Edit: Hiền Chăn
Beta: Mun
Khương Triết tìm một tảng đá lớn có ánh nắng chiếu vào cho Tô Anh ngồi, áo khoác ướt nhem của cô và anh đều được treo trên một cái giá gỗ tạm bợ vừa mới được anh dựng lên. Tô Anh ngồi bó gối nhìn bóng dáng bận rộn nhặt củi đánh lửa của người đàn ông, trên người anh mặc chiếc áo sơmi đen cùng quần tây đen dài, mái tóc đen nửa ướt nửa khô nằm lộn xộn trước trán góp phần che đi sự sắc bén lạnh lùng trong đôi mắt anh.
Tô Anh nhìn anh, sau khi cảm xúc đã dần bình tĩnh lại cô vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
Bất luận là chuyện cô và anh vẫn may mắn sống sót hay là chuyện cô mất đi tâm của thực vật đều khiến cô cảm thấy khó mà tin được.
Tuy nhiên, nếu mất đi tâm của thực vật mà đổi lại được mạng sống của cô và Khương Triết thì cái giá này cũng đáng để trả.
Điều duy nhất làm cô canh cánh trong lòng đó là sau này không thể nghe thấy tiếng nói của cây cỏ nữa. Không biết xương rồng với cột lông xanh hiện giờ đang lạc trôi ở đâu? Rồi làm sao mới tìm được bọn chúng đây? Còn nữa, làm cách nào mới có thể nói chuyện lại với đám hoa cỏ trong tiệm....
Nghĩ đến đây cô lại không nén được đau buồn, rốt cuộc vẫn không thể nào thoải mái cho được.
“Anh Anh?”
Khương Triết đi đến và ngồi xổm xuống trước mặt Tô Anh, anh đỡ cái đầu nhỏ đang vùi sâu dưới khuỷu tay lên thì quả nhiên nhìn thấy mắt Tô Anh đã đỏ ửng, cánh môi hồng nhuận run lên bần bật, ánh mắt đẫm lệ mang theo nét đau buồn ấy làm lòng anh khẽ run lên: “Em sao vậy?”
Tô Anh lấy tay che mặt mình lại, cô lắc đầu nói nhỏ: “Không sao ạ.”
Anh cười lạnh một tiếng, bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, lại kéo khuôn mặt bé xinh ấy ra khỏi lòng bàn tay lần thứ hai. Anh nhíu chặt mày, khuôn mặt vốn đã có chút hồng hào của cô lúc này lại tái nhợt lạnh ngắt, trên mặt còn có một vệt nước mắt ướt đẫm, anh lạnh giọng nói: “Không sao thì em khóc cái gì?”
Tô Anh cắn môi nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ, dáng vẻ an tĩnh.
Khương Triết khe khẽ thở dài, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, khuôn mặt anh tuấn thâm thuý có chút bất đắc dĩ, trong giọng nói còn mang ý cười như nuông chiều: “Đừng khóc, khóc nữa là mắt sưng hết đó. Người ta không biết nhìn vào còn tưởng anh phát điên, rơi vào cảnh này còn bắt nạt em.”
Tô Anh phải mất một lúc mới “tiêu hoá” được ẩn ý trong lời nói của anh, cô nhịn không được đưa tay đánh vài cái vào eo anh, vẻ mặt buồn bực. Anh khẽ cười một tiếng, cắn lấy vành tai non mịn của cô và thì thầm bên tai: “Tai nhỏ, ngoan nghe lời.”
Tô Anh hừ một tiếng: “Không nghe.”
Cô vừa dứt lời liền cảm thấy vành tai của mình đang bị chiếc lưỡi nóng bỏng của anh trêu đùa, thân thể cô không nhịn được khẽ run rẩy, cả người tê dại không còn chút sức lực. Cô khẽ kêu một tiếng đẩy anh ra sau đó đưa hai tay bịt kín tai, đôi má ửng hồng: “Khương Triết, anh không được giở trò lưu manh!”
Người đàn ông từ tốn “à” một tiếng, cánh tay dài của anh duỗi ra ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô sau đó ôm chặt cô vào lòng, anh nhướng mày cười cười: “Bé hoa nhài, có phải em hiểu lầm anh rồi không, cái này mà bảo là “giở trò lưu manh” hả? Ít ra thì cũng phải giống lúc nãy, cởi sạ..c..h....”
