Tiệm Hoa Của Tô Anh

Chương 32: Chương 32: Tai nạn




Edit: Mẫn Mẫn (부산)

Beta: heka

Vào lúc chiếc xe tải cao mười ba mét chất đầy hàng hóa đụng vào bên cạnh, tài xế đã bẻ tay lái để né tránh một cách vô cùng có kinh nghiệm, nhưng đồng thời, khi tài xế lựa chọn nhường đường, phía sau và phía trước chiếc xe việt dã [1] đều bị đâm vào, thân xe đen nhánh dày nặng, cuối cùng phải phanh gấp — trái phải bị tấn công ở cự ly gần, ngay cả con đường phía trước cũng bị chặn mất.

[1] xe việt dã - 越野车:loại xe thể thao SUV, là loại xe chuyên dùng có khả năng vượt nhiều địa hình, có nội thất rộng rãi cho 5 - 7 người kể cả hành lý.

Khương Triết nhìn qua cửa kính xe, đối phương đều đeo khẩu trang và kính râm.

“Cẩn thận!”

Bọn họ đều có chuẩn bị rồi mới tới!

Khương Triết đi chung xe với Tưởng Diễn, hai người đều là thân kinh bách chiến [2], hiện tại trên mặt không có kinh hoảng hay thất thố, ngược lại là vô cùng tức giận!

[2] Thân kinh bách chiến: 身経百戦: Thân trải qua trăm trận đánh.

Tưởng Diễn lạnh giọng nói: “Được lắm, thế mà lại dám hạ sát chiêu!”

Tổ tiên của Tưởng gia sống trong giới hắc đạo, tuy rằng từ hai đời trước trở đi đã bắt đầu tẩy trắng, quay trở về làm ăn lương thiện, đàng hoàng, nhưng mà dù vậy thì vẫn còn dây dưa không ít, đối với những chuyện như này cũng không lấy làm lạ, đã là đen, dù cho có tẩy trắng thì đáy vẫn là đen.

Tưởng Diễn quay sang phía Khương Triết: “Để cậu bị liên lụy rồi.”

Khương Triết: “Có thể ra tay ngay trên đường đi tới sân bay, chắc chắn đã biết tôi với cậu đi cùng nhau, có lẽ là tôi liên lụy tới cậu.”

Hai người nhìn nhau, cả hai đều cười lạnh.

Dưới sự tấn công của hai bên, mồ hôi của tài xế liên tục chảy xuống: “Tưởng tổng! Làm sao bây giờ, chúng ta không tránh được!”

Tưởng Diễn nói: “Bên phải, đụng sang bên phải!”

Chiếc xe vận tải lớn kia đã băng qua bên này, chiếm hơn nửa đường cho xe chạy.

Triệu Vũ và Lâm Thành Phong đi đằng sau Tưởng Diễn và Khương Triết, nổi giận mắng lên: “Mẹ nó, đám này bị điên rồi à?!”

Khi bọn họ muốn vượt lên, lại có một chiếc xe việt dã màu đen nữa tới, kéo dài thời gian, nhưng không hạ sát tâm.

Tài xế chưa từng trải qua tình huống như thế này, trong lúc nhất thời làm sai liên tục, bị đúng đến nỗi suýt nữa là lật xe. Lâm Thành Phong bị dọa tới nghệt cả mặt ra, Triệu Vũ nhanh chóng đứng lên, nói với tài xế: “Để tôi lái, anh sang ghế phụ đi!”

Tài xế run run rẩy rẩy: “Không, không được đâu...”

Triệu Vũ: “Nhanh lên! Còn dông dài nữa, hôm nay anh mà không chết trên xe, sau này đằng nào cũng sẽ chết trong tay tôi!”

Đúng là y hệt thổ phỉ!

“...”

Tài xế run như cầy sấy bò sang ghế phụ, tay chân Triệu Vũ nhanh nhẹn, chớp mắt đã ngồi lên vị trí điều khiển, anh nắm chặt tay lái, tình thế tức khắc xoay chuyển! Lại nhớ khi xưa anh cũng từng là một tên điên cuồng đua xe đấy chứ.

Gan của anh vừa lớn lại vừa hung mãnh, cùng với phong cách nhượng bộ vừa nãy của tài xế là hoàn toàn như hai thái cực, làm cho Lâm Thành Phong đang ngồi ở hàng ghế sau bị xóc nảy đến nỗi suýt nôn, không nhịn được nói: “Nhị ca, anh kiềm chế chút đi!” Anh cũng không muốn chết trong tay người nhà đâu.

