Edit: Mẫn Mẫn (부산)
Beta: heka
Đám người trở nên ồn ào, dù có muốn tác hợp Tô Anh với Lý Thế Kiệt hay không, cuối cùng vẫn chỉ đơn thuần là tới xem náo nhiệt, đối với Tô Anh mà nói cũng không phải đề nghị tốt đẹp gì. Dù sao đó cũng là bạn của bạn trai Lưu Vận, khó mà có thể nói được gì, chỉ có thể thốt lên: “Không cần.”
“Bây giờ cũng không còn sớm, một cô gái về nhà lúc tối muộn thế này sẽ không an toàn. Dù sao Thế Kiệt cũng không có việc gì, đúng không Thế Kiệt?”
Lý Thế Kiệt nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của Tô Anh, vô cùng kích động nói: “Ừ, dù sao tôi cũng không có việc gì. Tô Anh, để tôi tiễn cô một đoạn đường được không?”
Khi anh nghe Lưu Vận nói Tô Anh có bạn trai, anh đã tiếc hết mấy ngày, sau đó cũng dần phai nhạt. Dù sao bên người anh cũng không thiếu người để phát sinh quan hệ, Tô Anh... chỉ là có chút xinh đẹp mà thôi.
Ai ngờ hôm nay gặp lại, thế nhưng Tô Anh lại xinh đẹp hơn trước rất nhiều, khuôn mặt ngọt ngào dường như sáng rực lên, chỉ cần nhìn qua một lần sẽ không thể rời mắt. Bây giờ có cơ hội ở cùng một chỗ với mỹ nhân, đương nhiên không có chuyện buông tha.
Lưu Vận pha trò: “Không cần phiền như vậy, người ta có người tới đón, lại nói Thế Kiệt là ông mai của tớ với Văn Bác, Thế Kiệt không thể đi.”
Hôm nay có chút đặc biệt, người nói chuyện là anh em của Dương Văn Bác, hình như tên là Mạnh Hiến Thành? Lưu Vận cũng không thể tỏ thái độ quá mức. Chỉ là Mạnh Hiến Thành kia cũng chưa nói gì, Lý Thế Kiệt cũng đã gấp gáp, anh đứng lên, thuận tay cầm túi công văn trên ghế, do sau khi tan tầm lập tức tới đây.
Lý Thế Kiệt cười nói: “Tô Anh, chúng ta đi thôi.”
Trời ơi bà nó, vẫn đeo theo?
Lưu Vận che mặt. Cô dùng bả vai hích Dương Văn Bác một cái, ý bảo anh hỗ trợ cản lại, Dương Văn Bác chớp chớp mắt nhìn cô, ngược lại muốn cô đừng quấy rối nữa. Anh nghĩ, Lý Thế Kiệt muốn theo đuổi người con gái anh ta thích thì cũng đâu có gì không đúng đâu.
Lý Thế Kiệt tự nhận là vừa thâm tình vừa chân thành, thân sĩ ưu nhã, hấp dẫn rất nhiều sự chú ý, mấy nữ phục vụ đang bưng đồ ăn lên đều nhìn chằm chằm anh kìa! Nháy mắt anh cảm thấy rất đắc ý.
Ai ngờ Tô Anh nhàn nhạt nói: “Không cần làm phiền Lý tiên sinh, bạn trai tôi sẽ đưa tôi về.”
Lý Thế Kiệt nói: “Bạn trai của cô sẽ tới Quân Duyệt sao? Đúng rồi, sao lại không đến đây gặp mặt nhỉ, hay là đang tăng ca? Thời buổi này đi làm rất mệt mỏi và khó kiếm tiền. Đợi chút nữa anh ta tới, không bằng cùng đi uống vài chén đi? Ra khỏi nhà, quen càng nhiều bạn càng tốt mà! Xảy ra chuyện gì còn có thể quan tâm lẫn nhau.”
Nói năng thật là đường hoàng, nhưng bản chất vẫn là cố tình dây dưa mà thôi.
Tô Anh cảm thấy Lý Thế Kiệt và Tôn Tú Lệ thật sự xứng đôi, trước đó nói cái gì mà tuyệt thế giai duyên nghe còn có chút giả dối, thế nhưng bây giờ là trăm phần trăm, tất cả đều là thật lòng nha!
