Tiệm Hoa Của Tô Anh

Chương 118: Chương 118: Cờ vây




Edit: Hiền Chăn

Beta: Mun

Lão gia tử đã qua tuổi bảy mươi đang ngồi trên chiếc ghế gỗ dài màu đỏ khắc hoa văn tinh xảo, sau lưng ông là một bức vẽ tuấn mã, tranh vẽ này là khi ông còn trẻ đã tìm người làm ra và vẫn luôn treo nó đến bây giờ, ông vô cùng biết quý trọng đồ vật của mình.

Đương nhiên, cho dù Tô Anh được gả cho Khương Triết thì cũng chỉ được tính là người ngoài, sao thân thiết được như Tề Duyệt.

Trong thư phòng cổ kính này còn treo rất nhiều tranh chữ, yên tĩnh toả ra hương mực.

Lúc này, trước mặt Khương lão gia tử đang bày một bàn cờ, ván cờ đã hạ được một nửa, trong tay của ông cầm một viên cờ trắng, ánh mắt sắc bén của ông quét sang nhìn Tô Anh nhưng rất nhanh đã rũ mắt lại: “Tô Anh?”

Tô Anh gật đầu: “Vâng, con là Tô Anh.” Dừng một chút, lại nói: “Chào Khương lão tiên sinh.”

Khương Chí Thành cất giọng cười: “Ngược lại là người thông minh.”

Ông chỉ vào chiếc ghế đối diện mình: “Ngồi đi.”

Tô Anh ngồi xuống.

Khương Chí Thành: “Biết chơi cờ không?”

Tô Anh gật đầu: “Biết ạ.”

Tô Anh thật sự biết chơi cờ, tuy trên bàn mạt chược cô là một người tay chân vụng về nhưng đối với cờ vây thì dường như cô vô cùng sáng dạ, dường như là một điểm đã thấu triệt. Trước kia, vì muốn làm vui lòng Khương lão gia tử, nên cô đã đặc biệt đi học cờ vây, nhưng chỉ mới học nửa năm cô đã có thể bức thầy giáo đến không còn đường lui, chỉ còn có thể nhận thua.

Lúc ấy không biết cô vui vẻ đến nhường nào, giống như rốt cuộc cô cũng đã phát hiện được điểm hữu dụng của mình. Vốn dĩ muốn chơi cờ cùng lão gia tử, hy vọng qua đó ông sẽ có thể thay đổi thái độ đối với mình. Chỉ tiếc, trước giờ cô vẫn chưa có cơ hội đó, những chuyện như chơi cờ này, nếu không phải Khương Triết thì cũng là Tề Duyệt, Khương lão gia tử không hề thích cô, sao lại có thể chơi cờ với cô chứ?

Nhưng bây giờ, ông lại có thể hỏi cô có biết chơi cờ hay không.

Tô Anh nhìn về phía bàn cờ, ván cờ đã đánh được một nửa, hai bên không ai nhường ai, thoạt nhìn thì có vẻ ngang tài ngang sức nhưng thật ra bên quân đen đã sắp thua.

Tô Anh không biết những nước cờ trước đó là ai hạ xuống, nhưng cô biết mình có thể chuyển bại thành thắng. Cô đã từng đứng bên cạnh nhìn Khương Chí Thành chơi cờ suốt ba năm, đối với lối chơi cờ của ông đã sớm nắm rõ trong lòng bàn tay, lối chơi cũng giống như tính cách của ông, đều muốn vĩnh viễn chiếm hết tiên cơ, tuyệt đối không nhượng bộ.

Tô Anh đi ba nước cờ, thái độ của Khương lão gia tử vẫn không chút để tâm, mãi đến khi nước cờ thứ tư hạ xuống, thái độ của ông liền thay đổi. Sau hơn nửa giờ, ánh mắt Khương Chí Thành nhìn Tô Anh có chút kỳ quái.

“Tiểu nha đầu này, kỳ nghệ quả thật không tồi.”

