Edit: Hiền Chăn
Beta: Mun
Khương Triết nói bọn họ sẽ về sớm thôi nhưng rốt cuộc vẫn mất một thời gian dài. Lần này họ lên đường đến thôn trấn nhỏ gần biên giới mà lão A nhắc đến, chỉ là vòng tới vòng lui cũng mất hết mấy ngày trời.
Bọn họ đến đây vào ban đêm, tạm thời ở lại một tứ hợp viện tương đối hẻo lánh ở bên ngoài trấn nhỏ kia.
Tô Anh được Khương Triết ôm từ xe xuống, bản thân cô thì đã ngủ khò.
Không ngờ Tưởng Diễn cũng có mặt ở đây, thậm chí còn đến sớm hơn cả bọn anh.
Anh nhìn Tô Anh nằm ngoan ngoãn trong ngực Khương Triết, khẽ hỏi: “Ngủ rồi hả?”
Khương Triết “ừ” một tiếng.
Triệu Vũ “hừ” một tiếng: “Dọc đường tới đây ngủ như heo vậy đó.”
Tưởng Diễn không nhịn được cười một tiếng, nhưng khi thấy chiếc xe lăn Triệu Vũ đang giữ trong tay thì không khỏi cảm thán. Về chuyện của Tô Anh anh cũng đã sớm nghe nói, muốn nói cô ngốc nghếch nhưng lại không khỏi thấy đau lòng, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếc hận, lại còn có chút lực bất tòng tâm.
Cho dù bọn họ đều là người có tiền, nhưng đối với những việc vượt quá sự hiểu biết của khoa học thì bọn họ vẫn phải bó tay.
Khương Triết bế Tô Anh vào phòng nghỉ ngơi, khi anh trở ra đã thấy bữa khuya với rượu được bày biện trên bàn. Anh cầm ly Whiskey lên uống một ngụm, trên mặt vẫn mang thần sắc lạnh lùng.
Triệu Vũ với Tưởng Diễn đều cho rằng do thân thể Tô Anh yếu ớt với lại mệt mỏi quá độ nên mới ngủ say li bì như vậy. Nhưng chỉ có anh mới biết, cái này giống với di chứng lần trước nên càng làm anh cảm thấy bất an, Tô Anh ngủ say đến mức không ai có thể đánh thức cô, chỉ có thể đợi cô tự mình tỉnh dậy thôi.
Nếu lỡ có một ngày, cô thật sự không tỉnh lại nữa...
Chỉ cần tưởng tượng đến đây thì lòng anh liền mơ hồ dâng lên nỗi bất an.
Triệu Vũ với Tưởng Diễn không hề biết lúc này trong lòng Khương Triết đang vô cùng loạn, lúc này Triệu Vũ đang nằm dài trên ghế, ngậm thuốc lá trong miệng nói chuyện với Tưởng Diễn: “Đâu có kêu cậu sang đây, Tưởng thị ổn hết hả?”
“Nói kiểu gì thì tôi cũng là người trực tiếp bị hại mà, đương nhiên phải tới đây xem sao rồi.” Tưởng Diễn lại nói: “Huống hồ hai người anh trai cộng thêm một cô em gái của tôi đều mất tăm mất tích ở cánh rừng này. Còn bên phía Tưởng thị tôi đã thu xếp ổn thoả, tạm không cần lo.”
Quả thật, những người có sức uy hiếp với Tưởng Diễn trước đây một là đi mất, hai là bị phế mất rồi. Hiện giờ ở phía Đế đô đã không còn ai có khả năng uy hiếp đến anh.
Triệu Vũ nhún vai không nói tiếp.
Anh nhìn về phía Khương Triết: “Tô Anh định làm thế nào?”
Thật ra Khương Triết cũng không hiểu rõ tính toán của Tô Anh cho lắm: “Cô ấy nói, trước tiên cứ đi xem mấy chỗ gần đó rồi lại tính tiếp.”
Triệu Vũ cảm thấy khó hiểu, dò hỏi lại: “Xem cái gì?”
Ngay cả Tưởng Diễn cũng nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc, muốn xem cái gì anh cũng sẽ hỗ trợ.
