhíu mày, vẫn không có tin tức của Tưởng Nghị, vậy anh ấy đi đâu? Chẳng lẽ đã thật sự gặp nguy hiểm hay bất trắc gì?

Cây chỉ đường đã bị chặt, chỉ có thể tìm cây khác giúp đỡ, nhưng đáng tiếc là chỉ có một cái cây đó là có thể bao trùm hang ổ của tổ chức đó, những cây khác đều là cây nhỏ cành ngắn, căn bản không thể cung cấp tư liệu chính xác cho cô được. Cô đang rơi vào thế khó rồi.

- --

Mà bên kia, Triệu Vũ đi theo Triệu Quyền chạy đến rất nhiều nơi trong trấn nhỏ, anh mới biết được gần đây anh ấy rất bận, là đang theo dõi một người nghe nói là thành viên của tổ chức khủng bố chuyên nhận việc mua sắm, cứ cách một khoảng thời gian là tên này sẽ đi mua sắm một lần, sau đó về cất vào nhà kho ngầm trong nhà, buổi tối đặc biệt cử người vận chuyển vào trong núi.

Triệu Vũ nói: “Cho nên anh tìm em tới là muốn em hỗ trợ anh vây bắt hay là theo dõi bọn họ?”

Triệu Quyền nhíu mày nhìn hắn một cái: “Hoang tưởng à?”

Triệu Vũ: “......???”

Triệu Quyền nói: “Hiện tại là anh và đội trưởng cùng nhau hành động, nhưng mà......”

Anh đưa một túi văn kiện cho Triệu Vũ, trên văn kiện là năm chữ như rồng bay phượng múa: Gửi Tô Anh —— Hoắc Khâu

Triệu Quyền nói: “Nếu bọn anh không trở về thì em giao cái này lại cho Tô Anh. Cứ nói là đội trưởng đưa.”

Triệu Vũ nhận lấy, đang muốn nhìn thử xem trong đó là gì mới phát hiện văn kiện đã bị phong kín, anh sờ thử, có vẻ giống như giấy chứng nhận linh tinh gì đó, bỗng dưng trong lòng anh có dự cảm không tốt, nói: “Nguy hiểm đến vậy sao? Còn nhờ em đưa giùm?”

Mỗi lần bọn Triệu Quyền đi làm nhiệm vụ đều như đánh cược mạng sống, không biết đã viết bao nhiêu bản di chúc rồi, nhiều đến độ đếm cũng không xuể.

Triệu Vũ biết công việc của bọn họ rất nguy hiểm, nhưng mỗi lần Triệu Quyền đi làm nhiệm vụ đều là dáng vẻ thành thạo, cho nên anh chưa bao giờ nghĩ tới việc Triệu Quyền sẽ xảy ra chuyện gì.

Triệu Quyền nói: “Văn kiện này phải đảm bảo trước khi bọn anh trở về không thể đưa Tô Anh xem. Biết chưa?”

“Bên trong này là cái gì?” Triệu Vũ nhíu mày nói: “Nếu chỉ là tài sản cá nhân của Hoắc Khâu thì không cần cẩn thận đến vậy.”

Triệu Quyền cười ha ha một tiếng, “Tiểu tử thúi, cũng không ngốc lắm.”

“Thật sự cho rằng em là người ngu à?” Triệu Vũ trợn mắt nhìn anh trai rồi nhận lấy văn kiện. “Nếu anh đã đưa cho em, vậy trước cứ để em cất giữ.”

Còn sau này thế nào... vậy thì khó nói.

Triệu Quyền ừ một tiếng, anh ấy bật lửa châm một điếu thuốc rồi dựa vào cửa sổ thong thả hút.

Sắc trời đã tối sầm, lúc này trên bầu trời đen nhánh không thấy nổi một vì sao, giống như có một đám mây đen che khuất trên đỉnh đầu khiến lòng người vô cớ hoảng loạn.

