Edit: Hiền Chăn
Beta: Thuỳ An
Đó là một người đàn ông có diện mạo vô cùng yêu nghiệt, vẻ ngoài vừa anh tuấn đẹp trai, lại vừa... xinh đẹp. Anh mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu đen dài tận đầu gối, gương mặt vì bị gió tuyết tạt qua mà trở nên tái nhợt. Anh bất chấp gió lạnh đi đến cửa hàng, trên những sợi tóc đen tuyền cùng bả vai đều bị bông tuyết bao phủ, ngay cả hàng lông mi dài thật dài dường như cũng bị đóng băng thành một mảng tuyết nhỏ.
Khoé miệng của anh nở một nụ cười thật ấm áp, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo.
“Tôi muốn mua hoa.”
“Anh muốn mua hoa gì?”
“Hoa nhài nhỏ.”
Một người đàn ông kỳ quái.
Cô mẫn cảm phát hiện người đàn ông này rất nguy hiểm, là loại người không thể chọc vào hay tiếp cận.
Tô Anh mỉm cười, nói: “Tiên sinh, mời đi theo tôi.”
Cô dẫn người đàn ông đi đến trước cửa sổ, những bông tuyết ở bên ngoài vẫn nhẹ nhàng rơi. Nhưng kỳ lạ là, hoa nhài của Tô Anh trồng càng nở lại càng đẹp diễm lệ, không hề có vẻ héo úa.
“Trắng tinh, thanh thuần.” Những ngón tay với khớp xương rõ ràng của người đàn ông đang nhẹ nhàng mơn trớn một đoá hoa nhài trắng tinh: “Thật xinh đẹp.”
Tô Anh nói: “Nếu tiên sinh thích nó, tôi sẽ giúp anh gói lại?”
Người đàn ông gật đầu: “Được.”
Ngón tay của anh hơi di chuyển, có vẻ như muốn ngắt đi cánh hoa, theo thói quen bảo hộ đám hoa của Tô Anh, dường như ngay lập tức cô đã đưa tay ra cản lại theo bản năng, tay của người đàn ông nắm phải ngón tay nhỏ bé của Tô Anh.
Anh khẽ nhướng đôi mày, cuối đầu xuống nhìn Tô Anh: “Sao thế?”
Tô Anh thu tay lại, cũng ý thức được hành động vừa rồi của mình quá lỗ mãng, hơn nữa cũng phát hiện người đàn ông này quả thật rất cao, cô chỉ đứng cao đến bả vai anh thôi. Bởi vì khoảng cách hai người cũng khá gần nên khi cô ngước nhìn lên có chút khó khăn: “Thật ngại quá, hoa này nếu ngắt xuống trông sẽ không đẹp mắt nữa. Anh có thể... đừng ngắt được không?”
“Cho nên đây là lý do hoa trong cửa hàng đều được trồng trong chậu?” Anh cười cười, cũng thu tay lại: “Được rồi, nghe lời cô một lần vậy.”
“... Cảm ơn.”
Tô Anh mang hoa nhài đi đóng gói lại, Tưởng Nghị nhìn theo bóng dáng rời đi của cô gái, gầy yếu mà tinh tế, chiếc áo lông rộng thùng thình càng làm cho dáng người của cô thêm thướt tha mảnh mai, vòng eo nhỏ nhắn có thể ôm hết bằng một tay.
Anh lắc lắc đầu, vuốt ve đầu ngón tay.
Hoa nhài được gói vào một túi giấy màu hồng nhạt, ở cùng một chỗ với người đàn ông cao lớn toàn thân mặc đồ đen, trông cực kỳ không ăn nhập.
Anh quơ quơ chiếc túi trong tay, nói: “Nữ tính quá.”
Tô Anh chớp chớp đôi mắt, hơi vùi cằm vào cổ áo có lông xù: “Không phải đâu, màu hồng cùng màu trắng phối hợp với nhau đặc biệt hài hoà!”
Anh đầy ý vị thâm trường: “Ohhh!”
Được rồi, Tô Anh cúi đầu lí nhí nói: “...... Tôi không có túi nào khác.”
Người đàn ông khẽ cười một tiếng.
Khi Tô Anh ngẩng đầu lên lần nữa, thấy bóng dáng cao gầy của người nọ biến mất ở đầu đường.
---
Tưởng Hiểu Hiểu rất tức giận, cô đợi ở sân bay hết nửa ngày, không chỉ không chờ được Phạm Nghị mà gọi điện thoại cũng không ai bắt máy, cuối cùng thì mới biết được, hoá ra anh ấy sớm đã tự mình rời khỏi sân bay!
Cô đau đầu xoa xoa thái dương, cảm thấy tính tình của anh ba càng ngày càng quái gở.
Ngay cả khi Tưởng Nghị đang tạm thời nắm quyền quản lý, nhưng mà anh vẫn không chút nào thay đổi, không hề quan tâm đến đại cục chút nào! Hiện giờ chính là thời cơ, sao lại có thể chạy loạn như thế chứ? Ở đây chính là địa bàn của Khương Tứ cùng Triệu Nhị đó!
Mãi đến một lúc lâu sau, rốt cuộc Tưởng Hiểu Hiểu mới gọi được cho Tưởng Nghị.
Cô cố gắng áp chế sự tức giận trong lòng xuống, nói: “Anh ba, anh đi đâu thế? Em đã ở sân bay đợi anh suốt hai giờ!”
Giọng nói của Tưởng Nghị vô cùng lạnh nhạt, anh đặt hoa nhài lên bệ cửa sổ, còn túi giấy thì bị anh ném ở cạnhchân: “Chuyện gì?”
“... Anh nói gì thế, đương nhiên là em đến đón anh rồi!”
