Tiệm Quan Tài Số 7

Chương 20: Chương 20




Thẩm Trạch ở trong tiệm quan tài đặt thêm một cái bàn tròn nhỏ, bên cạnh bàn có bốn cái ghế.

Đồng Thất sau khi nhìn thấy tỏ vẻ thực bất đắc dĩ.

“Đây là tiệm của ta.” Thẩm Trạch ngây ngốc cười cười.

“Ta biết a.” Đồng Thất tiếp tục bất đắc dĩ.

“Ngươi tùy tiện thêm mấy thứ này làm gì?” Thẩm Trạch gãi gãi đầu.

“Ta chỉ là muốn ngươi khi bàn chuyện làm ăn có chỗ để ngồi thôi.” Đồng Thất thở dài, không để ý đến Thẩm Trạch.

Y phát hiện hiện tại số lần thở dài là càng ngày càng nhiều.

“Ông chủ, ngươi phải giúp vị Tướng quân kia tìm con gái sao?” Thẩm Trạch hiếu kỳ hỏi.

Đồng Thất từ trong phòng ngủ lấy ra một cái máy tính.

“Đại khái là như vậy.” Thẩm Trạch giống như là nhìn thấy cái gì kỳ quái mở to hai mắt.

“Ngươi cư nhiên lại dùng máy tính?” Đồng Thất quét mắt liếc về phía Thẩm Trạch một cái, đem máy tính đặt lên trên quầy.

“Ngươi có ý kiến gì?” Thẩm Trạch lắc đầu thật mạnh.

“Không có không có, ta nào dám có ý kiến gì.” Đồng Thất hừ cười một tiếng.

“Không có là tốt rồi.” Nói xong liền ngồi xuống trước máy tính.

Bên trong quầy chỉ có một cái ghế dựa, cho nên Thẩm Trạch vô luận có chen lách như thế nào cũng không đi vào được, chỉ có thể ở bên ngoài thò đầu vào cố gắng nhìn xem Đồng Thất đang làm cái gì.

Một lát sau, Đồng Thất chán ghét nói: “Tránh ra.” Thẩm Trạch giả vờ như không nghe thấy.

Đồng Thất ‘bộp’ một tiếng khép máy tính lại, âm trầm nói: “Là ngươi tự đem đầu mình lấy ra hay là để ta giúp ngươi?” Thẩm Trạch rụt cổ lại, ngượng ngùng dời đầu đi.

Đồng Thất một lần nữa mở bản ghi chép ra, còn không ngừng gõ bàn phím.

Trong lòng Thẩm Trạch giống như có một con mèo, từng chút từng chút gãi vào tâm nhỏ của hắn. Nhưng bởi vì Đồng Thất uy nghiêm rất lớn, Thẩm Trạch chỉ dám ở trước mặt Đồng Thất xoay tới xoay lui, không dám đem đầu đưa qua.

Đồng Thất cảm thấy Thẩm Trạch tuyệt đối là mắc chứng thích chuyển động nhiều của trẻ con, cứ xoay qua xoay lại khiến cho lòng người thêm phiền.

“Ngươi không phải là nhàn quá đi?” Thẩm Trạch tội nghiệp gật gật đầu.

Đồng Thất vừa định mở miệng, Thẩm Trạch đã nhanh chóng bổ sung một câu.

“Hôm nay ta đã quét dọn vệ sinh rồi.” Đồng Thất cảm thấy gân xanh trên trán mình nhảy lên liên tục.

“Đi theo ta.” Đồng Thất nói.

Thẩm Trạch nhanh chóng đi theo Đồng Thất vào phòng ngủ.

Đồng Thất từ trong ngăn kéo lấy ra một tập giấy trắng mảnh, nói là mảnh vì mỗi tờ giấy kia quả thực là rất mỏng.

Thẩm Trạch hoang mang nhìn tập giấy kia.

“Tập giấy này sao giống như giấy gập sao vậy?” Đồng Thất gật gật đầu, mặt không chút thay đổi nói: “Đúng, ngươi đã nhàn rỗi như vậy liền gập sao đi, đừng nói với ta là ngươi không biết làm.” Thẩm Trạch vẻ mặt cầu xin.

“Ông chủ, ta cho rằng mỗi ngày quét dọn vệ sinh một lần là không đủ, ta hẳn là nên đi quét dọn một lần nữa.” Đồng Thất cười.

“Được rồi, như vậy ngươi gấp xong tập giấy này nhớ đi quét dọn vệ sinh một lần nữa.” Đồng Thất ở trên bàn phím không ngừng gõ, Thẩm Trạch ở trong cay đắng chính mình rước về vẻ mặt đau khổ ngồi gập sao.

Màn hài hước này kéo dài đến tận khi một cô gái áo đỏ đến mới dừng lại.

“Thất thúc……” Chung Ly Hi tội nghiệp đứng ở cửa tiệm quan tài.

Ánh mắt Đồng Thất rời khỏi máy tính, thản nhiên nói: “Đứng ở bên ngoài không nóng sao?” Chung Ly Hi lúc này mới vui vẻ ra mặt tiến vào.