Khuôn mặt của Tô Anh trầm xuống. Lý Thế Kiệt này cho rằng mình có bao nhiêu ghê gớm cơ chứ, lời trong lời ngoài chèn ép cô phải đưa người bạn trai trong truyền thuyết kia ra ngoài ánh sáng, làm như mình cao cao tại thượng lắm ấy!
Cô thối lui từng bước, vốn là để ý thể diện của hai bên, nhưng nếu cô thối lui lại chỉ khiến cho Lý Thế Kiệt được một tấc lại muốn tiến một thước, vậy thì sao cô phải để ý nữa?
Tô Anh: “Lý tiên sinh, chuyện của tôi không cần phải thông báo cho anh nhỉ? Anh cứ hỏi như vậy là làm khó tôi? Chuyện kết giao bạn bè gì đó thì tôi nghĩ hoàn toàn không cần thiết.”
Lý Thế Kiệt: “Cô giận à? Vì sao? Tôi nói sai cái gì ư?”
“Chưa đến mức giận nhưng mà cũng có chút phiền đấy.” Tô Anh dứt lời, không muốn có quá nhiều dây dưa, xoay người muốn đi.
Lý Thế Kiệt thấy thế, duỗi tay giữ chặt cô, vẻ mặt nghi hoặc: “Tô Anh?”
Mạnh Hiến Thành bĩu môi, lẩm bẩm: “Thoạt nhìn dịu dàng dễ gần, thế mà tính tình cũng cao ngạo thật.” Giọng bỗng nâng cao lên: “Tô Anh, Thế Kiệt cũng chỉ là có ý tốt, sao cô có thể...” Không biết tốt xấu như vậy?
“Đúng vậy, mọi người có chuyện thì nói thẳng, sao phải tức giận như vậy!”
“Đúng đấy...”
Lúc tay của Tô Anh bị giữ chặt lấy, cô lập tức vùng ra, sắc mặt của cô đã cực kỳ, cực kỳ khó coi.
Động tác của cô hơi mạnh, thu hút rất nhiều sự chú ý.
Nếu không phải giữa bàn với bàn ở Quân Duyệt có khoảng cách cũng lớn, lại có hàng tre trúc với bồn hoa ngăn cách, chỉ sợ động tĩnh ở đây đã sớm bị người ta chú ý!
Lưu Vận cũng có chút bực mình, cô tiến tới chắn trước người Tô Anh, ngăn cách Lý Thế Kiệt, nói: “Tất cả mọi người đừng nói nữa. Thế Kiệt, anh cũng ngồi xuống. Bạn của tôi có việc phải đi, bạn trai cô ấy tới đón thì có vấn đề gì sao?”
Lý Thế Kiệt: “Lưu Vận?”
Dương Văn Bác ra mặt nói: “Không sao, không sao, không có chuyện gì cả.” Sau đó nhỏ giọng thì thầm: “Tiểu Vận, em đừng làm chuyện bé xé ra to nữa, ai cũng nhìn sang bên này rồi đấy.”
Lưu Vận nhìn Dương Văn Bác, vẻ mặt cực kỳ không dám tin tưởng, giống như lần đầu tiên nhận ra anh, hỏi: “Ý của anh là gì?”
“Tiểu Vận!”
“Anh thấy em làm sai sao?”
“Được rồi, đừng nói nữa... có chuyện gì bọn mình cùng về nhà nói.”
“Ha ha!” Lưu Vận mắng: “Đậu má! Quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, chỉ có kẻ dở hơi mới có thể làm bạn với kẻ dở hơi! Cái gì mà bạn trai? Chắc chắn mắt tôi bị mù rồi!”
Lưu Vận đột nhiên nổi giận làm cho mọi người đều ngây ngẩn.
Một bàn đầy người này, nói là bạn tốt của hai bên, nhưng Lưu Vận cũng chỉ chân chính mời Tô Anh tới, nháy mắt câu nói kia làm cho nhiều người có sắc mặt không tốt. Đặc biệt là Dương Văn Bác, anh cảm thấy mình quá mất mặt, lại thêm tức giận, khuôn mặt đều đỏ hết cả lên!
Ngay cả Tô Anh cũng ngơ ngác nhìn Lưu Vận. Cậu chửi câu này... quá tuyệt!
