Tiệm Hoa Của Tô Anh

Chương 164: Chương 164: Triệu Sùng Sơn có vấn đề




Edit: Hiền Chăn

Beta: Mun

Triệu Vũ cứ cảm thấy hơi hoảng hốt, cả đêm ở bệnh viện đều có chút tâm phiền ý loạn. Nếu Khương Triết đưa Tô Anh trở về thì hẳn là rất an toàn đi, giờ này chắc cô đã về đến nhà nghỉ ngơi, nếu bên kia xảy chuyện thì sớm đã có tin báo đến rồi, anh hoảng cái gì kia chứ?

Hoảng vì nụ cười của Tô Anh đối với anh trước lúc rời đi hay sao?

Nhưng rõ ràng cô tươi cười vô cùng ngọt ngào, ấm áp lại đáng yêu, còn dặn dò anh phải cẩn thận, phải chú ý an toàn...

Không đúng—— vừa mới trải qua một chuyện đáng sợ như vậy, thậm chí còn khiến cô nhớ lại những chuyện đáng sợ xảy ra trong mộng, sao cô còn có thể cười được? Làm sao quên được sắc mặt của Tô Anh khi đứng ngoài phòng giải phẫu đợi Lâm Thành Phong, tái nhợt không nơi nương tựa, hốt hoảng như sắp mất đi cả thế giới.

Cảm xúc không đúng...

Dường như lập tức lấy điện thoại gọi cho Tô Anh, khi phát hiện điện thoại báo tắt nguồn không liên lạc được, anh mới chợt nhớ ra điện thoại của cô đã bị hỏng trong vụ tai nạn, nhưng anh vẫn nhịn không được gọi cho vệ sĩ canh gác trước nhà Tô Anh.

“Tô tiểu thư ở nhà. Khương tiên sinh chờ ở dưới lầu suốt đêm, sáng sớm hôm nay đã lên trên phòng, đến giờ vẫn chưa xuống. Cửa hàng sao? Không mở cửa.”

Triệu Vũ thấp giọng mắng một tiếng, Khương Tứ làm vậy là có ý gì? Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?

Anh trực tiếp lái xe thẳng đến tiệm hoa tươi của Tô Anh, vừa đến dưới lầu liền nhận được tin nhắn của Khương Triết: “Triệu Sùng Sơn có vấn đề, anh ta đưa tư liệu tôi ngoại tình giả cho Tô Anh. Người của cậu, cậu tự mình điều tra đi.”

Triệu Sùng Sơn có vấn đề? Triệu Sùng Sơn?

Hiện tại anh đã không còn tâm tư quan tâm chuyện khác, lòng anh bây giờ đã bị Tô Anh chiếm cứ hết thảy. Anh ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ lầu hai, cẩn thận đẩy cửa cửa hàng, trực tiếp đi lên lầu hai.

Triệu Vũ không nghĩ tới sẽ thấy Khương Triết nửa người trần trụi, chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm quanh hông, bộ dáng vừa “xong việc” đi ra từ phòng ngủ của Tô Anh!

“Khương Tứ, con mẹ nó.....”

Đôi mắt của anh thoáng chốc đỏ đậm đầy rẫy tia máu, cả người thô bạo: “Con mẹ cậu, con mắt cậu nhìn không ra cảm xúc Tô Anh không đúng sao, vậy mà cậu còn có thể làm chuyện đó?”

“Tôi cho cô ấy thời gian cả đêm để suy nghĩ.” Anh nhìn Triệu Vũ, ánh mắt lạnh lùng: “Nếu cô ấy đã lựa chọn tôi thì vì cớ gì tôi phải cự tuyệt?”

Triệu Vũ: “Không thể nào!”

Anh chỉ cảm thấy hít thở không thông, đầu đau như búa bổ, ngay cả trái tim cũng đau đớn như bị siết chặt!

Khương Triết không nhanh không chậm cất lời: “Tôi ở đây, có cái gì mà không thể?”

Khương Triết đến phòng bếp rót một ly nước ấm cầm trong tay, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết nước này đem cho ai uống: “Fuck!” Nhấc một chân đá vào vách tường, cả người bao phủ một tầng áp lực hắc ám lại mạnh bạo nguy hiểm như lửa cháy!

Khương Triết: “Triệu Sùng Sơn kia, cậu biết rồi đấy, tôi muốn giết chết anh ta.”

Triệu Vũ cười khẩy một tiếng: “Còn chờ cậu nói?”

