Edit: Rine
Beta: 如意 Như Ý
Triệu Vũ đi rồi còn quay lại đã khiến Tô Anh kinh ngạc, hiện giờ ngay cả Khương Triết cũng đột nhiên tới... Mà hoa thuỷ tiên vốn phải trông cửa lại đang si mê hai chiếc siêu xe đang đậu ở bên ngoài!
Triệu Vũ cũng có chút ngoài ý muốn nhưng không kinh ngạc. Anh nhìn vào mắt Khương Triết, phát hiện Khương Triết cũng đang quan sát mình, anh nhún nhún vai: “Thật tình cờ.”
“Tình cờ cái gì mà tình cờ?” Khương Triết ôm cô gái bên cạnh vào lồng ngực, nói với Phùng Vũ: “Người phụ nữ này là ai? Lại thêm một kẻ tới gây chuyện à?”
Phùng Vũ: “...”
Triệu Vũ cười “Xì” một tiếng: “Khương Tứ, trí nhớ của cậu cũng thật sự quá “tốt”! Trước kia không phải cậu còn khiến người ta ở cùng người đàn ông trong phòng bao số bảy một đêm sao, giờ đã quên rồi à?”
Khương Triết: “Hả?”
Trong nháy mắt anh liền nhớ tới, ánh mắt nhìn Phùng Vũ càng không tốt.
Khương Triết và Triệu Vũ đột nhiên xuất hiện, Phùng Vũ sợ tới mức lá gan muốn nứt ra. Thân thể cô ta không tự giác bắt đầu run run, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được, càng không dám liếc mắt nhìn Khương Triết cùng Triệu Vũ một cái.
Tại sao lại trùng hợp như vậy? Hai người này ngày thường xuất quỷ nhập thần, vậy mà đồng thời xuất hiện ở tiệm hoa của Tô Anh, còn đúng lúc gặp phải cô ta, lại ngay sau khi cô ta mắng Tô Anh. Đây vốn là một cơ hội đặc biệt tốt, nếu cô ta có thể bình tĩnh một chút, như vậy ngã vào trong lồng ngực Triệu Vũ chính là cô ta!
Trong lúc miên man suy nghĩ, cô ta vô cùng hối hận, giãy giụa bò lên, nhỏ giọng biện giải: “Nhị thiếu, Tứ thiếu, các anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ tới tìm chị Tô Anh nhận lỗi...”
Khương Triết âm thanh trầm thấp, bễ nghễ nói với Phùng Vũ: “Xem ra là lần trước tôi giáo huấn còn chưa đủ.”
Phùng Vũ bị doạ tới nước mắt đều chảy ra.
Triệu Vũ lạnh lùng cười: “Vừa rồi, thời điểm cô mắng chửi người cũng không phải nói như vậy.” Anh nâng nâng cằm, ánh mắt nhìn Phùng Vũ giống như mũi tên nhọn. “Hay là cô cho rằng lần trước tha cho cô, cô thật sự nghĩ chúng tôi nhân từ nương tay à?”
Cả người Phùng Vũ đổ mồ hôi, chân mềm đến thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất. Giờ phút này cô ta cảm thấy Triệu Nhị thật đáng sợ, giống như buổi tối ngày hôm đó, nhẹ nhàng nói một câu liền chặt đứt tay của một người. Tiếng kêu thảm thiết kia giống như lại xuất hiện ở bên tai, cô ta sợ tới mức run rẩy không thôi.
Khương Triết liếc mắt nhìn Phùng Vũ một cái liền chán ghét quay đi, một tay anh cầm lấy cánh tay Tô Anh, lạnh lùng nói: “Hiện tại mới qua mấy ngày, những thứ anh dạy em đều đã quên hả?”
Tô Anh mím môi: “Không phải, do em thấy cô ấy là phụ nữ nên không phòng bị.”
Lúc này Phùng Vũ mới thấy trên cánh tay Tô Anh có mấy vết cào, hoảng loạn nói: “Không phải, không phải như thế, Tứ thiếu, chuyện không phải như các anh nhìn thấy, tôi không có làm chị Tô Anh bị thương!”
Tô Anh “Hừ” một tiếng: “Đúng vậy, cô không có làm tôi bị thương, đều là tôi tự cào mình, không liên quan đến cô.”
Tô Anh quay đầu đi, bộ dáng rất buồn bực.