Trước tình thế cấp bách, Khương Triết và Tưởng Diễn bị hai bên tấn công ở cự ly gần, vài lần đụng vào xe vận tải, chấn động đến nỗi sỏi cát thỉnh thoảng sẽ rơi xuống. Cuối cùng chiếc xe vận tải kia cũng tìm được thời cơ, đầu thay đổi phương hướng, muốn cưỡng chế khiến cho Khương Triết và Tưởng Diễn phải bỏ mạng!

Triệu Vũ không hề do dự, bứt ra khỏi chiếc xe việt dã đen kia rồi nhấn ga, đuổi theo!

Cùng lúc đó, xe của Đào Nhiên cũng tới.

Rầm —

Xe vận tải bị lật nghiêng, đất bụi mù mịt, chiếc xe màu đen bị vùi lấp hơn phân nửa, người gây tai nạn đã bỏ xe chạy trốn.

Theo sau là đám bảo vệ khoan thai tới muộn.

---

Cuối cùng Tô Anh cũng thêu xong, cất kim đi, cô cầm khăn tay nhìn một lúc lâu.

Tuy rằng không tinh xảo và xinh đẹp như những người thợ chuyên nghiệp nhưng vẫn coi là nhìn được, Tô Anh cất hết đồ vào trong một chiếc hộp nhỏ, trên hộp còn cố định bằng một chiếc nơ bướm.

“Anh Anh, chị chưa tặng em món quà nào xinh xắn như vậy đâu.” Xương rồng ghen tị.

Tô Anh cười: “Vậy những chậu hoa xinh đẹp kia đều là giả sao?”

“... Thế thì chị cũng phải thắt một cái nơ bướm trên cái chậu của em! À không, tốt nhất là thắt trên người em nè!”

Tô Anh: “... Trông xấu lắm.”

“Đẹp mà!”

“Cái đó… thôi được rồi.”

Thật là kỳ quái, Tô Anh dùng những sợi ruy băng màu xanh lam còn dư lại để thắt một cái nơ bướm trên người xương rồng, thoạt nhìn thật hết sức kì quái, nhưng nó thì vô cùng đắc ý, ngẩng đầu ưỡn ngực, cây mắc cỡ còn nói nó xấu muốn chết, làm cho Tô Anh rất buồn cười.

Hoa thủy tiên ở cửa kêu lên: “Anh Anh, có khách đến, là một người đàn ông!”

Hiện tại đám hoa ở tiệm hoa tươi đều có chút nhạy cảm với những người khách là nam, trong chớp mắt, đám hoa đã trở nên sôi nổi: “Có phải là người xấu không ta?”

Dáng vẻ tươi cười của Tô Anh bỗng thu lại vài phần: “Lão ngô đồng không nói gì, chắc là không phải đâu.”

… Lúc này tất cả mới yên tâm.

Tô Anh nhìn về phía cửa, quả nhiên, rèm cửa kéo ra, xuất hiện thân ảnh của một người đàn ông.

“Lý tiên sinh?” Cô vô cùng kinh ngạc, sao Lý Thế Kiệt có thể tìm được nhà cô mà tới?

Lý Thế Kiệt: “Tô Anh, đã lâu không gặp.”

Nói là đã lâu, nhưng mà thật ra cũng chỉ mới qua mấy ngày mà thôi. Đáng tiếc trong mấy ngày nay, có thể thấy trong ánh mắt của anh đều là cô đơn và khổ sở, dường như sự tự tin của anh bị đả kích rất nặng.

Tô Anh mỉm cười: “Anh tới mua hoa à? Nhưng mà tiệm của tôi chỉ có bồn hoa, anh xem xem có cần gì không?”

Lý Thế Kiệt thuận tiện liếc mắt nhìn xung quanh, tiệm hoa tươi này đúng là rất đẹp, cho dù là trang sức hay là bồn hoa, thậm chí từ bông hoa còn e ấp chưa chịu nở tới bông hoa đã nở rộ rực rỡ đều xinh đẹp vô cùng, đương nhiên người cũng rất xinh đẹp, những lúc Tô Anh cười rộ lên luôn làm cho anh có cảm giác muốn thân cận.

Đúng vậy...