- --

Buổi tối hôm đó đột nhiên Triệu Vũ trở về, Tô Anh đã nghỉ ngơi, chỉ có hai người Khương Triết và Tưởng Diễn còn uống trà ở phòng khách, có lẽ là đang bàn bạc việc gì đó.

Triệu Vũ với một thân lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện, Khương Triết và Tưởng Diễn liền nhìn về phía anh.

Tưởng Diễn nói: “Anh cậu gọi cậu đi làm gì vậy? Còn biến mất hai ngày không một chút tin tức gì, tôi còn tưởng rằng cậu cũng mất tích luôn rồi!”

Triệu Vũ nhướng mày, đi đến một bên trên sô pha nằm xuống, rót một tách trà rồi mới nói: “Còn có thể làm gì nữa? Cũng chỉ là chân chạy vặt linh tinh.”

Khương Triết lại thấy văn kiện trong tay Triệu Vũ, vài chữ viết bắt mắt trên mặt làm hắn hơi ngẩn ra một chút, nói: “Cậu đã gặp Hoắc Khâu?”

Triệu Vũ lắc đầu: “Không có. Đây là anh trai đưa cho tôi, nói là nếu bọn họ có bất trắc gì thì đưa cái này cho Tô Anh. Có thể là tài sản thư từ gì đó.”

Tưởng Diễn đột nhiên thở dài, “Công việc này quá nguy hiểm. Cũng khó trách lúc trước ba mẹ cậu phản đối như vậy......”

Suy cho cùng thì tổ tiên Triệu gia không tính là sạch sẽ gì, đây là vấn đề thứ nhất, thứ hai chính là quá nguy hiểm, cứ ngây ngốc làm lính quèn thì tốt, nhưng Triệu Quyền lại ưa kích thích và mạo hiểm, anh ấy sẽ không chịu làm lính quèn yên ổn sống qua ngày.

Khương Triết nhớ tới việc Tô Anh chờ đợi Hoắc Khâu, nếu thật sự không thể gặp lại, vậy cô ấy sẽ tiếc nuối và thất vọng đến mức nào? Sẽ lại có thêm bao nhiêu khổ sở nữa đây.

Anh hỏi: “Hoắc Khâu không đến?”

Triệu Vũ gật đầu: “Ừm, có nhiệm vụ nên đi gấp.”

Anh nói sơ về tình hình của bọn Triệu Quyền bên kia, Khương Triết và Tưởng Diễn cũng không nói gì, nếu bên kia bọn họ đã có hành động, có thể xử lý xong chuyện này sớm một chút thì giảm bớt vất vả của Tô Anh, đi tới đi lui thật lằng nhằng.

Triệu Vũ lại hỏi: “Tô Anh đã vẽ xong bản đồ chưa?”

Tưởng Diễn xua tay: “Chưa xong, hình như là đột nhiên xảy ra chuyện gì đó nên đã trì hoãn.”

Triệu Vũ bất ngờ đáp một tiếng, anh xoa xoa trán, cười một tiếng bất đắc dĩ.

Nếu không phải anh đủ tin tưởng vào Tô Anh thì chắc chắn anh sẽ cho rằng Tô Anh bị bệnh, hẳn là nên đưa đi xem bác sĩ, mà không phải ở chỗ này làm loạn cùng cô.

Suy cho cùng thì ai cũng không thể tin được, một người chỉ tùy tiện ngồi ở công viên viết viết vẽ vẽ là có thể vẽ ra được bản đồ? Nó có thể dẫn đường chính xác được hay sao?

Nghĩ đến đều là chuyện không thể tưởng tượng, khiến người ta không dám tin tưởng.

- --

Qua ngày hôm sau, khi Tô Anh nhìn thấy Triệu Vũ thì bọn họ cũng không tiết lộ điều gì với cô cả, chỉ nghe anh nói là anh và Triệu Quyền có việc gấp nên đi vội, còn chuyện khác cũng không nói gì với cô.