“Ta biết là Thất thúc vĩnh viễn sẽ không giận ta!” Thẩm Trạch híp mắt, đánh giá người trước mắt này thân thiết gọi Đồng Thất là Thất thúc.

Chung Ly Hi phát hiện ra ánh mắt của Thẩm Trạch, cũng không cam chịu yếu thế nhìn lại.

Đồng Thất không để ý đến hai người giương cung bạt kiếm, mở miệng hỏi: “Mấy ngày nay chạy đi chỗ nào chơi?” Chung Ly Hi quay đầu nhìn về phía Đồng Thất, trên mặt lại khôi phục tươi cười rạng rỡ.

“Tiểu Hi chính là chạy lẩn quẩn ở xung quanh, hại Thất thúc lo lắng rồi. Thất thúc có nhớ Tiểu Hi không? Tiểu Hi mỗi ngày đều nhớ Thất thúc nha.” Thẩm Trạch nắm bẹp ngôi sao vừa gấp xong.

Tiểu Hi? Thất Thúc? Còn có mỗi ngày đều nhớ? Hắn trước kia như thế nào không có phát hiện nữ nhân lại đáng ghét như vậy? Chung Ly Hi hình như phát hiện ra gì đó quay đầu lại nhìn Thẩm Trạch, sau đó kinh ngạc nói: “Thất thúc, ngươi như thế nào lại để cho tên ngu ngốc này gập sao? Như vậy không phải là thật lãng phí sao.” Thẩm Trạch đập bàn đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi nói cái gì?” Chung Ly Hi nhún vai.

“Nói lời nói thật.” Mắt thấy Thẩm Trạch sẽ bùng nổ, Đồng Thất đúng lúc đi ra ngăn cản.

“Được rồi Tiểu Hi, đừng nghịch.” Chung Ly Hi hướng Đồng Thất lè lưỡi, sau đó nhìn Thẩm Trạch khiêu khích.

Đồng Thất đối Thẩm Trạch cười trấn an.

“Đây là cháu gái của ta, vẫn là một cô nhóc. Ngươi đừng cùng trẻ con ầm ĩ.” Đồng Thất trấn an quả nhiên rất hữu hiệu, Thẩm Trạch vừa nghe thấy lời của Thẩm Trạch nhất thời tâm tình liền tốt lên. Đương nhiên, Thẩm đại thiếu gia cũng tự động xem nhẹ câu cuối cùng của Đồng Thất.

“Tiểu Hi đi qua gập sao.” Đồng Thất nói.

“Thất thúc……” Chung Ly Hi kéo dài từ ‘thúc’, làm nũng nói.

Đồng Thất nhíu mi.

“Ta cùng cha người nói mấy câu, ngươi cũng nghĩ nói hai câu sao?” Tiểu Hi vội vàng lắc đầu, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Thẩm Trạch gập sao.

Thẩm Trạch sung sướng khi người gặp họa nhìn Chung Ly Hi.

“Em gái nhỏ ngoan, anh dạy em gập sao.” Chung Ly Hi hung tợn trừng mắt nhìn Thẩm Trạch.

Thẩm Trạch cảm thấy, thời gian ở cùng một chỗ với Đồng Thất trôi qua một cách vui vẻ, đương nhiên là nếu bên người không có một đứa nhỏ ‘luyến thúc’ liền rất tốt.

Trong tiệm quan tài không có phòng bếp, Thẩm Trạch không biết trước kia Đồng Thất ăn uống như thế nào, bất quá từ sau khi hắn đến đều là tự bỏ tiền túi ra mua thức ăn.

Bất quá tiền túi này, Thẩm đại thiếu gia là cam tâm tình nguyện bỏ ra.

.

Buổi tối.

Đồng Thất ba bữa sáng trưa tối so với người bình thường đều phải muộn hơn hai giờ là ít, cho nên khi ba người trong tiệm quan tài ăn xong cơm chiều đã là tám giờ hơn.

Đồng Thất thu dọn xong chuẩn bị ra khỏi cửa, Chung Ly Hi không có thu dọn gì đi theo Đồng Thất.

Thẩm Trạch mở to hai mắt nhìn, chặn cửa không cho Đồng Thất đi ra ngoài.

“Các ngươi muốn làm gì?” Đồng Thất còn chưa nói xong, Chung Ly Hi đã chen ngang: “Tất nhiên là làm một số chuyện đứa nhỏ không thể làm rồi.” Thẩm Trạch híp mắt lạnh lùng nhìn Chung Ly Hi, Chung Ly Hi cư nhiên không nhịn được mà co rúm người lại.

Đồng Thất nhẹ giọng nói: “Tiểu Hi hay nói đùa thôi, chúng ta đi ra ngoài có chút chuyện quả thật ngươi không thể làm được.” Thẩm Trạch hầm hừ nói: “Có chuyện gì mà ta không thể làm? Ngươi nói ra đi.” Đồng Thất cười nói: “Chúng ta đi bắt quỷ, ngươi đi không?” Thẩm Trạch bị lời của Đồng Thất chặn họng, do dự hai ba giây liền hung hăng gật đầu.