Tô Anh nhanh chóng che miệng anh lại, cắn răng nói: “Đủ rồi, đủ rồi!!”
Khương Triết rũ mắt nhìn cô, chu môi hôn vào lòng bàn tay mềm mịn nhỏ nhắn của cô, hơi ngứa.
Tô Anh thu tay lại, ánh mắt hơi dao động, không dám nhìn thẳng vào anh.
Cô có chút sợ hãi, sợ khi nhìn thấy tình cảm nằm sâu trong đôi mắt thâm trầm ấy lại không biết phải đáp lại nó như thế nào, vừa bối rối lại vừa hoảng loạn.
Khương Triết xoa xoa đầu nhỏ của cô, lại ôm cô vào lòng, bàn tay chậm rãi vuốt tấm lưng mảnh khảnh của cô, hỏi: “Lúc nãy suy nghĩ gì vậy?”
Tô Anh cúi đầu, cảm giác được luồng nhiệt nóng bỏng trên ngực anh đang dần tản ra làm cơ thể cô cũng trở nên ấm áp hơn.
Khương Triết: “Được rồi, không muốn nói thì chúng ta không nói nữa. Nhưng bất luận có suy nghĩ chuyện gì cũng không cho em khóc.”
Tô Anh ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ biết rồi.”
- --
Nắng và gió trong núi đều cực tốt, quần áo của hai người họ rất nhanh đã được hong khô. Chỉ có điều lâu vậy rồi vẫn chưa ai tìm đến, có lẽ sau khi rơi xuống sông đã bị sóng đánh trôi đi một đoạn quá xa, hoặc có lẽ do đường núi hiểm trở khó tìm người. Tóm lại, đến tận một lúc lâu sau khi rơi xuống, bọn họ vẫn không thấy ai đến cứu viện.
Có vẻ như Khương Triết cũng không sốt ruột cho lắm, anh tìm được một hang động nhỏ ở gần đây, còn hái được quả rừng ăn đỡ đói, hơn nữa còn tìm được rất nhiều cành cây khô dùng để nhóm lửa.
Tô Anh theo sau anh không rời nửa bước, nói là đi theo để giúp đỡ nhưng thật ra không giúp được gì cả, nói đi theo xem thì đúng hơn.
Bởi vì cô không muốn phải một mình chờ đợi.
Mỗi khi ở một mình thì người ta rất dễ suy nghĩ linh tinh, cứ như thế sẽ làm tâm trạng cô trở nên tồi tệ. Trước đây cô còn tưởng mình có thể bôn ba một mình trong núi nhưng không ngờ bây giờ lại bị lạc ở đây.
Mãi đến tối muộn cũng đã tìm đủ các thứ cần dùng, lúc này đột nhiên Khương Triết lại muốn ra ngoài, Tô Anh nghi hoặc hỏi: “Anh định ra ngoài nữa à?”
Cô đứng dậy đi đến bên cạnh anh, ý muốn cùng đi.
Khương Triết bất đắc dĩ véo véo khuôn mặt trắng mịn của cô, cất giọng khàn khàn: “Ngoan ngoãn ở đây chờ anh chút.”
Tô Anh “ơ” một tiếng, nhìn Khương Triết với vẻ mặt nghi hoặc: “Em đi cùng anh.” Sau đó lại thấy anh đứng bất động, dường như không có ý định dẫn theo cô, nói tiếp: “.....Không được hả?”
Khương Triết nhướng mày khẽ cười, anh từ tốn đặt tay lên chiếc thắt lưng, lạch cạch———
“Cùng nhau?”
Anh nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo của cô thoáng chốc đã hiện lên mấy rặng mây hồng, đôi mắt long lanh đảo loạn xạ, đôi tay nhỏ không biết nên đặt ở đâu, dáng vẻ vừa bối rối vừa đáng yêu.
Quá mê người.
Rõ ràng là đơn thuần hết mực nhưng lại làm cho cả người anh ngứa ngáy khó chịu như bị lửa thiêu, ẩn ẩn có một nhu cầu cấp thiết muốn bùng phát - dục vọng nguyên thuỷ nhất của con người.