Mạnh Hiến Thành là người đầu tiên đứng lên, nói: “Em gái, cái này em nói không đúng rồi. Thế Kiệt có ý tốt muốn đưa Tô Anh về nhà là sai sao?”
Lưu Vận cười lạnh: “Vậy anh bị điếc à? Không nghe thấy cô ấy nói bạn trai mình sẽ tới đón?”
Sắc mặt của Lý Thế Kiệt cũng dần trở nên khó coi.
Tô Anh tiến tới kéo tay Lưu Vận, nói không sao.
Lưu Vận nhìn cô, lắc đầu, không có chuyện gì hết. Dù sao cũng chỉ là hôm nay thấy rõ lòng dạ một người, sớm dứt ra là tốt!
Một khi đã như vậy, Tô Anh cũng không băn khoăn nữa mà nói thẳng: “Anh Lý, chẳng lẽ anh không nhìn ra sao? Tôi vẫn luôn không muốn có chút quan hệ gì với anh, lúc trước vẫn luôn cự tuyệt anh, chẳng lẽ anh không biết?”
Thần sắc Lý Thế Kiệt từ khó coi chuyển dần thành đau lòng: “Tô Anh, tôi...”
Tô Anh: “Đừng nói nữa, tôi thật sự không muốn nghe.”
Lý Thế Kiệt: “...”
Mạnh Hiến Thành đột nhiên nói lớn: “Tô Anh, cô đừng có không biết điều như vậy!”
Tô Anh cắn môi, cười nhạt: “Anh là ai cơ chứ? Có tư cách gì nói tôi không biết điều? Đừng nghĩ tôi bị mù, bị điếc mà không biết anh luôn ở một bên xúi giục tôi hồng hạnh vượt tường!”
Mạnh Hiến Thành nghẹn lời, vô cùng tức giận. Lý Thế Kiệt cũng nhíu mày, anh còn cho rằng Tô Anh dịu dàng dễ gần, nhưng mà thì ra tính tình cũng khó ăn khó ở như vậy.
Tô Anh: “Lý tiên sinh và Tôn tiểu thư rất xứng đôi, làm ơn quý trọng người luôn ở cạnh mình đi.”
Lý Thế Kiệt: “...”
“Tôi nghe thấy hình như có người xúi giục bé hoa nhài nhà tôi hồng hạnh vượt tường?“.
Giọng nói trầm ấm của đàn ông từ phía sau truyền tới, Tô Anh đứng yên không nhúc nhích, cũng không quay đầu lại. Lưu Vận vừa thấy Khương Triết đến, giống như gặp được cứu tinh, vội nói: “Xem đi, đây chính là bạn trai của Tô Anh!”
Bạn trai của Tô Anh? Tâm của mọi người lập tức run lên.
Lý Thế Kiệt nhìn về phía người vừa tới, sắc mặt chợt căng thẳng, đồng tử hơi co lại: Khương Triết! Lại là Khương Triết! Không thể nào!
Khương Triết đi tới bên cạnh Tô Anh, vô cùng tự nhiên ôm lấy bả vai cô, Tô Anh thuận theo nửa dựa vào lồng ngực của anh. Ánh mắt anh đảo qua tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Mạnh Hiến Thành, hỏi: “Người kia là ai?”
Tô Anh bĩu môi: “Không quen.”
Khương Triết lại nhìn về phía Lý Thế Kiệt: “Người này thì sao?”
Tô Anh lại nói: “Cũng không quen.”
“Những người này...?”
“Đều không quen!”
Khương Triết khí thế mãnh liệt, dù bây giờ chỉ mặc trên người quần áo giản dị, nhưng mà từng hành động đều rất có khí chất, khiến cho mọi người không dám nhìn thẳng, cả người tỏa ra một loại kiêu ngạo nên có của một người đứng ở địa vị cao. Một ánh mắt, một cái nhíu mày đều ẩn chứa một loại kiêu ngạo cùng miệt thị.
Huống chi ánh mắt của anh không hề che dấu khinh thị, khiến cho những người xung quanh đứng xem kịch vui không khỏi run lên.
Không hề có người nào mở miệng.
“Được, anh biết rồi.”
Khương Triết nói: “Tiễn bọn họ ra khỏi Quân Duyệt. Về sau cũng đừng tới.”