Nhưng chỉ đến buổi trưa, từ miệng bạch dương cô biết được trong tay Triệu Vũ có một phần văn kiện mà Hoắc Khâu muốn gửi cho mình.

Tô Anh kinh ngạc, nghi hoặc nói: “Cho tôi? Tôi không nghe nói gì cả...... Vì sao hiện tại không thể đưa cho tôi?”

Bạch dương nói: “Tôi không biết.”

Tô Anh nghĩ, buổi sáng cô có gặp Triệu Vũ, nhưng có vẻ anh không có vật gì cần đưa cho cô cả, “Bạch dương, có phải ông nghe nhầm hay không?”

“Không nhầm đâu, chắc chắn là bọn họ nói nếu có chuyện gì bất trắc thì đưa văn kiện đó cho cô!”

“...... Thật sao?”

“Đương nhiên là thật!” Bạch dương ưỡn ngực. “Tôi không có nói dối!”

Tô Anh nghĩ, có thể là Hoắc Khâu đang làm một việc mà ông ấy cảm thấy nguy hiểm nhưng không nắm chắc sự tình, nên mới quyết định như vậy.

Chắc chắn chuyện này có liên quan đến tổ chức khủng bố kia.

Cô lập tức nói: “Bạch dương, có thể tìm được gốc đại thụ nào khác có thể chỉ đường không?”

Bạch dương thở dài: “Không tìm được, vài cây nhỏ, bụi hoa ở đó cũng không thể dẫn đường, còn có vài gốc cây đang ngủ nữa, nhưng chưa tới lúc thì kêu không tỉnh đâu......”

Tô Anh nhíu mày, một lần nữa cẩn thận nghiên cứu bản đồ trong tay mình, nghe nói từ chỗ cô bị mất dấu này đến đích chỉ còn khoảng 5km nữa thôi. Không xa không gần, nhưng cũng đủ phát sinh rất nhiều chuyện.

Nên đi thế nào đây? Làm sao mới có thể chính xác tìm được địa điểm đó?

Cô suy tư cả một buổi sáng cũng không nghĩ ra được.

Buổi trưa hôm nay cô vẫn trở về tiểu viện như mọi khi.

Đối với giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của cô, Triệu Vũ đã vô cùng quen thuộc, lúc Tô Anh trở về liền thấy anh đạp một chân lên thành bồn hoa, tùy tiện đứng ở chỗ đó hút thuốc, khi anh nhìn thấy cô trở về, từ xa đã gọi to: “Bé hoa nhài, đã về rồi à.”

Tô Anh vâng một tiếng, nói cảm ơn Dương Lỗi rồi tự mình đẩy xe lăn đi đến trước mặt Triệu Vũ.

Cô ngửa đầu nhìn anh, hỏi: “Anh Triệu Vũ, anh ở chỗ này làm gì vậy?”

Anh quá cao lớn, bình thường là cô đứng nói chuyện với anh, hiện giờ lại đang ngồi nên càng cảm thấy khi ngẩng đầu lên nhìn anh khiến cổ bị đau.

Mà dáng vẻ anh rũ mắt nhìn cô nhàn nhạt mang theo nét lười nhác, có lộ ra một chút tự nhiên tùy ý.

Triệu Vũ cười cười: “Chờ em đó.”

Vẻ mặt Tô Anh nghi ngờ, hiển nhiên là cô không tin rồi, nhưng vẫn hỏi: “Chờ em có việc gì sao?”

Triệu Vũ nói: “Khi anh không có việc gì cũng đang đợi em.”

Tô Anh nhìn anh, nhẹ nhàng lắc đầu, sau mới nghiêm túc nói: “Triệu Vũ, anh đừng chờ em, cho dù không có những chuyện rắc rối này thì chúng ta cũng không có khả năng......”