Ông đã bại ngay dưới tay một cô gái nhỏ.

Khương Chí Thành có chút cảm giác không thể tin được.

Tô Anh cười cười, không có chút biểu cảm vui mừng hay ngoài ý muốn. Rõ ràng là một cô gái vô cùng dịu dàng thanh tú nhưng lúc này thoạt nhìn lại có thêm vài phần lạnh lùng giống như mọi việc đều nằm trong dự kiến của cô: “Cảm ơn ạ.”

Khương Chí Thành lúc này đã bị kích động bởi dục vọng thắng thua: “Lại chơi thêm một ván.”

Tô Anh nói: “Không chơi nữa, một ván cờ này cháu đã suy nghĩ quá nhiều, có chút mệt mỏi.”

Khương Chí Thành cười ha ha thành tiếng, thật đúng là không có ai dám thẳng thắn cự tuyệt ông như vậy.

Tô Anh cười cười, nghiêm túc nói: “Khương lão tiên sinh tìm cháu đến đây chắc không chỉ vì chơi cờ đâu đúng không? Có chuyện gì xin ông cứ nói thẳng, cháu sẽ lắng nghe.”

Khương Chí Thành nói: “Tôi chỉ muốn nhìn xem một chút, cô gái mà cháu trai tôi dùng hết tâm tư để giữ bên cạnh mình, sẽ có dáng vẻ như thế nào?”

Tô Anh: “Xác thật A Triết anh ấy đối xử rất tốt với cháu, lần này cháu gặp chuyện ngoài ý muốn, khiến Tề tiểu thư vào ngục, cháu cũng không mong một kết quả như vậy. Cháu biết hai nhà Khương -Tề là thế giao[1], lần này lại vì cháu mà..... Thật xin lỗi.”

[1] Thế giao: quan hệ mấy đời thân nhau.

Lần này bất luận Tề Duyệt đúng hay sai, mối quan hệ giữa Khương gia cùng Tề gia cũng sẽ không thể trở về như trước, dù sao việc Tề Duyệt bị bắt giam cũng có ít nhiều liên quan đến Khương Triết, anh ấy khó mà trốn tránh trách nhiệm.

Khương Chí Thành nhìn Tô Anh, tay bưng tách trà lên uống một ngụm: “Nếu biết như vậy thì sao vẫn không rời khỏi Khương Tứ? Những nước cờ này cô hạ rất tốt, là người đủ thông minh.”

Tô Anh chớp chớp đôi mắt, dáng vẻ ngạc nhiên: “A Triết không có nói chia tay với cháu, sao cháu phải rời khỏi?”

Khương Chí Thành cười lạnh một tiếng, dáng vẻ trào phúng như người trên cao nhìn xuống. Dường như không cần ông phải nói gì, Tô Anh vẫn có thể hiểu được trong tiếng cười ấy ẩn chứa ý khinh miệt, là đang cười nhạo cô vô tri ngu ngốc!

Nhưng Tô Anh đã không còn là cô gái nhỏ bị nói một câu liền đỏ mặt, lắp bắp nói không nên lời như trước kia nữa, cô không cảm thấy lúng túng, nhưng vẫn có chút khổ sở: “Mọi người không hài lòng với gia thế của cháu đúng không? Cháu hiểu rõ. Mẹ của cháu bị tai nạn ngoài ý muốn qua đời, cha cháu lại muốn mang bán cháu để đổi lấy tiền, người thân duy nhất là cậu thì lại ở tận biên giới, đã lâu không liên lạc. Đối với A Triết mà nói thì cháu không thể giúp đỡ được gì cho anh ấy, còn rất có thể sẽ liên luỵ đến anh ấy, người anh ấy cần là một tiểu thư khuê các như Tề tiểu thư.”

Khương Chí Thành nghe kiểu gì cũng thấy câu cuối cùng của cô có ý châm chọc: “Tiểu nha đầu cô xem ra cũng biết thân biết phận.”