Nữ quỷ ôm đứa nhỏ, đứng ở dưới tầng của khu chung cư.

Đồng Thất cùng Chung Ly Hi nhìn vào mắt nhau, sau đó Đồng Thất vẽ cho Thẩm Trạch một cái vòng.

“Lát nữa thành thành thật thật đứng ở trong vòng xem náo nhiệt là tốt rồi, không cho phép đi ra ngoài.” Thẩm Trạch ngoan ngoãn gật gật đầu.

Chốc lát sau, Cảnh Ngữ Úy nắm tay một cô gái tóc dài đi đến.

Đồng Thất tiến lên.

“Xin chào.” Cảnh Ngữ Úy sửng sốt, sau đó cười nói: “Xin chào.” Đồng Thất nhẹ giọng nói: “Xin hỏi ngươi có biết Cảnh Ngữ Giai không?” Cảnh Ngữ Úy sắc mặt hơi biến.

“Ta là anh trai của cô ấy, có chuyện gì vậy?” Đồng Thất nói: “Cô ấy đã chết, cùng bị hại còn có một đứa nhỏ khoảng hai tuổi.” Lúc này Cảnh Ngữ Úy thật sự thay đổi sắc mặt.

“Không thể như vậy, ngươi là ai?” Đồng Thất không trả lời vấn đề của Cảnh Ngữ Úy, ngược lại cười cười nói: “Ngươi không tin sao? Không vấn đề gì, ta có mang nàng đến.” Cô gái tóc dài bên cạnh Cảnh Ngữ Úy đột nhiên giật mình.

Đồng Thất nhanh tay nhanh mắt ném một nhúm bột gạo nếp lên người cô gái tóc dài, cô gái tóc dài liền phát ra tiếng hét bén nhọn chói tai.

Cảnh Ngữ Úy giận dữ.

“Ngươi làm gì vậy?!” Nhưng ngay sau đó hắn liền không nổi giận nổi, bởi vì nữ quỷ đã ôm đứa nhỏ bay đến trước mặt hắn.

Cảnh Ngữ Úy không thể tin nói: “Giai Giai……” Nữ quỷ nhìn chằm chằm thẳng tắp Cảnh Ngữ Úy, nhẹ nhàng gọi một tiếng ‘Anh’.

Cô gái tóc dài đột nhiên xảy ra biến hóa, đầu trên cổ nàng gục xuống, sau đó chậm rãi hạ xuống, cuối cùng toàn bộ cái đầu rơi xuống cùng mái tóc dài đen nhánh.

Không có máu chảy ra.

Cảnh Ngữ Úy ôm cổ của mình, tê liệt ngã xuống mặt đất kêu thảm.

Đồng Thất thanh âm lạnh lùng nói: “Ta biết ngươi chết oan, nhưng là ngươi còn muốn hại bao nhiêu người?” Cô gái tóc dài không để ý đến Đồng Thất, nàng chậm rãi ngồi xuống nhặt đầu của mình lên, nhẹ nhàng vuốt ve.

Cảnh Ngữ Úy kêu thảm thiết hơn, nhưng dần dần thanh âm của hắn không phát ra được, chỉ có thể mở to mắt duỗi dài cổ ra.

Đồng Thất lắc lắc đầu, Chung Ly Hi từ trong kết giới xuất hiện, ngồi xổm xuống đưa tay đặt lên cổ của Cảnh Ngữ Úy.

Cảnh Ngữ Úy chậm rãi hồi phục, sau đó ngất đi.

Đồng Thất tiếp tục nói với cô gái tóc dài: “Ngươi giết chết Cảnh Ngữ Giai cùng đứa con của nàng, còn có một người phụ nữ vô tội, bây giờ còn muốn giết cả Cảnh Ngữ Úy sao?” Cô gái tóc dài tay ôm đầu của chính mình đối diện với Đồng Thất, mái tóc dài của nàng tản ra dưới đất, thanh âm của nàng từ bụng phát ra.

“Bọn họ đều đáng chết.” Đồng Thất lắc lắc đầu.

“Không, không có ai đáng chết.” Cô gái tóc dài cố chấp nói: “Bọn họ đều đáng chết.” Đồng Thất thở dài.

“Ngươi có hay không nghĩ đến phụ thân của ngươi?” Cô gái tóc dài thanh âm trở nên khàn khàn nói: “Phụ thân……?” Đồng Thất gật đầu.

“Đúng, phụ thân của ngươi vẫn đang đợi ngươi.” Cô gái tóc dài bẩm bẩm: “Không có đầu……Ta muốn đầu! Đầu của ta đâu?” Thanh âm từ trong khoang bụng của cô gái tóc dài dần dần tăng cao, chiếc đầu trong tay nàng cũng mạnh mở mắt ra, cặp mắt màu đỏ kia hung tợn nhìn chằm chằm vào Đồng Thất.

Mắt đỏ mở miệng ra, cùng với thanh âm từ trong khoang bụng dần dần hợp lại: -- đầu của ta đâu? Đem đầu của ta trả lại cho ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.