Triệu Vũ lại cười cười, anh thở dài rồi xoa tóc cô như xoa đầu đứa trẻ, khàn giọng nói: “Trứng thối nhỏ.”

Đã lâu rồi cô mới nghe được cách xưng hô này từ anh, trong lúc nhất thời cô lại có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại, quay đầu đi để tránh bàn tay Triệu Vũ đặt trên đầu mình.

Bàn tay anh rất lớn lại vừa dày vừa rộng, khi xoa đầu cô dùng sức không nặng không nhẹ, làm da đầu cô ngưa ngứa tê dại.

Mà Triệu Vũ không có điểm gì khác thường, đôi môi mỏng gợi cảm của anh hơi nhếch lên, thấp giọng: “Anh Anh, anh đã nấu tổ yến cho em, đợi chút em ăn một bát trước nhé.”

Từ khi Tô Anh ăn chay đến nay, thân thể của cô đã gầy đi thấy rõ, trước kia khuôn mặt đầy đặn đáng yêu mà hiện giờ cũng không còn mượt mà như trước, cái cằm nhọn đến mức có thể đâm chết người, hiện giờ chân lại không tốt lắm, tuy bởi vì mát xa nên không bị héo rút, nhưng nhìn vào vẫn khiến người ta không khỏi đau lòng.

Mỗi lần Triệu Vũ nghĩ đến Tô Anh là anh đau lòng không thôi, chỉ muốn thương cô sủng cô, những chuyện khác anh đều có thể bỏ qua không so đo, nhưng cố tình lại phải chịu đựng, thật sự không hề dễ chịu chút nào.

Tô Anh ừ một tiếng, gật đầu. “Cảm ơn.”

Triệu Vũ vòng qua đi đến phía sau Tô Anh, nói: “Anh nghe Khương Tứ nói tạm thời em không thể vẽ bản đồ tiếp nữa, sao vậy?”

Tô Anh nói: “Xảy ra chút chuyện, em không biết có nên nói hay không.”

Triệu Vũ cười cười: “Có cái gì mà có nên nói hay không, em có chuyện gì mà anh không biết?”

Tô Anh ngẫm lại cũng đúng, thật sự những bí mật của cô đều không lừa được bọn họ, Triệu Vũ và Khương Tứ đều rất nhạy bén, Tưởng Diễn cũng giống vậy, bọn họ không nói, không hỏi, thì không có nghĩa là không biết. Cho dù thật sự không biết, hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể suy đoán được một chút mà? Huống chi cô còn sớm tối bên cạnh bọn họ.

Tô Anh nói: “Thật ra thì vốn dĩ em đã có thể hoàn thành bản đồ rồi, nhưng lại bất ngờ xảy ra chuyện.”

Triệu Vũ hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Tô Anh trầm mặc nói: “Em nghe nói Tưởng Hiểu Hiểu sắp kết hôn với con trai của tên thủ lĩnh tổ chức kia.”

Triệu Vũ kinh ngạc: “...... Cái gì? Kết hôn?”

Hiển nhiên anh cũng không ngờ Tô Anh sẽ nói ra tin này, thậm chí anh không ngờ được Tô Anh sẽ nhận được tin mật như vậy, khiến trong lúc nhất thời anh thật sự là bị kinh sợ, suy cho cùng thì chuyện này anh cũng chưa nghe Triệu Quyền nói qua, mà bên Triệu Quyền đang theo dõi tên chuyên đi mua sắm kia, chẳng lẽ là vì chuẩn bị hôn lễ cho nên mới tất bật mua sắm như vậy?

Tô Anh nói: “Ừm, chuyện này em còn chưa có nói với Tưởng Diễn đâu. Em nghĩ Tưởng Hiểu Hiểu ở đó, nên có thể là Tưởng Long cũng ở đó, có lẽ Tưởng Nghị sẽ đi tìm......”

Triệu Vũ nghĩ, không chỉ là bọn họ, mà rất có thể Hoắc Khâu cũng sắp tìm được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.