Tô Anh: “Chuyện kia, nếu cháu không muốn rời khỏi A Triết thì sao ạ? Lão tiên sinh sẽ làm thế nào?”

Khương Chí Thành nói: “Chẳng lẽ cô cho rằng đây là chuyện mà cô nói không muốn thì không cần rời đi à? Yên tâm đi, một lão già như tôi thì có thể làm gì nha đầu cô chứ?” Dừng một chút lại nói: “Đứa bé Tề Duyệt kia, đúng là quá nóng vội.”

Tô Anh gật gật đầu: “Ý tứ của lão tiên sinh, cháu có thể hiểu được.”

Khương Chí Thành: “Nếu đã hiểu thì sớm đưa ra quyết định đi, đừng để bản thân rơi vào thế khó xử.”

Tô Anh: “Nhưng nếu cháu vẫn không muốn rời đi thì sao đây ạ?”

Tách trà trong tay bị Khương Chí Thành đặt mạnh xuống bàn trà nhỏ màu đỏ cạnh bên, phát ra tiếng vang thanh thuý khi đồ sứ va chạm với nhau: “Tôi sẽ không làm gì không có nghĩa là tôi không thể làm gì. Cô là người thông minh, hẳn là sẽ hiểu được đạo lý này.”

Vẻ mặt nghiêm nghị của Khương Chí Thành thoạt nhìn còn chứa loại khí thế làm người khác không dám xem nhẹ, dường như ngay lập tức có thể tưởng tượng được lúc còn trẻ ông lợi hại như thế nào, còn có tàn nhẫn quả quyết như thế nào!

Tô Anh vẫn ngồi đoan chính như cũ, đến đôi mày cũng không động chút nào, cô nhìn Khương Chí Thành, chậm rãi nói: “Cháu biết rồi ạ.”

Khương Chí Thành nhàn nhạt gật đầu: “Ừm, biết thì tốt.”

“Cộc cộc cộc ——”

Tiếng gõ cửa vang lên.

Sắc mặt Khương Chí Thành lộ ra vẻ không vui, bên ngoài lại nói vọng vào: “Ông nội, là cháu.”

Khương Chí Thành có chút tức giận, ông hừ lạnh: “A, chỉ vừa mới ngồi trong chốc lát, người đã chạy đến đây?”

Khương Triết đẩy cửa bước vào, anh dừng ngay ở cửa, cả người tuấn tú, ánh mắt lại bình tĩnh đến lạnh băng: “Ông nội, nếu như ông nói xong rồi thì cháu xin phép dẫn Tô Anh đi.”

Khương Chí Thành cười lạnh, ông chống tay vào đầu gối đứng dậy: “Con bé đi, con ở lại, ông còn có chuyện muốn nói.”

Ngược lại, Tô Anh cũng không thấy bất ngờ khi Khương Triết đến đây vào lúc này, ở tiệm hoa tươi của cô có bố trí vài người của anh, cô được người khác mời đi, khẳng định bọn họ sẽ báo lại cho Khương Triết.

Cô đứng lên, nói: “Chẳng qua lão tiên sinh chỉ trò chuyện với em vài câu thôi, vậy bây giờ em sẽ về trước, hai người cứ từ từ nói chuyện.”

Khương Triết nhìn cô, đôi mắt thâm thuý rũ xuống: “Ừm.”

Anh nói với quản gia: “Đưa Tô tiểu thư về đi.”

Quản gia lập tức nói: “Tô tiểu thư, mời.”

Tô Anh lễ phép gật đầu, xoay người rời khỏi.

Tô Anh đi rồi.

Khương Triết ngồi xuống vị trí Tô Anh ngồi khi nãy, rót đầy một tách trà, đưa cho lão gia tử: “Ông nội, không phải ông nói sẽ không can thiệp vào chuyện riêng của cháu sao?”

Khương Chí Thành chỉ chỉ vào ván cờ trước mặt mình: “Tự mình xem đi, loại người có thể hạ được nước cờ như vậy, thật sự là người đơn thuần sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.