Khương Triết hơi nhíu mày: “Cậu đến đây làm gì?”

Triệu Vũ cắn răng, vốn dĩ anh đến tìm Tô Anh. Ngày hôm qua cô đã trải qua một chuyện đáng sợ như vậy, vì sao anh không thể tới? Giờ phút này anh rất hận bản thân mình tại sao tối qua lại không đến đây chứ? Nếu như anh đến.....

Không đúng, anh đúng là bị doạ cho choáng váng, lại quên mất Khương Triết tên này đợi ở dưới lầu cả đêm, chỉ vừa mới lên lầu không lâu, nhanh vậy sao?

Anh quét mắt nhìn nửa thân dưới của Khương Triết, ánh mắt ẩn ẩn ý châm chọc.

Khương Triết: “........”

Triệu Vũ ha ha cười: “Còn muốn lừa tôi?”

Khương Triết lạnh lùng “hừ” một tiếng.

Anh đẩy cửa vào phòng, liền thấy cô gái ngồi bó gối dựa người ở đầu giường, sắc mặt hồng thuận, chiếc cằm xinh xắn gác hờ trên mu bàn tay, hàng mi cong dài rũ xuống, chớp chớp đáng yêu.

Ly nước được anh đặt cạnh đầu giường, anh nhàn nhạt cười, động tác ung dung thong thả lại lạnh lùng: “Triệu Nhị tới.”

Tô Anh trầm mặc, cô đã sớm biết Triệu Vũ tới đây, lúc anh vừa mới xuất hiện thì lão ngô đồng đã báo cho cô biết.

Khương Triết: “Em nói em hiếm khi mới chủ động, tại sao anh lại không trực tiếp “ăn” em?”

Tô Anh nâng mắt nhìn lên: “Em cũng muốn hỏi anh vì sao lại do do dự dự?”

Anh nhìn thẳng vào cô, nói: “Anh chưa từng do dự. Em nói thời gian của em không còn nhiều, anh muốn giữ em lại bên cạnh. Em nói thời gian của em không còn nhiều, anh lại muốn khiến em hạnh phúc. Tô Anh, kiếp trước em chịu nhiều khổ sở như vậy, có phải em muốn kiếp này anh “cầu mà không được” hay không?”

Tô Anh không nói gì, im lặng nhìn anh như là cam chịu.

Đôi mắt Khương Triết nheo lại nguy hiểm: “Anh Anh, tối nay anh sẽ qua đây. Nếu em vẫn chưa đổi ý, anh thật sự sẽ không buông tha cho em.”

Dường như anh đã hạ quyết tâm, không còn do dự hay dịu dàng như trước đây nữa: “Cứ cho là em hận anh, chúng ta cũng sẽ dây dưa không rõ.”

---

Lúc Khương Triết ra khỏi phòng ngủ, thấy Triệu Vũ đang đứng bên ban công, trong miệng anh ngậm điếu thuốc, đôi mày gắt gao nhíu lại.

Anh trực tiếp hướng phía dưới lầu đi xuống, Triệu Vũ quay đầu lại, đưa mắt nhìn cửa phòng ngủ đang đóng chặt, cũng đi theo xuống lầu.

Tô Anh đứng bên cửa sổ, nhìn thấy Khương Triết cùng Triệu Vũ cùng nhau rời đi.

---

Khương Triết cũng châm một điếu xì gà, cả một đêm anh đều bị xúc cảm muốn chiếm lấy trái tim cùng thân thể Tô Anh giày vò trêu chọc. Có trời biết anh phải nhẫn nhịn khó khăn đến mức nào mới không chạm vào cô. Rõ ràng chỉ thiếu một chút nữa thôi, nhưng khi thấy ánh mắt bình tĩnh không một gợn sóng của cô, bất chợt dục vọng trong anh cũng tiêu tan đi mất.

“Triệu Sùng Sơn bên kia cậu tính sao?” Ánh mắt anh nheo lại mang theo vẻ tà ác: “Thật không ngờ anh ta lợi hại đến như vậy. Nếu Tô Anh không nói, thật sự tôi cũng không chú ý gì đến anh ta.”

Triệu Vũ cất giọng lạnh băng: “Trước tiên phải xác định rốt cuộc Triệu Sùng Sơn là người của ai.”

Khương Triết trầm mặc không nói.