Vẻ mặt Khương Triết rất nghiêm túc, anh nói: “Không biết.”
Triệu Vũ: “.....”
Tưởng Diễn: “.....”
Khương Triết xoa xoa trán, anh cũng cảm thấy bản thân mình hơi ngốc, chuyện gì cũng không biết, ngay cả Tô Anh đang chuẩn bị hành động gì anh cũng không hỏi đến mà lại trực tiếp mang cô đến đây. Hơn nữa lần này bọn anh đến đây cũng rất cẩn thận, không dám mang theo quá nhiều người vì sợ nhiều người quá sẽ thành mục tiêu lớn mà khó bề hành động, gây ra phỏng đoán không cần thiết.
Triệu Vũ khẽ nói: “Tôi cũng thật điên rồi.”
Chỉ có người điên mới làm ra những chuyện không nắm chắc như vậy.
Tưởng Diễn vỗ vỗ bả vai Triệu Vũ, ai bảo đối phương lại là bé hoa nhài kia chứ.
- --
Ngày hôm sau Tô Anh tỉnh lại thì nhìn thấy Tưởng Diễn ngồi bên bàn ăn, đã lâu không gặp anh, cô phát hiện tóc anh dài ra nhiều hơn rồi.
Tưởng Diễn: “.....”
Anh bất đắc dĩ cười cười: “Chẳng lẽ em không thấy anh càng ngày càng trưởng thành, đẹp trai đầy mị lực à?”
Tô Anh gật đầu cảm thán: “Thật đúng là nhìn không ra đấy. Nhưng mà nghe anh nói vậy, giờ nhìn lại hình như cũng có chút đẹp trai!”
Tưởng Diễn không nhịn được chọc chọc trán Tô Anh: “Tô Anh, em đừng có coi thường sức hấp dẫn của anh nha. Anh chính là nam thần độc thân cấp hoàng kim. Kim cương vương lão ngũ [1] đó! Tuổi trẻ tràn đầy hứa hẹn cũng coi như là hạc giữa bầy gà!”
[1] Kim cương vương lão ngũ: chỉ người đàn ông hội tụ đủ năm tiêu chí:
1. Đầu tiên là nhiều tiền, có sự nghiệp; thứ hai là thừa kế tài sản giàu có của gia đình.
2. Đẹp trai, anh tuấn, độc thân.
3. Có bằng cao học, hoặc học cao học ở nước ngoài.
4. Có khả năng giải quyết các vấn đề, kiên trì, tích cực, tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh.
5. Không nói ra những việc quan trọng, cố gắng ẩn mình trong những người bình thường, tránh những thị phi của thế giới xung quanh.
Tô Anh bật cười, “à” một tiếng dài như vừa giác ngộ: “Vậy thì thật chúc mừng anh.”
Tưởng Diễn hừ một tiếng: “Anh nói em nè bé hoa nhài, càng ngày em càng khéo nói ha?”
Nói đi cũng phải nói lại, quả thật tóc Tưởng Diễn dài ra giúp anh trông trưởng thành hơn nhiều. Ít ra thì cũng không như trước kia, tóc ngắn trông cứ hung dữ bặm trợn lại cộng thêm vẻ mặt lạnh lùng hết chỗ nói của anh, nhìn thật quái dị.
Tô Anh cười cười lắc đầu: “Đâu có đâu có, em chỉ tuỳ tiện nói vậy thôi.”
Khương Triết nhìn Tô Anh với Tưởng Diễn, chỉ gõ gõ bàn nói: “Ăn cơm đi.”
Tô Anh vâng lời, vùi đầu húp cháo. Tưởng Diễn ngạc nhiên tới mức trợn mắt há hốc mồm, quản giáo thật nghiêm.
Triệu Vũ nói: “Tô Anh, hôm nay em định đi xem chỗ nào?”
Tô Anh nói: “Chắc là đi xem đường xá với công viên gần đây ạ. À đúng rồi, các anh không cần đi theo em đâu, chỉ cần kêu Dương Lỗi đi theo em từ phía xa là được rồi, em muốn tự mình đi.”