---
Một buổi tối này, Lưu Vận y như ngồi tàu lượn siêu tốc, vừa mừng vừa sợ, cô vẫn không biết Khương Triết làm nghề gì, chỉ là qua xe hơi anh ta lái và cả cách ăn mặc, rất có thể là một người quyền cao chức trọng lại giàu có, nhưng cũng không ngờ anh ta lại là giàu có nhất trong các loại giàu có!
... Đặc biệt bộ dáng lúc đuổi người đi đặc biệt đẹp trai vô cùng!
Càng đừng nói một bàn người đang cãi nhau um sùm, tiến thoái lưỡng nan, ai ngờ được chỉ một câu của Khương Triết mà mười mấy bảo vệ tới tiễn bọn họ đi thật đâu? Lúc ấy bọn họ đều nhìn tới choáng, ánh mắt nhìn tới Khương Triết và Tô Anh đều thay đổi!
Lúc đó Dương Văn Bác tức giận đến đỏ cả mắt, chỉ biết gọi: “Tiểu Vận!”
Lưu Vận cực kỳ có khí thế, hét một tiếng: “Đừng gọi tôi, chúng ta chia tay, bây giờ, ngay lúc này!”
Lưu Vận không thấy mình làm sai gì cả, lúc trước cô nhìn thấy Dương Văn Bác thành thật đáng tin cậy mới quyết định quen anh ta, qua một buổi tối này mới thực sự nhìn thấu con người thật của anh ta! Sớm chia tay sớm được giải thoát!
Ngay cả Lý Thế Kiệt... Người bạn này chỉ sợ cũng không còn! Nhưng mà tính cách anh ta kỳ quái như vậy, không làm bạn cũng có sao đâu. Rõ ràng trước đây anh ta đâu như thế?
“Tô Anh, bạn trai của cậu đẹp trai thật ý!“. Trên đường trở về, Lưu Vận lặng lẽ nói chuyện với Tô Anh.
Tô Anh cắn môi dưới, lạnh lùng cười: “Thật sao?”
Lưu Vận và Tô Anh ngồi phía sau xe, Khương Triết bảo tài xế của anh đưa hai cô về nhà, xe là của Lưu Vận, chỉ là cô uống rượu nên không tiện lái xe.
Tô Anh nói: “Cậu thực sự muốn chia tay Dương Văn Bác sao? Chuyện hôm nay tớ xin lỗi nha, không ngờ lại thành ra như vậy...”
Lưu Vận thở dài: “Đừng nói là cậu, tớ cũng không ngờ! Tên Thế Kiệt kia lúc trước rất thành thật, thế mà lại não tàn như vậy? Còn có Dương Văn Bác, tớ thấy anh ta đáng tin cậy, hẹn hò còn không dám nắm tay, tớ mới nghĩ, sau khi kết hôn anh ta sẽ không dám ngoại tình đâu, ai mà ngờ được tính cách thật của anh ta có vấn đề như vậy?”
“Còn tên Mạnh Hiến Thành kia nữa!” Lưu Vận hừ một tiếng thật mạnh, “Cũng là một tên khốn kiếp!”
Tô Anh thấy Lưu Vận như vậy, không lo lắng nữa: “Tớ còn sợ cậu sẽ buồn lắm cơ.”
Lưu Vận buông tay: “Buồn, buồn buồn cái lông, tuổi này rồi, ai còn có cảm tình? Chưa lấn sâu, rút ra còn kịp, mới là chuyện tốt.”
Tô Anh nhớ tới kiếp trước, khó trách đến cuối cùng người kết hôn với cô ấy cũng chẳng phải là Dương Văn Bác.
Lưu Vận nói: “Tớ còn thấy hôm nay cậu phải chịu ấm ức đấy. Chỉ trách bạn của Dương Văn Bác kia đều là một lũ cặn bã, đáng ghê tởm!”
Tô Anh lắc đầu: “Không có việc gì, tớ cũng không để trong lòng.”
Lưu Vận cắn răng: “Hừ! Chỉ là đuổi ra khỏi Quân Duyệt, quá dễ dãi cho bọn họ!”