Khương Triết liền trấn an, vỗ vỗ cô quay lại, nói với trợ lý Diêu ở đối diện: “Chăm sóc Phùng thị cho tốt vào, có phải an ổn lâu lắm rồi hay không, ngay cả mình họ gì cũng không hiểu rõ!”
Nếu nói vừa rồi Phùng Vũ là sợ, như vậy giờ phút này chính là vừa sợ vừa hối hận. Cô ta biết rõ nhà mình so sánh với Khương gia giống như con thiêu thân đang rung cây. Khương Triết thật sự muốn đối phó cô ta vậy thì nhà cô ta liền tiêu rồi!
Càng nghĩ càng sợ, Phùng Vũ khóc lóc nói: “Tứ thiếu, chị Tô Anh, em sai rồi, em thật sự sai rồi, em không nên tới. Cầu xin mọi người tha thứ cho em lần này đi! Em bảo đảm tuyệt đối không tái phạm!”.
Tô Anh nhìn cô ta, nói: “Vậy tôi hỏi cô một chuyện, cô thành thật nói ra, tôi liền tha thứ cho cô.”
Dường như là gấp không chờ nổi, Phùng Vũ nói: “Chị nói, chị nói đi!”
Tô Anh: “Buổi tối ngày đó, lúc Tề tiểu thư kêu cô truyền lời, cô thật sự không có nhận thấy được cái gì không?”
“Em...”
“Tôi chỉ nghe lời nói thật.”
Giờ khắc này Phùng Vũ cảm thấy Tô Anh thật sự tàn nhẫn, cô ta biết rõ chuyện đêm đó làm Khương Tứ và Triệu Nhị tức giận. Nếu cô thật sự nói lời thật, còn có thể sống tốt sao?
“... Em không biết, thật sự, em chỉ giúp Tề Duyệt truyền lời mà thôi.”
Đáng tiếc ánh mắt trốn tránh của cô ta sớm đã bán đứng suy nghĩ chân thật của cô ta. Cô ta biết mọi chuyện, cô ta đã rõ ràng mục đích chân chính của Tề Duyệt từ sớm nhưng vẫn giúp Tề Duyệt truyền lời, thậm chí là gấp không chờ nổi hy vọng Tô Anh có thể trúng kế.
Tô Anh quay đầu dựa vào lồng ngực Khương Triết, âm thanh nhẹ nhàng, chậm chạp nói: “Được rồi, tôi đã biết.”
Hơi cúi xuống, có chút khó hiểu, bộ dáng rất khổ sở.
Một lát, Tô Anh lại nói: “Kỳ thật lúc mới vừa thấy cô, tôi đã cảm thấy cô lớn lên thật xinh đẹp, tính cách cũng thật đáng yêu, cô và Tiểu Lữ thật sự rất xứng đôi...”
Phùng Vũ còn muốn giải thích, Triệu Vũ đã giơ tay, ý bảo người tiến vào mang cô ta đi ra ngoài. Một loạt giải thích cô ta muốn nói đều bị trợ lý Diêu làm nghẹn lại trong bụng. Lúc cô ta bị kéo đi chỉ kịp thấy Tô Anh dựa vào trong lồng ngực của người đàn ông cao lớn, đôi mắt lạnh băng không chứa một tia tình cảm nhìn chằm chằm cô ta, làm lông tơ của cô ta đều dựng đứng!
Người phụ nữ kia... Người phụ nữ kia căn bản không phải tiểu bạch thỏ ngốc nghếch, ngọt ngào trong miệng người khác! Tô Anh biết rõ Khương Tứ đã cực kỳ bất mãn với cô ta, lại còn vạch trần chuyện đêm đó dưới tình huống này, đây là muốn chặn đường sống của cô ta!
Thật tàn nhẫn!
---
Ngẫm lại hộp thuốc trong nhà Tô Anh là do Khương Triết bảo Linda đưa tới, cô cũng không sử dụng được mấy lần, lần này rốt cuộc có tác dụng.
Giờ phút này cô ngồi trên thảm trải sàn của lầu hai, để cho Khương Triết đang ngồi tuỳ ý trên sô pha giúp cô thoa thuốc.
Triệu Vũ còn chưa đi, anh tuỳ tiện nửa nằm nửa ngồi, dựa cả người lên cái sô pha vốn cũng không lớn. Anh và Khương Triết, hai người chiếm cứ chỗ duy nhất có thể ngồi ở nơi này. Nhưng thực ra hắn rất an tĩnh, chống cằm, ánh mắt rảnh rỗi dừng ở trên cánh tay Tô Anh.