“Tô Anh, hôm nay tôi đến tìm cô không phải là để mua hoa, mà là có việc muốn nhờ cô.”

Tô Anh kinh ngạc hỏi: “Anh muốn nhờ tôi chuyện gì? Chỉ sợ tôi không thể giúp được gì cho anh.”

“Không, nhất định là cô có thể!” Đến bây giờ Lý Thế Kiệt vẫn không quên được cảnh tượng người con trai thanh quý tuấn mỹ ôm lấy cô gái của mình trong vòng tay, đáy mắt ẩn chứa sự khinh miệt nồng đậm làm cho họ có cảm giác như người kia đang đứng trên cao nhìn xuống, dù có tức giận cũng không thể phản kích! Uy phong như vậy, chỉ một câu nói cũng có thể khiến họ thân bại danh liệt.

Tô Anh khó hiểu nhìn Lý Thế Kiệt.

Lý Thế Kiệt tiếp tục nói, giọng nói rất mất mát: “Bạn của tôi, tất cả đều thất nghiệp.”

Tô Anh bày ra vẻ mặt vô tội: “Thất nghiệp thì có thể tìm công việc khác mà. Anh muốn tôi tìm việc cho họ hả? Chuyện này tôi không làm được, không giúp được anh.”

Lý Thế Kiệt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Anh, hỏi: “Cô không biết Khương Triết là ai ư?”.

“Hả?”

“Là anh ta, nếu như anh ta không dùng một chút thủ đoạn hèn hạ, tôi và bạn tôi cũng sẽ không bị sa thải!”

Tô Anh nói: “Thật ra… đối phó với các anh, anh ấy cũng không cần dùng đến thủ đoạn gì.” Dù sao cũng chỉ là một vấn đề bé con con, sao phải phiền phức như thế? Bây giờ chỉ sợ Khương Triết cũng đã quên luôn khuôn mặt của Lý Thế Kiệt và đám bạn của anh ta rồi, cho dù bọn họ có đứng trước mặt anh ấy thì cũng chưa chắc anh ấy có thể nhận ra.

“Cô...”

“Tôi biết Khương Triết rất lợi hại, nếu như anh ấy nhất định phải làm cái gì đó để đối phó với các anh, thế thì đó cũng chỉ là một chuyện rất đơn giản mà thôi.”

Lý Thế Kiệt bực mình, chịu nhục tới đây vậy mà đều vô ích, thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tô Anh, anh không nhịn được mà có chút tức giận: “Anh ta thật quá đáng, sao lại có thể ỷ thế hiếp người như thế chứ?”.

Tô Anh mỉm cười, bất đắc dĩ nói: “Lúc trước không phải là các anh cũng ỷ phe mình nhiều người, ép tôi chấp nhận ‘ý tốt’ của anh đấy ư?”

Vẻ mặt Lý Thế Kiệt đau khổ, cố gắng giải thích: “Đấy là tôi quan tâm cô thôi mà!”

“Nhưng mà tôi với anh cũng đâu có quen biết nhau đâu!”

“…”

Tô Anh nói: “Tôn Tú Lệ là một cô gái tốt, anh phải quý trọng cô ấy, tôi tin hai người có thể trở thành một đôi trời sinh, tình yêu của hai người sẽ được người người ngưỡng mộ, trở thành một trong những mối lương duyên hạnh phúc nhất.”

Lý Thế Kiệt: “Tôi với Tú Lệ chỉ là bạn.”

Giọng nói của Tô Anh lần nữa cất lên: “Nếu không còn chuyện gì cần nói, vậy Lý tiên sinh, bây giờ anh có thể về rồi.”

“Từ từ.” Cuối cùng Lý Thế Kiệt bất đắc dĩ phải mở miệng: “Tô Anh, tôi là người có lỗi, nếu có thể xin cô hãy nói vài câu với Khương Triết, nói anh ta đừng liên lụy tới bạn tôi.”

Tô Anh trầm mặc một lát, thở dài: “Khi đó anh và Mạnh tiên sinh cưỡng ép muốn đưa tôi về nhà, tôi đã từ chối rất nhiều lần, nói tôi đã có bạn trai rồi, không cần phiền phức như vậy, nhưng các anh vẫn kiên trì như cũ, còn nói tôi không biết tốt xấu, không biết cảm kích. Lúc ấy tôi thật sự rất sợ hãi... Chỉ là dù sao chuyện cũng đã qua, tôi cũng không phải người xấu thù dai, được rồi, chút nữa tôi sẽ nói với Khương Triết. Chỉ là anh ấy có nghe tôi hay không thì tôi cũng không chắc chắn, tôi hiểu anh ấy, chẳng qua là anh ấy lo tôi bị ấm ức.”

