Tiệm Hoa Của Tô Anh

Chương 154: Chương 154: Gặp mẹ Tưởng Nghị




Edit: Rine

Beta: Jiang

Khương Triết ra ngoài rất nhanh, anh nhìn hành lang: “Anh Anh đâu?”

Triệu Vũ: “Toilet.” Lại hỏi: “Chuyện của cậu là sao? Lại phát bệnh à?”

Khương Triết lắc đầu: “Không có gì.”

Khuôn mặt anh lạnh lùng, nhìn cũng không có gì là không khoẻ, đôi mắt sâu thẳm như ngày thường.

Triệu Vũ nhìn anh, cười lạnh một tiếng: “Vừa rồi Tô Anh hỏi tôi vì sao cậu muốn khám bệnh? Đừng nhìn tôi, tôi chưa nói cái gì cả, tôi cũng không ngốc, nói cho cô ấy biết cậu có một người cha không ra gì để cô ấy mềm lòng, quay lại với cậu một lần nữa sao?”

Khương Triết: “Cậu thật đúng là suy nghĩ cặn kẽ.”

“Vì cô gái mình yêu, dù sao cũng phải tính toán một chút.”

“Nhưng vừa rồi ở trong mơ Anh Anh kêu tên của tôi.”

“...” Triệu Vũ cắn răng hừ một tiếng: “Không sao cả, chỉ là mơ mà thôi, huống chi Tô Anh cũng muốn thoát khỏi giấc mơ kia.”

Khương Triết dừng một chút, hiếm khi không phản bác lại Triệu Vũ.

Cảnh tượng trong mơ quá tối tăm, có đôi khi anh nằm mơ đều sợ mình sẽ rơi vào đó không cách nào tỉnh lại.

Khương Triết: “Lát nữa cậu đưa Anh Anh về đi.”

Triệu Vũ: “Còn cậu đi đâu?”

Khương Triết cụp mi: “Có việc.”

---

Triệu Vũ đưa Tô Anh về nhà khiến cô có chút bất ngờ, hay là bệnh của Khương Triết thật sự rất nặng? Không thể nào, kiếp trước anh vẫn luôn khỏe mạnh, nhưng xác thật cô không nghe nói anh mắc bệnh tâm lý gì...

Đang nghĩ ngợi, đầu bị người ta gõ một cái.

Triệu Vũ nghiêng người dựa vào thân xe, nghiêm chỉnh, ung dung nhìn cô: “Đầu dưa nhỏ, đang suy nghĩ gì vậy?”

Tô Anh trừng anh một cái, cô còn mang thù chuyện vừa rồi đấy.

Triệu Vũ vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười xoa nóng đầu cô: “Đồ ngốc, đừng suy nghĩ lung tung.”

Tô Anh né đầu ra, đẩy đẩy bàn tay anh: “Em suy nghĩ lung tung khi nào? Em là đang tự hỏi. Với cả anh có thể đừng xoa đầu em nữa hay không.”

Triệu Vũ: “...”

Anh hít vào một hơi, ngồi thẳng người bắt chéo chân, cả đoạn đường sau đều nhìn ngoài cửa sổ, không để ý tới Tô Anh, khiến cho Tô Anh kỳ quái nhìn anh vài lần, không thể hiểu được, trở mặt nhanh như lật sách vậy.

Lúc về đến nhà, Tô Anh không nhịn được hỏi: “Anh Triệu Vũ, Tưởng tiểu thư bên kia thế nào? Vẫn không có tin tức gì sao?”

Lúc này Triệu Vũ mới quay đầu lại liếc mắt nhìn Tô Anh một cái, nói: “Xác thật Tưởng tiểu thư cẩn thận không giống với tính cách ngày thường của cô ta. Trong khoảng thời gian này người của chúng ta và cảnh sát bên kia đều nghiêm mật giám thị, cũng không biết có phải cô ta hoài nghi hay không mà chưa từng có hành động kỳ quái nào.”

Tô Anh lại hỏi: “Trợ lý và tài xế bên cạnh cô ta đâu? Lần trước bọn họ tới có cảm giác hơi kỳ quái.”

Triệu Vũ: “Yên tâm, mấy kẻ yếu kém mà thôi.”

Anh nhìn cô, giọng nói ôn nhu hơn: “Anh Anh, chuyện này không gấp được, ai bình tĩnh, vững vàng hơn người đó chính là kẻ thắng cuối cùng.” Anh sờ sờ mặt cô: “Ngoan, đừng sợ, bọn anh sẽ không để cô ta làm hại em lần nữa.”

Tô Anh nhìn anh, gật gật đầu: “Em biết rồi.”

Xác thật, dường như kiếp trước cũng đã đấu rất lâu, Tưởng Hiểu Hiểu có thể kiêu ngạo trong thời gian dài như vậy, nhất định rất thông minh, sẽ không dễ dàng bại lộ thân phận. Đôi khi cô ta hơi vội vàng, đó đều là sau khi nhìn thấy Triệu Vũ quá mức thân mật với cô. Tô Anh có chút tin tưởng lời Tưởng Diễn nói, lòng ghen ghét của Tưởng Hiểu Hiểu rất nặng, rất mạnh mẽ, thứ cô ta vừa ý nhất định phải là của cô ta. So với khi còn nhỏ, cô ta trưởng thành đã học được cách ngụy trang, nhưng là ngụy trang dưới tính cách không biết kiềm chế, bởi vì không chiếm được nên tức giận càng ngày càng lớn.