Anh nheo nheo đôi mắt, nhéo khuôn mặt ấm áp của cô một phát rõ mạnh sau đó đi nhanh ra khỏi động.
Mãi đến khi bóng dáng của anh dần khuất trong màn đêm Tô Anh mới cắn môi “hừ” một tiếng, chuyện lúc nãy... Thật sự làm cô muốn kiếm cái lỗ chui xuống luôn cho rồi!
Cô đi đến ngồi bên một hòn đá, chống cằm chờ đợi thật lâu mà vẫn không thấy Khương Triết trở lại. Bỗng, cô nghe được tiếng ma sát khe khẽ, tiếng động ấy đến từ bên ngoài động vốn yên tĩnh, nên không thể nào là Khương Triết...
Cô cẩn thận nhặt cây gậy gỗ dưới đất lên, giờ này ở những nơi hoang sơ như trong núi rất có thể sẽ gặp một vài con thú hoang hoặc rắn!
Tô Anh không dám hét to hay tạo động tĩnh quá lớn, ngược lại rất cẩn thận rón rén ra ngoài cửa động xem thật kỹ. Nhưng điều làm cô bất ngờ đó là không hề thấy bóng đen nào di chuyển như dự liệu cả, chỉ có bóng cây đang xào xạc đong đưa theo gió.
Không lẽ cô nghe nhầm?
Tô Anh ôm một bụng nghi hoặc, đi qua đi lại hai vòng trước cửa động vẫn không tìm thấy gì.
Cô còn khẽ gọi tên Khương Triết nhưng không ai đáp lại, cũng không biết anh đã đi đâu.
Ngay lúc cô định từ bỏ và quay về hang động thì chợt nghe thấy tiếng ma sát, tiếng động này hơi quen......
Rất quen thuộc...
Đột nhiên trong đầu Tô Anh xẹt qua một tia sáng, cô bất ngờ quay đầu lại!
“Lông xanh nhỏ???”
Tiếng ma sát này cực kỳ giống với tiếng động mỗi lần nó chơi đùa sinh nhiệt!
Quả nhiên, sau khi cô kêu một tiếng lông xanh nhỏ thì bóng cây lại đong đưa, răng rắc vài tiếng thì thấy một bóng cây cao lớn đi ra!
Thật sự là vừa cao vừa to, ít nhất thì to gấp đôi so với lúc cô rời đi!
Hơn nữa tạo hình của cột lông xanh hình như có chút quái dị, rễ cây cắm sâu vào lòng đất, trên thân cây còn cõng theo lông hồng nhỏ, trên một nhánh cây còn treo chiếc ô tô đồ chơi đã bị hỏng. Xương rồng cũng ở đây, nó bị kẹp ở trong một chạc cây, dường như nó còn muốn bày tỏ sự kích động và vui mừng nên đã phóng “biu biu” hai cây gai xuống đất......
Tô Anh bất ngờ đến không nói nên lời, nhìn có chút ngốc.
“......Các em thật sự tìm thấy chị?”
Cô nghĩ nếu lúc này vẫn có thể nghe được tiếng nói của chúng thì chắc hẳn xương rồng đang oa oa khóc to, kể lể cho cô nghe trên đường đến đây bọn chúng phải chịu nhiều khổ cực như thế nào!
Chuyện này làm cho Tô Anh vừa cảm động vừa tức giận, thật muốn đánh đòn chúng nó một trận ra trò!
Nhưng mà lại luyến tiếc, bởi vì cô thật sự thấy rất hạnh phúc.
Cô vui đến phát khóc, hết vỗ vỗ xương rồng rồi lại ôm lông xanh nhỏ với lông hồng nhỏ. Lông hồng nhỏ vẫn giống trước đây không hề có chút phản ứng, ngược lại thì lông xanh nhỏ run run mấy chiếc lá nho nhỏ của nó, dáng vẻ nghi ngờ hết chạm mặt rồi đến chạm vào đầu Tô Anh, hình như là nó không chắc Tô Anh có phải người nó đang tìm hay không.
Tô Anh nói: “Thật xin lỗi, vì xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn mà hiện giờ chị không có tâm của thực vật nữa, cũng không cách nào nghe được tiếng nói của các em. Xương rồng, chị không nghe được tiếng em nói.....”