Anh nhớ đến kiếp trước, ánh mắt Tô Anh nhìn anh càng ngày càng quái lạ, càng ngày càng đượm nồng thất vọng. Vài lần, cô hỏi về người phụ nữ bên ngoài của anh, nhưng anh thật sự không có, biết nói gì đây?

Nhưng cô vẫn không tin.

Kể từ đó, qua nhiều lần như vậy, anh liền cảm thấy cô không tin tưởng anh, liên tục hoài nghi anh...... Nhưng mỗi lần nhìn cô bất an co ro thân mình ngủ, nhìn tư thế ngủ thiếu an toàn cùng với bất lực của cô. Lòng anh lúc ấy tràn đầy buồn phiền lại cảm thấy vô cùng đau lòng cùng với tức giận vô cớ. Không có chỗ phát tiết, không thể đánh cũng không thể mắng. Chỉ muốn làm cho cô khóc, chỉ muốn cô nhận ra rõ ràng anh vẫn nhiệt tình với cô như cũ, nếu như bên ngoài anh có người phụ nữ khác thì làm sao còn tinh lực mà “làm” với cô? Thật sự cô không cảm nhận được sao?

Khương Triết đến công ty, Triệu Vũ bắt đầu đi điều tra Triệu Sùng Sơn.

Triệu Sùng Sơn coi như là người của Triệu gia, ông của anh ta đã từng là trợ lý kiêm vệ sĩ cùng tài xế riêng của Triệu lão gia tử, cùng ông cụ “sát phạt” vào Nam ra Bắc, từng học qua không ít kiến thức, cũng quen biết không ít người. Sau này, lão gia tử muốn rửa tay gác kiếm, đã buông hết, vì thế mới có một Triệu gia trong sạch như hôm nay.

Đương nhiên, đến nay thì gia đình Triệu Sùng Sơn cũng không chỉ đơn giản là chân sai vặt của gia đình Triệu Vũ. Tuy rằng ít lui tới nhưng vẫn có mối liên hệ với Triệu gia, cũng đã có một địa vị nhất định. Tỷ như Triệu Sùng Sơn kia, không thích dính dáng nhiều với gia tộc, liền tự đi mở một văn phòng thám tử.

Trước kia, Triệu Vũ chưa từng nghi ngờ Triệu Sùng Sơn.

Bây giờ, xem ra mỗi người bên cạnh anh, đều phải thật đề phòng....

---

Ở bên kia, sau kia nhìn thấy Khương Triết cùng Triệu Vũ rời khỏi cũng ra khỏi phòng. Một đêm trằn trọc không ngủ, nhưng thoạt nhìn cô cũng không có điểm nào khác với trước kia, đến một chút nét mệt mỏi cũng không.

Lúc cô vừa bước xuống lầu, cột lông xanh liền chạy đến di chuyển vòng quanh cô, dường như có chuyện rất gấp, Tô Anh vỗ vỗ nó: “Làm sao thế?”

Dường như nó cảm giác được Tô Anh đã thiếu đi thứ gì đó nên càng thêm nôn nóng.

Xương rồng nói: “Cũng không biết lông xanh nhỏ bị cái gì nữa, cả một đêm nó đều như vậy. Sáng nay lúc Triệu Nhị đến, suýt chút nữa đã bị phát hiện!”

Tô Anh nói: “Có phải chuyện hôm qua doạ các em sợ hay không? Không có gì đâu, hiện tại Thành Phong đã đỡ nhiều rồi, chị cũng không bị sao cả, các em đừng lo lắng!”

Cột lông xanh vây một vòng quanh người cô, mấy chiếc lá nhỏ cứ cọ cọ vào mu bàn tay cô, trông như là đang an ủi.

Rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản, thậm chí cũng chưa nói một lời nhưng bất giác trong lòng Tô Anh cảm thấy vô cùng ấm áp, cô cười tủm tỉm: “Cảm ơn em, lông xanh nhỏ.”

Cả ngày hôm nay, Tô Anh đều an tĩnh ở tiệm hoa tươi không ra khỏi cửa. Lúc giữa trưa, trợ lý Diêu mang đến đây một chiếc điện thoại, thông tin tài khoản cùng danh bạ đều đã được đồng hoá sang chiếc điện thoại mới này, cập nhật đến số mới nhất.

Cô vừa mới khởi động máy liền nhận được điện thoại của Tưởng Nghị.

“Anh Anh ngốc, đã bảo cô phải thật cẩn thận, sao vẫn bị mắc mưu?”