Tưởng Hiểu Hiểu nói: “Anh đến đây một mình làm em không yên tâm. Anh ba, giờ anh đang ở đâu thế? Em lập tức qua đó.”
“Anh ở Phong Lâm.”
“Phong Lâm? Chỗ đó là địa bàn của Lâm gia!”
“Ừm, có vấn đề gì?”
“.......”
Tưởng Hiểu Hiểu càng thêm không hiểu nổi hành động của Tưởng Nghị, khách sạn nhà mình không ở lại cứ chạy đến khách sạn của Lâm gia, cái này là đạo lý gì thế? Huống chi Lâm gia có Lâm Thành Phong, thằng nhóc thối kia chưa bao giờ cho cô một sắc mặt tốt, lại còn là anh em tốt của Tưởng Ngũ. Tưởng Nghị lại còn qua đó ở, không phải là tự tìm chết à?
Tưởng Nghị không kiên nhẫn, nói: “Không có chuyện gì thì đừng tìm anh, cúp máy đây.”
“Anh ba, khi nào anh đến bệnh viện thăm anh Năm——”
“Tút tút tút...”
Ngắt điện thoại, di động bị anh tuỳ tiện ném sang một bên.
Tưởng Nghị vuốt ve cánh hoa nhài, khẽ cười: “Quả nhiên xinh đẹp.”
---
Một đoạn nhạc đệm ngắn mà người đàn ông xa lạ kia mang đến rất nhanh đã bị Tô Anh quên mất.
Cây kỳ dị của cô dường như tự biết thân biết phận rằng mình không thể mọc cao quá, nếu còn mọc nữa khẳng định sẽ đâm thủng nóc nhà, vì thế mà vài ngày gần đây nó không còn điên cuồng phát triển như trước nữa, hiếm khi ngoan ngoãn như vậy.
Tô Anh lại trồng thêm ba hạt giống nữa, vẫn dùng “tâm của thực vật” để nuôi dưỡng như trước đó. Nhưng mà, điều làm cô ngạc nhiên đó là rõ ràng đều cùng một loại hạt giống, nhưng cuối cùng khi chúng nảy mầm thì mới phát hiện, một đám cây này lại có màu đỏ! Mấy cây trước kia tuy có phát triển hơi nhanh một chút nhưng ít ra bề ngoài của chúng vẫn còn tính là bình thường, sẽ không cảm thấy nó là giống gì kỳ lạ, nhưng bây giờ...
Tô Anh có chút hoảng sợ, đặc biệt là ba hạt giống này cũng giống như trước kia, càng lúc càng có xu hướng quấn lại với nhau thành một cây.
Buổi tối đi ngủ cô cũng không dám mang chúng lên lầu, ngủ đến nửa đêm lại xuống dưới nhìn xem, làm cho xương rồng được dịp chê cười cô nhát gan, lại nói bây giờ nó đã mọc gai trở lại rồi nên cô hoàn toàn không cần sợ! Cây mắc cỡ cũng nói con bé có thể bảo vệ cô, nó có thể thả độc làm người ta hôn mê!
Vì được xương rồng cùng cây mắc cỡ kích thích mà bây giờ đám hoa đều thử đánh thức “sức mạnh” của riêng mình, vô cùng nghiêm túc cố gắng. Cũng chính vì chuyện này mà tiệm hoa vốn rất náo nhiệt, tự nhiên bây giờ lại an tĩnh cực kỳ.
Nhưng mà cô vẫn không nghe theo chúng nó, thật doạ người.
Hôm nay cô ngủ đến nửa đêm, mơ mơ màng màng định đi xuống lầu xem cây kỳ dị thì lại nghe giọng lão ngô đồng truyền đến: “Tô Anh, Triệu Vũ đến.”
Trong lòng Tô Anh cảm thấy căng thẳng, dường như tỉnh ngủ ngay tức khắc, cũng ngay lúc này, cô nghe được tiếng mở cửa.
Không sai, chính là tiếng mở cửa phòng ngủ của cô.
Tô Anh vô thức nắm chặt tay lại, Triệu Vũ đến đây, vẫn đến vào đêm khuya? Vì sao anh ấy lại đến đây vào giờ này, thật ra từ sau lần đó gặp ở bệnh viện, đã mấy ngày rồi cô không gặp lại anh. Cũng không biết là anh ấy bận làm việc gì, cô không hỏi qua, bọn người Khương Triết cũng chưa từng nhắc đến.
Hiện giờ lại đột nhiên xuất hiện, lại còn xuất hiện ngay trước giường của cô!
Người này!
Đâu phải anh ấy không biết quan hệ giữa cô với Khương Triết? Tại sao anh ấy lại.......
Cô cảm giác được một luồng khí lành lạnh cùng một cỗ áp lực đang tới gần, bàn tay lạnh lẽo của người kia đặt phủ lên trán làm cô không kìm nén được mà khẽ run run, lật người lại, trốn vào trong chăn.
Giọng nói khàn khàn của người đàn ông mang theo ý cười: “Tiểu quỷ!”
Tô Anh cảm thấy lời nói của người đàn ông này có hàm ý, cô vẫn giả vờ ngủ như cũ, nếu tỉnh lại thì có thể nói gì bây giờ? Với lại nửa đêm ái muội như vậy cũng không phải thời gian thích hợp để nói chuyện với nhau......
Trong lúc cô vẫn đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên Triệu Vũ lại xoa xoa đỉnh đầu cô, nghe giọng nói của anh dường như áp gần bên tai cô: “Đừng sợ, Tề Duyệt sẽ không thể làm tổn thương đến em nữa.”
Tay của Tô Anh nắm chặt chiếc chăn, do dự một lúc lâu mới kéo chăn xuống, phát hiện trong phòng đã không còn ai.