Lời nói của cô thành công làm cho cột lông xanh an tĩnh lại, ngay cả mấy cái lá cũng không còn run. Xương rồng thoạt nhìn giống như đang ngây ngốc, chưa tiêu hoá kịp ý tứ trong câu nói của Tô Anh.
Tô Anh lại nói: “Tuy rằng chị không nghe được nhưng mà chị biết hết đấy. Chị nhớ rõ các em, với lại chị cũng đang nghĩ cách giao tiếp với các em, cho dù không có tâm của thực vật thì chị vẫn hy vọng có thể nghe được tiếng các em thêm lần nữa.”
Lúc ban đầu, quả thật cô có mang tâm tư lợi dụng chúng, nhưng theo thời gian chúng nó ở bên cạnh bầu bạn với cô dần dần bất tri bất giác [1] cô đã không còn mang cái suy nghĩ kia. Cô thích nghe bọn chúng lải nhải, cũng thích lải nhải với chúng.
[1] Bất tri bất giác: không biết từ khi nào.
Cô sờ sờ lông xanh nhỏ, hứa với nó: “Chị nhất định sẽ tìm ra biện pháp. Với lại trước kia chân chị bị gãy nhưng bây giờ thì tốt rồi này, còn nữa, chị cảm thấy sinh lực cũng đang dần hồi phục. Chỉ cần có thể sống tiếp thì sẽ có thời gian, sẽ tìm được biện pháp!”
Lông xanh nhỏ đong đưa mấy lá cây, lại đi vòng vòng quanh cô giống như vô số lần trước đây.
Bóng cây của nó cao lớn thẳng tắp, mỗi lần di chuyển lại vang tiếng sột soạt, không còn be bé đáng yêu giống như trước đây, Tô Anh nhịn không được nói: “Lông xanh nhỏ, vì đang ở bên ngoài nên em mới cao lớn vậy sao? Không lẽ ở nhà chị cho em ăn không đủ hả?”
Rõ ràng lúc trước cô bón phân với truyền tâm của thực vật cho nó không ít. Ra ngoài lâu như thế, lại thêm bôn ba suốt dọc đường vậy mà không thấy nó héo đi chút nào, ngược lại còn càng ngày càng to lớn chắc khoẻ!
“Thân em cao như vậy, nhà của chị sắp chứa không được em luôn rồi đó.”
Thân cây cao lớn của nó thoạt nhìn vô cùng kiêu hãnh và tự hào.
Tô Anh mỉm cười.
Thời gian trôi đi thật nhanh, trong lúc Tô Anh đang suy nghĩ làm thế nào để mang chúng nó về thành phố C thì cột lông xanh đột nhiên run lên, bộ rễ đang vùi sâu trong lòng đất lại trồi lên hết, dường như đang chuẩn bị chạy trốn!
Cùng lúc đó, Tô Anh nghe được tiếng có người đến gần, là Khương Triết.
Cô nghiêng đầu nhìn sang thì quả nhiên thấy được bóng dáng cao lớn của người đàn ông bước ra từ trong màn đêm, vẻ mặt thâm trầm, đôi mắt đen nhánh của anh như đang khoá chặt lấy cô.
Tô Anh nhìn anh, sau đó quay đầu lại thì đã không thấy bóng dáng của cột lông xanh với xương rồng đâu nữa, trên mặt đất chỉ còn lại vài vết bùn đất lộn xộn chứng tỏ từng bị xới lên.
Khương Triết tiến đến gần, đảo mắt nhìn xung quanh, trực giác nói cho anh biết có điều gì đó sai sai: “Sao thế?”
Tô Anh đưa tay đỡ trán, dở khóc dở cười.
Lông xanh nhỏ đúng là nhớ rõ lời dặn của cô, trước kia cô bảo nó phải trốn tránh không được để người khác phát hiện, bây giờ quả nhiên trốn kỹ đến mức một nửa dấu vết cũng không lộ. Cũng không biết suốt một đường như vậy phải vất vả cỡ nào, tuy vậy chuyện này với chúng nó cũng coi như là chuyến du lịch thú vị.
Nghĩ đến đây thì chóp mũi lại thấy cay cay, vừa đau lòng lại vừa chua xót.