“Tôi thật sự rất cẩn thận mà, nhưng mà cũng không thể cả đời không ra khỏi cửa đúng không?” Huống chi ở kiếp trước, cô không có ra khỏi cửa nhưng vẫn chết đấy thôi.

Người đàn ông ở đầu bên kia “hừ” một tiếng: “Khương Tứ cũng thật vô dụng, có một cô gái cũng bảo vệ không được. Cô thật sự không nghĩ đến bên tôi à?”

Tô Anh cười cười, hỏi: “Anh tìm ra chân tướng rồi à?”

“Sắp rồi.” Tưởng Nghị nói: “Nếu hiện tại cô không có việc gì, phải ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt. Gần đây không được yên bình cho lắm, mấy lần chúng ta hợp tác đã chọc giận người bên kia, nhất định bọn họ sẽ tìm cách trả thù, cô cứ yên tĩnh chờ đợi trong nhà đi!”

Ánh mắt Tô Anh khẽ dao động, cô dịu dàng nói: “Vậy anh nhớ cẩn thận, chú ý an toàn.”

Anh cười cười, giọng nói mang theo kích động cùng cuồng nhiệt: “Cô gái nhỏ, tôi còn muốn sống sót trở về gặp cô, đến lúc đó, chúng ta có thể trao nhau một cái hôn nồng nhiệt.”

Tô Anh nhàn nhạt nói: “Nhớ bảo vệ chìa khoá, tôi rất cần nó đó.”

“Ah.” Tưởng Nghị còn tưởng rằng cô gái này sẽ mắng mình một hai câu, nhưng cô lại quá mức bình tĩnh lạnh nhạt như vậy, cảm thấy hơi vô nghĩa, tâm trạng lập tức trầm xuống. Con bé này, mềm cứng đều không ăn, hiện tại bị đùa bỡn cũng lạnh lùng đến mức mặt không đổi sắc, thật khó chiều.

Tắt máy, Tô Anh cẩn thận suy tư một lúc lâu, kiếp trước kiếp này, cô đã bỏ sót vài chi tiết.

Triệu Sùng Sơn không phải người của Triệu Vũ, vậy anh ta là người của ai? Tại sao lại cấp cho cô tin tức giả? Muốn châm ngòi ly gián cô cùng với Khương Triết sao?

Tưởng Hiểu Hiểu chắc sẽ không bày mưu khiến cô với Khương Triết ly hôn đâu, lại là Tề Duyệt ư? Nhưng Tề Duyệt sao lại quen biết được Triệu Sùng Sơn?

Tô Anh suy nghĩ mãi vẫn không thông, cô đứng trước cửa sổ nhìn từng cánh hoa tuyết hoà tan, từng giọt lại từng giọt lạnh lẽo như vậy, cái lạnh dường như bao trùm toàn thân cô.

“Lão ngô đồng.”

“Tô Anh?”

“Mục tiêu lần này của chúng ta là Triệu Sùng Sơn.”

“Được.”

“Hay là chúng ta nhờ thêm người giúp đỡ đi, tôi cho rằng chỉ có một Tưởng Hiểu Hiểu đơn giản như vậy, không ngờ sau lưng còn dính líu đến nhiều người như thế.”

“Được, chúng tôi đều sẽ giúp cô.”

“Cảm ơn ông, vất vả cho mọi người.”

Hôm nay, Tô Anh không đến thăm Lâm Thành Phong.

Mãi đến lúc chạng vạng tối, tiệm hoa tươi của cô đón tiếp một vị khách.

“Ồ, thì ra đây là cháu gái của tôi!”

Tô Anh nghi hoặc nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, người nọ mặc một chiếc áo trắng, khoác bên là một chiếc áo khoác đen, mặc quần đen dài, dưới chân mang một đôi giày da bóng loáng, tóc đen ngắn, khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng lộ ra vẻ chững chạc.

Cô suy tư chốc lát, đột nhiên nhớ ra người nọ, chính là người này—— lúc cô chết, chính là người này đã dùng một quyền hung hăng đánh ngã Khương Triết!

Tô Anh nói: “..... Chú là chiến hữu của cậu tôi à?”

Triệu Quyền nói: “Thông minh! Cậu của cô đến không được, vừa vặn tôi đang nghỉ phép nên thay cậu ta đến đây thăm cô.”

Chuyện này làm cho Tô Anh hết sức bất ngờ, lại nhịn không được cảm thấy vui vẻ: “Cậu của tôi khỏe chứ? Từ sau khi hiểu chuyện đến giờ tôi vẫn chưa gặp lại cậu.”