Sắc mặt của Lý Thế Kiệt lúc xanh lúc đỏ, vô cùng khó coi, sau khi nói qua loa vài câu thì đã vội chạy trối chết.

Tô Anh cười xấu xa một tiếng, coi này, thật ra Lý Thế Kiệt không phải không biết, cũng không phải không hiểu, mà chỉ là có thói quen giả vờ vô tội mà thôi.

Đúng lúc này, giọng nói của lão ngô đồng chợt truyền tới: “Tô Anh, lại có vài người kỳ quái đến đây.”

Tô Anh không cười nữa, hỏi: “Mấy người đó ở đâu? Vài người? Là đi chung với hai người lúc trước sao?”

Lão ngô đồng nói: “Mấy người đó ở cửa tiệm bánh bao bên kia đường cái. Chắc không phải đi chung, nhóm người thứ nhất và nhóm người thứ hai cũng không nói chuyện hay tỏ vẻ quen biết với nhau.”

Tô Anh thoáng suy tư, rất hiển nhiên, nhóm người kia hẳn là nhóm người muốn động thủ.

Bây giờ mấy người đó chờ ở bên ngoài, là muốn động thủ luôn?

Cô nhớ tới kiếp trước, thời gian là ban đêm. Khi đó trời tối, đường phố vắng tanh, cô chuẩn bị đóng cửa tiệm, mấy người đàn ông kia chợt lao ra, mọi thứ trở nên hỗn loạn, bọn họ cầm dao găm và gậy gộc trong tay. Đó chính là ký ức đáng sợ nhất của cô.

Tô Anh ôm chậu thủy tiên ở cửa vào trong phòng, thấy trước cửa tiệm bánh bao đối diện có một chiếc xe taxi đỗ lại. Cửa sổ xe màu đen, không thể nhìn thấy bên trong.

Tô Anh hỏi: “Trên xe của bọn họ có thứ gì không?”

Lão ngô đồng nói: “Tôi không nhìn thấy.”

Tô Anh trở lại trong tiệm, gọi điện thoại cho Khương Triết, quả nhiên không bắt máy, suy nghĩ một chút, cuối cùng mới quyết định nhắn cho anh: Trăng đã lên rồi, anh còn chưa về T_T

Sau đó, cô lại gọi điện thoại cho trợ lý Diêu, trợ lý Diêu cũng không bất ngờ: “Tô tiểu thư?”

Tô Anh ngượng ngùng nói: “Trợ lý Diêu, anh có bận gì không? Có thời gian không? Tôi có chuyện cần anh giúp.”

Trợ lý Diêu đã sớm nghe Khương Triết nói, Tô Anh có việc tìm anh giúp đương nhiên là không thể chối từ, anh lập tức hỏi: “Không bận không bận, có thời gian, Tô tiểu thư có chuyện gì cần tôi giúp?”

Tô Anh nói: “Là sinh nhật của A Triết, không phải ngày mai là sinh nhật của anh ấy sao? Tôi muốn cho anh ấy một bất ngờ lớn.”

“Cô muốn đi mua quà?”

“Không phải, tôi đã chuẩn bị quà rồi. Tôi biết tối ngày mai ở nhà của A Triết có một party mừng sinh nhật, thời gian của anh ấy không nhiều lắm, tôi muốn trang trí linh tinh một chút trong nhà mình, buổi trưa hoặc buổi chiều gì đó, chắc không tốn nhiều thời gian của A Triết đâu đúng không? Chỉ là có nhiều việc quá, tôi sợ mình tôi lo không hết, cần anh tới giúp một chút.”

Trợ lý Diêu nghĩ, nếu Tô Anh thực sự chuẩn bị bất ngờ lớn gì đó, Khương Triết ghé qua nhà cô một chút cũng không phải là không thể, hơn nữa bây giờ Khương Triết rất yêu thương Tô Anh, lúc đi công tác đều nói muốn quan tâm giúp đỡ Tô Anh, anh không nói hai lời, lập tức đồng ý.

Tô Anh cười: “Cảm ơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.