- --
Cuối cùng, lúc trời vẫn chưa chuyển hẳn sang đêm đen thì nhóm người Triệu Vũ, Tưởng Diễn, Tưởng Nghị cùng với ba người đàn ông mặc đồ nguỵ trang cũng tìm thấy Khương Triết và Tô Anh. Nếu nói việc rơi từ độ cao như vậy xuống mà không tổn hại đến một cọng tóc là đáng ngạc nhiên, thì việc hai người họ vẫn còn bình an tồn tại mới làm cho mọi người vui mừng kích động.
Không có gì tốt hơn là còn sống trên đời.
Ở khoảnh khắc Tô Anh rơi xuống vách núi kia, Triệu Vũ dường như nhảy xuống cùng một lượt với Khương Triết để bắt lấy cô. Nhưng rốt cuộc anh vẫn chậm một bước, Khương Triết nhảy xuống trước, còn khi anh nhảy xuống thì lại bị Tưởng Diễn túm cổ chân lại...
Trong một khắc ấy suýt chút nữa anh đã nổi điên, lại càng hối hận vì trước đó lại cho Tô Anh đi gặp Tưởng Hiểu Hiểu. Anh phải sớm biết rằng Tưởng Hiểu Hiểu kia điên rồi, hiện giờ chỉ muốn cá chết lưới rách, cuối cùng để cho Tô Anh phải chịu tội!
Trong lòng anh tràn đầy hối hận, hận mình không phải là người rơi xuống vách núi thay cho cô.
Cũng may Tưởng Nghị cũng từng nghiên cứu địa hình ở trong núi, anh dẫn mọi người xuống núi sau đó tìm kiếm dọc theo bờ sông. Nhưng mà tìm kiếm một lúc lâu vẫn không thấy, mà chỉ thấy được thi thể của Tưởng Hiểu Hiểu bên bờ sông.
Anh không có chút cảm tình nào với cô ta nên nhìn một cái cũng lười.
Anh chỉ cầu mong Tô Anh với Khương Triết không xảy ra chuyện gì, hy vọng năng lực thần kỳ kia của Tô Anh sẽ giúp hai người họ vượt qua nguy hiểm....
Cảm giác vừa tức giận vừa hoảng loạn cứ mãi theo anh suốt một đường tìm kiếm cho đến khi nhìn thấy Khương Triết và Tô Anh khoẻ mạnh đứng đó mới dần dần tan đi, họ đứng đó nắm chặt tay nhau, trong lòng anh lại thấy đau khổ, cảm xúc lúc này vừa hỗn độn vừa phức tạp đến mức anh không còn phân biệt được nữa.
Nhưng anh biết, giữa anh và Tô Anh vĩnh viễn không có khả năng.
Anh lại đến trễ một bước.
- --
Triệu Vũ trầm mặc không nói gì, Tưởng Nghị cũng yên lặng giống vậy. Anh thật sự thích Tô Anh, chỉ có điều giữa em gái anh với Tô Anh có quá nhiều khúc mắc, những ân oán tình thù đó đã không thể nào phân rõ rạch ròi. Còn cái chết của Tưởng Hiểu Hiểu cũng là vì nó gieo gió gặp bão, cuối cùng đẩy mình vào chỗ chết.
Mà anh và Tô Anh cũng không có khả năng.
Anh chỉ đành đứng từ phía xa xác nhận Tô Anh bình an khoẻ mạnh, sau đó mang xác Tưởng Hiểu Hiểu rời đi.
- --
Chiều hôm sau Tô Anh cùng nhóm người Khương Triết, Triệu Vũ, Tưởng Diễn trở về trấn, hiện nay trên trấn canh phòng rất nghiêm ngặt, cách mấy bước lại có một trạm gác rồi cứ cách một khoảng lại có cảnh sát tuần tra. Mỗi chiếc xe đi qua đều phải lục soát kỹ lưỡng cả người lẫn xe để phòng ngừa bọn người trong tổ chức kia trà trộn vào hòng tẩu thoát. Xe của bọn họ vì có cảnh sát đứng ra làm nhân chứng bảo đảm nên rất nhanh đã về đến biệt thự cho mọi người nghỉ ngơi.
Tô Anh cũng trở về phòng của mình, sau đó liền đi tắm rửa thay một bộ đồ sạch sẽ. Nhưng mà cô vẫn có vẻ hơi lo lắng sốt ruột, cứ nhiều lần ghé qua ban công nhìn ra cảnh vật trong màn đêm giống như đang tìm kiếm gì đó.