Ghen ghét là ác ma.

---

Mùa đông đã đi qua, sắc xuân dần tới, tuyết đọng thật dày lúc trước đã bị ánh nắng ấm áp hòa tan, khiến cho mặt đất đều bị thấm ướt, ngay cả trái tim dường như cũng trở nên ướt át hơn.

Tô Anh chờ đợi kết quả, Tưởng Nghị nói với cô anh ta đã trộm được đoạn ghi âm.

“Muốn nghe hay không?”

“Muốn.”

“Đến đây.”

Địa điểm vẫn là nơi hẹn gần nghĩa trang lần trước, lúc Tô Anh đến, anh ta đứng dưới tàng cây ở một sườn núi, trong tay kẹp điếu thuốc, dưới cái mũ màu đen là một khuôn mặt đẹp trai, anh ta cười tủm tỉm, ánh mắt đào hoa giờ phút này có vẻ lạnh thấu xương.

Cô quen nhìn dáng vẻ anh ta cười, lúc này lại như vậy thì có chút bất ngờ.

Tô Anh đến gần, thử gọi: “Tưởng tiên sinh?”

Tưởng Nghị ngước mắt nhìn, sự lãnh khốc tàn nhẫn trong mắt làm cô kinh ngạc, thiếu chút nữa lui về phía sau. Thế nhưng rất nhanh sau đó, anh ta cười một cái, đưa tay: “Cô gái nhỏ, mau tới đây.”

Tô Anh đi qua, mắt nhìn bốn phía, nơi này quả nhiên khác biệt với những toà nhà cao tầng của thành phố C phồn hoa. Ở đây có đồi núi có rừng cây, âm thanh yên tĩnh của rừng, phóng tầm mắt nhìn, địa thế trống trải, cây cối um tùm, có cảm giác rộng mở thông suốt.

“Tưởng tiên sinh, rốt cuộc anh đã lấy được thứ mình muốn, sao nhìn có vẻ không vui thế kia? Là kết quả không tốt à?”

“Không, rất tốt.”

“Thật sao?”

“Anh Anh, cho tôi ôm một cái.”

Anh ta giơ tay, Tô Anh cắn răng bất đắc dĩ, bắt lấy bàn tay anh ta, có chút buồn bực: “Tưởng Nghị, anh đủ rồi, chúng ta có thể nói chuyện bình thường hay không?”

Anh ta cũng rất giận: “Tôi không bình thường chỗ nào? À, cô muốn nói tôi không đứng đắn sao?”

Tô Anh trợn trắng mắt, khiến cho Tưởng Nghị bật cười một tiếng.

Anh ta không nói thêm gì nữa, kéo Tô Anh đi: “Đưa cô đi gặp một người.”

Tô Anh phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp bước chân lớn của đàn ông: “Gặp ai vậy? Anh còn chưa nói về đoạn ghi âm này đâu.”

Tưởng Nghị quay đầu lại, đột nhiên lấy ra một sợi dây chuyền kim cương quơ quơ: “Có phải Hiểu Hiểu rất thông minh hay không?”

Sợi dây chuyền kia có hình dạng một cái chìa khóa, xung quanh chìa khóa gắn đá quý màu hồng nhạt, mặt dây chuyền chìa khóa thoạt nhìn vô cùng tinh xảo, cực kỳ xinh đẹp, bất kỳ cô gái nào nhìn thấy đều không rời mắt được.

Cô đưa tay muốn lấy: “Mặt dây chuyền này...”

Tưởng Nghị lập tức lấy lại.

Tô Anh im lặng, cong môi cười cười.

---

Tô Anh không nghĩ tới, người mà Tưởng nghị đưa cô đi gặp đã qua đời.

Tưởng Nghị cúi thấp người đặt hoa hồng trước bia mộ, nói: “Đây là mẹ tôi, cô có thể gọi mẹ giống như tôi.”

Tô Anh không chấp nhặt cùng Tưởng Nghị, cô nghiêm túc cúi người vái chào: “Chào dì ạ, cháu là bạn của Tưởng Nghị.”

Tưởng Nghị liếc nhìn Tô Anh một cái, ngửa đầu cười một tiếng: “Tưởng Nghị tôi mà lại có bạn bè sao? Bé hoa nhài, đừng nói giỡn.”

Tô Anh kỳ quái nhìn nhìn Tưởng Nghị.

Không biết vì sao, Tưởng Nghị hơi thở dài: “Thật đúng là một cô gái nhỏ.”

Anh ta không hiếm lạ gì cái gọi là bạn bè, thứ anh ta muốn chính là người phụ nữ của mình.

Tô Anh muốn nói gì đó, bỗng nhiên thấy Tưởng Nghị thở dài mỉm cười, biểu tình lạnh lùng, anh ta quay đầu lại nhìn về phía sau, bắt lấy tay Tô Anh, chạy lên phía trên, nói: “Bọn họ đuổi tới.”

Tô Anh lập tức hỏi: “Là ai? Nhóm người lúc trước đuổi theo anh sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.