Khương Triết nhíu mày, chỉ nhìn Tô Anh mà không nói. Đừng nói Khương Triết, ngay cả Triệu Vũ với Tưởng Diễn cũng không có ý định tán thành. Thay vào đó, bọn họ cảm thấy vô cùng nghi hoặc và định phản đối ý muốn của Tô Anh.
Thật ra lúc vừa mới tới đây Tô Anh đã nắm rõ địa hình khu vực gần trấn nhỏ này rồi, với lại ở đây rừng núi đặc biệt nhiều nên cây cối đều rất cao lớn. Tuy rằng cô chưa tìm được cây nào có thể nói chuyện nhưng cô nghĩ hẳn sẽ có không ít.
Mà việc cô nói chuyện với cây cối, không thể nào làm trước mặt mấy người Khương Triết, Triệu Vũ với Tưởng Diễn được. Chưa kể đó là bí mật, không may mấy người họ mà biết được thì cô không chỉ đơn giản mắc bệnh tâm lý thôi đâu, mà là bệnh tâm thần luôn.....
Tưởng Diễn hết đưa mắt nhìn sang Khương Triết rồi đến Triệu Vũ, hai người họ lúc này đang trầm mặc yên tĩnh, vẫn chưa có ai tỏ thái độ, sợ là nếu trực tiếp phản đối thì sẽ làm Tô Anh không vui. Anh sờ sờ chóp mũi: “Tô Anh, nói cho cùng thì chỗ này cũng không phải địa bàn của bọn anh. Cho nên, có rất nhiều nguy hiểm rình rập, nếu như em đi một mình, không may xảy ra chuyện gì thì bọn anh lo chết mất thôi!”
Tô Anh nói: “Không sao đâu, em sẽ dùng một ít đạo cụ để nguỵ trang nên sẽ không bị người ta phát hiện đâu. Với lại, không phải còn có anh Dương Lỗi hay sao?”
Cô biết mấy người bọn họ đang lo lắng nên nói: “Các anh đừng có coi thường em, em không yếu đâu, em có thể bảo vệ bản thân mà. Chúng ta chia ra hành động đi, các anh không thể lúc nào cũng kè kè bên cạnh bảo vệ em đâu, vì thế ai cần làm chuyện gì thì làm chuyện đó đi.”
Cuối cùng Khương Triết cũng mở miệng: “Được, nhưng mà bọn anh muốn đặt một chip theo dõi trên người em để đề phòng bất trắc.”
Tô Anh hiểu rõ, cô gật đầu đáp ứng: “Được.”
Kể từ lúc đó, sau khi Tô Anh dùng xong bữa sáng đã thay một bộ quần áo thể thao năng động, lại hoá trang đơn giản một xíu cuối cùng còn mang một cặp kính, biến bản thân mình thành người qua đường không chút đặc sắc sau đó mới mở cửa ra ngoài.
Nhưng Tô Anh không ngờ lại gặp được Triệu Quyền sau khi rời khỏi nhà không lâu. Lúc cô đang ngồi nghỉ ngơi ở một đình hóng gió trong công viên thì đột nhiên thấy Triệu Quyền ngồi xuống cạnh mình: “Hi cháu gái!”
Tô Anh kinh ngạc nói: “Anh Triệu Quyền cũng ở đây hả? À mà anh Triệu Vũ cũng tới đây đó, hai người....”
Triệu Quyền nói: “Đừng nhắc tới cậu ta, phiền chết.”
Tô Anh: “.......”
Cô im lặng.
Triệu Quyền nói: “Cách này của em thật là thiếu sáng suốt, đội trưởng hy vọng em rời khỏi đây ngay lập tức.”
Tô Anh vui mừng hỏi: “Cậu cũng ở đây hả? Em có thể đi gặp cậu không?”
“Đội trưởng đang chấp hành nhiệm vụ bí mật nên tạm thời không thể gặp em.”
“.....”
Tô Anh cảm thất hơi thất vọng, cô lắc đầu nói: “Xin lỗi anh Triệu Quyền, phiền anh nói lại với cậu em một tiếng là tạm thời em không thể rời khỏi đây, em hứa sẽ bảo vệ tốt bản thân, mong cậu đừng lo lắng.”