Vừa rồi đông người như vậy nên cô không tiện đi tìm tụi lông xanh nhỏ với xương rồng, hơn nữa cô cũng có chú ý đến cảnh vật xung quanh nhưng không hề thấy bóng dáng chúng ở đâu, cũng không biết bây giờ chúng ở đâu nữa?
Chắc là không sao đâu, suy cho cùng vượt cả chặng dài đến đây thì năng lực tụi nó cũng không tầm thường.
Cô đứng ngoài ban công chốc lát, lúc quay trở lại phòng thì thấy Khương Triết đang bưng một ly sữa bò nóng vào, cô nhận lấy uống mấy ngụm hết sạch sau đó đặt ly không lên bàn, cô cười tủm tỉm: “Khương Triết mau đi ngủ đi, mệt mỏi cả ngày rồi phải nghỉ ngơi cho thật tốt. Ngủ ngon.”
Khương Triết nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mịn của cô: “Được.”
Anh rời khỏi phòng, Tô Anh tiễn anh ra đến cửa còn vẫy vẫy tay tạm biệt.
Nhưng trong khoảnh khắc cô định đóng cửa thì anh kê một chân chặn cánh cửa lại, Tô Anh ngạc nhiên nhìn anh, ánh mắt anh lúc này đen nhánh thâm trầm dường như còn mang theo một chút cảm giác nguy hiểm. Anh mạnh mẽ đẩy cửa vào phòng lần nữa!
Tô Anh hốt hoảng lui về sau, vội đến mức đánh rơi cả dép lê nhung trắng, nên đành phải đi chân trần trên đất. Hai tay anh vòng qua ôm lấy eo cô, xoay người một phát liền đè cả người cô vào cánh cửa, phía sau lưng cô là tấm gỗ vừa cứng vừa lạnh, phía trước lại là bờ ngực săn chắc nóng bỏng của anh. Cô nắm lấy vạt áo của anh, ngước lên nhìn anh: “Anh làm gì thế....”
Khương Triết hơi hơi cúi đầu, đặt chóp mũi của mình lên chóp mũi của cô, hô hấp của đôi nam nữ dần giao thoa triền miên, anh khẽ thì thầm: “Bé hoa nhài.”
Tô Anh: “Vâng.”
Khương Triết: “Bé hoa nhài.”
Tô Anh: “Vâng?”
Cô thấy trong mắt anh xuất hiện ý cười nhàn nhạt, đôi môi khẽ cong lên một đường sau đó hôn nhẹ lên ấn đường của cô. Cổ họng anh phát ra một tiếng thở dài mãn nguyện, càng dùng sức ôm chặt cô gái bé nhỏ này vào lòng, trông anh lúc này có chút ngây ngốc.
Tô Anh cọ cọ đầu vào ngực anh, quanh chóp mũi đều là hơi thở của người đàn ông, là mùi hương thanh mát sau khi tắm, còn pha lẫn chút mùi thuốc lá quen thuộc.
Cứ ôm như vậy, mặc dù cảm giác mang lại thật tốt, rất thoải mái ấm áp, nhưng mà có hơi ngốc.
Cô nhịn không được mỉm cười.
“Khương Triết, bao giờ chúng ta về thành phố C?”
Khương Triết: “Nếu em không thấy mệt thì sáng mai về luôn.”
Tô Anh lập tức gật đầu: “Em không mệt, mai mình về đi! Nhưng mà.... anh có thể giúp em chút việc không?”
Khương Triết: “Hửmm?”
Tô Anh suy nghĩ sau đó nói với giọng dò xét: “Em rất thích hai cái cây nọ, lúc mình trở về có thể mang theo chúng về không?”
Khương Triết: “Hai cây?”
Tô Anh liên tục gật đầu: “Vâng! Còn có một chậu xương rồng!”
Tô Anh ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt đẹp trai của anh không để lộ chút biểu cảm nào: “Được không ạ?”
Khương Triết rũ mắt liếc cô một cái, không đồng ý cũng không từ chốt. Tô Anh đành phải giở giọng nghiêm túc: “Dù sao đi nữa, nhất định em cũng phải mang chúng về cùng!”