Triệu Quyền cũng tấm tắc lắc đầu: “Cậu ta ấy à, ngày ngày lấy trời làm chăn lấy đất làm chiếu, nhiệm vụ là quan trọng nhất, những cái khác đều gác sang một bên. Nói thật, tôi chưa từng thấy cậu ta nghỉ phép ngày nào hết!”

Triệu Quyền tiện thể đánh giá cửa hàng của cô một chút, cửa hàng hoa này được trang trí vô cùng ấm áp đáng yêu, vừa nhìn thấy liền biết là một cô gái thông minh tỉ mỉ. Đội trưởng Hoắc Khâu là một người đàn ông da ngăm đen, vừa cao vừa gầy lại còn nhạt nhẽo nhàm chán. Không ngờ cháu của cậu ta lại là một cô gái trắng trẻo xinh xắn, thông minh thú vị.

Tô Anh lập tức mời Triệu Quyền ngồi, rót cho anh ta một ly nước ấm, cô muốn hỏi một chút về chuyện của cậu, nhưng lại nghĩ những chuyện này đều phải bảo mật, chắc là hỏi cũng không tìm được đáp án gì đi.

Cô nói: “Cậu tôi khoẻ không?”

Triệu Quyền: “Khoẻ, sao lại không khoẻ chứ? Mỗi một bữa ăn có thể “xử” hai bát cơm to mà!”

Tâm tình Tô Anh lúc này thật tốt, “xì” cười một tiếng: “Mọi người huấn luyện mệt nhọc, ăn nhiều một chút cũng là bình thường, tôi thấy cậu tôi quá gầy.”

“Đúng vậy, lần trước là cô điều tra cậu ta đúng chứ?”

“Vâng, đột nhiên tài khoản nhiều lên một mớ tiền nên tôi đã nhờ ngân hàng tra xét một chút. Có gây phiền toái cho mọi người không đấy?”

“Chút chuyện nhỏ này, có gì mà phiền toái chứ.”

Đang nói chuyện, đột nhiên Triệu Vũ đến đây, anh khoan thai bước từng bước ngược ánh hoàng hôn mà đến, áo gió màu đen lung lay chuyển động theo từng bước chân, có một thứ hoàn toàn không dung nhập với anh trong lúc này đó là chiếc hộp trên tay anh, chiếc hộp nhỏ màu hồng nhạt, bên trong chứa một chiếc bánh kem nhỏ xinh.

Tô Anh nhìn thấy anh đến, lập tức đứng thẳng dậy, nhìn thấy biểu cảm lạnh lùng của anh dần dần trở thành trợn mắt há hốc mồm, anh thô bạo mắng: “Fuck, Triệu Quyền anh đến tìm Tô Anh làm gì! Lăn chỗ khác cho ông đây!”

Triệu Quyền cười lạnh, chân này vắt ngang chân kia, bộ dáng miễn bàn hả hê, anh ta bật lửa châm điếu thuốc, liếc Triệu Vũ một cái rồi nói: “Triệu Nhị, xin tôn trọng chút, cậu biết đang nói chuyện với ai không?”

Triệu Vũ nổi giận đùng đùng: “Mẹ nó, tôn trọng cái rắm ấy, đi ra cho tôi!”

Triệu Quyền mặt không đổi sắc, lạnh lùng lẳng lặng chỉ vào Tô Anh đang ngoan ngoãn đứng một bên: “Lại đây, Triệu Nhị, lại đây anh giới thiệu một chút. Đây là cháu gái của anh, về sau cũng là cháu gái của cậu. Lại đây, Tô Anh, cậu là cậu lớn của con, đây là cậu hai của con!”

Triệu Vũ đang tức giận đùng đùng đột nhiên lại trở nên ngốc lăng lăng, anh nhìn Triệu Quyền, lại nhìn Tô Anh, dường như không hiểu trước mặt mình là tình huống gì?

Triệu Quyền nói: “Cháu gái à, thất thần gì chứ, kêu con đó. Đừng sợ, tên này chính là con tôm chân mềm, không dám làm gì con đâu.”

Tô Anh cắn cắn môi dưới, nhìn Triệu Vũ, sau đó cười khanh khách nói: “Cậu hai.”

Triệu Vũ: “......................Fuck!”

Cậu hai cái con khỉ khô! Mẹ nó ai muốn làm cậu hai chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.