Mùi khó ngửi của thuốc sát trùng trên vết thương bị tróc da làm cả khuôn mặt Tô Anh đều nhăn lại.
Sắc mặt Khương Triết lãnh đạm, giống như là không hề do dự nhanh chóng thoa thuốc, Tô Anh không nhịn được nói: “A Triết, anh không thể nhẹ tay hơn sao?”
Anh cười lạnh: “Đây là hậu quả của việc khinh địch, cô ta từng hại em một lần, em còn có thể để bị hại thêm lần thứ hai sao?”.
Tô Anh rũ mắt: “Em cho rằng cô ta thật sự có lòng hối cải, tới tìm em xin lỗi.”
Khương Triết búng một cái thật mạnh ở trên trán Tô Anh, vừa lòng nghe được âm thanh cô hít vào, anh lạnh giọng: “Không được có lần sau.”
Tô Anh: “... Vâng.”
Bông băng dính thuốc bị người đàn ông tùy tay ném vào thùng rác, khuôn mặt trước sau như một đều lạnh lùng.
Triệu Vũ bắt đầu châm điếu thuốc.
---
Miệng vết thương xử lý tốt, đột nhiên Tô Anh nghĩ đến: “Anh Triệu Vũ, không phải anh đã đi rồi sao, làm sao còn trở lại? Có việc gì à?”
Khương Triết nhìn về phía Triệu Vũ, Triệu Vũ nói: “Anh đúng lúc thấy Phùng Vũ, đoán là cô ta tới tìm em cho nên trở lại nhìn xem. Không nghĩ tới anh thực sự đoán đúng.”
Khi vừa nhìn thấy Phùng Vũ thoáng qua, dường như theo bản năng, anh bảo tài xế quay đầu trở về, anh không nghĩ rằng Phùng Vũ dám làm gì Tô Anh, dù sao bên ngoài tiệm hoa còn có nhiều người theo dõi như vậy, có thể có chuyện gì?
Hành vi này của anh chỉ có thể được xếp thành: Làm điều thừa.
Tô Anh khẽ cười: “Cảm ơn anh. Kỳ thật em không sợ Phùng Vũ, cô ta cũng không thể làm gì em. Hơn nữa vừa rồi em cũng không có chịu thiệt thòi, cô ta túm lấy em, em liền cố ý dẫm lên váy cô ta!”
Thật sự là trẻ con, làm người ta chỉ muốn cười.
Khương Triết và Triệu Vũ cũng thật sự không nhịn được mà cười một chút.
Sau khi rời khỏi tiệm hoa của Tô Anh, Khương Triết hỏi Triệu Vũ: “Nói đi, cậu đến đây làm gì?”
Triệu Vũ: “Ăn mì.”
“Cút.” Khương Triết đá một chân sang.
Triệu Vũ buông tay, lười nhác nói: “Bé hoa nhài không muốn nói cho cậu.”
Khương Triết nhướng mày, anh lấy một điếu thuốc ra, cầm trong tay gõ gõ, cười: “Được rồi, đừng quanh co, nói đi.”
Triệu Vũ: “Còn có thể có chuyện gì? Là Tề Duyệt, bé hoa nhài muốn biết tin tức về Tề Duyệt, xem ra là chuẩn bị tùy thời nghênh chiến. Khương Tứ, cậu lại có thể hưởng phúc của người đẹp.”
Khương Triết châm lửa điếu thuốc, ngậm trong miệng rít một hơi, xương quai hàm nghiêm nghị hoàn mỹ, ánh mắt thâm thúy: “Bé hoa nhài thì được, còn phúc của Tề Duyệt kia tôi không hưởng nổi.” Anh ngước mắt: “Sao cậu không thử? ”
Triệu Vũ “Hừ” một tiếng: “Phúc của người đẹp này tôi cũng hưởng không nổi.”
“Sao tôi lại nhớ rõ hai tên cậu và Đào Nhiên không lâu trước kia còn nói cô ta rất có mùi vị phụ nữ nhỉ?”
“Đó là Đào Nhiên nóng lạnh gì cũng ăn, người nào cũng đều lọt được vào mắt.”
Khương Triết cười một chút, anh cắn cắn điếu thuốc, nhìn ánh mắt Triệu Vũ.
Đôi tay Triệu Vũ đặt trong túi quần, vuốt ve đầu ngón tay.
Mùi vị... Phụ nữ?