Tô Anh cười cười, cười Lưu Vận quả nhiên là không hiểu loại người như Khương Triết này, có thù tất báo, huống chi bây giờ cô vẫn là người của Khương Triết. Ngay lúc Lý Thế Kiệt giữ cô lại, cô liền biết chắc chắn Khương Triết sẽ tới, sự thật quả nhiên không nằm ngoài dự đoán.
Bây giờ, chắc chắn đám người Lý Thế Kiệt sẽ chịu xui xẻo đây.
Lưu Vận thấy Tô Anh suy nghĩ cái gì, hỏi: “Còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi?”
Tô Anh: “Không có, những chuyện đó, chả đáng để suy nghĩ đâu.”
“... Vậy là đang nghĩ tới Khương Triết?”
“Đúng vậy.”
Tô Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, một tay sờ lên băng gạc, đầu ngón tay chạm nhẹ, như đang suy tư điều gì đó.
---
Trở lại tiệm hoa tươi, cô lập tức đi xem thủy tiên uể oải tinh thần, cành hoa của nó vẫn chưa khôi phục, hoa đều đang héo rũ.
“Anh Anh, Anh Anh, cuối cùng chị cũng về rồi, không có chị thật là nhàm chán!” Xương rồng kích động.
Hoa nhài nói: “Xương rồng lừa người! Không có Anh Anh ở đây, ngươi lại bắt nạt Tiểu Hàm!”
Tô Anh kỳ quái hỏi: “Tiểu Hàm là... Cây mắc cỡ?”
Cây mắc cỡ e thẹn: “Vâng, là em.”
Tô Anh cười: “Tên của em thật đáng yêu.”
Cây mắc cỡ khép lá lại: “Cảm ơn chị.”
Nhóm hoa ríu rít ríu rít, đầu tiên là bảo nhớ Tô Anh thế này thế nọ, sau đó là hỏi có phải Tô Anh đi chơi ở ngoài rất vui hay không?
“Đi chơi còn được xem diễn kịch, cũng thú vị.”
“Em cũng muốn xem!”
Tô Anh mỉm cười, cô nói: “Đúng rồi, hình như chị có biện pháp cứu ngô đồng đấy.”
Xương rồng lập tức hỏi: “Có biện pháp sao? Biện pháp gì vậy?”
Hoa nhài cũng chạy lại: “Anh Anh, Anh Anh, ôm em qua với!” Nó còn ở trên cửa sổ.
Tô Anh chưa vội nói biện pháp của mình, cô đi ôm thủy tiên, xương rồng, hoa nhài với cây mắc cỡ lên bàn.
“Đây cũng chỉ là suy đoán của chị, còn chưa chắc chắn.” Tô Anh giải thích: “Còn nhớ lúc trước chị từng bị thương không? Hôm nay phát hiện vết thương của chị đã khỏi rồi!”
Cô kéo băng gạc ra: “Các em có trông thấy không? Một chút sẹo cũng không còn!”
Hoa nhài kinh ngạc duỗi cánh hoa: “Thật là như vậy nè!”
Tô Anh nói: “Cho nên chị suy nghĩ, có thể làm vết thương của chị có được tốc độ khôi phục nhanh như này, rất có khả năng là do chị hấp thụ “tâm thực vật” của các em.”
Xương rồng nghi hoặc: “... Hả?”
Tô Anh tiếp tục nói: “Nếu các em giúp ngô đồng hấp thụ “tâm của thực vật” thì có thể lão sẽ tốt lên, hoặc là chị giúp ngô đồng hấp thụ “tâm của thực vật” trong cơ thể chị, có thể lão sẽ khỏi.”
Đáng tiếc là cô không biết làm, cũng không biết đám hoa có làm được không.
Giọng nói nho nhỏ của cây mắc cỡ vang lên: “Không được đâu, cái đầu tiên không được, em không thể cho lão ngô đồng.”
Tô Anh kinh ngạc: “Vì sao?”
Cây mắc cỡ nói: “Cho không được.”
Tô Anh vẫn khó hiểu.
Xương rồng “ai da” hai tiếng, nói: “Bởi vì bọn em thuộc về tự nhiên, “tâm của thực vật” cũng thuộc về tự nhiên, nếu như không phải là cho chị, nó cũng sẽ hòa tan vào không khí, trở lại tự nhiên.”
(Như Ý: Up sớm cho mọi người đọc)